Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 15 : Ngô hoàng chết
Ngày đăng: 09:37 20/07/20
Lời của Lục Vô Song vừa dứt, một mảnh trầm mặc bao trùm đại điện, ai nấy cũng không thể ngờ được chuyện này lại xảy ra như vậy. Những ánh mắt mang theo nghi ngờ cũng kinh ngạc nhìn vào tứ trưởng lão Ung Duẩn, bọn họ tuy không tin cách làm người của tứ trướng lão nhưng cũng khổng thể đến mức tệ hại như vậy chứ??? Lời ai nói có vẻ khó tin, nhưng đây lại là lười của Đảo chủ Minh Tà thuộc phân bộ cao cấp nha~ làm sao có thể không tin được đây.
Gương mặt tứ trưởng lão tái mét, vôi vã quỳ xuống hốt hoảng nói :" Đại nhân, thuộc hạ vô tôi, xin đại nhân minh xét, xin đại nhân minh xét, đại nhân..." Một quả bóng lăn thẳng về phía lão giả, biến thành một con người thực thụ, là một trong số những cao thủ vô danh trong giang hồ,mặt mũi tái bầm, mau me be bét khắp người làm người ta chán ghét.
"Nói. Nói cho hắn biết ngươi là ai."
Nam nhân yếu ớt nhìn qua tứ trưởng lão, miệng hé ra phun được vài câu :" Tại hạ Hùng Trác, được tứ trưởng lão ra mặt thuê giết nhân viên bộ tin tức cao cấp, thay bọn họ gửi tin tức lên phân bộ, chuyện khác còn lại tại hạ thực không biết." Chờ hắn nói xong cũng ngửa đầu sáng một bên mất đi hơi thở.
Không khí lạnh băng, Ung Duẩn run run cầm cập không nói lên lời, lão cúi mặt, ánh mắt đỏ ngầu đầy tia máu, khé liếc nhìn Bắc Hải Không một cái liền xông ra lao về phía lão, chớp mắt Bắc lão không kịp né, chỉ nháy mắt nữ thôi là trúng chiêu thì cả người Ung Duẩn liền cứng lại. Chín h xác thì bị đóng lại tại không gian thời gian, một chiêu thức đặc biệt của Lục Vô Song. Lại đén thêm một luồng khói đen đặc, Ung Duẩn bị nhốt lại trong một lồng sắt đen kháng phép, lão chỉ biết trợn đôi mắt đỏ ngầu thất kinh mà không thể cử động được.
"Tứ trưởng lão Ung Duẩn cấu kết làm phản, ta đưa về phân bộ xử lí. Chuyện còn lại Ma Nhân giải quyết rồi về báo cáo Thần chủ đại nhân."
Các trưởng lão vã hết mồ hôi hoàn hồn lại sau vụ tấn công, Bắc Hỉa Khống cứ ngỡ phải chết, thật không ngờ mạng của lão may mắn được Lục đại nhân cứu. Lõa thề không bao giờ phản bội, làm việc càng tốt mới được.
"Tạ ơn đại nhân cứu mạng, vụ việc tứ trưởng lão thuộc hạ tận lực điều tra."
Lục Vô Song gật đầu rồi lại nhìn hai vị bên cạnh, khẽ ra hiệu tỏ ý rời đi liền đem theo Ung Duẩn biến mất.
"Cung tiễn đại nhân."
Từ bên trên nhìn xuống đám lão giả, Hoắc Mặc Nhan hờ hững nói :"Lão Bắc, đi theo ta tới gặp vị Ngô hoàng, chuyện ở đây giao cho Ma Nhân được rồi!"
Hắn nhìn Bắc Hải Không mà cười như không cười khiến lão giả phát lạnh trong tâm can. Lão thực nhìn không thấu thực lực vị đại nhân này, có lẽ là đã che đi tu vi không muốn người khác biết.
"Dạ đại nhân, lão phu nhận mệnh đưa ngài đi."
