Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 86 :

Ngày đăng: 04:19 19/04/20


Nguyên Tu Vân coi như là suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra y sẽ thấy hình ảnh trước mặt như vậy, kẻ kia rõ ràng hẳn nên bị gia hình hoặc là nói bị dằn vặt rất thảm lúc này một chút dáng vẻ thảm thiết cũng không có, đang thuần thục làm món sở trường của hắn giống như bản thân không phải ở trong phòng giam mà là đang trong khách sạn của nhà nào đó. Càng làm cho Nguyên Tu Vân thế nào cũng không hiểu là biểu tình trên mặt người này một chút áp lực thực sự cũng không có, nếu như trước y hoài nghi có thể Thạch Lỗi bị cưỡng bách hoặc đang ẩn giấu gì đó, nhưng bây giờ một chút hắn cũng không lo lắng.



Chẳng qua, giải quyết vấn đề lo lắng rồi, một vấn đề khác sẽ theo mà đến —— Thạch Lỗi rốt cuộc là dựa vào gì để hắn có thể ở chỗ này làm việc thư thái như vậy? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được tù nhân không nên có đãi ngộ tốt như vậy. Cho nên, Nguyên Tu Vân liền vùi ở một góc tường không nổi bật, yên lặng chờ những người khác tới nơi này, chỉ cần có đối thoại vậy nhất định sẽ có tin tức.



Rất nhanh, Thạch Lỗi đem toàn bộ bánh ngọt trước mặt hắn làm xong, đây là một loại điểm tâm dùng nước hoa sen và bách quả [1] làm thành, dáng vẻ của điểm tâm làm ra trong suốt sáng long lanh, trắng mịn dễ thương, vừa vặn một ngụm khiến Nguyên Tu Vân ngồi xổm góc tường nhịn hơn nửa ngày mới không có trực tiếp hiện thân đi ăn. Mà sự lựa chọn của y cũng là chính xác, sau khi Thạch Lỗi đem điểm tâm làm xong, hắn liền cầm lên một chuông nhỏ màu vàng bên cạnh bàn lắc lắc, cũng không lâu lắm trong phòng giam này liền đi ra một người.



Người này ăn mặc đồng phục võ sĩ màu đen, bên hông đeo một thanh tựa hồ là linh kiếm tính kim loại, dung mạo kiên nghị, bước tiến bình ổn hữu lực.



"Ngươi làm xong?"



Thạch Lỗi gật đầu ngáp một cái: "Giờ đã sắp giờ Tý*, ta nếu không làm xong còn có muốn nghỉ ngơi hay không? Tuy nói tu sĩ đại bộ phận cũng không cần đi ngủ, thế nhưng ta hai ngày này tinh thần rất căng thẳng, mệt không nhẹ. Ta vẫn cần nghỉ ngơi được không?" [từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng]



Thái độ của Thạch Lỗi không phải đặc biệt hữu nghị, chẳng qua ngẫm lại cho dù không có tao ngộ nghiêm hình bức cung, thế nhưng coi như dù sao không phải là chuyện gì khiến người ta vui vẻ. Nhưng kỳ quái là tu giả đối diện kia nghe được Thạch Lỗi nói cũng không có biểu hiện tức giận gì ngược lại là tới một câu lời nói thấm thía: "Giờ cũng chỉ ngươi còn sống, ngươi quả thực nên nghỉ ngơi thật tốt! Có điều, ngươi vẫn dự định cũng không nói gì cho chúng ta biết sao? Từ trên người những người chết kia chúng ta có thể biết các ngươi rất có thể bị buộc làm một ít chuyện, nếu như ngươi có thể đem sự thật nói cho chúng ta biết chúng ta sẽ rất mau trả lại tự do cho ngươi."



Thạch Lỗi nở nụ cười một tiếng: "Đúng vậy trước đem ta trả lại tự do cho ta, sau đó có thể trơ mắt nhìn ta chết đúng không? Giờ người ở bên ngoài muốn giết hẳn là xếp hàng một đội, đối với ta thật đúng là tốt nha."


"Nguyên đại sư! Không thể ghi nợ sao? Giờ ta để gia bộc đi quê nhà ta cầm linh thạch!"



"Nguyên đại sư!"



Nguyên Tu Vân rốt cục không thể nhịn được nữa: "Rốt cuộc giá tiền của người cao hơn thì của người đó không được sao! Ồn ào gì thế á! Lại ầm ĩ ta đem một cây đuốc đốt tất cả các người!"



Nhất thời, bên trong phòng an tĩnh như gà ngốc. Mặc dù người tới đều cho rằng một cây đuốc là đốt không chết bọn họ, thế nhưng ư, quả nhiên tính tình của đại sự cũng rất lớn á. Cũng không biết đại sư thích gì đây? Nếu như có thể bỏ vào thứ tốt, nhất định có thể làm ít công to đi?



———



[1] Bách quả: hay còn gọi là bạch quả. Ăn rất ngon nhá, hơi nhẫn nhưng ko quá khó ăn. Nhà mình thường dùng nấu chè, vỏ ngoài cứng, mỗi lần muốn tách phải lấy búa đập:v



Dù Phù Phong: dù đỡ gió.



i{TP:eR