Tư Thái Cung Phi

Chương 4 : Bình tĩnh

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Du Quý phi.



Beta: An Thục phi.



Thiến Tuyết đỡ Hoa Thường từ tay Hoa phu nhân đi ra chính viện. Dọc theo đường đi, Hoa Thường luôn bình tĩnh, không bất bình giống Hoa phu nhân, cũng không vui mừng giống như nữ tử bình thường khác chờ được xuất giá.



Giữa khoảng sân và chính viện của Hoa Thường có một khu vườn, tuy không lớn lắm nhưng được hạ nhân chăm sóc rất tốt, rậm rạp xanh tươi, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta tâm tình thoải mái. Thiến Tuyết nhìn ra tiểu thư nhà mình có tâm sự, nhưng phận làm nô tỳ, nàng thực sự không có tư cách mở miệng khuyên nhủ.



Hoa Thường ngồi nghỉ trên ghế gỗ bên lan can ở tiểu đình, nhìn hồ nước cách đó không xa, lâm vào trầm tư. Vốn dĩ Hoa Thường không phải Hoa Thường thật sự.



Hoa Thường này vốn là một cô gái bình thường ở hiện đại đang gian nan đấu tranh để sinh tồn lúc thế giới rơi vào thời kỳ mạt thế [1], đến cuối cùng vẫn là một thi thể trong biển người chết, không nghĩ tới có thể chuyển kiếp trở thành một bé gái ở thời đại này, cứ như vậy từ từ trưởng thành ở Hoa gia. Hoa Thường vẫn luôn luyến tiếc sinh mệnh, kiếp trước đã trải qua cực khổ như vậy, kiếp này được hạnh phúc giống như được sống ở thiên đường.



[1] Mạt thế: Thời kì suy sụp, cuối đời (Theo thivien.net)



Không trải qua mạt thế, sẽ không hiểu được sinh tồn ở mạt thế đau khổ và bi ai như thế nào. Cho nên lúc Hoa Thường nhận được ý chỉ tiến cung làm phi, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng vẫn bình tĩnh tiếp nhận sự thật này. Không làm được chính thất, thì làm cung phi bình thường cũng là một sự lựa chọn tốt. Chỉ là Hoa Thường không phải không hiểu chuyện tiểu thư khuê các, hiện tại nội tâm nàng có một chút lo lắng.



Xuất thân thế gia, đây là một vinh dự lớn lao, mà những thế gia đã trải qua tam triều càng được mọi người kính trọng.



Đời Thế Tổ, Minh Tông đều dành sự ưu ái hết mức với các thế gia. Các thế gia cũng chân chính được truyền lại qua nhiều đời, lại chiếm giữ nhiều vị trí quan trọng của vương triều. Mà vị tân Hoàng kế vị này lại không mấy trọng dụng các thế gia.



Thế gia khí thế lớn, lại thanh cao kiêu ngạo, luôn cho rằng mình là vì nước vì dân. Thế nhưng trong mắt tân Hoàng đế, e rằng sự yêu thích các thế gia không có bao nhiêu phần...



Hoa Thường là người ngoài, nhìn nhận sự việc tất nhiên sẽ khách quan hơn rất nhiều. Hiện tại các thế gia không có điểm gì là không tốt, nhưng sau này thì sao? Tộc nhân thế gia đông đảo, đều học rộng tài cao, danh vọng nổi bật, những sĩ tử bình thường đều không thể sánh bằng. Vinh quang phú quý như vậy, chỉ sợ người đang thượng vị kia có phần kiêng kị rồi.


Hoa Hi ở một bên bĩu môi, có vẻ không đồng tình: "Muội muội thiện tâm, không so đo hiềm khích trước đây, đại tẩu nên cảm kích mới phải."



Hoa Thường nghe Hoa Hi nói lời này, cười nói: "Nhị ca đừng nói như thế." Trước kia Hoa Thường với đại tẩu từng có bất hoà, chị dâu với em chồng mâu thuẫn cũng là điều bình thường. Hoa Thường sớm đã không ghi hận cái gì, chỉ là đại tẩu e ngại chuyện Hoa Thường được phong Phi, trong lòng có ý nghĩ khác, cho nên mới ngượng ngùng không trở về gặp nàng.



Hoa Chiêu ở một bên thở dài, Hoa Hi vừa thấy biểu tình của đại ca, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, trước mặt đại ca nói đại tẩu không tốt cũng là điều không nên.



Nhìn không khí có chút ngượng ngùng, Hoa Chiêu mở miệng nói: "Cưới vợ không hiền... quên đi, đừng nói tới việc này nữa. Lần này trở về chính là muốn chúc mừng muội muội, chỉ mong muội muội bình an là được."



Hoa Thường nghe xong, trong lòng lại đau xót, dù sao cũng là người thân trong nhà, máu mủ tình thâm, lời nói quan tâm kia cũng không phải là giả.



Hoa Thường cười nói: "Muội hiểu được."



Tính tình Hoa Hi thoải mái, không thích không khí nặng nề như vậy, liền cười cười, âm thanh vui vẻ nói sang chuyện khác: "Muội muội, còn chưa gặp qua cháu trai nhỏ con của đại ca phải không? Tổ phụ đặt tên Hoa Mộc, lớn lên bụ bẫm, rất khỏe mạnh đáng yêu."



Cổ nhân khen hài tử, lời nói đều mang ý khoẻ mạnh, ngụ ý hy vọng tương lai có thể bình an lớn lên, thân thể tráng kiện, dáng người cao to. Bởi vì lúc này, do nhiều nguyên nhân mà tiểu hài tử chết non rất nhiều.



Hoa Thường nghe Hoa Hi nói, tâm tình nặng nề cuối cùng cũng như mây lùi sương tan, khuôn mặt hiện lên nét tươi cười: "Ta còn chưa gặp qua, lần này Mộc nhi có theo đại ca về không? Mộc nhi hẳn cũng đã ba tuổi rồi nhỉ?" Ba tuổi là tính theo tuổi ta, nếu như dựa theo người hiện đại tính đúng ngày tháng, thật ra Hoa Mộc chỉ mới một tuổi rưỡi mà thôi.



Tuy rằng trên mặt Hoa Chiêu đã kiềm chế, nhưng vẫn lộ ra nụ cười, nhắc tới nhi tử của mình thì rất cao hứng: "Tiểu tử Mộc nhi thật sự bụ bẫm, nó cũng theo ta trở về, lúc vừa đến chính viện thỉnh an phụ mẫu, hai người rất thích nên đã giữ lại, chút nữa ta ôm nó đến thỉnh an với cô cô."



Hoa Thường cũng cảm giác được bầu không khí vui vẻ này, khẽ cười nói: "Thật không còn gì tốt hơn rồi."



Địa vị hài tử mới sinh này không giống như những đứa trẻ khác, chính là tiếp nối ước vọng của thế gia. Hoa Mộc chính là trưởng tử đích tôn, tương lai Hoa phủ nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì Hoa Mộc chính là người kế thừa.