Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 11 : Xung đột

Ngày đăng: 09:37 20/07/20

"Ha ha huynh đài thật biết đùa, thật biết đùa, họ Hoắc quả thực hiếm lắm huynh không biết sao??" Đó là họ của thần chủ Hoắc Mặc Nhan đó, sao có thể lôi họ ra đừa được chứ!!
"Ha, ta đúng là họ Hoắc, nhưng thực không thể nào là vị họ Hoắc kia được rồi, thế giới bao la rộng lớn, họ Hoắc cũng không phải không có." Hoắc Mặc Nhan cười khẩy một cái, khóe mắt lóe sáng nhìn đám người góc phải của Điệp Thiết môn, hazzz, càng ngày càng thú vị nha...
"Tại hạ họ Mạc tên một chữ Lâm, Hoắc huynh cứ kêu Mạc Lâm được rồi hahaha"
Thế không không lẽ kêu ngươi huynh đệ??? Tên này cuồng chứng ảo tưởng sức mạnh à? Nhưng mà, để hắn coi xem bọn họ rốt cuộc thì có mục đích là cái gì, hắn cũng muốn thử tham gia đoàn đội nhưng tuyệt không thể đi cùng cái bọn người này được!!!
Như thế chưa giới thiệu hết,Mạc Lâm liền hướng về nữ nhân ban nãy mà nói :"Hoắc huynh, vị muội muội ban nãy là tứ sư muội của ta, chúng ta tên Nhâm Nhi, ban nãy có gì đắc tội mong Hoắc huynh bỏ qua cho. Còn lại là các đệ tử trong môn phái đi cùng bọn ta làm nhiệm vụ."
"Ta không phải kẻ thù dai vớ vẩn..." Ta chỉ là thù ngắn thôi, bởi vì kẻ thù của ta đều chết rất sớm, làm gì còn ai để thù với chả hận nữa. "Hẳn ngươi qua chỗ ta không chỉ làm quen chứ???"
Thấy hắn hỏi như vậy, Mạc Lâm ngồi đối diện cười cười vui vẻ mà đấy mắt thoáng qua sự giảo hoạt, Hoắc Mặc Nhan không hề cười, nhìn thẳng vào mắt tên đối diện.
"Hoắc huynh thật tinh ý, quả thực Mạc Lâm ta đây đã bị huynh thu hút từ khi huynh bước vào đây rồi, cho nên ta mới muốn làm quen kết bạn với huynh!" Nói liền uống cạn chén rượu, cười rất thâm ý.
Hừ, tính chơi trò hồ ly với hắn sao? Vậy chờ mà coi ta chơi với ngươi như thế nào nhé hé hé.....
__Kí chủ, bớt chơi khăm đi!!!__
"Ta nào chơi khăm hắn? Tên đó là tự làm tự chịu thôi!!! Ngươi có hiểu không vậy hả?!!!" Hắn thèm gì cái việc chơi khăm, phải là quả báo, quả báo nhân quả đó đó....Hoắc Mặc Nhan thầm oán hệ thống, sao hắn vẫn thấy hệ thống như đang khinh thường hắn vậy chứ? Aizzzzz hắn không thèm chấp hệ thống vậy, coi như chấp nhận đi.
"Vậy ngươi nói xem mục đích của ngươi là gì, nếu có hứng thú...." Thì ta sẽ không tham gia với các ngươi đâu nhé há há ^o^"
"Thực ra chuyện là như thế này, Điệp Thiết môn chúng ta nhận được tin ở ngoài kinh thành tiểu Nam chủ có một hang động kì bí, nghe nói trước có một nhóm ẩn sĩ đi vào rồi không ra nữa, nhưng cùng lúc đó bầu trời xuất hiện mây đen kì dị, sấm chớp màu đỏ huyết của máu, mưa máu rơi nửa canh giờ thì dừng lại. Theo như một vài cao thủ, đều cho rằng những giọt máu đó là của nhóm người ẩn sĩ đã đi vào hang động kì lạ ấy. Thời gian gần đây tin đồn đã lan rộng ra rồi, một vài môn phái khác cũng đã đuổi theo tới đây, các nhân vật cao nhân cũng không ngại ra sức thám hiểm hang động đó..."
"Vậy ngươi nói cho ta biết là vì ngươi thấy ta giống với cao nhân??? Hahaha, ta thực không như với ngươi nghĩ rồi!" Hắn cười lớn rồi quay sang phía tiểu nhị vẫy tay :"Cho ta thêm bình rượu nữa." "Có ngay, có ngay ạ!"
"Hoắc huynh cao minh, Mạc Lâm quả thực có suy nghĩ như vậy, vậy có thể tiết lộ thực lực của Hoắc huynh không? Dù huynh có thực lực gì đi chăng nữa, Điệp Thiết môn ta luôn luôn chào đón huynh tham gia."
Dell tin được tên này tí nào cả, hắn có thể đại diện cả một môn phái sao? Vậy môn chủ để làm cảnh à???
__Kí chủ, hắn ta đã mời rồi kìa o(^O^)o__
Kệ cha hắn chứ, ta không tham gia đấy!!!
Nhưng mà....nghe về chuyện hang động đó có vẻ thú vị nhỉ? Trước giờ chưa bao giờ nghe có báo cáo qua chuyện liên quan hang động đó, có lẽ nó mới xuất hiện nên tin tức chưa đi xa chăng??? Xem ra phải kiểm soát lại hệ thông tình báo mới được.