"Vậy đi thôi" Nói liền cùng lão Bắc rời đi, chỉ để lại thiếu niên áo đen đang suy nghĩ miên man giải quyết đám lão già còn lại như thế nào.
..................
Phi hành là một thú vui tao nhã, có thể thưởng thức vị gió trời, nhưng bất tiện là cần thời gian để tới nơi muốn đi. hình như cũng lâu rồi hắn không phi hành nha? Lần này đi bên cạnh là Bắc Hải Không cũng thực lạ lạ, phải biết rằng Bắc Hải Không này là một trong số các đội trưởng trong binh đoàn dong binh mà hồi còn chưa mạnh hắn quen biết, có thể nói giao tình không quá nhiều, chỉ là quen biết qua.
"Hoắc đại nhân, nhìn ngài thực giống với Thần chủ đại nhân, haha lão phu sống từng này tuổi vẫn thực thấy đoán không sai???"
"Đúng hay sai cái này lão không cần biết, làm tốt phận sự thì Thần chủ không bạc đãi ai, chuyện lần này Thần chủ đại nhân trực tiếp hạ lệnh tới điều tra, chuyện này xong thì lão đi một chuyện gặp Thần chủ thì hơn." Hắn cười khẽ, ra hiệu hỏi sắp tới chưa?
Lão giả gật đầu, Hoắc Mặc Nhan nhìn xuống bên dưới tòa thành to lớn đồ sộ, binh lính nghiêm ngặt lại mang theo sự lạnh lẽo tâm can, đúng thật là cung đình thì càng đáng sợ mà.
__Kí chủ a??? Nữ nhân Ngô Tiêu Tương đang ở gần đó, ngươi có muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không?__
Hả??? Nàng ta cũng ở gần đây? Theo dõi bên dưới, Hoắc Mặc Nhan nhìn thấy ở trên còn đường dài dằng đẵng ở hành cung, một nữ nhân đang bị cả đám nữ nhân khác xúm lại chọc ghẹo. Rõ ràng là nàng có võ công nhưng lại tỏ ra yếu đuối dễ bị bắt nạt, Hoắc Mặc Nhan ra hiệu im lặng cho Bắc Hải Không, theo dõi tình hình bên dưới.
"Ai nha, công chúa sao yếu ớt vậy chứ? Ta mới không may sơ ý thôi mà, mau mau dìu công chúa dậy đi a?" Một nữ nhân tha thướt kêu lên, giơ tay muốn đỡ Tiêu Tương nhưng lại bị một bàn tay trắng treo khác gạt ra.
"Không cần đỡ ả ta, một công chúa thất sủng mà thôi." Đây quả thực là một người vô cùng quen với Hoắc Mặc Nhan, chẳng phải là nữ nhân chua ngoa quận chúa đó sao? Thật là trò đời, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, gà mái cũng muốn lấn phượng hoàng, chim sẽ muốn biến khổng tước à???
"Ta... ta không sao, không sao ta tự đứng dậy được." Tiêu Tương nhỏ giọng nói, nàng nhẹ nhàng đứng dậy phủi bụi trên tà váy xanh ngọc tươi mát, rồi lại nhìn sang vị quận chúa cùng họ Ngô Diễm Diễm. Nàng là chịu hết nổi cái đám nữ nhân này rồi nha, diễn trò thì diễn nhưng vẫn cần có giới hạn, bọn họ lại ỷ nại vào việc nàng không chấp nhặt liền cho rằng nàng thỏ con sao???
Thỏ con???? Aaaaaaaa.... Sao tự dưng nàng lại nhớ tới cái tên nam nhân biến thái đó chứ hả? Cái tên khốn nạn ấy mây mưa xong liền bỏ lại nàng mà biến mất không tin tức, không dấu vết, nàng còn không biết được tên hắn là gì. Nghĩ đến cái đêm mê hồn ấy, mặt mũi Tiêu Tương lại đỏ như cà chua chín, tai cũng ửng đỏ nóng rực lộ rõ như ban ngày.
