Tứ Thần Ký

Chương 8 : Diễm My Trổ Tài

Ngày đăng: 01:44 27/06/20

Long ngồi đó buôn chuyện với gái, không hề hay biết có kẻ đang ghen ăn tức ở với mình.
Thầy giáo đi lên phía trước nơi có bục cao rồi bắt đầu giới thiệu chung về Côn Sơn Đỉnh. Học sinh theo học dưới ba tháng ngày nào cũng phải ngồi nghe đi nghe lại đến mức thuộc luôn lời của thầy.
Long mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, quay sang nhìn cô gái xinh đẹp kia thấy nàng đang chăm chú nghe giảng. Nhìn góc nghiêng thì nàng lại càng đẹp, cái mũi cao cùng đôi mắt hai mí long lanh. Hàng mi cong vút tô điểm cho nét đẹp của nàng thêm xuất sắc. Đôi má trắng hồng cùng làn môi căng mọng, nhìn là chỉ muốn hôn ngấu nghiến.
"Nàng tên là gì?" Long hỏi.
Cô gái thấy Long hỏi thì quay sang, nàng mỉm cười khiến tim hắn như loạn nhịp rồi đáp : " Ta tên Ánh Tuyết!"
"Một cái tên đẹp! Đẹp y như người vậy." Long nghĩ thầm.
"Còn ngươi tên gì? Chúng ta gặp mặt hai lần trong một ngày coi như là cũng có duyên ha." Ánh Tuyết nghiêng đầu hỏi, nhìn nàng cực kì đáng yêu.
"Ta tên Phi Long!"
"Ồ! Lát tan học ngươi có rảnh không?"
"Cũng rảnh! Sao nào?" Long nghĩ thầm liệu không biết có phải nàng đã kết hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên không.
"Nếu ngươi rảnh thì giúp ta một việc được không?" Ánh Tuyết tròn mắt như năn nỉ.
Long không thể cưỡng lại độ đáng yêu lever max của nàng thì liền gật đầu đồng ý mà chẳng quan tâm việc đó là việc gì.
Sau buổi học, Long đứng đợi ở dưới gốc cây cổ thụ phía góc sân tập. Mọi người đã ai về phòng đấy nên khá vắng vẻ, quan sát xung quanh lần nữa để chắc chắn là không có ai. Long mở túi áo ra rồi nói :
"Ra ngoài chơi nào!"
Diễm My nhỏ nhắn bay ra khỏi túi áo Long rồi đậu lên vai hắn phụng phịu : " Mẹ ơi con đói!"
"Ặc! Sáng mới ăn nửa ổ bánh mỳ mà giờ kêu đói?" Long véo má Diễm My làm cô bé cười khúc khích rồi dụi dụi má vào tay hắn.
"Đáng yêu thế ai chịu được?" Long cười khổ, lấy trong túi không gian ra một cái bánh bao rồi xé một mẩu nhỏ đút cho Diễm My.
"Ngon quá!" Cô bé há miệng cắn lấy rồi nhai ngon lành, mắt cười tít cả lại.
Chợt từ xa có người đến, Long vội gọi Diễm My chui vào túi áo sau đó trả vờ như đang ăn trưa với cái bánh bao trên tay.
Người đến có ba người, chính là những kẻ coi Long như cái gai trong mắt ngay lần đầu gặp mặt.
Long không biết bọn này có tư thù với mình, lại tưởng đến làm quen nên cởi mở chào hỏi.
Binh!
Tên đứng giữa và cũng là tên cao to nhất đấm thẳng vào mặt Long một cái làm hắn ngã xuống đất, chiếc bánh bao trên tay văng ra một bên dính đầy đất cát.
"Khốn kiếp! Thằng chó này!" Long gượng dậy với cái mồm đầy máu, nghiến răng mắng rồi lao đến ăn thua đủ với thằng vừa đánh hắn.
Binh!
Thêm một đấm vào mặt, Long gục xuống đầu óc quay cuồng. Tên kia đạp lên đầu Long rồi hống hách nói : " Biết lý do mày bị ăn đánh không? Tránh xa Ánh Tuyết ra nếu không tao gọi người nhà mày lên nhận xác đấy."
Sau đó hắn rời đi, với hai tên đàn em cười khoái trá. Một tên nịnh bợ nói : " Anh Đại thật lợi hại nha. Chỉ một đòn mà đánh hắn đo đất."
"Còn phải nói sao? Anh Đại là trùm của lứa tân sinh bọn mình mà." tên kia bợ đít thêm vào.
Đại nghe vậy cười đắc ý : " Hai ngươi cứ theo ta, rồi nhanh thôi ta sẽ nắm tất cả nữ sinh trường này trong tay. Đến lúc đó hai ngươi cũng có phần...haha."
Long lồm cồm bò dậy, mặt hắn sưng húp lên rồi tím bầm. Xuýt xoa nói : " Thằng kia ăn gì mà khỏe thế không biết? Cứ đợi đấy thằng chó."
