Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 46 :
Ngày đăng: 04:18 19/04/20
Lời nói của Phó Tu Vân đương nhiên là người ở đây một chữ cũng không tin. Một người coi như là vận khí tốt đơn thuần như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng ở dưới tình huống những người khác đều sắp bị chết cháy, phần lớn đều bị bỏng bản thân y lại không bị thương chút nào.
Cho nên, tu giả phế sài Ngũ linh căn này nhất định có pháp thuật phòng ngự đặc thù của y, không sao ở trong gần một trăm người cũng chỉ có y thuận lợi lấy được yêu hoa Liệt Diệm.
Phó Tu Vân nhìn ánh mắt dò xét của những người này khóe miệng giật một cái, sau cùng quyết định không nhìn, "Dù sao ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? Có thể có quan hệ với linh Hoả của ta đi? Các ngươi cũng biết trước đó lửa của ta ngay cả phù linh Thuỷ cũng tưới không tắt."
Cho nên các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, cho dù là tưởng tượng của các ngươi đột phá chân trời, ta cũng sẽ không nói cái gì nữa.
Những người khác rất rõ ràng cũng biết ý nghĩ của Phó Tu Vân, dù sao trong Ba nghìn thế giới có thể nói là thế giới to lớn vô kì bất hữu* [không thiếu cái lạ], chỉ là chủng tộc thì có ít nhất bốn loại, có một công pháp tu luyện đặc thù hoặc pháp bảo gì gì đó lại thật sự là chuyện không quá bình thường. Hơn nữa chỉ cần là một tu giả bình thường, cũng chắc là sẽ không ngu ngốc đi tới trực tiếp hỏi người khác pháp bảo của hắn là cái gì.
Cho nên mọi người cũng không nhiều lời, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng biết tên này là Ngũ linh căn có chút đặc thù, dù sao người Ngũ linh căn của Nhiên Nguyên giới nhiều như vậy, tu luyện thành kỳ Trúc Cơ, chỉ sợ tối đa chỉ có mấy trăm người. Hiện giờ ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên tay của Phó Tu Vân, linh tài luyện đan Thất phẩm, thứ tốt tuyệt đối, nhưng lại có thể chữa khỏi thuật pháp phản phệ, nếu như có thể đạt được một cái luyện thành đan dược vậy khẳng định là dùng được về sau.
Phó Tu Vân tự nhiên là không thể quên ánh mắt trần truồng này, sau đó y phát hiện thật không vui vẻ, vào lúc này dường như y không thể trực tiếp từ chối toàn bộ, ít nhất, thành chủ phu nhân là y tuyệt đối không thể từ chối, nếu không thể trực tiếp cũng sẽ bị vứt bỏ ở trong này. Y còn muốn theo dõi gần đây đồng thời chiếm tiện nghi vị này đó, thế nào cũng không có thể bị vứt bỏ ở chỗ này.
Cho nên Phó Tu Vân có chút buồn bực khụ một tiếng, không nhìn thẳng ánh mắt của những người khác nói với thành chủ phu nhân, "Phu nhân mỹ lệ, trên tay ta có chừng bảy đoá yêu hoa Liệt Diệm, sau khi ta đưa cho ngài ba đoá, bốn đoá tự ta giữ lại có thể chứ?"
Ti phu nhân đối với bản thân Phó Tu Vân thức thời là tương đối thoải mái, lập tức gật đầu một cái nói, "Ngươi có lòng, còn lại vài đoá ngươi ngược lại có thể cùng người khác trao đổi một chút, đương nhiên nếu như ngươi đồng ý tự giữ lại đó cũng là có lợi."
Phó Tu Vân muốn chính là Ti phu nhân mở miệng, dù sao ở chỗ này cũng không thiếu người tu vi cao hơn y, ở trước khi Dịch Nhiên không có cách nào vận dụng linh lực, y hoàn toàn không muốn trang bức hoặc đưa tới mâu thuẫn tranh chấp gì. Chờ sau khi Phó Tu Vân đem ba đóa yêu hoa Liệt Diệm cho Ti phu nhân, còn dư lại bốn đoá được y trực tiếp thu vào túi trữ vật hai đoá, sau cùng cầm ở trong tay chỉ có hai đóa.
"Ta chỉ có hai đóa này có thể dùng trao đổi, nếu như chư vị muốn hoa yêu, giờ có thể nói thứ trao đổi với ta. Đương nhiên, ít nhất cũng phải là linh tài Lục phẩm, ta tuyệt đối không phải người ngu."
Mắt thấy vốn là bảy đoá hoa yêu thoáng cái cũng chỉ còn lại có hai đóa, có vài người trong lòng trực tiếp nóng nảy. Mỗi người bọn họ đều có chút nóng nảy báo ra bảng giá mình muốn trao đổi, cuối cùng Phó Tu Vân lựa chọn một lọ bốn viên đan Hồi Linh Lục phẩm, cùng với một khối đen thùi lùi nghe nói là đá Canh Kim cực phẩm.
"Ngươi là kẻ ngu sao?! Hòn đá kia vốn cũng không phải là Canh Kim! Chưa nghe nói qua Canh Kim còn có màu đen! Nó chỉ là một viên đá vô cùng cứng rắn lại có chút linh lực mà thôi! Ngươi không muốn thạch Tử Ngọc Thất phẩm lại chỉ cần một viên phá đá này, ngươi, ngươi quả thực!"
Phó Tu Vân lúc này thoả mãn mà quay đầu, trên mặt không biểu tình gì nói, "Ta chính là ngu, mắc mớ gì tới ngươi?"
Dịch Nhiên cúi đầu ở bên tai của y mở miệng, hơi thở nóng rực khiến người ta muốn trốn tránh, nhưng nội dung lại làm cho Phó Tu Vân thoáng cái rét lạnh.
"Bọn họ đang nói tế phẩm. Đừng nhúc nhích, bọn họ nói, giờ đã có một trăm bốn mươi tám tế phẩm rồi."
Phó Tu Vân há miệng, lại không nói chuyện. Nếu như y nhớ không lầm, những người tử vong và bị thương ở lại, chung vào một chỗ vừa vặn chính là một trăm bốn mươi tám.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hì hì hì. Thổ tào tiểu kịch trường.
Phó Tu Vân: Để làm chi?!
Dịch Nhiên: Đừng nhúc nhích, ta đang nói việc chính!
Phó Tu Vân:...
Có việc chính gì cần ngươi đè nặng ta nói sao?!
Cảm ơn tiểu đồng bạn ném lôi, còn có các tiểu đồng bạn nhắn lại yên lặng vây xem ~
——
Huyết Biên Bức: Dơi hút máu.
———
X