Tứ Thần Ký
Chương 4 : Từ Trên Trời Rơi Xuống
Ngày đăng: 01:44 27/06/20
"Được! Ta sẽ mời thầy cho con." Hương phu nhân gật đầu nói.
Long xụ mặt : "Tưởng mẹ dạy cho chứ?"
"Không! Mau chuẩn bị đi. Ngày mai ta sẽ đưa con đi bái sư." Hương phu nhân nói, sau đó đi vào trong nhà chuẩn bị đồ đạc.
Hoàng Yến cũng muốn đi theo Long, chạy lại kéo tay hắn rồi nói : " Ngươi cho ta đi cùng nhé! Có nguy hiểm gì bổn cô nương sẽ bảo vệ ngươi."
Long gật đầu đồng ý, bởi tuy Hoàng Yến có hung dữ nhưng rất xinh đẹp, cơ thể quyến rũ có lồi có lõm nhìn là mê người. Nói chẳng phải ngoa chứ nếu nàng không mạnh và hung dữ thì có lẽ Long đã liều mạng mà đè nàng ra để chịch rồi.
Sau đó cả hai theo Hương phu nhân vào trong nhà để cùng chuẩn bị. Thấy mẹ hắn đang nhét hết quần áo cùng đồ dùng của hắn vào trong một chiếc túi nhỏ thì ngạc nhiên hỏi : " Sao cái túi nhỏ vậy mà đựng nhiều đồ thế ạ?"
Hương phu nhân đáp : " Đây là túi không gian, có thể chứa nhiều thứ cùng lúc. Con mang nó theo đỡ phải nặng nhọc."
Long nhận lấy túi vải, tuy mẹ hắn nhét vô số đồ vào đó nhưng khi cầm trên tay lại rất nhẹ như không đựng gì.
Buổi tối, Hoàng Yến được mời ở ai và xung phong nấu ăn. Phải công nhận nàng nấu ăn như đầu bếp vậy, Long được dịp ăn ngon tha hồ đến khi căng bụng mới ngừng. Điều này làm cả Hương phu nhân và Hoàng Yến hết sức bất ngờ và vui vẻ.
Sau khi ăn uống no say, Long xin phép đi vệ sinh rồi ung dung bước ra ngoài sân tìm gốc cây.
Chợt một đốm lửa nhỏ bay lơ lửng ngay trong bụi cây khiến hắn ngạc nhiên rồi hốt hoẳng nhảy lùi ra sau, thằng em còn chưa kịp chui vào trong quần.
"Móe! Kinh vãi." Long thốt lên, nhìn đốm lửa đó hắn lại liên tưởng đến bị ma chơi.
Đốm lửa đó từ từ bay lên cao, sau đó tạo hình thành hình mũi tên rồi chỉ ra phía cổng. Long nghi ngờ bước ra đến cổng, mũi tên bay đến rồi chỉ thẳng con đường mòn lên núi ở gần đó.
Như có gì đó xúi dục, Long cứ như người mất hồn chậm rãi đi theo ngọn lửa kì lạ.
Ở trên bàn ăn lúc này chỉ còn Hương phu nhân và Hoàng Yến, Hương phu nhân liếc mắt nhìn ra ngoài rồi nói với Hoàng Yến :
" Ngày mai cháu không phải đi cùng nó đâu!"
Hoàng Yến cau mày tỏ vẻ không đồng ý:
"Sao vậy ạ? Hiện giờ hắn đã mất hết tu vi, cháu đi theo để bảo vệ hắn."
"Không cần! Nó phải tự đi bằng đôi chân của nó. Nếu có cháu bảo vệ nó sẽ ỷ lại và không bao giờ tiến bộ được." Hương phu nhân đáp.
"Còn về việc tu vi của nó bị tiêu tán, ta nghĩ cả con cũng nhận ra rằng Phi Long rất khác so với trước đây đúng chứ?" Hương phu nhân suy tư hỏi.
Hoàng yến gật đầu : " Hắn trước đây luôn một vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ, vậy mà từ sáng nay đến giờ lại hoàn toàn là con người khác. Không lẽ hắn bị tổn thương não?"
Hương phu nhân lắc đầu : " Không biết! Nhưng nhanh thôi ta sẽ tìm ra chân tướng sự việc."
Sau đó cả hai mỹ nhân cùng thở dài.
