Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 13 : Hoàn thành
Ngày đăng: 09:37 20/07/20
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên trên phía cao, dân chúng họp chợ đông đúc trên đường lớn. Không khí tươi sáng mát mẻ mà không thiếu đi phần sảng khoái của mỗi cái hít thở. Ấy vậy mà trong một căn phòng của nhà trọ, có ba tên nam nhân đang ngủ say không biết trời đất, mỗi tên một vẻ tạo ra sự đối lập đầy kích thích thị giác của hệ thống.
__Kí chủ, mau dậy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii__
"Ư... ừm... thật sảng khoái..."?????O,,,O?????" Hắn thế nào lại ngủ dưới đất thế này? Còn có hai tên Lục Vô Song với Ma Nhân cũng lăn ra đất thế kia???
__Còn không phải ba gã sâu rượu uống quên trời quên đất à???__ Hệ thống trách móc mỉa mai nói, nó thực khinh thường kí chủ của mình.
Ahahaha thì ra là uống say quá, chắc do tối qua hắn lấy ra rượu ủ lâu năm rồi. Hoắc Mặc Nhan lấy chân đá đá cái chân của nam tử áo lam, khiến người ta tưởng có kẻ địch lập tức trừng mắt bật dậy sát khí nhìn chằm chằm hắn.
"Thật mất hình tượng, Thần chủ đại nhân!!!" Ghét bỏ nói rồi xoay người rời đi. Trước khi biến mất còn để lại câu cuối cùng :"Ta về chỉnh đốn tin tức, gặp ngài sau."
Ây da, giận rồi? Còn tên áo đen này nữa, sao ngủ say thế chứ, nghĩ liền đi rửa mặt chỉnh đốn lại trang phục gọn gàng rối mới ném thiếu niên áo đen vào thùng nước cho tỉnh rượu.
__Bạo lực!!!__
"Ta rất dịu dàng" Hắn cười xong liền nhận được một luồng khói đen lao về phía mình, cách 1cm liền dừng lại, lại nghe giọng nói đầy bi ai vang lên :" Hoăc Hoắc, ta ứ chịu đâu nhé, ngài lại ném ta vào nước!!! Lần thứ 49 rồi đấy !!!!" Qủa thực lần nào uống rượu hắn cũng ném Ma Nhân vào thùng nước cho tỉnh rượu cả, cũng không phải chủ ý của hắn, là ý của mấy lão bà nha~ hắn chỉ quen tay tiện làm theo thôi à!
"Tỉnh táo lại đi, ta có việc đi trước, ngươi ở lại đây chơi đi, đừng quậy phá." Hoắc Mặc Nhan khàn giọng nói, hắn uống nhiều rượu quá rồi, phải kiêng mới được.
Nháy mắt liền biến mất trước nỗi bực tức của thiếu niên áo đen, trong phòng lại ngân lên tiếng vọng 'lẽ ra ta còn đang ngủ đó' 'tiểu Hoắc Hoắc đáng ghét....'
Tối qua tiểu nhị có nhắc tới tên Vô Danh, không biết tên họ thật, làm Hoắc Mặc Nhan cũng không biết đấy có phải là tiểu hoàng tử kia hay không. Hay cứ tới tìm hiểu thử xem sao? Nghĩ liền làm, hắn đeo mặt nạ lên, thong dong đi trên đường phố đông người tới ngoài cổng thành.
"Tránh ra, mau tránh đường cho xe của quận chúa, mau tránh ra." Tiếng hô lớn vâng lên, dân chúng xung quanh đều bị dọa sợ mà hấp tấp tránh sang hai bên, Hoắc Mặc Nhan cau mày dừng lại.
"Tên kia còn không mau tránh ra, mau cút ra."
Một chiếc xe ngựa lao tới nhanh chóng, dát vàng khảm ngọc bên ngoài quả thực rất phô trương, hắn ghét a~. Dân chúng mắt thấy xe ngựa lao sát tới phía Hoắc Mặc Nhan liền sợ hãi hét lên nhắm mắt lại cho không phải thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Ai mà ngờ sự việc lại không như dân chúng nghĩ, mà lại hoàn toàn ngược lại, chiếc xe ngựa bị một phản lực vô hình chắn lại, hai con bạch mã hí lên đau đớn, máu tươi tung tóe, cả chiếc xe bị phá nát. mấy tên phu xe lẫn binh lính đi theo bị hất văng lại trực tiếp phun máu ngất đi.
