Tứ Thần Ký
Chương 9 : Trí Lớn Gặp Nhau
Ngày đăng: 01:44 27/06/20
"Oa ngươi đã bắt được nó rồi? Lợi hại." Ánh Tuyết thấy Long bế thỏ đến thì reo lên.
Dang tay bế thỏ vào lòng, Ánh Tuyết ngạc nhiên hỏi : " Vết thương của nó! Sao mất tiêu rồi?"
Long bỡn cợt : " Chắc ta đẹp trai quá lên nó tự khỏi rồi."
"Tự mãn! Đáng ghét." Ánh Tuyết mắng, sau đó nàng vui vẻ bế thỏ ra về. Long liền hỏi : " Ủa nó khỏi rồi thì thả đi chứ? Nàng nói nó bị thương nên mới bắt về để chữa trị mà."
Ánh Tuyết lè lưỡi đáng yêu nói : " Nó dễ thương như này. Ta nhận làm thú cưng, cho ăn no ngủ kỹ có phải sướng hơn ở ngoài này không? Hihi."
Long cạn lời rồi cùng Ánh Tuyết trở về.
"Ủa mà vết thương của ngươi cũng mất tiêu rồi?" Ánh Tuyết nghi ngờ hỏi.
Long gãi đầu đáp : " Ờ thì ta vậy đó! Khả năng phục hồi cao hơn người thường." hắn bịa ra một cái cớ để không phải giải thích nhiều để tránh việc Diễm My bị phát hiện.
"Vậy hả! Ta cũng có khả năng đặc biệt nha." Ánh Tuyết nói.
"Khả năng gì?" Long hồi hộp hỏi.
"Thính giác phát triển, ta có thể nghe tốt gấp mười lần người thường. Trong bán kính 200 mét." Nàng đáp, mặt nàng hiện nét ngây thơ vô tội rồi cứ thế đi thẳng. Để lại Long với bản mặt ngu người : " Đậu xanh nhà nó! Không lẽ cuộc nói chuyện giữa mình và Diễm My bị cô ta nghe hết rồi?"
Nhưng thấy vẻ không mấy quan tâm của Ánh Tuyết thì Long cũng nhẹ nhõm phần nào. Chắc vì nghe được quá nhiều nên thành quen.
Sau khi về đến phòng cũng hơn một giờ chiều. Long ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ, cảm nhận những luồng khí biến đổi xung quanh bản thân.
Thế giới này có một dạng tồn tại trong không khí gọi là Linh Lực. Dạng tồn tại này là vô tận và bao trùm cả địa cầu, con người và yêu thú đều dựa vào đó mà tu luyện mà tăng cường tu vi lẫn sức mạnh. Chính vì vậy mà con người mới có thể đứng ngang hàng với yêu thú.
Diễm My ngồi trên bàn, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa theo nhịp. Mắt tròn xoe hỏi Long : " Mẹ đang làm gì đó ạ?"
"Ta đang tu luyện không thấy sao?" Long đáp.
"Mẹ tu luyện sai rồi. Đưa linh lực vào chứ không phải đẩy linh lực ra." Diễm My nhắc nhở.
Long càng lúc càng bất ngờ về Diễm My, hắn liền hỏi : " Con làm mẫu ta xem được không?"
"Được ạ!" cô bé gật đầu rồi ngồi xếp bằng y như Long. Sau đó xung quanh cô bé xuất hiện một màu đỏ chói mắt. Đó chính là linh lực nhập thể, bước đầu của người tu luyện linh lực.
Tân sinh mới theo học ai cũng được phát một quyển sách ghi chép về Linh lực.
Theo đó Long biết được có mười cấp bậc tu luyện : Linh Sĩ - Linh Úy - Linh Tá - Linh Tướng - Linh Vương - Linh Đế - Linh Thánh - Thần - Tối Thượng.
Tư chất gồm 6 loại : Bạch - Lam - Lục - Vàng - Cam - Đỏ.
Cảnh giới bao gồm : Nhập Thể, Bộc Phát, Hóa hình, Hữu Ý, Phi Hành, Thiên Đạo.
Long mở mắt nhìn sắc đỏ ngập căn phòng từ Diễm My phát ra, hắn ngạc nhiên vì cô bé này lại có tư chất đứng đầu trong các loại tư chất.
Tư chất càng tốt thì khả năng tu luyện và tăng cấp càng cao so với người tư chất kém hơn. Chính vì vậy mà hễ nơi nào hay tổ chức nào có người tư chất cao thì đều dốc công đào tạo và mài dũa để trở thành những người có ích.