Long đi theo mũi tên được một lúc thì phát hiện mình đang đứng ở giữa khu rừng âm u lạnh lẽo, hắn rùng mình nhìn xung quanh thì toàn là màu đen. Rồi phía trên là mũi tên chỉ thẳng xuống dưới một cái hố to.
Long tò mò tiến lại quan sát, miệng hố giống như lỗ rơi của thiên thạch ngoài trái đất. Đường kính chỉ khoảng 5 -7 mét và đã nguội lạnh. Với kinh nghiện của Long thì hắn đoán miệng hố này ít nhất là xuất hiện từ đêm qua.
Mũi tên kia hóa thành ngọn lửa nhỏ rồi soi sáng đáy hố. Một vật nhỏ nhỏ kì lạ hiện ra, Long thấy không ổn vì hắn luôn ám ảnh chuyện người ngoài hành tinh xâm lược trái đất. Liền quay đầu định bỏ chạy, nhưng vừa quay lại thì hắn vấp vào viên đá rồi té ngửa xuống hố.
"Ui da!" xoa cái mông ê ẩm Long kêu lớn. Trung tâm cái hố có một khối cầu kì lạ, nhìn rất xịn sò máy móc. Long biết ngay thứ này đến từ không gian, bởi hắn là trùm mấy bộ phim khoa học viễn tưởng.
Tò mò lấn át sự hèn nhát, Long thận trọng bò lại quan sát. Quả cầu to gần bằng cơ thể Long, đang quan sát thì bỗng một âm thanh như bom hẹn giờ phát ra khiến Long trợn tròn mắt hoảng hốt định vùng dậy chạy nhưng toàn thân bỗng kiệt sức không thể nhúc nhích.
"Cái éo gì? Sao ngày gì mà đen thế này..." Long khổ sở khêu gào.
Tách!
Long đang nhắm mắt chờ cái chết bay xác, nhưng đáp lại chỉ là một tiếng tách như mở nắp vali. Khi hắn hé mắt, quả cầu kia mở ra như hoa sen, ánh sáng đỏ kì dị phát ra bên ngoài.
Khi hắn nhìn vào trong thì hốt hoảng, may mà nhanh tay bịt miệng lại không thốt ra thành tiếng. Bởi thứ bên trong là một sinh vật hết sức kinh dị, nhỏ cỡ nắm tay với đôi mắt to quá cỡ, bốn tay cùng một cái đuôi đang nghoe nguẩy. Dường như nó đang ngủ say, rồi cũng trong khoảnh khắc mà Long chuẩn bị nôn ọe, cơ thể thứ kia bỗng biến đổi.
Long sững sờ, bởi hắn đang chứng kiến cảnh một mỹ nhân trong tương lai hình thành.
Sinh vật kì dị kia bỗng chìm trong sắc đỏ của ngọn lửa ban nãy. Khuôn mặt kinh tởm dần biến thành khuôn mặt bé gái xinh xắn, bốn cánh tay biến thành đôi tay trắng trẻo mũm mĩm. Chiếc đuôi dài biến thành đôi chân nhỏ xíu. Trong chốc lát, một cô bé hết sức dễ thương to bằng nắm tay đang nằm ngủ ngon lành trong khối cầu. Tay còn cho vào miệng mút mút nhìn đáng yêu vô cùng. Ngọn lửa kia biến thành bộ váy đỏ xinh xắn rồi tự động mặc vào người cô bé.
Long trong một khoảnh khắc bị thôi miên bởi sự dễ thương đó. Rồi cô bé kia bỗng động đậy mí mắt, đôi mắt long lanh với con ngươi đỏ nhìn Long ngây thơ gọi một tiếng : " Mẹ ơi!"
"Đùa nhau à? Đừng có troll nhau thế chứ?" Long hốt hoảng nói, sau đó lùi lại định bỏ chạy thì bị một lực khéo vô hình lôi cổ vào trong khối cầu, chỉ còn cái mông và chân hắn thò ra ngoài.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con đói!" Cô bé gái bi bô nói không sõi, tay chân cứ bám chặt lấy mặt Long.
"Tha cho ta...ta không phải mẹ ngươi!" Long mếu máo, toàn thân không còn sức chống cự.
"Á có người tới! Mẹ ơi mau trốn đi." Cô bé ngây thơ nói, sau đó nâng Long lên rồi bay đi tìm chỗ nấp.
