Tù Thê
Chương 4 :
Ngày đăng: 18:40 19/04/20
H toàn chương hahaha. Mời mọi người cùng ăn thịt thơm ngon!
Trans: Hàn Du
Tiêu Tấn Dương lấy tay đè sau cổ Lâm Tiểu An, kiềm chế ngay động tác của hắn.
Lâm Tiểu An cảm thấy mạch máu mình như bị đông lại vậy, không dám nhúc nhích. Hai tay nắm chặt lấy chăn, cảm xúc kìm nén làm toàn thân hắn run nhẹ, bàn tay Tiêu Tấn Dương đặt sau cổ hắn rõ ràng cảm nhận được. Cái tay kia dần dần vuốt xuống dọc lưng hắn, không ngừng khiêu khích từng tấc da thịt.
Hắn không dám động đậy, cũng không dám né tránh.
Thời điểm trốn thoát khỏi vực, hắn đã sẵn sàng tiếp nhận trừng phạt.
Hai năm đầu còn quật cường chống đối, bị nghiêm phạt không ít, mấy năm sau bị chiều chuộng đến hư rồi, thì số lần bị phạt cũng bớt đi hẳn. Lúc này lại phải chịu phạt, dĩ nhiên không khỏi cảm thấy ủy khuất.
Lâm Tiểu An nghẹn ngào cất tiếng, lời tuy nhỏ nhẹ nhưng trong đêm yên tĩnh đêm lại nghe rõ ràng một cách dị thường.
Tiếng vang lên chứa mấy phần nghẹn ngào, tựa như xin khoan dung, lại cũng nghe như là đang làm nũng, nhưng lại không giống … như bị ủy khuất.
“ Hửm? Cảm thấy ủy khuất sao? ”
Một bàn tay của Tiêu Tấn Dương từ phía sau lưng Lâm Tiêu An đột nhiên mò mẫm đến vuốt ve ngực hắn. Năm ngón thon dài nắm lấy bờ ngực bên phải, cứ thế mà khẽ vuốt, bóp nặn một cách khiêu khích. Mỗi một động tác dù nhẹ cũng làm Lâm Tiểu An hô hấp càng thêm nặng nề.
Y biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người Lâm Tiểu An, nhưng vì đang nghiêm phạt hắn, nên hết lần này tới lần khác không cho hắn thống khoái.
Lâm Tiểu An cảm thấy trong lòng như có lông chim khều khều đến phát ngứa, không thoải mái chút nào.
Trên người hắn lớp áo lót mỏng nhẹ đã bị cởi ra, vắt ở bên hông, còn quần thì đã sớm bị ném ở xuống chân giường. Cả người hắn nửa kín nửa hở như vậy, lúc này không khác gì yêu tinh đang dụ dỗ, mê hoặc người.
Tiêu Tấn Dương thì ngược lại, y phục trên người vẫn đầy đủ như cũ, chỉ là hơi có chút lộn xộn, làm Lâm Tiểu An không cam lòng, nằm phía dưới mà đưa tay lên len lén giúp y lột bỏ.
Nhưng mà Tiêu Tấn Dương không đáp ứng ngay nguyện vọng của hắn, sau nhiều lần hắn năn nỉ ỉ ôi thì đột ngột xông vào, một lần tuốt kiếm cực kỳ lưu loát, hung hăng xỏ xuyên qua dũng đạo ấm nóng. Lâm Tiểu An rít gào lên, chưa kịp thích ứng đã bị y tiến công mãnh liệt như giông bão, khiến hắn co rúm không kịp nói hết câu, buộc phải liên tiếp cầu xin, lần này thì xin y chậm một chút, chậm một chút a.
Qua không được bao lâu, hắn lại khóc nức nở van xin tha thứ.
Chút khí thế mạnh mẽ đều tan biến không thấy đâu, nghe rất đau lòng.
Nhưng là, không tha được nha.
Dưới giường, bất kể chuyện gì thì Tiêu Tấn Dương cũng đều chiều chuộng hắn. Trên giường, vô luận hắn khẩn cầu như thế nào, tuyệt đối không chiều theo.
Lâm Tiểu An trải qua mười năm chung sống vậy mà không thể minh bạch đạo lý này, một khi lên giường, bị y hung mãnh đối đãi thì sẽ khắc chế không nổi mà cầu xin tha thứ.
Giường lớn làm bằng gỗ tử đàn ầm ầm lay động không ngớt, cứ thế cho đến nửa đêm mới dừng lại nghỉ. Chỉ có cái giường được nghỉ thôi, người bị phạt kia vẫn còn chưa được nghỉ đâu.
Lâm Tiểu An bám vào cạnh giường thật chặt, thân thể bị chà đạp lăn lộn dữ dội. Rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần, đã qua bao lâu rồi, hắn chỉ biết mình hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm mãnh liệt, đánh mất lý trí từ lúc nào.
Mắt hắn trừng trừng mở lớn, bờ môi mọng đỏ chỉ có thể nghẹn ngào phát ra vài tiếng đứt quãng, nói không nên nửa câu cầu xin y tha thứ.
Sau lưng hắn, tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, độ mạnh cũng càng lúc càng lớn, Lâm Tiểu An thấy tay mình tê rần, không còn sức chống đỡ, suýt chút nữa bị ủn đến té lăn quay. Eo hắn đột nhiên bị nam nhân kéo ra sau, y cùng lúc tàn nhẫn thúc mạnh về phía trước. Cảm giác tê dại bủn rủn hòa lẫn cùng thống khoái, làm hắn nhịn không được rên một tiếng.
Hắn giật mạnh thân mình, một dòng nước nóng hổi ồ ạt từ trong thân thể hắn bắn ra ngoài.
Tiêu Tấn Dương cắn cắn lỗ tai Lâm Tiểu An: “Đừng vội ngủ, nghiêm phạt vẫn chưa xong.”
Lâm Tiểu An nức nở cầu xin tha mạng, đáng tiếc y không hề thương hoa tiếc ngọc mà cứ tiếp tục đè hắn ra tiếp tục vận động.
Hắn bắt đầu hối hận tại sao mình lại lanh chanh bỏ chạy khỏi nhà như vậy.