Phía trên không trung, Hoắc Mặc Nhan khóe môi khẽ nhếch, theo dõi biểu tình biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xinh kia, không khỏi vui vẻ trong lòng, cái biểu cảm kia không lẽ mỹ nhân nhớ tới hắn sao?
Hệ thống nghe suy nghĩ của kí chủ nó mà tròn con mắt đảo đảo, kí chủ củ nó thực quá ATSM quá đi!!!
"Tiêu Tương tỷ tỷ, tỷ sáp gả cho hoàng tử Đại Mạc rồi còn không đi chuẩn bị trước, không lại về nhà chồng lại bẽ mặt hoàng thất, ai nha, thật khổ thân tỷ tỷ của ta, yếu đuối hiền lành mà lại phải lấy cái tên hoang dâm đó, chậc chậc, quả là phí của trời hahaha..."
"Ta...ta...ta sẽ đi van xin phụ hoàng. Ta không muốn gả, ta đi cầu xin phụ hoàng." Nói xong nàng liền xoay người rời đi thật nhanh, lại không ngờ được chiếc roi gái lao về phía bản thân, chỉ thiếu chút đâm thẳng vào cánh tay nàng.
Hoắc Mặc Nhan vung tay một cái, chiếc roi bắn ngược trở lại phía Ngô Diễm Diễm, nàng ta hét lên một tiếng bay về phía sau.
Mấy nữ nhân còn lại la lớn lên kích động binh lính chạy tới, hắn liền ôm eo Tiêu Tương bay lên phía Bắc Hải Không, ra hiệu đi tới đại điện chính.
Cả hoàng cung loạn cả len về thích khách, mà giờ này Tiêu Tương đang hoảng loạn ngây ngốc nhìn Hoắc Mặc Nhan, nàng là đang mơ sao??? Cía tên nam nhân hôm trước lại đang ôm nàng bay đi???
"Ngươi....."
"Yên lặng, xong việc chính rồi nói với nàng sau."
Trên đại điện to lớn, Ngô hoàng đang bàn việc cùng các đại thần, chợt thấy một khí tức cực lớn tiến đến, cao thủ ẩn thân liền xông ra hộ tống , binh lính cũng tập trung lại rào chắn.
Ngô Hoàng là một lão già đầy mặt nếp nhăn, gương mặt dữ tợn đầy thâm trầm, lão ta nhìn phía trên trời, ba thân ảnh dần dần hiện rõ, hai na nhân một trẻ một già lơ lửng, nam nhân trẻ tuổi còn ôm lấy nữ nhi thất sủng của hắn, khiến hắn tức đến sôi ruột.
"Xin hỏi các hạ là ai, tới hoàng cung có việc gì sao???"
"Lão phu là Bắc Hải Không, quản sự khu vực tiểu Nam chủ, tới để bắt ngươi về quy tội."
Cả Ngô hoàng lẫn các đại thần đều kinh ngạc hoảng loạn, đích thân quản sự lớn tới hỏi tội, chuyện ày lẽ nào liên quan tới sự việc che giấu hang động kì lạ kia sao? Ngô hoàng híp mờ đôi mắt, hắn cùng thuộc tu vi cao chứ không phải thấp, nhưng so với hai vị đại nhân quan to mặt lớn này thì cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, lần này hắn lẽ nào đành phải khỏi động trận pháp kia sao?
Lại nhìn về phía Tiêu Tương, hắn mở miệng :"Tương nhi, con thật thất kính, sao dám đứng cùng hai vị đại nhân, còn không mau trở lại cùng ta?"
"Không cần nhiều lời, trực tiếp bắt giữ đưa về!" Hoắc Mặc Nhan phun ra câu nói, liếc mắt nhìn Bắc Hải Không, lập tức lão giả liền chớp nhoáng tiến về phía Ngô hoàng, đưa tay túm lấy hắn ta, nhưng lại bị một đám cao thủ vây lấy, kín kẽ không lối thoát.
"Khởi động trận pháp...." Ngô hoàng hét lớn một tiếng, bên dưới xung quanh đại điện nổi lên từng hoa văn trận pháp màu đen. từng luồng khí tức đen tỏa ra vây quanh mọi người, ngay cả trên không trung Hoắc Mặc Nhan cũng không buông tha.