"Sao nó khỏe quá vậy?" Long khinh nghi, bản thân bị cô bé lôi đi như chó.
Từ phía xa xa, thấp thoáng bóng dáng của Hoàng Yến. Nàng không thấy Long đâu nên đi tìm, bỗng bước hụt rồi té xuống hố miệng la lên một tiếng : "Á!"
Tuy té nhưng do thực lực bản thân không yếu như Long nên nàng chẳng chút xây sát nào, đứng dậy tò mò nhìn khối cầu kì lạ mà lần đầu tiên nàng thấy trong đời rồi nhíu mày : " Đây là loại bảo vật gì?"
"Đó là người quen của ta! Không phải kẻ xấu đâu." Long trấn an cô bé.
Cô bé đắn đo một lúc rồi thả Long xuống đất, sau đó đậu trên đầu hắn rồi nói bằng giọng con nít : " Mẹ ơi con đói rồi!"
"Ặc! Chỉ biết đến ăn." Long thầm mắng, sau đó tiến ra chỗ Hoàng Yến rồi gọi : " Ta ở đây!"
"Tên này! Đêm tối lên đây làm gì? Biết ta tìm mệt mỏi....Oa dễ thương quá!" Hoàng Yến đang trách móc Long thì phát hiện cô bé ngồi trên đầu hắn, liền xà tới bế.
Cô bé kia cũng thân thiện, cười vui vẻ khi được ôm ấp. Long nhìn khối cầu rồi nói với Hoàng Yến : " Hãy giữ bí mật chuyện này nhé!"
Hoàng Yến đáp trong khi vẫn đang nựng má cô bé đáng yêu kia : " Được thôi! Chỉ cần ngươi cho cô bé này ở với ta."
"Ặc!"
Bỗng cô bé tỏ ra không vui rồi bay lên đầu Long ngồi rồi nói một cách ngây thơ trông vô cùng đáng yêu : " Con chỉ ở với mẹ thôi! Không ở với gái đâu."
Long vội giải thích mọi truyện trong ánh mắt nghi ngờ của Hoàng Yến. Sau khi kể mọi chuyện, Hoàng Yến hiểu ra rồi nói :
"Còn thứ kia? Có lẽ chúng ta phải hủy bỏ nó để tránh người khác phát hiện."
"Không được phá nhà của con!" Cô bé chu môi nói, sau đó đưa tay ra thu khối cầu lại nhỏ xíu trong lòng bàn tay rồi biến thành sợi dây truyền đeo trên cổ.
"Xịn vãi lồi!" Long phấn khích nghĩ thầm, sau đó hắn cùng Hoàng Yến lấp cái hố lại rồi xóa sạch mọi dấu vết. Cả ba cùng rời đi.
"Hôm nay ta ngủ lại đây! Ngươi không phiền chứ?" Hoàng Yến có chút ngại ngùng hỏi.
Long xua tay : " Có gì đâu, cứ tự nhiên như ở nhà. Ta ra ghế ngủ cũng được."
Chợt Long nhớ ra điều gì, chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vào phòng. Cô bé nhỏ xíu kia ngửi mùi thơm là bay tới ngồi trên bàn, mặt hớn hở nói : " Mẹ đút cho con! Con đói lắm rồi."
"Ngon quá!" Cô bé nhắm tịt mắt khi Long đút chút đồ ăn vào miệng rồi nhai ngấu nghiến. Hoàng Yến cũng tới cưng nưng cô bé, rồi nói với Long : " Ngươi đặt tên cho bé đi!"
"Tên?"
"Ừ! Cô bé dễ thương như này thì phải có một cái tên thật đẹp." Hoàng Yến đáp.
"Ngươi đặt đi! Ngươi là con gái nghĩ hay hơn ta." Long đùn đẩy trách nhiệm.
Hoàng Yến bực lên nói : " Ta đâu phải mẹ nó! Ngươi là mẹ mà tên con gái mình cũng không đặt nổi thì đi chết đi."
"Ách! Giận rồi à?" Long nghĩ thầm, sau đó hắn đắn đo một lúc rồi nói : " Có rồi đây! Từ giờ gọi cô bé là Diễm My. Diễm trong hỏa diễm. Ngươi thấy sao?"