Hiệu trưởng của Côn Sơn Đỉnh là người danh tiếng lẫy lừng, trong cả tỉnh không ai không biết danh. Họ gọi ngài là Sơn Vương. Là vị Linh Vương mạnh nhất cả tỉnh Hải Dương. Cũng là người mạnh nhất cả tỉnh, vì thế có rất nhiều người muốn cho con mình tới đây để theo học. Nhưng vì quy định chỉ nhận 300 tân sinh mỗi năm nên những người chậm chân đành ngậm ngùi ra về và hi vọng vào năm sau.
Sau khi đọc qua mấy trang đầu, Long ngáp dài một cái rồi suy nghĩ đến việc bị ăn đòn trưa nay. Nắm tay siết chặt, Long thầm nói : " Bọn ôn dịch! Chờ ngày ông mày lên Tối Thượng thì sẽ cho chúng mày biết tay."
Tối hôm đó, Long đến khu căng tin để ăn tối. Ở đây bày sẵn thức ăn và khay cơm. Ai muốn ăn bao nhiêu thì lấy, ăn không hết là bị phạt. Điều này Long rất ưng vì có những kẻ tham ăn thích lấy nhiều đồ nhưng lại không ăn hết vô cùng lãng phí.
Sau khi lấy đủ khẩu phần, Long chọn một bàn thoáng mát ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Đang ăn, chợt có một tên nhìn khá bảnh tiến đến với xuất cơm trong tay lịch sự hỏi : " Ta có thể ngồi đây được chứ?"
Long gật đầu : " Được! Mời ngồi."
Tên kia ngồi đối diện Long, sau đó bắt đầu dùng bữa và bắt chuyện : " Ngươi là học sinh mới phải không?"
"Ừ! Hôm nay là buổi đi học đầu tiên." Long đáp, tay cầm cái đùi gà lên bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
"Ta lên Đường Lâm. Cũng là tân sinh như ngươi nhưng học sớm hơn ngươi 3 tháng."
Đường Lâm giới thiệu.
"Ừ. Ta tên Phi Long. Tương lai làm bố thiên hạ." Long đáp, kèm theo sự hài hước.
Haha...!
Cả hai phá lên cười rồi tiếp tục ăn, bỗng Long nhìn thấy Đại đang đi qua nhưng không để ý đến Long. Hắn vênh mặt lên như kiểu đường này là của bố mẹ tao khiến Long vô cùng căm ghét chỉ muốn cho mặt thằng này vào bồn cầu chưa xả nước.
Thấy ánh mắt hình viên đạn của Long nhìn Đại, Đường Lâm tò mò : " Ngươi có ác cảm với thằng đó à?"
"Ừ! Ta vừa bị nó đấm. Nhưng sẽ trả lại gấp mười." Long nghiến răng nói.
"Ta thấy lên bỏ đi! Hắn là con trai của Thứ Trưởng đó. Đụng vào thì khó sống." Đường Lâm cảnh báo.
Long cười lạnh :" Sợ cái gì? Thứ của Thứ Trưởng ông đây cũng đập hết."
Sau đó cả hai tiếp tục ăn, ăn xong thì cùng nhau về khu kí túc. Phòng của Long ở cuối hành lang mang số 201, phòng Đường Lâm là 197 cách đó khoảng 4 phòng về phía tay trái.
Đường Lâm rủ Long vào phòng, sau đó khoe : " Ta có cái này hay lắm! Muốn xem không?"
"Cho thì xem." Long đáp.
Đường Lâm lén lút ra khóa trái cửa rồi kéo rèm, sau đó cúi xuống gầm giường lôi ra một cái hộp gỗ to.
"Cái éo gì thế?" Long tò mò, với điệu bộ của Đường Lâm thì hắn đoán chắc có bảo bối gì xịn sò muốn chia sẻ, nhưng vừa mở hòm ra những thứ nhìn thấy khiến hắn ngã ngửa.
"Sao thích lắm phải không? Bộ sưu tập truyện sex do chính tay Đường Lâm ta sưu tầm đó." Đường Lâm vênh mặt vẻ tự hào nói.
"Đù mẹ! Thằng này khá." Long phấn khích, sau đó hai thằng cùng ngồi xem và cười như bị ma nhập.
Mãi đến khuya khi tất cả các phòng đã tắt hết đèn, Long mới rón rén về phòng. Đi ngang qua phòng của Ánh Tuyết thấy sắc đỏ phập phồng, Long khinh nghi rồi dí mặt vào khe cửa sổ nhìn lén.
Hóa ra nàng đang luyện công, nàng chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng manh cùng với mái tóc dài xõa ra ngập trong sắc đỏ. Long không rời mắt khỏi nàng, miệng bắt đầu chảy dãi.
"Ngon! Lại còn tư chất đỏ thiên tài, cực phẩm này không thể để tuột khỏi tay." Long tham lam nghĩ thầm, sau đó tiếp tục quan sát.