"A..." "Đừng sợ,có ta ở đây." Hắn nhủ thầm bên tai nữ nhân, liền mở ra lớp bảo vệ, lại để lại một mình Tiêu Tương ở trong vòng tròn bảo vệ, một mình thoát ra hướng tới trung tâm đỉnh đại điện.
"Ngô hoàng vi phạm nghiêm trọng quy tắc đại lục sử sụng trận pháp cấm Huyết Sát trận, quy tội giết chết không tha, cấu kết tứ trưởng lão Ung Duẩn che giấu tin tức, uy hiếp dân chúng, ta thay mặt Thần chủ đại nhân lập tức hành hình."
Móa, thật dài dòng, hắn chửi thầm một cái, tay hợp thành chỉ đọc thần chú, một ánh sáng đỏ chói lập tực rơi cuống trung tâm trận pháp, khói đen liền tiêu tan ngay tức khắc.
Ngô hoàng nhìn thấy cảnh này trực tiếp phun máu, công sức của hắn a~ một câu niệm của nam nhân kia đã phá hết sạch, lại thấy choáng váng bởi sự hiện diện của nam nhân trẻ tuổi ngay trước mắt mình, thất kinh. Một cái nắm tay liền bóp chết hắn méo mó thành bùn nhão, máu tươi bắn tung tóe kinh dị chúng dân, sau này cái chết của vị hoàng đế này lưu lại danh, trở thành vị vua có cái chết dị hợm nhất trong lịch sử.
Tiêu Tương tròn mắt nhìn cảnh chết chóc bên dưới, nàng không nói nổi lời nào, không đau thương, không buồn bã mà chỉ có sự thanh thản, cuối cùng thì...lão ta cũng chết, cuối cùng thì nàng cũng không cần hao tâm tổn sức diễn trò yếu đuối nữa rồi. Mẫu thân của nàng cuối cùng cũng nhắm mắt được rồi hahahhaha....Phải hận bao nhiêu mới có thể trơ mắt nhìn cha ruột mình bị giết chết chứ!!! Tâm lạnh, lòng cũng lạnh, nhưng trên tất cả thì lại là sự nhẹ nhõm. Nàng có lẽ là người con tâm dã lạnh nhất trong lịch sử đi!
Gương mặt tứ trưởng lão tái mét, vôi vã quỳ xuống hốt hoảng nói :" Đại nhân, thuộc hạ vô tôi, xin đại nhân minh xét, xin đại nhân minh xét, đại nhân..." Một quả bóng lăn thẳng về phía lão giả, biến thành một con người thực thụ, là một trong số những cao thủ vô danh trong giang hồ,mặt mũi tái bầm, mau me be bét khắp người làm người ta chán ghét.
"Nói. Nói cho hắn biết ngươi là ai."
Nam nhân yếu ớt nhìn qua tứ trưởng lão, miệng hé ra phun được vài câu :" Tại hạ Hùng Trác, được tứ trưởng lão ra mặt thuê giết nhân viên bộ tin tức cao cấp, thay bọn họ gửi tin tức lên phân bộ, chuyện khác còn lại tại hạ thực không biết." Chờ hắn nói xong cũng ngửa đầu sáng một bên mất đi hơi thở.
Không khí lạnh băng, Ung Duẩn run run cầm cập không nói lên lời, lão cúi mặt, ánh mắt đỏ ngầu đầy tia máu, khé liếc nhìn Bắc Hải Không một cái liền xông ra lao về phía lão, chớp mắt Bắc lão không kịp né, chỉ nháy mắt nữ thôi là trúng chiêu thì cả người Ung Duẩn liền cứng lại. Chín h xác thì bị đóng lại tại không gian thời gian, một chiêu thức đặc biệt của Lục Vô Song. Lại đén thêm một luồng khói đen đặc, Ung Duẩn bị nhốt lại trong một lồng sắt đen kháng phép, lão chỉ biết trợn đôi mắt đỏ ngầu thất kinh mà không thể cử động được.