"Diễm My? Nguyễn Diễm My! Hay cho cái tên Diễm My." Hoàng Yến tán thưởng, sau đó véo má Diễm My nói : " Từ giờ em có tên rồi nhé."
Long xụ mặt : "Tưởng mẹ dạy cho chứ?"
"Không! Mau chuẩn bị đi. Ngày mai ta sẽ đưa con đi bái sư." Hương phu nhân nói, sau đó đi vào trong nhà chuẩn bị đồ đạc.
Hoàng Yến cũng muốn đi theo Long, chạy lại kéo tay hắn rồi nói : " Ngươi cho ta đi cùng nhé! Có nguy hiểm gì bổn cô nương sẽ bảo vệ ngươi."
Long gật đầu đồng ý, bởi tuy Hoàng Yến có hung dữ nhưng rất xinh đẹp, cơ thể quyến rũ có lồi có lõm nhìn là mê người. Nói chẳng phải ngoa chứ nếu nàng không mạnh và hung dữ thì có lẽ Long đã liều mạng mà đè nàng ra để chịch rồi.
Sau đó cả hai theo Hương phu nhân vào trong nhà để cùng chuẩn bị. Thấy mẹ hắn đang nhét hết quần áo cùng đồ dùng của hắn vào trong một chiếc túi nhỏ thì ngạc nhiên hỏi : " Sao cái túi nhỏ vậy mà đựng nhiều đồ thế ạ?"
Hương phu nhân đáp : " Đây là túi không gian, có thể chứa nhiều thứ cùng lúc. Con mang nó theo đỡ phải nặng nhọc."
Long nhận lấy túi vải, tuy mẹ hắn nhét vô số đồ vào đó nhưng khi cầm trên tay lại rất nhẹ như không đựng gì.
Buổi tối, Hoàng Yến được mời ở ai và xung phong nấu ăn. Phải công nhận nàng nấu ăn như đầu bếp vậy, Long được dịp ăn ngon tha hồ đến khi căng bụng mới ngừng. Điều này làm cả Hương phu nhân và Hoàng Yến hết sức bất ngờ và vui vẻ.
Sau khi ăn uống no say, Long xin phép đi vệ sinh rồi ung dung bước ra ngoài sân tìm gốc cây.
Chợt một đốm lửa nhỏ bay lơ lửng ngay trong bụi cây khiến hắn ngạc nhiên rồi hốt hoẳng nhảy lùi ra sau, thằng em còn chưa kịp chui vào trong quần.
"Móe! Kinh vãi." Long thốt lên, nhìn đốm lửa đó hắn lại liên tưởng đến bị ma chơi.
Đốm lửa đó từ từ bay lên cao, sau đó tạo hình thành hình mũi tên rồi chỉ ra phía cổng. Long nghi ngờ bước ra đến cổng, mũi tên bay đến rồi chỉ thẳng con đường mòn lên núi ở gần đó.
Như có gì đó xúi dục, Long cứ như người mất hồn chậm rãi đi theo ngọn lửa kì lạ.
Ở trên bàn ăn lúc này chỉ còn Hương phu nhân và Hoàng Yến, Hương phu nhân liếc mắt nhìn ra ngoài rồi nói với Hoàng Yến :
" Ngày mai cháu không phải đi cùng nó đâu!"
Hoàng Yến cau mày tỏ vẻ không đồng ý:
"Sao vậy ạ? Hiện giờ hắn đã mất hết tu vi, cháu đi theo để bảo vệ hắn."
"Không cần! Nó phải tự đi bằng đôi chân của nó. Nếu có cháu bảo vệ nó sẽ ỷ lại và không bao giờ tiến bộ được." Hương phu nhân đáp.
"Còn về việc tu vi của nó bị tiêu tán, ta nghĩ cả con cũng nhận ra rằng Phi Long rất khác so với trước đây đúng chứ?" Hương phu nhân suy tư hỏi.
Hoàng yến gật đầu : " Hắn trước đây luôn một vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ, vậy mà từ sáng nay đến giờ lại hoàn toàn là con người khác. Không lẽ hắn bị tổn thương não?"
Hương phu nhân lắc đầu : " Không biết! Nhưng nhanh thôi ta sẽ tìm ra chân tướng sự việc."
Sau đó cả hai mỹ nhân cùng thở dài.
