Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 17 : Kì lạ

Ngày đăng: 09:37 20/07/20

Mọi chuyện giao cho Lục Vô Song với Ma Nhân làm quả thực nhanh chóng, tất cả đã thuận lợi mà hoàn thành mấy việc quan trọng gần đây, chỉ còn lại một việc duy nhất chính là chờ ngày tụ hội tại hang động kì lạ mà thôi. Và...tróng mấy ngày chờ đợi đó, có hai người ưu nhàn vui vẻ hưởng thụ tình nồng thắm của hai bên, ngày ngày không ăn thì ngủ, không ngủ thì chính là làm việc xxx của nam nữ, quả thực vị Thần chủ nào đó đã quên mất thuộc hạ đang chăm chỉ làm việc, còn mình thì tận hưởng thú vui ngất trời.
'Ở chúng với Tiêu Tương cũng không tệ' đây là cảm nhận của Hoắc Mặc Nhan sau mấy ngày ở chung với nữ nhân xinh đẹp này, nàng dịu dàng tần mẫn, biết nấu ăn ngon, biết hầu hạ hắn thoải mái, khiến hắn muốn thực quên luôn lối về....
Đồng thời với sự hưởng thụ thì cũng có những sự việc thực không có gì để nói, điều khiến cho Hoắc Mặc Nhan căm thù nhất chính là hệ thống toàn năng. Cách ngày tụ họp còn một ngày thì hệ thống im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày nay liền lên tiếng nói đầy thư thả, chit phun ra một câu duy nhất __Kí chủ, nhiệm vụ bất ngờ, đi trộm mộ của lão nhân tên Hối Bất Đà, lão nhân tuy là nông dân bình thường nhưng lại mang bên mình một túi càn khôn, bên trong đó có vài bảo vật có giá trị!!! Mong kí chủ nhanh chóng thực hiện, đừng quá ham mê gái gú, nếu không đừng trách hệ thống vô tình độc ác!!!__
Chỉ là một lời nói hết lại ảo não nam nhân phong lưu, Thần chủ đại nhân tôn kính a~ lần này phải đi trộm khố của một lão nông dân đã chết, khác nào kêu hắn làm mấy chuyện thất đức không cơ chứ??? Nhưng nghĩ lại câu đe dọa của hệ thống, Hoắc Mặc Nhan lại thấy lạnh lạnh sống lưng, hắn thật sự không hiểu rõ lắm sức mạnh của hệ thống, mà hắn cũng chưa từng thử cảm giác bị phạt ra sao nha?
"Tà? Chàng làm gì ngẩn người ra vậy?" Nữ nhân xinh đẹp đi tới bên nam nhân phong tình đầy người, lại nhịn không được hôn lên môi mỏng nam nhân, lại nhận được cái ôm rơi vào lồng ngực trần đầy săn chắc của nam nhân, Tiêu Tương mê mẩn ngắm nhìn vẻ đẹp trời sinh, miệng nhỏ cong cong.
"Nàng cười gì vậy?"
"Ta đang hạnh phúc khi có nam nhân xinh đẹp như chàng nha~, chàng nói đứng thứ hai chắc có mỗi vị Thần chủ kia dám nói đứng thứ nhất thôi a?" Nàng nháy mắt tính nghịch, tay nhỏ mềm mại vuốt ve làn da căng bóng đầy rắn chắc, lại xoa xoa hai nụ hoa của Hoắc Mặc Nhan, khiến Hoắc Mặc Nhan hơi thở nóng hập, chỉ muốn đè nữ nhân dưới thân mà chà đạp. Bất đắc dĩ a~....một ý niệm lại truyền đến bên trong đầu Hoắc Mặc Nhan khiến hắn tỉnh táo lại, vươn tay nắm lấy tay nhỏ làm càn, Tiêu Tương ngạc nhiên khó hiểu nhìn hắn?
"Ta có chút việc, nàng ngoan ngoãn chờ ta về."