"Tứ trưởng lão Ung Duẩn cấu kết làm phản, ta đưa về phân bộ xử lí. Chuyện còn lại Ma Nhân giải quyết rồi về báo cáo Thần chủ đại nhân."
Các trưởng lão vã hết mồ hôi hoàn hồn lại sau vụ tấn công, Bắc Hỉa Khống cứ ngỡ phải chết, thật không ngờ mạng của lão may mắn được Lục đại nhân cứu. Lõa thề không bao giờ phản bội, làm việc càng tốt mới được.
"Tạ ơn đại nhân cứu mạng, vụ việc tứ trưởng lão thuộc hạ tận lực điều tra."
Lục Vô Song gật đầu rồi lại nhìn hai vị bên cạnh, khẽ ra hiệu tỏ ý rời đi liền đem theo Ung Duẩn biến mất.
"Cung tiễn đại nhân."
Từ bên trên nhìn xuống đám lão giả, Hoắc Mặc Nhan hờ hững nói :"Lão Bắc, đi theo ta tới gặp vị Ngô hoàng, chuyện ở đây giao cho Ma Nhân được rồi!"
Hắn nhìn Bắc Hải Không mà cười như không cười khiến lão giả phát lạnh trong tâm can. Lão thực nhìn không thấu thực lực vị đại nhân này, có lẽ là đã che đi tu vi không muốn người khác biết.
"Dạ đại nhân, lão phu nhận mệnh đưa ngài đi."
"Vậy đi thôi" Nói liền cùng lão Bắc rời đi, chỉ để lại thiếu niên áo đen đang suy nghĩ miên man giải quyết đám lão già còn lại như thế nào.
..................
Phi hành là một thú vui tao nhã, có thể thưởng thức vị gió trời, nhưng bất tiện là cần thời gian để tới nơi muốn đi. hình như cũng lâu rồi hắn không phi hành nha? Lần này đi bên cạnh là Bắc Hải Không cũng thực lạ lạ, phải biết rằng Bắc Hải Không này là một trong số các đội trưởng trong binh đoàn dong binh mà hồi còn chưa mạnh hắn quen biết, có thể nói giao tình không quá nhiều, chỉ là quen biết qua.
"Hoắc đại nhân, nhìn ngài thực giống với Thần chủ đại nhân, haha lão phu sống từng này tuổi vẫn thực thấy đoán không sai???"
"Đúng hay sai cái này lão không cần biết, làm tốt phận sự thì Thần chủ không bạc đãi ai, chuyện lần này Thần chủ đại nhân trực tiếp hạ lệnh tới điều tra, chuyện này xong thì lão đi một chuyện gặp Thần chủ thì hơn." Hắn cười khẽ, ra hiệu hỏi sắp tới chưa?
Lão giả gật đầu, Hoắc Mặc Nhan nhìn xuống bên dưới tòa thành to lớn đồ sộ, binh lính nghiêm ngặt lại mang theo sự lạnh lẽo tâm can, đúng thật là cung đình thì càng đáng sợ mà.
__Kí chủ a??? Nữ nhân Ngô Tiêu Tương đang ở gần đó, ngươi có muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không?__
Hả??? Nàng ta cũng ở gần đây? Theo dõi bên dưới, Hoắc Mặc Nhan nhìn thấy ở trên còn đường dài dằng đẵng ở hành cung, một nữ nhân đang bị cả đám nữ nhân khác xúm lại chọc ghẹo. Rõ ràng là nàng có võ công nhưng lại tỏ ra yếu đuối dễ bị bắt nạt, Hoắc Mặc Nhan ra hiệu im lặng cho Bắc Hải Không, theo dõi tình hình bên dưới.
"Ai nha, công chúa sao yếu ớt vậy chứ? Ta mới không may sơ ý thôi mà, mau mau dìu công chúa dậy đi a?" Một nữ nhân tha thướt kêu lên, giơ tay muốn đỡ Tiêu Tương nhưng lại bị một bàn tay trắng treo khác gạt ra.