Chợt Ánh Tuyết quay mặt lại phía cửa sổ nơi Long đang rình rồi nói : " Kẻ nào?"
"Ách! Chuồn thôi."
Dang tay bế thỏ vào lòng, Ánh Tuyết ngạc nhiên hỏi : " Vết thương của nó! Sao mất tiêu rồi?"
Long bỡn cợt : " Chắc ta đẹp trai quá lên nó tự khỏi rồi."
"Tự mãn! Đáng ghét." Ánh Tuyết mắng, sau đó nàng vui vẻ bế thỏ ra về. Long liền hỏi : " Ủa nó khỏi rồi thì thả đi chứ? Nàng nói nó bị thương nên mới bắt về để chữa trị mà."
Ánh Tuyết lè lưỡi đáng yêu nói : " Nó dễ thương như này. Ta nhận làm thú cưng, cho ăn no ngủ kỹ có phải sướng hơn ở ngoài này không? Hihi."
Long cạn lời rồi cùng Ánh Tuyết trở về.
"Ủa mà vết thương của ngươi cũng mất tiêu rồi?" Ánh Tuyết nghi ngờ hỏi.
Long gãi đầu đáp : " Ờ thì ta vậy đó! Khả năng phục hồi cao hơn người thường." hắn bịa ra một cái cớ để không phải giải thích nhiều để tránh việc Diễm My bị phát hiện.
"Vậy hả! Ta cũng có khả năng đặc biệt nha." Ánh Tuyết nói.
"Khả năng gì?" Long hồi hộp hỏi.
"Thính giác phát triển, ta có thể nghe tốt gấp mười lần người thường. Trong bán kính 200 mét." Nàng đáp, mặt nàng hiện nét ngây thơ vô tội rồi cứ thế đi thẳng. Để lại Long với bản mặt ngu người : " Đậu xanh nhà nó! Không lẽ cuộc nói chuyện giữa mình và Diễm My bị cô ta nghe hết rồi?"
Nhưng thấy vẻ không mấy quan tâm của Ánh Tuyết thì Long cũng nhẹ nhõm phần nào. Chắc vì nghe được quá nhiều nên thành quen.
Sau khi về đến phòng cũng hơn một giờ chiều. Long ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ, cảm nhận những luồng khí biến đổi xung quanh bản thân.
Thế giới này có một dạng tồn tại trong không khí gọi là Linh Lực. Dạng tồn tại này là vô tận và bao trùm cả địa cầu, con người và yêu thú đều dựa vào đó mà tu luyện mà tăng cường tu vi lẫn sức mạnh. Chính vì vậy mà con người mới có thể đứng ngang hàng với yêu thú.
Diễm My ngồi trên bàn, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa theo nhịp. Mắt tròn xoe hỏi Long : " Mẹ đang làm gì đó ạ?"
"Ta đang tu luyện không thấy sao?" Long đáp.
"Mẹ tu luyện sai rồi. Đưa linh lực vào chứ không phải đẩy linh lực ra." Diễm My nhắc nhở.
Long càng lúc càng bất ngờ về Diễm My, hắn liền hỏi : " Con làm mẫu ta xem được không?"
"Được ạ!" cô bé gật đầu rồi ngồi xếp bằng y như Long. Sau đó xung quanh cô bé xuất hiện một màu đỏ chói mắt. Đó chính là linh lực nhập thể, bước đầu của người tu luyện linh lực.
Tân sinh mới theo học ai cũng được phát một quyển sách ghi chép về Linh lực.
Theo đó Long biết được có mười cấp bậc tu luyện : Linh Sĩ - Linh Úy - Linh Tá - Linh Tướng - Linh Vương - Linh Đế - Linh Thánh - Thần - Tối Thượng.
Tư chất gồm 6 loại : Bạch - Lam - Lục - Vàng - Cam - Đỏ.
Cảnh giới bao gồm : Nhập Thể, Bộc Phát, Hóa hình, Hữu Ý, Phi Hành, Thiên Đạo.
Long mở mắt nhìn sắc đỏ ngập căn phòng từ Diễm My phát ra, hắn ngạc nhiên vì cô bé này lại có tư chất đứng đầu trong các loại tư chất.
Tư chất càng tốt thì khả năng tu luyện và tăng cấp càng cao so với người tư chất kém hơn. Chính vì vậy mà hễ nơi nào hay tổ chức nào có người tư chất cao thì đều dốc công đào tạo và mài dũa để trở thành những người có ích.
Hiệu trưởng của Côn Sơn Đỉnh là người danh tiếng lẫy lừng, trong cả tỉnh không ai không biết danh. Họ gọi ngài là Sơn Vương. Là vị Linh Vương mạnh nhất cả tỉnh Hải Dương. Cũng là người mạnh nhất cả tỉnh, vì thế có rất nhiều người muốn cho con mình tới đây để theo học. Nhưng vì quy định chỉ nhận 300 tân sinh mỗi năm nên những người chậm chân đành ngậm ngùi ra về và hi vọng vào năm sau.