"Chàng đi đâu? Là việc hang động kia sao?" Nàng cũng biết hắn tới đây cũng là vì sự kiện kia nha, nếu không thì sao có thể gặp được nam nhân phong tình dã mị như vậy chứ! Dù thế nào thì Tiêu Tương nàng vẫn sẽ ủng hộ nam nhân này, ở một bên nhìn hắn làm việc, ở một bên chờ hắn sủng ái nàng, sẽ không làm vướng chân công việc của hắn, nàng nhất định tin hắn sẽ không bỏ nàng mà đi.
Mỉm cười nhẹ nhàng, Tiêu Tương đứng dậy chỉnh lại váy lụa, lại lấy áo mới hầu hạ hắn thay y phục, buộc lại tóc dài, càng lộ rõ khí chất vương giả của nam nhân của nàng. :"Xong rồi, chàng đi sớm về sớm, ta chờ chàng ở nhà, nhớ cẩn thận!"
"Ngoan, tiểu mỹ nhân nhỏ, nàng thật đáng yêu haha..." Hắn hôn nhẹ lên môi mọng, liền xoay người rời đi trong nháy mắt. Nhìn ra được sự kiên nhẫn của nữ nhân, Hoắc Mặc Nhan cong môi đắc ý, có thêm một nữ nhân hiểu chuyện, thực tốt biết bao.
Ban nãy Lục Vô Song truyền tin tới, cái hang động kì lạ kia có hiện tượng lạ, cửa hang không biết ra sao xuất hiện toàn rắn độc to nhỏ, là yêu thú tam giai nhất cấp lên tới trăm con, dẫn đầu là xà vương cấp ngũ giai nhị phẩm. Hiện tượng kì lạ khiến đông đảo cao thủ hay tu sĩ, môn phái cũng hoảng lên. Yêu thú xuất hiện nhiều như vậy, lẽ nào là do sức hấp dẫn bên trong hang động đó??? Bên trong đó không biết có bí mật gì? Lúc Hoắc Mặc Nhan xuất hiện bên cạnh Lục Vô Song, thì bên dưới đã đông đảo cao thủ vô danh, môn phái với một số người có quyền chức hiện hữ rồi. Tất cả chỉ có một câu hỏi 'Những thứ này từ đâu tới?'
"Thế nào rồi?"
"Thần chủ đại nhân, cả người phong tình yêu mị, nữ nhân không thoát nổi phong lưu." Nam tử lam bào liếc mắt thâm ý nói, lại thấy thiếu niên áo đen đã đứng sau lưng Thần chủ phong lưu, liền quay đầu rời mắt sang hướng khác. Hắn không muốn tham dự với hai người có vấn đề trầm trọng này.
"Ai nha? Thần chủ đại nhân có tình nhân ở ngoài,thật là tin tức thú vị, không biết..." Thiếu niên áo đen bụm miệng ư ư a a muốn nói không nói được. Hắn bị Hoắc Mặc Nhan cấm ngôn nữa rồi huhu, nam nhân vô sỉ lại cấm ngôn hắn huhuhu, hắn ứ chịu đâu, lảo đảo lắc đầu, thiếu niên dịch ra xa Hoắc Mặc Nhan, không thèm để ý ai nữa. Ma Nhân: huhu trái tim nhỏ bé của ta a ~ ~ ~
"Chuyện này ta tự có sắp xếp, không cần ảnh hưởng ra ngoài. Chuyện chính làm chóng xong, về quản lý cho tốt hạ nhân làm việc, nếu không phạt cấm túc dưới Hỏa Hình." Phun ra một lời cảnh cáo cho hai nam tử bên cạnh mình xong, Hoắc Mặc Nhan liền chăm chú quan sát bên dưới, quả nhiên là hơn trăm yêu xà đang trợn mắt cảnh giác ý muốn xua đuổi các võ giả rời đi. Nhưng lại không có ý muốn lưỡng bại câu thương mà đánh nhau với bọn họ. Rốt cuộc thì chúng muốn gì nha? Lẽ ra ở nơi rừng nhỏ bình thường này không nên xuất hiện yêu thú ngũ gia chứ?
