Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 10 : Bẽ mặt
Ngày đăng: 09:37 20/07/20
__Kí chủ, hệ thống khuyên ngươi nên đi tìm một nhà trọ nha? Tìm một ít thức ăn, nếu không ban nãy tiêu hao quá nhiều tinh lực, hệ thống sợ ngươi không đủ sức để làm nhiệm vụ!__
"Câm miệng!!!!" Hắn tức lòi con mắt với mấy lời vớ vẩn này mà, đây chính xác là chế nhạo Hoắc Mặc Nhan hắn yếu ớt ấy à!!!
__Vậy thì kí chủ có muốn tham gia nhóm hay đoàn đội gì gì đó không? Như vậy cũng sẽ có nhiều thú vui để trải nghiệm hơn đó???__ Hệ thống khuyên chân thành đó nhé, kí chủ mà không hiểu chứng tỏ kí chủ ngu!
Đi trên đường phố vắng vẻ, Hoắc Mặc Nhan nhìn quanh, ánh mắt đảo qua nhìn một tửu lâu đang sáng đèn nhộn nhịp, đeo lên mặt nạ che lại nửa mặt trên, hắn đi vào trong đó. Tiểu nhị là tên nam nhân khá nhỏ con chạy tới chào đón nồng nhiệt :"Khách quan, mời ngồi mời ngồi ạ, không biết khách quan dùng gì???"
"Quán này của các ngươi có gì ngon?" "Cái gì cũng có, chỉ trừ những thứ không có trên đời này!" Đúng là bốc phét mà, Tiểu Nam chủ này danh caokhis thật ngạo ah???
"Vậy làm cho ta mấy món ngon ngon với một bình rượu thơm đi, nhanh chút!" "Dạ dạ, khách quan ngồi uống nước, sẽ có ngay." Chờ tiểu nhị rời đi, Hoắc Mặc Nhan liếc quanh bên trong, khá là đông khách, hầu hết là dân chúng bậc khá giả, bên góc trái trong cùng là nhóm người đấng hăng sau nốc rượu nói lớn tiếng mấy cái gì đo phản tặc kinh thành. mùi vị phức tạp trộn lại khá khó chịu, thôi mặc kệ, dù sao thì cũng không ảnh hưởng lớn đến hắn là được.
Trái lại so với góc trái ồn ào thì góc bên phải lại yên tĩnh thực sự, cái kiểu yên tĩnh đặc biệt quỷ dị, bên đó có hai cái bàn gộp lại gần nhau. Có mười hai người nam nữ lẫn lộn quay thành vòng tròn, trang phục màu trắng thêm viền đen hai bên tà áo, trên hông mỗi người đều đeo một ngọc bội màu đỏ có khắc chữ Thiết. Chắc là một nhóm bang phái hay cái tổ chức gì đó trên giang hồ, theo như suy đoán thì là vậy còn có phải hay không thì Hoắc Mặc Nhan cũng chịu.
"Khách quan chờ lâu a, đồ ăn của ngài có rồi đây, mời ngài dũng cơm vui vẻ." Tiểu nhị bê ra mấy đĩa thức ăn thơm nức mũi, một bình rượu trắng khá tốt, ắt hẳn chỗ này cũng tốn khá nhiều tiền đấy! Hoắc Mặc Nhan rót rượu ra chén đưa lên môi nhấp thử, khá ngon, tuy rằng không ngon bằng rượu ở nhà hắn nhưng cũng coi như tạm được.
__Kí chủ, ngài đã thấy tuổi trẻ chưa?__
ĐM!!!!!đm đm cái hệ thống này còn biết chuyện kia của hắn ấy hả???? Nó đọc suy nghĩ thì thôi, đến cái tâm tư của hắn cũng không tha! Đangc chết aaaaaaa...
__Kí chủ, hệ thống nhân nhượng không cảnh cáo không có nghĩa ngươi ở trong đầu chửi hệ thông!!!ok???__
Đù.....................................
"Ta mệt mỏi với ngươi quá!" Thở dài một cái, hắn dùng đũa gắp thức ăn đưa vào miệng, tạm được, cũng không khó ăn lắm. Với pháp lực của hắn thì có không ăn cả năm cũng không sợ chết đói, chủ yếu hắn toàn ngồi thiền để tu luyện là chính, có mấy khi ăn uống đâu.
