Tù Thê
Chương 3 :
Ngày đăng: 18:40 19/04/20
Trans: Hàn Du
Lâm Tiểu An lo sợ thấp thỏm, khóe mắt liếc qua người hầu đang đứng cạnh hắn, thân dong dỏng cao, dáng dấp trông rất giống nam nhân nhà hắn.
Không có khả năng, y không thể nhanh như vậy đã tìm được hắn.
Hắn đây là lo sợ hão huyền, thần hồn nát thần tính mà thôi! Chột dạ, tự mình dọa mình, chẳng qua chỉ là một nô bộc xa lạ.
Nô bộc kia cúi người rót rượu cho hắn, tạt vào mặt hắn một khí thế xâm lấn vô cùng mãnh liệt, làm Lâm Tiểu An giật mình hoảng hốt, không nhúc nhích được, im thin thít như chim cút.
“Không uống rượu sao?”
Thanh âm của nam nhân vang lên bên tai hắn, Lâm Tiểu An ngẩng đầu, phát hiện không ai ngoài mình nghe được.
Truyền âm nhập mật*.
(Là một loại võ công trong tiểu thuyết võ hiệp của Trung Quốc, mà người sử dụng khi phát âm thì chỉ cho một người hoặc một nhóm người nghe được, những người khác hoàn toàn không nghe được.)
Lâm Tiểu An thu hết dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh băng quen thuộc của nam nhân, bị dọa tới mức run lên, lập tức liền muốn cầu xin tha thứ.
“Đừng nói chuyện, nhiều người đang nhìn ngươi.”
Lâm Tiểu An nuốt nuốt nước miếng, không dám động đậy.
“Không uống rượu? Ngươi lúc trước không phải la hét đòi uống sao?”
Trước kia Lâm Tiểu An say rượu, bị cấm uống, náo loạn một quãng thời gian khá dài cuối cùng mới bỏ được tật nghiện rượu. Cũng không phải là bỏ hẳn không uống, nam nhân vì giúp hắn kiêng rượu, đã tự mình ủ rượu cho hắn uống.
Rượu do nam nhân tự làm quả thật là đệ nhất mỹ tửu. Lâm Tiểu An uống qua một lần thì không thèm uống đến các loại rượu thấp kém khác nữa, nhưng mà mỗi tháng nam nhân chỉ cho hắn một chung, keo kiệt muốn chết.
Tiêu Tấn Dương sau khi trở lại vực sâu không gặp được hắn, ở dưới đó tìm kiếm một vòng, chẳng thấy bóng dáng đâu. Nổi trận lôi đình, lại phát hiện đại nhi tử cũng biến mất, thế là mang theo hai đứa con nhỏ ra khỏi vực, trùng hợp gặp được đại nhi tử.
Tiêu Chung Cốc nhìn thấy y, vừa kinh vừa sợ, nhào tới khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, còn kèm theo tiếng nấc nghẹn, giải thích cho y rõ ràng ngọn ngành.
Tiêu Tấn Dương mặt âm trầm, phạt xong Tiêu Chung Cốc lập tức truy đuổi theo dấu Lâm Tiểu An, sau khi tìm ra tung tích hắn thì vội vàng mang theo ba tiểu tử đến Lâm gia tại Long Thành Cốc.
Quả nhiên ở chỗ này nhìn thấy thê tử vô tâm vô tích sự nhà mình đang tiêu dao tự tại.
Bao nhiêu phẫn nộ bất chợt tan biến, y ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Liên tiếp mấy ngày lo lắng thoáng chốc tiêu tan, hiện tại quan sát tiểu thê tử vụng về, tha thiết muốn quyến rũ mình, bất đắc dĩ y thấy buồn cười.
Nguyên lai tiểu thê tử cũng biết sợ a, y còn nghĩ hắn không biết sợ là gì.
Tiêu Tấn Dương bế Lâm Tiểu An lên, vỗ vỗ bờ mông tròn trịa của hắn. Cách lớp áo mùa hè mỏng manh, cảm giác da thịt trơn mịn kia thực rõ ràng. Trong lòng chợt nổi lên rạo rực, y vội vã bước nhanh, tiểu thê tử thì cứ ở bên tai y bất mãn lải nhải không ngừng.
“Ta không hề tự mình chạy trốn nha, chỉ là hiếu kỳ mà theo sau lão Đại cùng lão vượn trắng, về sau có chút không cẩn thận nên đi lạc thôi nha. Gặp được Lâm Thiếu An, gã mời ta về Lâm gia, ngươi cũng biết ta không còn võ công, chống cự không được. Cho nên ngươi cũng không nên trách ta, cũng không thể phạt ta…”
Tiểu thê tử kể lể liên miên, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai Tiêu Tấn Dương, hại y trong lòng cuồn cuộn dâng lên xúc cảm. Nếu y không có năng lực khống chế kinh người, chỉ sợ lúc này đã tùy ý chọn một phòng đi vào, đem tiểu thê tử đè xuống giường dạy dỗ rồi.
Tiêu Tấn Dương lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng, buông Lâm Tiểu An xuống. Sau đó nói: “Cởi quần áo.”
Tác giả có lời muốn nói:
Má ơi! Ta rốt cuộc cũng viết ra được câu này —— “Cởi quần áo!”
Chương này ta viết chậm một ngày.
Bởi vì thật là bận bịu a.