Tư Thái Cung Phi

Chương 74 : Phục Tuyển

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Nguyệt Đức phi



Beta: Tiên Thái Phi.



Vòng sơ tuyển tú nữ kéo dài ba ngày, trong ba ngày này sẽ chọn lọc số người còn lại một nửa, quả thật là một chuyện rất tàn khốc. Dĩ nhiên, đối với tú nữ mà nói, có thể về nhà tự mình xuất giá cũng là một chuyện tốt.



Ba ngày này, phần lớn thời gian Hoàng đế đều ở lại Thượng Dương cung, ngay cả Thục phi luôn quan hệ thân thiết với Hoa Thường cũng hết sức ghen tỵ, dường như Hoa Thường cũng đoán được điều đó.



"Vòng sơ tuyển tú nữ cũng đã kết thúc rồi, mấy ngày nay Hoàng thượng cứ ở trong cung thần thiếp làm gì vậy?" Thanh âm của Hoa Thường mang theo u oán nhàn nhạt, sóng mắt lưu chuyển như dòng nước suối tĩnh lặng mang theo u sầu.



Nụ cười trên khóe miệng Hoàng đế vẫn ôn hòa, trong giọng nói vĩnh viễn luôn mang theo ý cưng chiều: "Trẫm thích ở đây thì cứ ở thôi, có gì không được sao?"



Hoa Thường nhìn nét mặt nhu hòa của Hoàng đế, cảm động trong lòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Lúc đầu thần thiếp còn cảm thấy lạ, Hoàng thượng là một người nội liễm như vậy, sao lại đột nhiên chân thành bày tỏ nỗi lòng, hôm nay người đến là để an ủi thần thiếp có phải không?"



Hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."



Hoa Thường hơi nghiêng đầu, rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài lưu lại một độ cong tuyệt đẹp trên gương mặt, giọng nói êm dịu ôn nhu: "Thần thiếp không ngốc, sao lại không hiểu được đây? Tuyển tú vì chính trị, nhất định sẽ có sẽ có tú nữ xuất chúng nhập cung hầu hạ Hoàng thượng. Hoàng thượng không đi xem tú nữ mà cả ngày lại ở bên cạnh thần thiếp, là lo lắng cho tâm tình thần thiếp không được vui sao?"



Hoàng đế nhìn một bên mặt xinh đẹp của Hoa Thường thì hơi hoảng hốt, sao đó nhẹ giọng nói: "Thường nhi nàng luôn luôn hiểu đại thể, luôn luôn ôn nhu khoan dung, độ lượng thiện lương. Dường như nàng chưa bao giờ ghen tị, nhưng trẫm vẫn rất lo lắng cho nàng. Đây là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện tuyển tú, đối mặt với đông đảo nữ nhân, trẫm sợ trong lòng nàng không dễ chịu, cho nên trẫm thường xuyên ở bên cạnh nàng, hy vọng nàng có thể hiểu được rằng, cho dù có thêm nhiều người nữa vào cung, thì bọn họ cũng không thể sánh bằng địa vị của nàng trong lòng trẫm."



Hoa Thường mím môi, từ từ ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Tỷ muội hậu cung đông đảo, sao Hoàng thượng chỉ nghĩ đến thần thiếp vậy?"



Gương mặt Hoàng đế nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Trẫm cũng không biết nữa, có lẽ bởi vì trẫm không muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mác của Thường nhi - người trước giờ vẫn luôn ôn nhu hòa nhã."



Hoa Thường từ từ tiến vào trong lòng Hoàng đế, mặt dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Ngực của nam nhân trước mặt này vững chãi như một bức tường, có thể che mưa che gió, có thể che khuất cả bầu trời.



Nàng nghĩ, đây là kết cục tốt nhất rồi. Nếu như ở hiện đại có một nam nhân như vậy, tam thê tứ thiếp, chia đều ân huệ, còn không ngừng thu nhận nữ nhân mới, lại ở trước mặt nàng nói những lời như thế thì Hoa Thường có thể cho một bạt tai, đạp một phát cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, để hắn nhớ kỹ cả đời. Nhưng đây là đang ở thời cổ đại, một Hoàng đế có thể làm được đến nhường này, Hoa Thường cảm thấy như vậy là đủ rồi.




Hoa Thường khẽ cười nói: "Trong cung quy củ sâm nghiêm, các ngươi không thả lỏng được cũng là chuyện đương nhiên. Hôm nay bổn cung triệu các ngươi đến, chẳng qua cũng chỉ tốn công dặn dò vài câu mà thôi, vạn mong các ngươi cung kính cẩn trọng, đừng làm mất mặt gia tộc."



"Vâng, thần nữ cẩn tuân nương nương dạy bảo."



Hoa Thường nhìn những nữ tử khôn khéo, trong lòng cũng tươi sáng hơn, dịu dàng nói: "Được rồi, vốn cũng không có chuyện gì, chẳng qua là thể hiện tư thái cho người khác xem mà thôi, cũng đỡ cho các ngươi bị người ta ức hiếp. Lan Chi, mang mấy món đồ trang sức mà bổn cung đã chuẩn bị ban cho các nàng đi."



Lan Chi nhẹ nhàng bước đến, trên tay bưng khay màu đỏ có bày mấy món trang sức trâm cài, vòng ngọc tinh xảo.



Hoa Thường cười nói: "Nhận đi, tuy bây giờ tú nữ được yêu cầu ăn mặc như nhau, nhưng nương nương hậu cung ban thưởng vẫn có thể phá lệ sử dụng. Người khác thấy tất nhiên sẽ biết được các ngươi có người đỡ đầu, sẽ không tùy tiện va chạm với các ngươi. Nhưng cũng phải tránh, không được vượt qua quy củ, không được ức hiếp người khác. Các ngươi đều là nữ tử xuất thân thế gia, bổn cung vẫn tin tưởng nhân phẩm giáo dưỡng của các ngươi."



Ba người đồng loạt phúc thân hành lễ: "Vâng, tạ nương nương ân thưởng."



"Lan Chi, sai người đưa các nàng trở về, đi lâu cũng không tốt." Hoa Thường quay đầu nhẹ giọng phân phó Lan Chi, Lan Chi phúc thân nhận mệnh.



Tiễn ba tú nữ đi, Hoa Thường cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nhìn hết sức không tệ, từng người đều cẩn ngôn thận hành [2]. Dáng vẻ bổn cung không nhìn thấy rõ nhưng xem khí độ và cử chỉ thì đều được dạy dỗ rất tốt, chắc sẽ không gây ra chuyện gì nghiêm trọng."



[2]: Cẩn ngôn thận hành (謹言慎行): lời nói và hành động đều cẩn trọng, nghiêm chỉnh.



Lan Chi cười ca ngợi: "Nữ tử xuất thân thế gia đều cực tốt, chẳng qua ba vị tiểu chủ này vẫn còn phải rèn luyện thêm, so với nương nương đương nhiên là kém xa rồi."



Hoa Thường cười một tiếng, quở trách nói: "Nói bậy, bị người khác nghe thấy, không chừng còn cho là ngươi khoe khoang đấy."



Lan Chi không thèm để ý, cười híp cả mắt: "Vâng, nô tỳ sai rồi, còn không phải sao."



Hoa Thường ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Phục tuyển xong mới là thời điểm mấu chốt nhất của kỳ tuyển tú, đến lúc đó, quả thật sẽ rất bận rộn. Bổn cung nghe Chương mama nói đợt tú nữ này có rất nhiều nhân vật độc ác."