"Hang động đó nguy hiểm như vậy, ta nếu tham gia vào có lẽ sẽ tan thây nát thịt thì sao a???" Hắn cười cười, không hề che giấu sự trào phúng, vẻ khinh thường nhìn Mạc Lâm. Có vẻ nhận ra sự mỉa mai của Hoắc Mặc Nhan, Mạc Lâm hơi đỏ mặt tức giận, nhưng nào có dám thể hiện ra ngoài, thầm chửi rủa trong lòng 'nếu không phải ngươi mạnh hơn ta thì ngươi đã chết dưới tay ta rồi!!!!khốn kiếp', suy nghĩ thế nào lại chỉ tỏ ra thái độ hơi ngượng.
"Hoắc huynh, chúng ta đi chung với nhau, có vui cùng hưởng có nạn cùng chia, sẽ không hãm hại huynh!!!" Nói một cách kiên định chắc chắn, tuy vậy vẫn không chắc chắn là Hoắc Mặc Nhan có tham gia hay không nữa.
"Ta từ chối, ta tới đây còn có chuyện riêng của ta, không có thời gian rảnh để đi với các ngươi, các người đi tìm người khác đi thôi." Cùng lúc tiểu nhị bê ra bình rượu đặt bên cạnh tay hắn, cúi chào trở về chỗ chờ. Hoắc Mặc Nhan rót đầy chén nhỏ, lại ngửa đầu uống cạn, thành ra một vẻ không coi Mạc Lâm là gì, trực tiếp biến người đối diện là không khí khiến nhân thần phẫn nộ thật mà....
__Kí chủ, hắn sẽ trả thù ngươi đấy, không nên gấy chiến đấu thì hơn a???__
"Ta không đồng ý thì mặc ta nha? Hắn dám động ta cũng dám giết hắn, thêm một kẻ tìm chết lại cũng không nhiều."
__Kí chủ thực thích chết chóc nha?__
"Thuận tay mà thôi, ta yêu hòa bình lắm!!!"
Moe moe, hắn xạo vậy liệu 'mấy kẻ' ở nhà có tin không nhỉ???
Đồng thời điểm đó, ở Đại Diệt Tà và Đại Nghịch Tà, Bắc Minh Cực Tôn với Ma Nhân lại cùng nhau hắt xì mấy cái. Ma Nhân cau có nhăm mũi lẩm bẩm :"Hoắc Hoắc đang nhớ ta sao???". Còn Bắc Minh Cực Tôn lại hầm hừ thở ra khí nóng, trong đầu hiện ra dáng vẻ Hoắc Mặc Nhan ăn chơi lêu lổng mà không làm gì được....Tội nhân vật chính vẫn không biết bản thân lại bị biến dạng bởi thuộc hạ của mình như thế, vẫn ung dung uống rượu bơ người.
Thấy người đối diện rượu mời không thích thích uống rượu phạt, Mạc Lâm nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Hoắc Mặc Nhan, trầm giọng nói :"Hoắc huynh, huynh thật sự không muốn tham gia với bọn ta?"
"Lẽ nào ngươi muốn giết ta?" Sau câu hỏi, chiếc ghế mà Mạc Lâm đang ngồi lên biến thành bột mịn, hắn ngã 'bịch' một cái, lại lần nữa nhục nhã.
Đám người Điệp Thiết đồng loạt đứng dậy rút kiếm, còn Mạc Lam nhanh chóng thẳng tư thế đứng lùi ra đắng sau. Toàn bộ mấy người còn lại trong quán đều vẻ mặt sợ hãi mà im lặng không nói ra lời. Nếu bọn họ đánh nhau th, vạ lây sẽ là đám người không có võ công kia thật. Nhưng có một điều bọn họ không biết, Hoắc Mặc Nhan không thích liên lụy người vô tội, kẻ nào cần chết thì nhất định phải chết, kẻ nào vô tội sẽ không chết!!!! Và phải chết là đám người Điệp Thiết kia, nếu bọn chúng ra tay, bọn chúng bằng mọi giá phải chết.
"Sao nào? Muốn giết ta?"
"Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, nếu ngươi đã như vậy thì nhất định phải chết!!!" Nữ nhân Nhâm Nhi cao giọng tứ giận nói, dáng vẻ cao ngạo kia không biết do ai dạy ra, hắn cực kì ghét những nữ nhân độc ác kiêu ngạo không coi ai ra gì đó!
"Điệp Thiết các ngươi không mời được người liền muốn giết người? Cút hoặc chết, cho các ngươi 5 giây suy nghĩ." Năm giây bắt đầu đếm ngược, cả đám tái xanh mặt, liền thấy Mạc Lâm phất tay không chấp nhận mà nói :"Chúng ta đi, nhưng nếu để bọn ta gặp lại ngươi, ngươi phải chết!!! Đi." Rồi dẫn đầu nhóm người rời đi.
"Khoan đã."
"Ngươi còn muốn gì?"
"Trả tiền cho tiểu nhị!"
"Hừ, chỉ là quán nhỏ mà cũng dám đòi tiền, bọn ta còn trở lại." Ném lại 2 đồng vàng, bọn Mạc Lâm liền nhanh chóng rời đi, mãi cho tới khi đi một khoảng khá xa rồi, nữ nhân Nhâm Nhi mới bức xúc :"Tam sư huynh, sao lại tha cho hắn chứ,..." "Câm miệng, muội không tháy hành động của hắn hay sao? Hắn mạnh hơn chúng ta đấy, nếu muội muốn chết trước khi vào hang động thì cứ việc đi tìm hắn tính sổ đi. chờ sau khi trở về ta tìm đại sư huynh tìm hắn tính sổ sau, giờ đi tìm nhà trọ qua đêm đã, sáng mai lên đường...." Cả đám im re không dám lên tiếng phản bác.