Mới dùng bữa được vài miếng, Hoắc Mặc Nhan lại nghe được tin tức hay ho từ đám người góc trái, chắc do uống say quá rồi cho nên bọn họ không ý thức được lời mình phát ra. Kinh thành hỗn loạn, phản quân nổi lên ầm ầm, mà hoàng đế lại không có con trai nối dõi, chỉ có một công chúa bí ẩn chưa ai nhìn thấy mặt, loạn lạc liên miên mà khống có cách dẹp yên. Xem ra thời thế thay đổi rất nhanh chóng, a??? Chẳng phải có vị hoảng tử thất lạc đó sao? Vậy nhiệm vụ của hắn là tìm vị hoảng tử kia đưa hắn trở về với đúng địa vị của hắn? Hệ thống này cũng biết lấy thế giới thực ghép vào trò chơi quá đi!
__Giờ kí chủ mới biết hệ thống rất tốt bụng sao? Hệ thống tốt lắm mà kí chủ không tin a~__
"Giờ ta biết rồi đó không phải sao?" Hoắc Mặc Nhan trả lời câu rồi tiếp tục ăn thức ăn, nha??? Mấy vị góc phải kia sao liếc hắn nhiều như vậy? Hắn có là tội phạm truy nã hay sao? Theo hắn thấy rõ, vị nam tử tuấn tú nổi bật nhất chắc là cầm đầu, 6 nam 6 nữ, đôi nam nữ được kính tròng nhất liên tục thì thầm to nhỏ, ánh mắt như ưng chăm chú nhìn con mồi. Hắn thực muốn biết bọn họ nhìn hắn như vậy là có ý gì đây?
__Kí chủ, vị mỹ nữ bên đó thực thanh cao nha~ kí chủ có muốn công chiếm nàng không???__
"Ta là loại người cái tạp nham cũng ăn được sao?? Ngươi xem, trên vai nữ nhân đó có sẹo lớn như vậy,da cũng không đẹp như lão bà nhà ta, mắt thì đẹp mà mũi hơi cao rồi, không đẹp như mỹ nhân Tiêu Tương ban nãy!!!" Hắn nhẹ nhàng phân tích cho hệ thống nghe, đó được coi là xấu chứ không đẹp, cái thanh cao như hệ thống nói chắc hẳn là vẻ cao ngạo của nàng ta mà thôi.
"Lại nói mới nhớ, hệ thống nguwoi biết nữ nhân Tiêu Tương không?"
__Tiêu Tương??? Nàng ta không phải công chúa bí ẩn của Ngô quốc này sao? Chính xác mà nói thì là Ngô Tiêu Tương! Vị công chúa này không được Ngô hoàng sủng ái, nên nàng ta được ân chuẩn rời khỏi cung, vì không mấy khi ở cung nên mới được coi là vị công chúa bí ẩn. Ngô hoàng có vị phi tần là Nguyên quý phi, vì bị hãm hại nên bị đày vào lãnh cung, vĩnh viện không được ra ngoài. Nguyên quý phi được gia đình ngoại hỗ trợ nên thành công sinh ra tiểu hoàng tử Ngô Thác Thác, được bí mật đem ra ngoài nuôi nấng.__
"Thật dài dòng, rồi sau đó thì sao?"
__Sau đó, nhà ngoại bị tru di cửu tộc vì theo tội làm phản, tiểu hoàng tử lúc đó mới 7 tuổi đã may mắn trốn được kiếp nạn, từ đó thất lạc tới giờ, trên người cũng chỉ có duy nhất miếng ngọc bội lục bích của Nguyên quý phi để lại. Cũng đã qua 10 năm rồi, tiểu hoàng tử đã là một thiếu niên giấu tài lẩn trong cái kinh thành hỗn tạp này nhằm mục đích trả thù Ngô hoàng. Miếng ngọc bội kia là Tần Cao lấy được từ hội bán đấu giá cỡ trung ở Hiệp hội đấu giá kinh thành.__ Hệ thống: nước...nước...muốn uống nước .....