Cả không gian im phăng phắc, lại có tiếng vút gió trên không trung lao tới Hoắc Mặc Nhan chiếc roi đầy gai nhọn đâm thẳng tới trước mặt hắn.
Nghiêng người sang một bên né đòn, hắn nhanh tay bắt lấy cổ tay nhỏ của nữ nhân, kéo mạnh xuống đất 'rầm', nữ nhân xinh đẹp liền ngã mạnh xuống nền gạch, khóe miệng chảy ra dòng máu, cả gương mặt nhăn nhó phẫn nộ.
"Khốn kiếp, ta giết chết ngươi." Nữ nhân pháp lực khá tốt liền bật dậy quất roi về phía hắn, lại bị roi hất ngược lại về mình, liền ném roi lùi về phía sau. Trợn con mắt nhìn Hoắc Mặc Nhan đang ung dung đứng đó.
"Hộ giá, mau bảo vệ quận chúa, bắt tên kia lại." Lại thêm đám binh lính chạy tới, vây xung quanh Hoắc Mặc Nhan, kiếm giáo chĩa vào hắn, nhưng vẫn không tiến thêm bước nào hết, trông vẻ bọn họ rất vặn vẹo mặt, rỉ ra vết máu trên miệng. Nữ nhân kinh ngạc theo dõi, bực tức liền biến thành soi xét kĩ lưỡng. Nam nhân này thân cao lớn đẹp mắt lại đeo chiếc mặt nạ bằng vàng tinh xảo, nhìn bờ môi kia cũng hẳn là mỹ nam đi??? Hắn lại không sợ quyền thế, lẽ nào là cao thủ giang hồ??? Chẳng phải dạo gần đây có tin về hang động kì lạ sao, có vài cao thủ ẩn danh cũng tới, hắn hẳn là một trong số các người đó đi!!! Suy nghĩ một hồi, nữ nhân liền phất tay cao giọng nói :" Tất cả lui về." Nhưng tất cả binh lính đều ngã gục, không còn sự sống.
"Ngươi...."
"Nữ nhân xấu xí, làm quận chúa thì ức hiếp dân chúng được sao?"
"Ta thích vậy đó, ngươi là cái thá gì? Chỉ là một ẩn sĩ nhỏ nhoi cũng dám dạy dỗ bản quận chúa???"
"Chỉ là một quận chúa hữu danh vô thực mà thôi!" Hoắc Mặc Nhan cười cười chế nhạo, nhìn biếu cảm tận lực đè nén muốn giết hắn của nữ nhân kia liền vui vẻ, hắn lại càng muốn chọc tức chết nàng ta.
"Ngươi....ngươi...ng..."
"Sao nào??? Ngươi còn tưởng cái danh quận chúa còn lớn hơn hoàng tử công chúa sao? Lần đầu ta thấy quận chúa còn nghĩ mình cao quý lắm ấy hahahaha....."
__Kí chủ, ngươi bớt bớt lại, đừng đi gây sự khắp nơi.__
"Lẽ nào ả ta được phép lên mặt còn ta thì không???"
__Phát hiện mục tiêu cách 3m trên mái nhà!__
Hả??? Mục tiêu? Là cái tên tiểu hoàng tử đó sao? Hoắc Mặc Nhan liếc hờ nhìn trên mái nhà của quán trọ, quả nhiên có một thân ảnh che mặt đứng nhìn mọi chuyện xảy ra. Hay lắm, đỡ tìm cho mất công, không ai kịp ngờ tới, rằng Hoắc Mặc Nhan lại mặc kệ mọi chuyện lẫn cô quận chúa đánh đá, liền phi thân tóm lấy thiếu niên che mặt trên mái nhà thoát cái biến mất mà không ai kịp nhìn. Quận chúa tức phun máu, ngất tại chỗ. Còn thiếu niên che mặt cũng bất ngờ bị người ta phát hiện rồi túm, rồi bị lôi tới một nơi vắng vẻ gần bìa rừng.
Lúc Hoắc Mặc Nhan dừng lại, thiếu niên cũng bị dọa cho choáng váng, phải mạnh như thế nào mới có thể mang theo một con người biến mất mà không ai phát hiện như thế chứ? Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn Hoắc Mặc Nhan đứng cách không xa, chỉ vài bước chân là đi tới rồi.
"Ngươi là Vô Danh?"