"Không cần đỡ ả ta, một công chúa thất sủng mà thôi." Đây quả thực là một người vô cùng quen với Hoắc Mặc Nhan, chẳng phải là nữ nhân chua ngoa quận chúa đó sao? Thật là trò đời, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, gà mái cũng muốn lấn phượng hoàng, chim sẽ muốn biến khổng tước à???
"Ta... ta không sao, không sao ta tự đứng dậy được." Tiêu Tương nhỏ giọng nói, nàng nhẹ nhàng đứng dậy phủi bụi trên tà váy xanh ngọc tươi mát, rồi lại nhìn sang vị quận chúa cùng họ Ngô Diễm Diễm. Nàng là chịu hết nổi cái đám nữ nhân này rồi nha, diễn trò thì diễn nhưng vẫn cần có giới hạn, bọn họ lại ỷ nại vào việc nàng không chấp nhặt liền cho rằng nàng thỏ con sao???
Thỏ con???? Aaaaaaaa.... Sao tự dưng nàng lại nhớ tới cái tên nam nhân biến thái đó chứ hả? Cái tên khốn nạn ấy mây mưa xong liền bỏ lại nàng mà biến mất không tin tức, không dấu vết, nàng còn không biết được tên hắn là gì. Nghĩ đến cái đêm mê hồn ấy, mặt mũi Tiêu Tương lại đỏ như cà chua chín, tai cũng ửng đỏ nóng rực lộ rõ như ban ngày.
Phía trên không trung, Hoắc Mặc Nhan khóe môi khẽ nhếch, theo dõi biểu tình biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xinh kia, không khỏi vui vẻ trong lòng, cái biểu cảm kia không lẽ mỹ nhân nhớ tới hắn sao?
Hệ thống nghe suy nghĩ của kí chủ nó mà tròn con mắt đảo đảo, kí chủ củ nó thực quá ATSM quá đi!!!
"Tiêu Tương tỷ tỷ, tỷ sáp gả cho hoàng tử Đại Mạc rồi còn không đi chuẩn bị trước, không lại về nhà chồng lại bẽ mặt hoàng thất, ai nha, thật khổ thân tỷ tỷ của ta, yếu đuối hiền lành mà lại phải lấy cái tên hoang dâm đó, chậc chậc, quả là phí của trời hahaha..."
"Ta...ta...ta sẽ đi van xin phụ hoàng. Ta không muốn gả, ta đi cầu xin phụ hoàng." Nói xong nàng liền xoay người rời đi thật nhanh, lại không ngờ được chiếc roi gái lao về phía bản thân, chỉ thiếu chút đâm thẳng vào cánh tay nàng.
Hoắc Mặc Nhan vung tay một cái, chiếc roi bắn ngược trở lại phía Ngô Diễm Diễm, nàng ta hét lên một tiếng bay về phía sau.
Mấy nữ nhân còn lại la lớn lên kích động binh lính chạy tới, hắn liền ôm eo Tiêu Tương bay lên phía Bắc Hải Không, ra hiệu đi tới đại điện chính.
Cả hoàng cung loạn cả len về thích khách, mà giờ này Tiêu Tương đang hoảng loạn ngây ngốc nhìn Hoắc Mặc Nhan, nàng là đang mơ sao??? Cía tên nam nhân hôm trước lại đang ôm nàng bay đi???
"Ngươi....."
"Yên lặng, xong việc chính rồi nói với nàng sau."
Trên đại điện to lớn, Ngô hoàng đang bàn việc cùng các đại thần, chợt thấy một khí tức cực lớn tiến đến, cao thủ ẩn thân liền xông ra hộ tống , binh lính cũng tập trung lại rào chắn.
Ngô Hoàng là một lão già đầy mặt nếp nhăn, gương mặt dữ tợn đầy thâm trầm, lão ta nhìn phía trên trời, ba thân ảnh dần dần hiện rõ, hai na nhân một trẻ một già lơ lửng, nam nhân trẻ tuổi còn ôm lấy nữ nhi thất sủng của hắn, khiến hắn tức đến sôi ruột.
