Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 42 :

Ngày đăng: 04:18 19/04/20


Cuối cùng đương nhiên là Hồ Bạch không có cắn được người hắn muốn cắn. Dù sao làm một con linh sủng là không có nhân quyền. Sau khi nói chuyện với nhau, thời gian đợi liền trở nên ngắn đi.



Rất nhanh thì đến phiên tu giả hồ lô và bọn Phó Tu Vân chừng mười người cùng nhau đi vào truyền tống trận, mục đích mười mấy người này quả nhiên đều là cùng một nơi, mặc dù bọn họ cũng sớm đã nghe qua tu giả hồ lô nói về tin đồn của Vạn Mộc Thâm Lâm, thế nhưng khi thấy có nhiều đồng đạo như vậy, trong lòng của mỗi người vẫn là hoặc nhiều hoặc ít có vài phần lo lắng.



"Chậc, nhiều người như vậy, sau khi ta tới đây nhất định sẽ lao tới Vạn Mộc Thâm Lâm trước tiên!" Tu giả hồ lô lầm bầm một câu, mà đại bộ phận người ở trong cuộc có ý nghĩ giống với gã.



Rất nhanh, quang mang truyền tống trận sáng lên, Phó Tu Vân híp mắt nhìn linh quang hoa lệ, có chút như đi vào cõi thần tiên nghĩ đến thật ra ngoại trừ luyện khí luyện đan ra, bùa và trận pháp cũng rất kiếm tiền. Phải biết rằng bọn họ chỉ từ thành Vận đến thành Cự Mộc mà thôi, tuy nói khoảng cách xa một chút, một người rất ít, thế nhưng ở đây mỗi ngày ít nhất phải có mấy vạn người đi qua đó, y và Dịch Nhiên cũng khá, một có kỹ thuật một có gia sản, mười khối linh thạch trung phẩm không tính là táng gia bại sản. Nhưng có chút khó khăn cho các tu giả Luyện Khí và Trúc Cơ, muốn đi một lần truyền tống trận đoán chừng phải cố gắng trên một hai tháng.



Quang mang Truyền tống trận hạ xuống, Phó Tu Vân cảm thấy một trận hơi mê muội, chờ sau khi y mở hai mắt ra, liền thấy một thành trì to lớn, cao vót trong mây.



"Woa a, nơi này chính là thành Cự Mộc đó! Mặc dù trước đó ta từng nghe nói ở đây vô cùng rộng lớn, mỗi một phiến tường thành đều là do thân cây Thông Thiên làm thành, nhưng giờ tận mắt tới vẫn cảm thấy rất rung động." Tu giả hồ lô một cước bước ra truyền tống trận, mang theo thần sắc hưng phấn thoáng cái đã chạy không bóng dáng.



Theo sát phía sau gã còn có sáu bảy tu giả, trong mắt cũng mang theo màu sắc nhất định phải được, đi về phía mục đích của chính mình cực nhanh.



Trong chốc lát, ở đây cũng chỉ còn lại có bốn người, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên nhìn thoáng qua một nam một nữ bên cạnh, mặt không biểu tình gì đi về phía thành Cự Mộc.



"Đi trước thành Cự Mộc tìm một nhà trọ dừng chân. Sau đó sẽ hỏi thăm tiểu nhị một chút gần đây có xảy ra chuyện gì không, ta luôn cảm thấy lời đồn này xuất hiện quá mức vừa khớp, hơn nữa..." Phó Tu Vân nói, Dịch Nhiên bên cạnh và Hồ Bạch cũng vểnh lỗ tai nghiêm túc nghe, trừ cái đó ra một nam một nữ ở phía sau bọn họ giống như cùng đường cũng thần sắc nghiêm túc nghe.



"Hơn nữa ta muốn đi Vạn Bảo các nhìn, mua kiện pháp y đẹp mắt một chút."



Hồ Bạch vẫy đuôi một cái liếc một đôi mắt hồ ly, mà một nam một nữ kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm giác bản thân giống như là bị đùa giỡn mà thẹn quá thành giận, hung tợn trợn mắt liếc nhìn Phó Tu Vân đi nhanh về phía trước bọn họ.