"Ngươi là ai? Ngươi biết ta???" Thiếu niên che mặt một bụng nghi hoặc nhìn nam nhân cao lớn kia, dân chúng cũng biết dáng vẻ thiếu niên của hắn, nhưng cũng chỉ qua lời đồn mà thôi, còn vị này lại túm hắn trước rồi hỏi như khẳng định vậy??
"Ngô Thác Thác"
Nghe Hoắc Mặc Nhan nói xong cái tên, thiếu niên sầm mặt đứng bất động. Hắn không nghe nhầm chứ? Người này lại biết tên thật của hắn, còn biết rõ hắn là con trai của Nguyên quý phi???
"Con trai của Nguyên quý phi, hoàng tử Ngô quốc, năm nay 17 tuổi, trên người ngươi trước kia có miếng ngọc bội lục bích này có đúng không?"
Nam nhân này còn biết rõ như vậy, còn có... đấy chẳng phải ngọc bội mẹ hắn để lại cho hắn sao? Nó bị mất từ lâu rồi mà, tại sao người đó lại có nó?
"Ngươi rất tò mò phải không, ta chỉ thực thi nhiệm vụ đưa lại ngọc bội này cho ngươi mà thôi, cầm lấy rồi đi đi, giữ gìn cho tốt." Hoắc Mặc Nhan ném ngọc bội vào tay thiếu niên che mặt, xong quay người rời di.
"Khoan đã, vị cao nhân này xin dừng bước, xin đa tạ ngài đã giúp ta có lại ngọc bội này, Ngô Thác Thác ta xin cả đời trung thành với ngài."
Hả? Hắn còn cần thêm người sao? Một thiếu niên lý trí tốt như Ngô Thác Thác nếu đi theo hắn chắc sẽ thành phần tử xấu xa mất thôi. Hoắc Mặc Nhan lạnh nhật nhìn gương mặt thiếu niên đã tháo xuống khăn che mặt, một dáng vẻ cao quý đầy hi vọng về tương lai, nhưng lại không phải là tiềm năng Hoắc Mặc Nhan muốn đào tạo.
"Không cần, ngươi chỉ cần đứng trên cái thiên hạ này che chở cho dân chúng là được rồi. Ta cũng chỉ làm nhiệm vụ, không hải giúp đỡ ngươi."
"Vậy cao nhân có thể cho ta biết tên người giúp đỡ ta hay không???"
"Cao tầng bên trên luôn biết làm sao để cân bằng thế giới này, ngươi không đi sai đường thì sau này sẽ gặp được thôi!"
.......................................
Một mình thiếu niên đứng trong gió, trên tay vẫn năm chặt ngọc bội mà tâm thầm ghi nhớ, hắn chỉ cần không lầm đường lạc lối, ắt có ngày sẽ gặp được ân nhân. Cao tầng bên trên lẽ nào...lẽ nào người giúp hắn là một trong số các cao tầng bên trên của đại lục này??? Nhất định là vậy rồi, như Thần chủ đại nhân tôn quý sẽ không bỏ mặc dân chúng lẩm than!!!
.......................................
__'Tinh', chúc mừng kí củ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên hoàn chỉnh, tương lai sẽ có một vị đế quân tốt ra đời.__
"Vậy là xong rồi sao?"
__Đúng vậy nha, đây là phần thưởng của kí chủ: 3000 vạn exp, 1 hộp quà tân binh, 1 công pháp cao giai, 1 viên đá chú linh, 1 trang bị tam phẩm quạt bồ đề. Kí chủ có muốn dùng thứ gì không?__
"Nghe như rất chi kém cỏi, đây có đúng là quà tặng không vậy???"
__Tất nhiên rồi, vì kí chủ mới lên cấp 5 thôi, ngài còn thiếu 1500 vạn exp nữa là lên cấp 5 rồi, hãy tiếp tục cố lên!!!__
"..." Hắn cũng không biết nói gì cho vui, mãi mới lên được cấp 5, bao giờ mới qua cấp 100 bây giờ?
__Kí chủ muốn thực hiện nhiệm vụ thứ hai hay không??? Càng làm nhiều nhiệm vụ exp càng lớn càng tăng cấp nhanh hihi__
Được rồi, hắn cố gắng vậy, ai kêu hắn lại đâm đầu vào cái trò chơi hệ thống này cơ chứ? Tự mình ngu thì tự mình chịu thôi, aizzz nhiệm vụ thứ hai ta đến đây, hãy chờ ta công chiếm đi........Ơ thế mà hắn đã tìm được một viên đá lục bích rồi đó à???