Long đi theo mũi tên được một lúc thì phát hiện mình đang đứng ở giữa khu rừng âm u lạnh lẽo, hắn rùng mình nhìn xung quanh thì toàn là màu đen. Rồi phía trên là mũi tên chỉ thẳng xuống dưới một cái hố to.
Long tò mò tiến lại quan sát, miệng hố giống như lỗ rơi của thiên thạch ngoài trái đất. Đường kính chỉ khoảng 5 -7 mét và đã nguội lạnh. Với kinh nghiện của Long thì hắn đoán miệng hố này ít nhất là xuất hiện từ đêm qua.
Mũi tên kia hóa thành ngọn lửa nhỏ rồi soi sáng đáy hố. Một vật nhỏ nhỏ kì lạ hiện ra, Long thấy không ổn vì hắn luôn ám ảnh chuyện người ngoài hành tinh xâm lược trái đất. Liền quay đầu định bỏ chạy, nhưng vừa quay lại thì hắn vấp vào viên đá rồi té ngửa xuống hố.
"Ui da!" xoa cái mông ê ẩm Long kêu lớn. Trung tâm cái hố có một khối cầu kì lạ, nhìn rất xịn sò máy móc. Long biết ngay thứ này đến từ không gian, bởi hắn là trùm mấy bộ phim khoa học viễn tưởng.
Tò mò lấn át sự hèn nhát, Long thận trọng bò lại quan sát. Quả cầu to gần bằng cơ thể Long, đang quan sát thì bỗng một âm thanh như bom hẹn giờ phát ra khiến Long trợn tròn mắt hoảng hốt định vùng dậy chạy nhưng toàn thân bỗng kiệt sức không thể nhúc nhích.
"Cái éo gì? Sao ngày gì mà đen thế này..." Long khổ sở khêu gào.
Tách!
Long đang nhắm mắt chờ cái chết bay xác, nhưng đáp lại chỉ là một tiếng tách như mở nắp vali. Khi hắn hé mắt, quả cầu kia mở ra như hoa sen, ánh sáng đỏ kì dị phát ra bên ngoài.
Khi hắn nhìn vào trong thì hốt hoảng, may mà nhanh tay bịt miệng lại không thốt ra thành tiếng. Bởi thứ bên trong là một sinh vật hết sức kinh dị, nhỏ cỡ nắm tay với đôi mắt to quá cỡ, bốn tay cùng một cái đuôi đang nghoe nguẩy. Dường như nó đang ngủ say, rồi cũng trong khoảnh khắc mà Long chuẩn bị nôn ọe, cơ thể thứ kia bỗng biến đổi.
Long sững sờ, bởi hắn đang chứng kiến cảnh một mỹ nhân trong tương lai hình thành.
Sinh vật kì dị kia bỗng chìm trong sắc đỏ của ngọn lửa ban nãy. Khuôn mặt kinh tởm dần biến thành khuôn mặt bé gái xinh xắn, bốn cánh tay biến thành đôi tay trắng trẻo mũm mĩm. Chiếc đuôi dài biến thành đôi chân nhỏ xíu. Trong chốc lát, một cô bé hết sức dễ thương to bằng nắm tay đang nằm ngủ ngon lành trong khối cầu. Tay còn cho vào miệng mút mút nhìn đáng yêu vô cùng. Ngọn lửa kia biến thành bộ váy đỏ xinh xắn rồi tự động mặc vào người cô bé.
Long trong một khoảnh khắc bị thôi miên bởi sự dễ thương đó. Rồi cô bé kia bỗng động đậy mí mắt, đôi mắt long lanh với con ngươi đỏ nhìn Long ngây thơ gọi một tiếng : " Mẹ ơi!"
"Đùa nhau à? Đừng có troll nhau thế chứ?" Long hốt hoảng nói, sau đó lùi lại định bỏ chạy thì bị một lực khéo vô hình lôi cổ vào trong khối cầu, chỉ còn cái mông và chân hắn thò ra ngoài.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con đói!" Cô bé gái bi bô nói không sõi, tay chân cứ bám chặt lấy mặt Long.
"Tha cho ta...ta không phải mẹ ngươi!" Long mếu máo, toàn thân không còn sức chống cự.
"Á có người tới! Mẹ ơi mau trốn đi." Cô bé ngây thơ nói, sau đó nâng Long lên rồi bay đi tìm chỗ nấp.
"Sao nó khỏe quá vậy?" Long khinh nghi, bản thân bị cô bé lôi đi như chó.