Một câu chuyện đau đầu, ai có thể ngờ mỗi người lại có số mệnh khác nhau đến vậy chứ, nhân sinh luân giao tương khắc vô chi hồi. Sống chết có mệnh, sống rồi chết, chết lại đầu thai, vĩnh viễn không trái quy củ, nếu có chắc chỉ có trong trường hợp đặc biệt!
__Kí chủ, đám người kia là phái Điệp Thiết môn, bọn họ có lẽ tò mò với thân phận và võ công của ngươi a~ ai kêu ngươi có pháp lực mạnh như vậy chứ?__
"Ta mới không cần bọn họ đánh chủ ý lên ta đâu!!" Hắn thực không muốn dính dáng tới cái vụ phiền toái này, hắn đã kết thông gia với hai môn phái lớn rồi, phiền toái, không cần dính vào cái phái nhỏ nhoi kia nữa đâu a!!!
__Đâu phải ngươi muốn là được đâu kí chủ? Bọn họ nhằm vào ngươi thật rồi kìa, cố lên nha!!!__
Hệ thống kh.....hắn muốn chửi tục lắm....
Đúng như hệ thống nói, quả nhiên vị nam tưt tuấn tú đứng lên đi tới phía hắn ngồi, tới trước mặt Hoắc Mặc Nhan chắp tay chào :"Vị huynh đài này, có thể cho tại hạ ngồi cùng chứ?"
"Ngươi có chỗ không ngồi lại qua chỗ ta xin ngồi nhờ???" Hắn nhếch môi đẹp cười khẽ, thong thả rót rượu uống, hừ, muốn ngồi sao? Hắn cho tên này bẽ mặt luôn hahaha......
"Tại hạ là tam sư huynh phái Điệp Thiết ở Thương thành núi Cao Huyền, chỉ muốn kết giao bằng hữu với huynh đài, không có ý gì khác," Vẻ mặt thành thục ứng đối, không hề lúng túng. Cái này cũng là một năng lực.
"Vậy ngươi cố đủ thực lực làm bằng hữu của ta hay không còn xem biểu hiện, ngồi đi." Nha....ngươi cứ chuẩn bị đẹp mặt đi haha...
__Kí chủ chơi vậy sao được, dù gì thì cũng là một nam nhân đẹp mắt...__
"Đẹp hơn ta sao???"
__Dĩ nhiên không bằng ngươi a~__
"Vậy hắn không có tư cách ngồi ngang hàng với ta, ngươi chờ coi đi!!!"
Nam tử thấy hắn cho phép, liền khí phách hiên ngang ngồi xuống ghế đối diện mà không hề hay biết...'rầm'.......cả ghế lẫn nguwoif cùng nhau hôn đất, tiếng động không lớn không nhỏ, đủ để mọi người cùng nghe thấy, một tràng im lặng, rồi cả đám cười ầm lên hahahahahahah......
Thấy sư huynh bị đùa cợt, nữ nhân thanh tú đứng phắt dậy đỡ nam tử lên, căm tức nhìn Hoắc Mặc Nhan.
Còn vị tam sư huynh lúc này mặt mũi đen thui, ánh mắt như muốn giết hết người trong quán tử lâu này vậy, mọi người thức thời kẻ mạnh nên cũng im lặng mà nín nhịn. Thời thế kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, bọn họ biết đám người kia đến từ bang phái, không muốn liên lụy mạng sống cả gia đình.
"Thứ lỗi thứ lỗi, huynh đài xin đừng trách tội, chắc do quan ăn đồ gỗ không được tốt, tiểu nhị lấy thêm ghế, tính tiền vào tên bọn ta."
Rất nhanh chóng tiểu nhị mang ghế ra. Lần này để chắc chán, nam tử cọn kiểm tra độ bền, mới nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hahahahhah....Hắn cười chết mất thôi, môi cong cong híp mắt nhưng vẫn không lên tiếng,chăm chú nhìn hành động của bọn họ.
"Tam sư huynh..." Nữ nhân tính nói lại bị ngăn lại ngay, kêu nhỏ đi về chỗ ngồi. Rồi mới mỉm cười nhìn Hoắc Mặc Nhan :"Xin được hỏi quý danh huynh đài là???"
"Ta họ Hoắc." Hoắc Mặc Nhan cười khẽ, tay nâng rượu uống cạn, còn thong dong gắp thịt ăn, coi kẻ truơc mắt như con kiến với con voi mà phun ra ba chữ. Đến năng lực phân biệt đồ vật nguy hiểm không có mà cũng dám so với hắn sao? Mơ đi nhé!!!
