Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 45 :

Ngày đăng: 04:18 19/04/20


Tiểu Sỏa Đản mặc dù đang giả vờ ngây ngốc, nhưng Phó Tu Vân sẽ không bị nó lừa dối cho qua. Y hầu như có thể khẳng định, đêm qua thứ có thể vô thanh vô tức khiến tu giả biến thành xương trắng là một loại kiến ăn thịt người. Chỉ là không nhìn thấy hình dáng những con kiến ăn thịt người thế nào, thì y không thể nói tên mà thôi.



Dịch Nhiên ở bên cạnh ngược lại nhẹ giọng mở miệng, "[Kiến] Nghị Thực Cốt."



"Nghị Thực Cốt?" Phó Tu Vân hơi nhíu mày một cái sau đó sắc mặt thoáng cái trở nên không thể nào tốt, "Ngươi xác định thứ đó là kiến ăn xương? Giờ chúng ta mới đi một phần ba lộ trình, thế nhưng kiến ăn xương yêu thú Ngũ giai cũng đã xuất hiện, điều này thật sự là có chút quá sớm rồi."



Dịch Nhiên mặc dù không có cảm thấy hỏng bét như Phó Tu Vân nói vậy, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần thần sắc thận trọng. Nơi này cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm mà khiến hắn cảm thấy tức giận là, tu vi của hắn đến giờ cũng chưa khôi phục, chỉ có kiếm khí có thể hù hù người, thời điểm đến lúc liều sống liều chết, hắn không làm được sẽ là một liên lụy.



"Đi về phía trước cẩn thận." Dịch Nhiên mở miệng, sau đó lòng quyết định nếu quả thật đến lúc cần thiết, coi như là chịu phản phệ nặng hơn, hành trình lần này cũng không thể làm lỡ.



Phó Tu Vân nhìn thoáng qua Dịch Nhiên, hiển nhiên cũng nghĩ tới lúc này hắn không thể đủ sử dụng kiếm pháp, trong lòng cảm thấy không tốt lắm, cảm thấy nhất định phải làm gì đó.



Lúc này, ở một bên khác rất nhanh cũng có người nói ra tên Nghị Thực Cốt, mọi người lúc nghe được tên này trong lòng đều là trầm xuống, hiển nhiên bọn họ cùng suy nghĩ không khác gì bọn Phó Tu Vân, lúc này bọn họ vẫn chưa đi vào Vạn Mộc Thâm Lâm bao lâu đâu, cũng đã gặp Nghị Thực Cốt, càng đi về phía trước một chút thì sao? Lại sẽ gặp phải tồn tại đáng sợ gì?



Nhất thời có một số người muốn rút lui không làm, nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện, cũng không phải bọn họ muốn đi là có thể rời đi.



"Chư vị lộ trình kế tiếp chúng ta chỉ còn lại có hai ngày, việc đã đến nước này muốn nói xui xẻo rút lui gì đó, người rời khỏi ngoại trừ bị người khác ở ngoài kia khinh bỉ, có lẽ thành chủ đối với người đơn độc trở lại cũng chắc là sẽ không hài lòng, đến lúc đó không phải tìm cho mình khó chịu sao?" Lời này của Hậu Lôi hầu như bằng uy hiếp trần trụi. Thoáng cái khiến không ít người muốn rời khỏi dừng lại bước chân, bọn họ rất tức giận nhìn về phía Hậu Lôi, nhưng Hậu Lôi cũng không thèm để ý cười cười, mệnh những người này đều đã nắm giữ ở trong tay của gã rồi, gã còn quản bọn họ có muốn tức giận hay không?



Phải biết rằng, từ lúc bọn họ bắt đầu đồng ý ký kết khế ước, mọi cử động đã bị giám thị. Mà những tên thật sự có bản lĩnh có kiến thức, trái lại một cũng không có ký kết khế ước.
Chờ lúc Phó Tu Vân cảm thấy không 囧 nữa, ngẩng đầu, chợt phát hiện xung quanh y vây quanh rất nhiều người, những người này đều dùng một loại biểu tình quỷ dị nhìn chằm chằm hoa đỏ trên tay y.



Phó Tu Vân: "... Làm sao?"



Triệu Giáp: "Ngươi là Ngũ linh căn sao? Vì sao người khác đều bị đốt sắp chết còn chưa lấy được hoa, vậy mà ngươi cả người hoàn hảo đứng ở chỗ này, còn cầm hoa trong tay?!"



Lúc nào phế sài Ngũ linh căn trở nên ngưu bức lợi hại như vậy rồi? Gã thế nào không biết!!



Phó Tu Vân: "Ha ha. Có lẽ là vận khí ta tốt? Kỳ thực ta vừa nãy cũng sợ la khắp nơi."



Những người khác bị đốt sắp chết: Ngươi lừa quỷ đó?!



———



Liệt Diệm: lửa cháy mạnh.



[��]A�!