Từ phía xa xa, thấp thoáng bóng dáng của Hoàng Yến. Nàng không thấy Long đâu nên đi tìm, bỗng bước hụt rồi té xuống hố miệng la lên một tiếng : "Á!"
Tuy té nhưng do thực lực bản thân không yếu như Long nên nàng chẳng chút xây sát nào, đứng dậy tò mò nhìn khối cầu kì lạ mà lần đầu tiên nàng thấy trong đời rồi nhíu mày : " Đây là loại bảo vật gì?"
"Đó là người quen của ta! Không phải kẻ xấu đâu." Long trấn an cô bé.
Cô bé đắn đo một lúc rồi thả Long xuống đất, sau đó đậu trên đầu hắn rồi nói bằng giọng con nít : " Mẹ ơi con đói rồi!"
"Ặc! Chỉ biết đến ăn." Long thầm mắng, sau đó tiến ra chỗ Hoàng Yến rồi gọi : " Ta ở đây!"
"Tên này! Đêm tối lên đây làm gì? Biết ta tìm mệt mỏi....Oa dễ thương quá!" Hoàng Yến đang trách móc Long thì phát hiện cô bé ngồi trên đầu hắn, liền xà tới bế.
Cô bé kia cũng thân thiện, cười vui vẻ khi được ôm ấp. Long nhìn khối cầu rồi nói với Hoàng Yến : " Hãy giữ bí mật chuyện này nhé!"
Hoàng Yến đáp trong khi vẫn đang nựng má cô bé đáng yêu kia : " Được thôi! Chỉ cần ngươi cho cô bé này ở với ta."
"Ặc!"
Bỗng cô bé tỏ ra không vui rồi bay lên đầu Long ngồi rồi nói một cách ngây thơ trông vô cùng đáng yêu : " Con chỉ ở với mẹ thôi! Không ở với gái đâu."
Long vội giải thích mọi truyện trong ánh mắt nghi ngờ của Hoàng Yến. Sau khi kể mọi chuyện, Hoàng Yến hiểu ra rồi nói :
"Còn thứ kia? Có lẽ chúng ta phải hủy bỏ nó để tránh người khác phát hiện."
"Không được phá nhà của con!" Cô bé chu môi nói, sau đó đưa tay ra thu khối cầu lại nhỏ xíu trong lòng bàn tay rồi biến thành sợi dây truyền đeo trên cổ.
"Xịn vãi lồi!" Long phấn khích nghĩ thầm, sau đó hắn cùng Hoàng Yến lấp cái hố lại rồi xóa sạch mọi dấu vết. Cả ba cùng rời đi.
"Hôm nay ta ngủ lại đây! Ngươi không phiền chứ?" Hoàng Yến có chút ngại ngùng hỏi.
Long xua tay : " Có gì đâu, cứ tự nhiên như ở nhà. Ta ra ghế ngủ cũng được."
Chợt Long nhớ ra điều gì, chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vào phòng. Cô bé nhỏ xíu kia ngửi mùi thơm là bay tới ngồi trên bàn, mặt hớn hở nói : " Mẹ đút cho con! Con đói lắm rồi."
"Ngon quá!" Cô bé nhắm tịt mắt khi Long đút chút đồ ăn vào miệng rồi nhai ngấu nghiến. Hoàng Yến cũng tới cưng nưng cô bé, rồi nói với Long : " Ngươi đặt tên cho bé đi!"
"Tên?"
"Ừ! Cô bé dễ thương như này thì phải có một cái tên thật đẹp." Hoàng Yến đáp.
"Ngươi đặt đi! Ngươi là con gái nghĩ hay hơn ta." Long đùn đẩy trách nhiệm.
Hoàng Yến bực lên nói : " Ta đâu phải mẹ nó! Ngươi là mẹ mà tên con gái mình cũng không đặt nổi thì đi chết đi."
"Ách! Giận rồi à?" Long nghĩ thầm, sau đó hắn đắn đo một lúc rồi nói : " Có rồi đây! Từ giờ gọi cô bé là Diễm My. Diễm trong hỏa diễm. Ngươi thấy sao?"
"Diễm My? Nguyễn Diễm My! Hay cho cái tên Diễm My." Hoàng Yến tán thưởng, sau đó véo má Diễm My nói : " Từ giờ em có tên rồi nhé."