Chỉ có Dịch Nhiên vô cùng tán đồng gật đầu, "Pháp y của ngươi quá ít, quả thực nên đi mua một cái nữa."



Phó Tu Vân quay đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn, Dịch Nhiên dừng lại, sau đó nói, "Mua hai cái tốt nhất, dùng một dự phòng một."



Hồ Bạch vươn móng vuốt bưng kín mắt của mình, hai tên này chẳng cảm thấy thẹn không có tiết tháo! Vừa nghĩ tới kế tiếp còn phải sống chung một phòng với bọn họ trong thời gian rất lâu, Hồ Bạch cảm thấy mình cần phải tự hành động, tự hắn đi đi lại lại cho dù chậm khổ một chút nhưng dù sao tâm tình bình tĩnh!



"Tin tức lớn tin tức lớn!! Thành chủ thành Cự Mộc dự định tự mình đi vào Vạn Mộc Thâm Lâm đi thăm dò! Xét thấy gần đây liên quan tới tin đồn Vạn Mộc Thâm Lâm quá nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng làm việc và nghỉ ngơi của tu giả thành Cự Mộc, cho nên thành chủ phải dẹp loạn tin đồn, ngày mai thành chủ sẽ đích thân mang đội đi trước, hiện giờ đang ở cửa thành Đông thuê tu giả tu vi ở kỳ Trúc Cơ trở lên cùng đi trước. Không muốn bỏ qua cơ hội lần này các đạo hữu nhanh đi qua nha! Không giới hạn nhân số nha!!"
Dịch Nhiên: Ai...



Phó Tu Vân ha ha một tiếng: Ngươi cũng chưa từng thấy vỡ nát hả, kiếm tu kiếm đứt.



Dịch Nhiên:...



Phạt chọc ghẹo ta đang quan tâm y vì sao y muốn trào phúng ta!



Hồ Bạch: Tình thương đáng lo ngại.



——



[1] Phương ngôn thời Ngô, xã hội cũ phụ nữ tái giá, con của chồng trước được đi đưa về chồng sau, tục xưng "tha du bình" (kéo bình dầu, con chồng trước, con ghẻ). Kỳ thực đây là nghe nhầm đồn bậy, cách nói chính xác hẳn là "tha hữu bệnh" mà không phải "tha du bình". Thời cổ quả phụ tái giá, chồng sau thú quả phụ làm vợ, một loại gia cảnh không quá tốt. Xã hội cũ thiên tai nhân họa nhiều lần, một ngày quả phụ mang con tới có cái gì không hay xảy ra, thường thường chỉ trích hò hàng thân thuộc của chồng trước gây nên. Chồng sau vì tránh cho loại gút mắt này, lúc lấy quả phụ làm vợ, sẽ mời người viết một chứng từ, nói rõ con chồng trước lúc tới là có bệnh, sau này nếu như có bất trắc cùng chồng sau không quan hệ. Cho nên mọi người liền đem con của phụ nữ tái giá xưng là "tha hữu bệnh". Bởi "tha hữu bệnh" cùng "tha du bình" âm gần, đã bị người ta nói thành "tha dù bình".



Tha hữu bệnh/ tuō yǒu bìng: kéo bệnh tới.



Tha du bình/ tuō yóu píng: kéo bình dầu.



Ý bạn Vân nói ở đây là lỡ bạn Hâm có "bệnh" kéo "bệnh" tới lây sang 2 bản, vì đã có "con bệnh" Hồ Bạch nên mấy bản mới dính đến chuyện vào rừng Thâm Lâm.



Huyễn Vụ: sương mù huyền ảo.



Hồng bửu trư nhục hồn đồn: hoành thánh thịt heo đỏ bảo.



Thổ Hương Kê: gà đất thơm.



Luyện Du Quả: luyện du là lọc dầu, rán mỡ, thắng mỡ.