"Câm miệng!!!!" Hắn tức lòi con mắt với mấy lời vớ vẩn này mà, đây chính xác là chế nhạo Hoắc Mặc Nhan hắn yếu ớt ấy à!!!
__Vậy thì kí chủ có muốn tham gia nhóm hay đoàn đội gì gì đó không? Như vậy cũng sẽ có nhiều thú vui để trải nghiệm hơn đó???__ Hệ thống khuyên chân thành đó nhé, kí chủ mà không hiểu chứng tỏ kí chủ ngu!
Đi trên đường phố vắng vẻ, Hoắc Mặc Nhan nhìn quanh, ánh mắt đảo qua nhìn một tửu lâu đang sáng đèn nhộn nhịp, đeo lên mặt nạ che lại nửa mặt trên, hắn đi vào trong đó. Tiểu nhị là tên nam nhân khá nhỏ con chạy tới chào đón nồng nhiệt :"Khách quan, mời ngồi mời ngồi ạ, không biết khách quan dùng gì???"
"Quán này của các ngươi có gì ngon?" "Cái gì cũng có, chỉ trừ những thứ không có trên đời này!" Đúng là bốc phét mà, Tiểu Nam chủ này danh caokhis thật ngạo ah???
"Vậy làm cho ta mấy món ngon ngon với một bình rượu thơm đi, nhanh chút!" "Dạ dạ, khách quan ngồi uống nước, sẽ có ngay." Chờ tiểu nhị rời đi, Hoắc Mặc Nhan liếc quanh bên trong, khá là đông khách, hầu hết là dân chúng bậc khá giả, bên góc trái trong cùng là nhóm người đấng hăng sau nốc rượu nói lớn tiếng mấy cái gì đo phản tặc kinh thành. mùi vị phức tạp trộn lại khá khó chịu, thôi mặc kệ, dù sao thì cũng không ảnh hưởng lớn đến hắn là được.
Trái lại so với góc trái ồn ào thì góc bên phải lại yên tĩnh thực sự, cái kiểu yên tĩnh đặc biệt quỷ dị, bên đó có hai cái bàn gộp lại gần nhau. Có mười hai người nam nữ lẫn lộn quay thành vòng tròn, trang phục màu trắng thêm viền đen hai bên tà áo, trên hông mỗi người đều đeo một ngọc bội màu đỏ có khắc chữ Thiết. Chắc là một nhóm bang phái hay cái tổ chức gì đó trên giang hồ, theo như suy đoán thì là vậy còn có phải hay không thì Hoắc Mặc Nhan cũng chịu.
"Khách quan chờ lâu a, đồ ăn của ngài có rồi đây, mời ngài dũng cơm vui vẻ." Tiểu nhị bê ra mấy đĩa thức ăn thơm nức mũi, một bình rượu trắng khá tốt, ắt hẳn chỗ này cũng tốn khá nhiều tiền đấy! Hoắc Mặc Nhan rót rượu ra chén đưa lên môi nhấp thử, khá ngon, tuy rằng không ngon bằng rượu ở nhà hắn nhưng cũng coi như tạm được.
__Kí chủ, ngài đã thấy tuổi trẻ chưa?__
ĐM!!!!!đm đm cái hệ thống này còn biết chuyện kia của hắn ấy hả???? Nó đọc suy nghĩ thì thôi, đến cái tâm tư của hắn cũng không tha! Đangc chết aaaaaaa...
__Kí chủ, hệ thống nhân nhượng không cảnh cáo không có nghĩa ngươi ở trong đầu chửi hệ thông!!!ok???__
Đù.....................................
"Ta mệt mỏi với ngươi quá!" Thở dài một cái, hắn dùng đũa gắp thức ăn đưa vào miệng, tạm được, cũng không khó ăn lắm. Với pháp lực của hắn thì có không ăn cả năm cũng không sợ chết đói, chủ yếu hắn toàn ngồi thiền để tu luyện là chính, có mấy khi ăn uống đâu.