"Đảo chủ Minh Tà, đi điều tra giúp ta bằng cahsch nhanh nhất tìm ra lão nông dân tên Hối Bất Đà đã chết được chôn cất ở đâu."
OO.OO???
Cả nam tử lam bào lẫn thiếu niên áo đen đều quay sang nhìn hắn, ý đầy kinh ngạc, lại đi tìm hiểu về một lão nông dân đã chết???
"Ở tiểu Nam chủ này hay..???"
"Chắc là vậy, tìm được thì đào hài cốt lão lên, đem cái túi nhỏ trong quan tài của lão về, không được để lại bất cứ dấu vết gì."
"Thất đức..."
"Là bất đắc dĩ, sẽ không thất đức. Ngọc bích vô tội, nhưng hoài bích có tội."
Nam tử lam bào gật đầu liền rời đi, chỉ còn lại Hoắc Mặc Nhan với Ma Nhân ở lại. Một y phục trắng phong trần không rõ mặt, một y phục đen hắc ám lại pha nét trẻ con chưa trưởng thành hoàn toàn, tạo nên sự đối lập hoàn toàn đem lại chút chú ý từ mấy môn phía, đặc biệt là mấy nam nữ tử y phục trắng viền đen, hông mạng ngọc bội mà Hoắc Mặc Nhan vô cùng quen biết. Chỉ là đám người đó không nhận ra hắn lại là nam nhân hắc bào đeo mặt nạ hôm bữa đụng chạm ở tửu lâu. Bọn họ là bị sức hấp dẫn của hai người thu hút, phi hành trên không, chỉ có thể là cường giả Thượng cấp trở lên!!! Lại có cường giả thực sự tới đây, không lẽ bên trong hang động lại có bảo vật? Vậy thì bọn họ làm sao có thể với tay được phần nào.
Hoắc Mặc Nhan nhìn đám người phái Điệp Thiết kia, lại khẽ cười nham hiểm, quay sang nhìn thiếu niên Ma Nhân đang bị cấm ngôn.
"Đảo chủ Nghịch Tà, tới lượt ngài ra mặt rồi." Nói, hắn liền biến lại toàn than hắc y đeo mặt nạ đen, hơi thở cũng không còn chút phong trần nào khác mà chỉ toàn hắc khí.
"Ư....Ta...??? Nói được rồi?" Ma Nhân ấp úng nhìn nam nhân đối diện, lại khẽ ho khụ khụ vài cái lấy lại tư thế uy nghiêm của mình. Một cái búng tay, liền xuất hiện lão giả Bắc Hải Không xuất hiện sau lưng thiếu niên. Lão giả chắp tay cung kính cúi chào.
"Vào chuyện chính đi."
Ma Nhân ra lệnh một câu, lão giả không lề mề mà hướng tới trước mặt toàn bộ đám người bên dưới mà nói :"Các vị, lão già Bắc Hải Không này có được phép tham gia không?" Lời giới thiệu quả nhiên hữu dụng, tất cả mọi người đều thất kinh mà há miệng, quản sự trưởng quản lý tiểu Nam chủ có mặt mà cũng xin phép???? Bọn họ tai bị điếc hay mắt bị hoa? Hay là bọn họ bị sét đánh rồi?
"Thì ra là Bắc lão, thất kính, chúng ta không biết ngài cũng tới, thất lễ rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
"Được gặp Bắc lão quả là có duyên phận, cả đời không hối tiếc...haha..."
.........
"Vậy các vị? Ta cũng xin giới thiệu hai vị nữa đến cùng ta, vị áo đen này là đảo chủ Nghịch Tà-Ma Nhân."
......................................................Một bầu trời yên lặng......................................................