Việc đánh nhau dành gái vốn là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu trong môi trường trường học. Long không lạ mà còn tỏ ra quen thuộc bởi hắn cũng đã từng như vậy, và bây giờ đang bị như vậy.
"A...ngươi bị sao vậy?" Ánh Tuyết vừa tới thấy Long vậy thì hốt hoảng hỏi.
"Không sao! Sơ ý ngã thôi." Long đáp, sau đó hỏi : " Mà nàng muốn ta giúp nàng chuyện gì?"
"Đi theo ta, vừa đi ta vừa nói cho nghe." Ánh Tuyết nói, sau đó hai người đi vòng ra sau khu sâp tập rồi đi xuống lối mòn vào rung rừng bên cạnh.
Ánh Tuyết đi trước, Long đi sau. Mắt hắn cứ dán vào làn eo thon của nàng, phía dưới là cặp mông tròn ẩn hiện trong bộ đồng phục rộng.
Ánh Tuyết kể : " Ba hôm trước lúc xuống đây hái thuốc ta vô tình phát hiện một con thỏ trắng rất đẹp.'
"Ta muốn ngươi giúp ta bắt nó" nàng ngập ngừng đáp.
"Hả? Đừng nói với ta là nàng tính ăn thịt thỏ đấy nha." Long trợn mắt hỏi.
"Bậy! Ta thấy nó bị thương ở chân nên..."
Long cắt ngang lời nàng : " Nên nàng muốn ta bắt nó để nàng chăm sóc?"
"Phải!" Ánh Tuyết gật đầu xác nhận.
"Đã xinh lại còn tốt bụng, chịu sao nổi?" Long thầm nghĩ, hắn đang lên kế hoạch cưa cẩm nàng.
"Mà biết nó ở đâu để bắt?" Long sực nhận ra rồi hỏi.
"Ta biết hang của nó ở đâu." Ánh Tuyết nói sau đó dẫn Long đi một đoạn rồi dừng lại nơi có một lùm cây thấp. Nàng vén tán cây ra bên trong là miệng hang thỏ.
"Vậy giờ làm gì để bắt nó?" Long ngây thơ hỏi.
Chợt có tiếng con nít nói trong đầu hắn :
"Mẹ để con! Mấy việc này dễ ợt à!"
Là tiếng của Diễm My, cô bé không còn trong túi áo của Long nữa. Hắn thoáng giật mình kinh ngạc rồi hỏi lại : " Là My đấy à? Sao con lại trong đầu ta?"
"Mẹ bảo chị kia tránh đi chỗ khác, con không muốn ai nhìn thấy đâu." Diễm My nói.
Long bán tính bán nghi, rồi nói ngon với Ánh Tuyết rằng nàng phải nấp một chỗ chờ khi nào hắn hô lên rồi nhào ra.
Ánh Tuyết không chút nghi ngờ, liền ra một chỗ khuất chờ tiếng hô của Long. Sau khi thu xếp mọi việc xong xuôi, Diễm My từ trong túi áo Long bay ra rồi bay đến miệng hang thỏ thì bị Long khéo lại. Hắn long lắng : " Thôi bỏ đi! Nhỡ đâu con vào đó bị nó cắn thì ta biết làm sao?"
"Mẹ cứ giao cho con." Diễm My mỉm cười nói, sau đó tiến vào hang thỏ tối tăm. Long nhắc nhở : " Nếu thấy nguy hiểm gì thì chạy ngay nhé. Ta ở đây."
"Dạ!" Diễm My gật đầu rồi biến mất trong hang tối, Long chổng mông lên rồi ghé mắt vào hang như chỉ toàn một màu đen không thể quan sát thấy gì.
Một lát sau, Diễm My bước ra với bên cạnh là con thỏ trắng tinh nhìn rất đáng yêu. Chân nó như có vết kẹp của bẫy thú rừng nên đi tập tễnh.
"Lợi hại nha!" Long xoa đầu Diễm My khen, cô bé cười tít mắt rồi nói : " Con thỏ bị thương rồi!" sau đó tiến lại rồi đặt hai bàn tay nhỏ xíu của mình lên vị trí vết thương của con thỏ.
Long rớt hàm, bởi ngay khoảnh khắc ấy cả cơ thể Diễm My phát ra ánh sáng màu đỏ tuyệt đẹp. Đôi mắt cô bé cũng hoàn toàn thành màu đỏ, vết thương của con thỏ dần biết mất như chưa từng xuất hiện.
"Đù!" Long thầm nói.
Sau khi chữa cho con thỏ, Diễm My bay lên trước mặt Long rồi đặt tay lên má hắn. Ngay lập tức, một cảm giác dễ chịu lan truyền khắp cơ thể. Vết tím trên mặt hắn cũng mờ dần rồi tan biến, hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn.
"Diễm My của ta lợi hại nhất." Long nựng má cô bé rồi khen, cô bé cười tít mắt rồi lại chui vào trong túi áo.
"Phen này thì bố mày bá đạo rồi...hahaha!" Long hoang tưởng nghĩ thầm. Sau đó bế con thỏ lên rồi đến chỗ Ánh Tuyết.