Mới dùng bữa được vài miếng, Hoắc Mặc Nhan lại nghe được tin tức hay ho từ đám người góc trái, chắc do uống say quá rồi cho nên bọn họ không ý thức được lời mình phát ra. Kinh thành hỗn loạn, phản quân nổi lên ầm ầm, mà hoàng đế lại không có con trai nối dõi, chỉ có một công chúa bí ẩn chưa ai nhìn thấy mặt, loạn lạc liên miên mà khống có cách dẹp yên. Xem ra thời thế thay đổi rất nhanh chóng, a??? Chẳng phải có vị hoảng tử thất lạc đó sao? Vậy nhiệm vụ của hắn là tìm vị hoảng tử kia đưa hắn trở về với đúng địa vị của hắn? Hệ thống này cũng biết lấy thế giới thực ghép vào trò chơi quá đi!
__Giờ kí chủ mới biết hệ thống rất tốt bụng sao? Hệ thống tốt lắm mà kí chủ không tin a~__
"Giờ ta biết rồi đó không phải sao?" Hoắc Mặc Nhan trả lời câu rồi tiếp tục ăn thức ăn, nha??? Mấy vị góc phải kia sao liếc hắn nhiều như vậy? Hắn có là tội phạm truy nã hay sao? Theo hắn thấy rõ, vị nam tử tuấn tú nổi bật nhất chắc là cầm đầu, 6 nam 6 nữ, đôi nam nữ được kính tròng nhất liên tục thì thầm to nhỏ, ánh mắt như ưng chăm chú nhìn con mồi. Hắn thực muốn biết bọn họ nhìn hắn như vậy là có ý gì đây?
__Kí chủ, vị mỹ nữ bên đó thực thanh cao nha~ kí chủ có muốn công chiếm nàng không???__
"Ta là loại người cái tạp nham cũng ăn được sao?? Ngươi xem, trên vai nữ nhân đó có sẹo lớn như vậy,da cũng không đẹp như lão bà nhà ta, mắt thì đẹp mà mũi hơi cao rồi, không đẹp như mỹ nhân Tiêu Tương ban nãy!!!" Hắn nhẹ nhàng phân tích cho hệ thống nghe, đó được coi là xấu chứ không đẹp, cái thanh cao như hệ thống nói chắc hẳn là vẻ cao ngạo của nàng ta mà thôi.
"Lại nói mới nhớ, hệ thống nguwoi biết nữ nhân Tiêu Tương không?"
__Tiêu Tương??? Nàng ta không phải công chúa bí ẩn của Ngô quốc này sao? Chính xác mà nói thì là Ngô Tiêu Tương! Vị công chúa này không được Ngô hoàng sủng ái, nên nàng ta được ân chuẩn rời khỏi cung, vì không mấy khi ở cung nên mới được coi là vị công chúa bí ẩn. Ngô hoàng có vị phi tần là Nguyên quý phi, vì bị hãm hại nên bị đày vào lãnh cung, vĩnh viện không được ra ngoài. Nguyên quý phi được gia đình ngoại hỗ trợ nên thành công sinh ra tiểu hoàng tử Ngô Thác Thác, được bí mật đem ra ngoài nuôi nấng.__
"Thật dài dòng, rồi sau đó thì sao?"
__Sau đó, nhà ngoại bị tru di cửu tộc vì theo tội làm phản, tiểu hoàng tử lúc đó mới 7 tuổi đã may mắn trốn được kiếp nạn, từ đó thất lạc tới giờ, trên người cũng chỉ có duy nhất miếng ngọc bội lục bích của Nguyên quý phi để lại. Cũng đã qua 10 năm rồi, tiểu hoàng tử đã là một thiếu niên giấu tài lẩn trong cái kinh thành hỗn tạp này nhằm mục đích trả thù Ngô hoàng. Miếng ngọc bội kia là Tần Cao lấy được từ hội bán đấu giá cỡ trung ở Hiệp hội đấu giá kinh thành.__ Hệ thống: nước...nước...muốn uống nước .....
Một câu chuyện đau đầu, ai có thể ngờ mỗi người lại có số mệnh khác nhau đến vậy chứ, nhân sinh luân giao tương khắc vô chi hồi. Sống chết có mệnh, sống rồi chết, chết lại đầu thai, vĩnh viễn không trái quy củ, nếu có chắc chỉ có trong trường hợp đặc biệt!