Hoắc Mặc Nhan ngây ngốc nhìn hệ thống.
Hệ thống:...
__Kí chủ, mau dậy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii__
"Ư... ừm... thật sảng khoái..."?????O,,,O?????" Hắn thế nào lại ngủ dưới đất thế này? Còn có hai tên Lục Vô Song với Ma Nhân cũng lăn ra đất thế kia???
__Còn không phải ba gã sâu rượu uống quên trời quên đất à???__ Hệ thống trách móc mỉa mai nói, nó thực khinh thường kí chủ của mình.
Ahahaha thì ra là uống say quá, chắc do tối qua hắn lấy ra rượu ủ lâu năm rồi. Hoắc Mặc Nhan lấy chân đá đá cái chân của nam tử áo lam, khiến người ta tưởng có kẻ địch lập tức trừng mắt bật dậy sát khí nhìn chằm chằm hắn.
"Thật mất hình tượng, Thần chủ đại nhân!!!" Ghét bỏ nói rồi xoay người rời đi. Trước khi biến mất còn để lại câu cuối cùng :"Ta về chỉnh đốn tin tức, gặp ngài sau."
Ây da, giận rồi? Còn tên áo đen này nữa, sao ngủ say thế chứ, nghĩ liền đi rửa mặt chỉnh đốn lại trang phục gọn gàng rối mới ném thiếu niên áo đen vào thùng nước cho tỉnh rượu.
__Bạo lực!!!__
"Ta rất dịu dàng" Hắn cười xong liền nhận được một luồng khói đen lao về phía mình, cách 1cm liền dừng lại, lại nghe giọng nói đầy bi ai vang lên :" Hoăc Hoắc, ta ứ chịu đâu nhé, ngài lại ném ta vào nước!!! Lần thứ 49 rồi đấy !!!!" Qủa thực lần nào uống rượu hắn cũng ném Ma Nhân vào thùng nước cho tỉnh rượu cả, cũng không phải chủ ý của hắn, là ý của mấy lão bà nha~ hắn chỉ quen tay tiện làm theo thôi à!
"Tỉnh táo lại đi, ta có việc đi trước, ngươi ở lại đây chơi đi, đừng quậy phá." Hoắc Mặc Nhan khàn giọng nói, hắn uống nhiều rượu quá rồi, phải kiêng mới được.
Nháy mắt liền biến mất trước nỗi bực tức của thiếu niên áo đen, trong phòng lại ngân lên tiếng vọng 'lẽ ra ta còn đang ngủ đó' 'tiểu Hoắc Hoắc đáng ghét....'
Tối qua tiểu nhị có nhắc tới tên Vô Danh, không biết tên họ thật, làm Hoắc Mặc Nhan cũng không biết đấy có phải là tiểu hoàng tử kia hay không. Hay cứ tới tìm hiểu thử xem sao? Nghĩ liền làm, hắn đeo mặt nạ lên, thong dong đi trên đường phố đông người tới ngoài cổng thành.
"Tránh ra, mau tránh đường cho xe của quận chúa, mau tránh ra." Tiếng hô lớn vâng lên, dân chúng xung quanh đều bị dọa sợ mà hấp tấp tránh sang hai bên, Hoắc Mặc Nhan cau mày dừng lại.
"Tên kia còn không mau tránh ra, mau cút ra."
Một chiếc xe ngựa lao tới nhanh chóng, dát vàng khảm ngọc bên ngoài quả thực rất phô trương, hắn ghét a~. Dân chúng mắt thấy xe ngựa lao sát tới phía Hoắc Mặc Nhan liền sợ hãi hét lên nhắm mắt lại cho không phải thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Ai mà ngờ sự việc lại không như dân chúng nghĩ, mà lại hoàn toàn ngược lại, chiếc xe ngựa bị một phản lực vô hình chắn lại, hai con bạch mã hí lên đau đớn, máu tươi tung tóe, cả chiếc xe bị phá nát. mấy tên phu xe lẫn binh lính đi theo bị hất văng lại trực tiếp phun máu ngất đi.
Cả không gian im phăng phắc, lại có tiếng vút gió trên không trung lao tới Hoắc Mặc Nhan chiếc roi đầy gai nhọn đâm thẳng tới trước mặt hắn.