Sau khi đọc qua mấy trang đầu, Long ngáp dài một cái rồi suy nghĩ đến việc bị ăn đòn trưa nay. Nắm tay siết chặt, Long thầm nói : " Bọn ôn dịch! Chờ ngày ông mày lên Tối Thượng thì sẽ cho chúng mày biết tay."
Tối hôm đó, Long đến khu căng tin để ăn tối. Ở đây bày sẵn thức ăn và khay cơm. Ai muốn ăn bao nhiêu thì lấy, ăn không hết là bị phạt. Điều này Long rất ưng vì có những kẻ tham ăn thích lấy nhiều đồ nhưng lại không ăn hết vô cùng lãng phí.
Sau khi lấy đủ khẩu phần, Long chọn một bàn thoáng mát ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Đang ăn, chợt có một tên nhìn khá bảnh tiến đến với xuất cơm trong tay lịch sự hỏi : " Ta có thể ngồi đây được chứ?"
Long gật đầu : " Được! Mời ngồi."
Tên kia ngồi đối diện Long, sau đó bắt đầu dùng bữa và bắt chuyện : " Ngươi là học sinh mới phải không?"
"Ừ! Hôm nay là buổi đi học đầu tiên." Long đáp, tay cầm cái đùi gà lên bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
"Ta lên Đường Lâm. Cũng là tân sinh như ngươi nhưng học sớm hơn ngươi 3 tháng."
Đường Lâm giới thiệu.
"Ừ. Ta tên Phi Long. Tương lai làm bố thiên hạ." Long đáp, kèm theo sự hài hước.
Haha...!
Cả hai phá lên cười rồi tiếp tục ăn, bỗng Long nhìn thấy Đại đang đi qua nhưng không để ý đến Long. Hắn vênh mặt lên như kiểu đường này là của bố mẹ tao khiến Long vô cùng căm ghét chỉ muốn cho mặt thằng này vào bồn cầu chưa xả nước.
Thấy ánh mắt hình viên đạn của Long nhìn Đại, Đường Lâm tò mò : " Ngươi có ác cảm với thằng đó à?"
"Ừ! Ta vừa bị nó đấm. Nhưng sẽ trả lại gấp mười." Long nghiến răng nói.
"Ta thấy lên bỏ đi! Hắn là con trai của Thứ Trưởng đó. Đụng vào thì khó sống." Đường Lâm cảnh báo.
Long cười lạnh :" Sợ cái gì? Thứ của Thứ Trưởng ông đây cũng đập hết."
Sau đó cả hai tiếp tục ăn, ăn xong thì cùng nhau về khu kí túc. Phòng của Long ở cuối hành lang mang số 201, phòng Đường Lâm là 197 cách đó khoảng 4 phòng về phía tay trái.
Đường Lâm rủ Long vào phòng, sau đó khoe : " Ta có cái này hay lắm! Muốn xem không?"
"Cho thì xem." Long đáp.
Đường Lâm lén lút ra khóa trái cửa rồi kéo rèm, sau đó cúi xuống gầm giường lôi ra một cái hộp gỗ to.
"Cái éo gì thế?" Long tò mò, với điệu bộ của Đường Lâm thì hắn đoán chắc có bảo bối gì xịn sò muốn chia sẻ, nhưng vừa mở hòm ra những thứ nhìn thấy khiến hắn ngã ngửa.
"Sao thích lắm phải không? Bộ sưu tập truyện sex do chính tay Đường Lâm ta sưu tầm đó." Đường Lâm vênh mặt vẻ tự hào nói.
"Đù mẹ! Thằng này khá." Long phấn khích, sau đó hai thằng cùng ngồi xem và cười như bị ma nhập.
Mãi đến khuya khi tất cả các phòng đã tắt hết đèn, Long mới rón rén về phòng. Đi ngang qua phòng của Ánh Tuyết thấy sắc đỏ phập phồng, Long khinh nghi rồi dí mặt vào khe cửa sổ nhìn lén.
Hóa ra nàng đang luyện công, nàng chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng manh cùng với mái tóc dài xõa ra ngập trong sắc đỏ. Long không rời mắt khỏi nàng, miệng bắt đầu chảy dãi.
"Ngon! Lại còn tư chất đỏ thiên tài, cực phẩm này không thể để tuột khỏi tay." Long tham lam nghĩ thầm, sau đó tiếp tục quan sát.
Chợt Ánh Tuyết quay mặt lại phía cửa sổ nơi Long đang rình rồi nói : " Kẻ nào?"
"Ách! Chuồn thôi."