__Kí chủ, đám người kia là phái Điệp Thiết môn, bọn họ có lẽ tò mò với thân phận và võ công của ngươi a~ ai kêu ngươi có pháp lực mạnh như vậy chứ?__
"Ta mới không cần bọn họ đánh chủ ý lên ta đâu!!" Hắn thực không muốn dính dáng tới cái vụ phiền toái này, hắn đã kết thông gia với hai môn phái lớn rồi, phiền toái, không cần dính vào cái phái nhỏ nhoi kia nữa đâu a!!!
__Đâu phải ngươi muốn là được đâu kí chủ? Bọn họ nhằm vào ngươi thật rồi kìa, cố lên nha!!!__
Hệ thống kh.....hắn muốn chửi tục lắm....
Đúng như hệ thống nói, quả nhiên vị nam tưt tuấn tú đứng lên đi tới phía hắn ngồi, tới trước mặt Hoắc Mặc Nhan chắp tay chào :"Vị huynh đài này, có thể cho tại hạ ngồi cùng chứ?"
"Ngươi có chỗ không ngồi lại qua chỗ ta xin ngồi nhờ???" Hắn nhếch môi đẹp cười khẽ, thong thả rót rượu uống, hừ, muốn ngồi sao? Hắn cho tên này bẽ mặt luôn hahaha......
"Tại hạ là tam sư huynh phái Điệp Thiết ở Thương thành núi Cao Huyền, chỉ muốn kết giao bằng hữu với huynh đài, không có ý gì khác," Vẻ mặt thành thục ứng đối, không hề lúng túng. Cái này cũng là một năng lực.
"Vậy ngươi cố đủ thực lực làm bằng hữu của ta hay không còn xem biểu hiện, ngồi đi." Nha....ngươi cứ chuẩn bị đẹp mặt đi haha...
__Kí chủ chơi vậy sao được, dù gì thì cũng là một nam nhân đẹp mắt...__
"Đẹp hơn ta sao???"
__Dĩ nhiên không bằng ngươi a~__
"Vậy hắn không có tư cách ngồi ngang hàng với ta, ngươi chờ coi đi!!!"
Nam tử thấy hắn cho phép, liền khí phách hiên ngang ngồi xuống ghế đối diện mà không hề hay biết...'rầm'.......cả ghế lẫn nguwoif cùng nhau hôn đất, tiếng động không lớn không nhỏ, đủ để mọi người cùng nghe thấy, một tràng im lặng, rồi cả đám cười ầm lên hahahahahahah......
Thấy sư huynh bị đùa cợt, nữ nhân thanh tú đứng phắt dậy đỡ nam tử lên, căm tức nhìn Hoắc Mặc Nhan.
Còn vị tam sư huynh lúc này mặt mũi đen thui, ánh mắt như muốn giết hết người trong quán tử lâu này vậy, mọi người thức thời kẻ mạnh nên cũng im lặng mà nín nhịn. Thời thế kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, bọn họ biết đám người kia đến từ bang phái, không muốn liên lụy mạng sống cả gia đình.
"Thứ lỗi thứ lỗi, huynh đài xin đừng trách tội, chắc do quan ăn đồ gỗ không được tốt, tiểu nhị lấy thêm ghế, tính tiền vào tên bọn ta."
Rất nhanh chóng tiểu nhị mang ghế ra. Lần này để chắc chán, nam tử cọn kiểm tra độ bền, mới nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hahahahhah....Hắn cười chết mất thôi, môi cong cong híp mắt nhưng vẫn không lên tiếng,chăm chú nhìn hành động của bọn họ.
"Tam sư huynh..." Nữ nhân tính nói lại bị ngăn lại ngay, kêu nhỏ đi về chỗ ngồi. Rồi mới mỉm cười nhìn Hoắc Mặc Nhan :"Xin được hỏi quý danh huynh đài là???"
"Ta họ Hoắc." Hoắc Mặc Nhan cười khẽ, tay nâng rượu uống cạn, còn thong dong gắp thịt ăn, coi kẻ truơc mắt như con kiến với con voi mà phun ra ba chữ. Đến năng lực phân biệt đồ vật nguy hiểm không có mà cũng dám so với hắn sao? Mơ đi nhé!!!