Nghiêng người sang một bên né đòn, hắn nhanh tay bắt lấy cổ tay nhỏ của nữ nhân, kéo mạnh xuống đất 'rầm', nữ nhân xinh đẹp liền ngã mạnh xuống nền gạch, khóe miệng chảy ra dòng máu, cả gương mặt nhăn nhó phẫn nộ.
"Khốn kiếp, ta giết chết ngươi." Nữ nhân pháp lực khá tốt liền bật dậy quất roi về phía hắn, lại bị roi hất ngược lại về mình, liền ném roi lùi về phía sau. Trợn con mắt nhìn Hoắc Mặc Nhan đang ung dung đứng đó.
"Hộ giá, mau bảo vệ quận chúa, bắt tên kia lại." Lại thêm đám binh lính chạy tới, vây xung quanh Hoắc Mặc Nhan, kiếm giáo chĩa vào hắn, nhưng vẫn không tiến thêm bước nào hết, trông vẻ bọn họ rất vặn vẹo mặt, rỉ ra vết máu trên miệng. Nữ nhân kinh ngạc theo dõi, bực tức liền biến thành soi xét kĩ lưỡng. Nam nhân này thân cao lớn đẹp mắt lại đeo chiếc mặt nạ bằng vàng tinh xảo, nhìn bờ môi kia cũng hẳn là mỹ nam đi??? Hắn lại không sợ quyền thế, lẽ nào là cao thủ giang hồ??? Chẳng phải dạo gần đây có tin về hang động kì lạ sao, có vài cao thủ ẩn danh cũng tới, hắn hẳn là một trong số các người đó đi!!! Suy nghĩ một hồi, nữ nhân liền phất tay cao giọng nói :" Tất cả lui về." Nhưng tất cả binh lính đều ngã gục, không còn sự sống.
"Ngươi...."
"Nữ nhân xấu xí, làm quận chúa thì ức hiếp dân chúng được sao?"
"Ta thích vậy đó, ngươi là cái thá gì? Chỉ là một ẩn sĩ nhỏ nhoi cũng dám dạy dỗ bản quận chúa???"
"Chỉ là một quận chúa hữu danh vô thực mà thôi!" Hoắc Mặc Nhan cười cười chế nhạo, nhìn biếu cảm tận lực đè nén muốn giết hắn của nữ nhân kia liền vui vẻ, hắn lại càng muốn chọc tức chết nàng ta.
"Ngươi....ngươi...ng..."
"Sao nào??? Ngươi còn tưởng cái danh quận chúa còn lớn hơn hoàng tử công chúa sao? Lần đầu ta thấy quận chúa còn nghĩ mình cao quý lắm ấy hahahaha....."
__Kí chủ, ngươi bớt bớt lại, đừng đi gây sự khắp nơi.__
"Lẽ nào ả ta được phép lên mặt còn ta thì không???"
__Phát hiện mục tiêu cách 3m trên mái nhà!__
Hả??? Mục tiêu? Là cái tên tiểu hoàng tử đó sao? Hoắc Mặc Nhan liếc hờ nhìn trên mái nhà của quán trọ, quả nhiên có một thân ảnh che mặt đứng nhìn mọi chuyện xảy ra. Hay lắm, đỡ tìm cho mất công, không ai kịp ngờ tới, rằng Hoắc Mặc Nhan lại mặc kệ mọi chuyện lẫn cô quận chúa đánh đá, liền phi thân tóm lấy thiếu niên che mặt trên mái nhà thoát cái biến mất mà không ai kịp nhìn. Quận chúa tức phun máu, ngất tại chỗ. Còn thiếu niên che mặt cũng bất ngờ bị người ta phát hiện rồi túm, rồi bị lôi tới một nơi vắng vẻ gần bìa rừng.
Lúc Hoắc Mặc Nhan dừng lại, thiếu niên cũng bị dọa cho choáng váng, phải mạnh như thế nào mới có thể mang theo một con người biến mất mà không ai phát hiện như thế chứ? Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn Hoắc Mặc Nhan đứng cách không xa, chỉ vài bước chân là đi tới rồi.
"Ngươi là Vô Danh?"
"Ngươi là ai? Ngươi biết ta???" Thiếu niên che mặt một bụng nghi hoặc nhìn nam nhân cao lớn kia, dân chúng cũng biết dáng vẻ thiếu niên của hắn, nhưng cũng chỉ qua lời đồn mà thôi, còn vị này lại túm hắn trước rồi hỏi như khẳng định vậy??