"Xin hỏi các hạ là ai, tới hoàng cung có việc gì sao???"
"Lão phu là Bắc Hải Không, quản sự khu vực tiểu Nam chủ, tới để bắt ngươi về quy tội."
Cả Ngô hoàng lẫn các đại thần đều kinh ngạc hoảng loạn, đích thân quản sự lớn tới hỏi tội, chuyện ày lẽ nào liên quan tới sự việc che giấu hang động kì lạ kia sao? Ngô hoàng híp mờ đôi mắt, hắn cùng thuộc tu vi cao chứ không phải thấp, nhưng so với hai vị đại nhân quan to mặt lớn này thì cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, lần này hắn lẽ nào đành phải khỏi động trận pháp kia sao?
Lại nhìn về phía Tiêu Tương, hắn mở miệng :"Tương nhi, con thật thất kính, sao dám đứng cùng hai vị đại nhân, còn không mau trở lại cùng ta?"
"Không cần nhiều lời, trực tiếp bắt giữ đưa về!" Hoắc Mặc Nhan phun ra câu nói, liếc mắt nhìn Bắc Hải Không, lập tức lão giả liền chớp nhoáng tiến về phía Ngô hoàng, đưa tay túm lấy hắn ta, nhưng lại bị một đám cao thủ vây lấy, kín kẽ không lối thoát.
"Khởi động trận pháp...." Ngô hoàng hét lớn một tiếng, bên dưới xung quanh đại điện nổi lên từng hoa văn trận pháp màu đen. từng luồng khí tức đen tỏa ra vây quanh mọi người, ngay cả trên không trung Hoắc Mặc Nhan cũng không buông tha.
"A..." "Đừng sợ,có ta ở đây." Hắn nhủ thầm bên tai nữ nhân, liền mở ra lớp bảo vệ, lại để lại một mình Tiêu Tương ở trong vòng tròn bảo vệ, một mình thoát ra hướng tới trung tâm đỉnh đại điện.
"Ngô hoàng vi phạm nghiêm trọng quy tắc đại lục sử sụng trận pháp cấm Huyết Sát trận, quy tội giết chết không tha, cấu kết tứ trưởng lão Ung Duẩn che giấu tin tức, uy hiếp dân chúng, ta thay mặt Thần chủ đại nhân lập tức hành hình."
Móa, thật dài dòng, hắn chửi thầm một cái, tay hợp thành chỉ đọc thần chú, một ánh sáng đỏ chói lập tực rơi cuống trung tâm trận pháp, khói đen liền tiêu tan ngay tức khắc.
Ngô hoàng nhìn thấy cảnh này trực tiếp phun máu, công sức của hắn a~ một câu niệm của nam nhân kia đã phá hết sạch, lại thấy choáng váng bởi sự hiện diện của nam nhân trẻ tuổi ngay trước mắt mình, thất kinh. Một cái nắm tay liền bóp chết hắn méo mó thành bùn nhão, máu tươi bắn tung tóe kinh dị chúng dân, sau này cái chết của vị hoàng đế này lưu lại danh, trở thành vị vua có cái chết dị hợm nhất trong lịch sử.
Tiêu Tương tròn mắt nhìn cảnh chết chóc bên dưới, nàng không nói nổi lời nào, không đau thương, không buồn bã mà chỉ có sự thanh thản, cuối cùng thì...lão ta cũng chết, cuối cùng thì nàng cũng không cần hao tâm tổn sức diễn trò yếu đuối nữa rồi. Mẫu thân của nàng cuối cùng cũng nhắm mắt được rồi hahahhaha....Phải hận bao nhiêu mới có thể trơ mắt nhìn cha ruột mình bị giết chết chứ!!! Tâm lạnh, lòng cũng lạnh, nhưng trên tất cả thì lại là sự nhẹ nhõm. Nàng có lẽ là người con tâm dã lạnh nhất trong lịch sử đi!