"Ngô Thác Thác"
Nghe Hoắc Mặc Nhan nói xong cái tên, thiếu niên sầm mặt đứng bất động. Hắn không nghe nhầm chứ? Người này lại biết tên thật của hắn, còn biết rõ hắn là con trai của Nguyên quý phi???
"Con trai của Nguyên quý phi, hoàng tử Ngô quốc, năm nay 17 tuổi, trên người ngươi trước kia có miếng ngọc bội lục bích này có đúng không?"
Nam nhân này còn biết rõ như vậy, còn có... đấy chẳng phải ngọc bội mẹ hắn để lại cho hắn sao? Nó bị mất từ lâu rồi mà, tại sao người đó lại có nó?
"Ngươi rất tò mò phải không, ta chỉ thực thi nhiệm vụ đưa lại ngọc bội này cho ngươi mà thôi, cầm lấy rồi đi đi, giữ gìn cho tốt." Hoắc Mặc Nhan ném ngọc bội vào tay thiếu niên che mặt, xong quay người rời di.
"Khoan đã, vị cao nhân này xin dừng bước, xin đa tạ ngài đã giúp ta có lại ngọc bội này, Ngô Thác Thác ta xin cả đời trung thành với ngài."
Hả? Hắn còn cần thêm người sao? Một thiếu niên lý trí tốt như Ngô Thác Thác nếu đi theo hắn chắc sẽ thành phần tử xấu xa mất thôi. Hoắc Mặc Nhan lạnh nhật nhìn gương mặt thiếu niên đã tháo xuống khăn che mặt, một dáng vẻ cao quý đầy hi vọng về tương lai, nhưng lại không phải là tiềm năng Hoắc Mặc Nhan muốn đào tạo.
"Không cần, ngươi chỉ cần đứng trên cái thiên hạ này che chở cho dân chúng là được rồi. Ta cũng chỉ làm nhiệm vụ, không hải giúp đỡ ngươi."
"Vậy cao nhân có thể cho ta biết tên người giúp đỡ ta hay không???"
"Cao tầng bên trên luôn biết làm sao để cân bằng thế giới này, ngươi không đi sai đường thì sau này sẽ gặp được thôi!"
.......................................
Một mình thiếu niên đứng trong gió, trên tay vẫn năm chặt ngọc bội mà tâm thầm ghi nhớ, hắn chỉ cần không lầm đường lạc lối, ắt có ngày sẽ gặp được ân nhân. Cao tầng bên trên lẽ nào...lẽ nào người giúp hắn là một trong số các cao tầng bên trên của đại lục này??? Nhất định là vậy rồi, như Thần chủ đại nhân tôn quý sẽ không bỏ mặc dân chúng lẩm than!!!
.......................................
__'Tinh', chúc mừng kí củ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên hoàn chỉnh, tương lai sẽ có một vị đế quân tốt ra đời.__
"Vậy là xong rồi sao?"
__Đúng vậy nha, đây là phần thưởng của kí chủ: 3000 vạn exp, 1 hộp quà tân binh, 1 công pháp cao giai, 1 viên đá chú linh, 1 trang bị tam phẩm quạt bồ đề. Kí chủ có muốn dùng thứ gì không?__
"Nghe như rất chi kém cỏi, đây có đúng là quà tặng không vậy???"
__Tất nhiên rồi, vì kí chủ mới lên cấp 5 thôi, ngài còn thiếu 1500 vạn exp nữa là lên cấp 5 rồi, hãy tiếp tục cố lên!!!__
"..." Hắn cũng không biết nói gì cho vui, mãi mới lên được cấp 5, bao giờ mới qua cấp 100 bây giờ?
__Kí chủ muốn thực hiện nhiệm vụ thứ hai hay không??? Càng làm nhiều nhiệm vụ exp càng lớn càng tăng cấp nhanh hihi__
Được rồi, hắn cố gắng vậy, ai kêu hắn lại đâm đầu vào cái trò chơi hệ thống này cơ chứ? Tự mình ngu thì tự mình chịu thôi, aizzz nhiệm vụ thứ hai ta đến đây, hãy chờ ta công chiếm đi........Ơ thế mà hắn đã tìm được một viên đá lục bích rồi đó à???
Hoắc Mặc Nhan ngây ngốc nhìn hệ thống.
Hệ thống:...