Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 18 : Chiến thú
Ngày đăng: 09:37 20/07/20
Lại một lần nữa lời nói của Bắc Hải Không gây chấn động toàn chúng, bọn họ lần này thực sự là bị hóa đá rồi, mắt mù luôn rồi, tai không biết có nghe rõ hay không nữa rồi a~. Cuộc đời thật lắm chông gai, bọn họ cuộc đời này lại có thể nhìn thấy một trong lục đại đảo chủ cao quý nha? Có người còn dụi mắt khiếp sợ nhìn về hướng thiếu niên áo đen đầy vẻ lạnh lùng mà cũng đẹp đến yêu mị, đây là đảo chủ Ma Nhân tôn quý sao? Thực thiếu niên xinh đẹp mạnh mẽ khác xa với tưởng tượng của bọn họ quá rồi?
Một tràng ồn ào xông lên, các môn phái đồng loạt cúi chào lên tiếng làm quen, các cao thủ ẩn danh thì chỉ dùng ánh mắt để mà sùng bái, bọn họ nhiệt tình như vậy cũng chỉ đổi lại ánh mắt nhàn nhạt của thiếu niên mà thôi. Hoắc Mặc Nhan bên cạnh khẽ cười,hắng giọng một cái nhìn Bắc Hải Không, ý gì thì lão giả cũng hiểu luôn không cần nhắc.
"Vị bên cạnh Ma Nhân đại nhân là Hoắc đại..."
"Hoắc Tà."
"Là Hoắc Tà đại nhân, chuyện hang động kì lạ này đã đến tai Thần chủ đại nhân, hai vị đại nhân này nhận mệnh tới đây điều tra, mong các vị phối hợp." Lão giả nói xong liền được mọi người đáp ứng nhiệt tình, đám người kia thừa hiểu được rằng nếu có quan hệ tốt thì bọn họ quả thực như bay lên trời, cho nên ai lại không muốn có quan hệ tốt đẹp!
Bắc Hải Không quay sang nhìn hai người bên cạnh, một lạnh nhạt hờ hững, một lại cong cong môi ý cười, hai vị quan gia này thật là khiến lão già như hắn đau đầu mà.
"Xuống dưới đó xem thôi, xem xem tại sao đám yêu thú đó lại xuất hiện tại đây." Hoắc Mặc Nhan lên tiếng, cả ba liền dừng chân tại mặt đất. Nơi này là một khu rừng không xa, bao nhiêu năm qua ấy vậy mà bây giờ mới có người phát hiện ra hang động lạ này. Rõ ràng là không có nổi bật, bị đám lá cây rậm rạp che mất lối vào, ở cửa hang là hơn trăm yêu xà trong thế cảnh giác. Xà vướng ngũ giai là yêu thú cấp bậc cao lại còn hiếm thấy ở những nơi dân chúng sinh sống đông đúc, chuyện này....không biết con yêu thú đó từ nơi nào tới???
"Ma Nhân đảo chủ, nghe danh đã lâu, lần này thật không ngờ Tạ mỗ được thấy ngài." Một giọng nói già nua vâng lên thu hút sự chú ý, khiến cả ba người đều nhìn sang lão già đó. Là một lão nhân râu tóc bạc phơ, tay ôm cầm tiên, một thân áo trắng tung bay rất tiên cảnh, nhưng tu vi chỉ là cao cấp ngũ phẩm. Thực cmn........ 'lạ hoắc'.
"Vị lão nhân này là???"
"Tại hạ Tạ Chung-chấp chưởng của Hạc Cầm môn, bái kiến các vị đại nhân."
"Không biết Tạ lão cũng tới tham gia...?" Lão Bắc giương mày cao cao hỏi, không biết lão già này có ý gì.
Tạ Chung ý nhìn mà cười, tay đưa lên vuốt vuốt bộ râu dài, dáng vẻ thanh cao bất phàm. Lại nhìn tới Hoắc Mặc Nhan đúng bên cạnh Ma Nhân mà đáy mắt lóe ra ý cười sâu sắc.
"Ngươi nhìn ta có gì thú vị sao?" Hoắc Mặc Nhan tay để sau lưng dáng vẻ tôn quý, giương cao mắt nhìn tới lão già Tạ Chung mà hỏi.
"Vị Hoắc đại nhân này xin hỏi không biết có quan hệ gì tới vị họ Hoắc kia?"
Yooo, là đang nghi ngờ hắn sao? Khẽ cười ra tiếng khiên đám người xung quanh tò mò, Hoắc Mặc Nhan sát ý hiện lên bắn về phía lão giả họ Tạ, lão vội vã giơ cầm lên đỡ. 'Bùm' một tiếng cầm hạc vỡ vụn, lão nhân chỉ biết ngây người nhìn bảo bối của mình tan nát.
"Muốn biết thì tự mình đi hỏi, đừng hỏi ta." Lạnh nhạt bỏ lại một câu, hắn phớt lờ lão già ấy.
Này cũng quá kinh diễm đi? Chỉ là chút sát ý mà cũng đủ làm vỡ vụn vũ khí tam phẩm rồi, quả nhiên là cao thủ đẳng cấp, thế này có ai mà dám dây vào chứ? Ấy thế mà, đám người Điệp Thiết kia lại vô cùng tận hứng nhìn màn nói chuyện, nam tử tam sư huynh Mạc Lâm kia đảo đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm Hoắc Mặc Nhan đầy gian xảo.
"Mấy người tội không hết, không chết là may mắn rồi, không một ai khai báo tin tức, đồng lõa che giấu với Ngô hoàng, theo luật giết không thể tha!" Ma Nhân lúc này mới lên tiếng lạnh nhạt mà nói, ngăn lại mọi hành động mà đám người chuẩn bị làm ra, tất cả trợn mắt kinh hoảng.
"Đại nhận, chúng ta thực không dám giấu, là chúng ta...."
"Câm miệng." Thiếu niên nghiêm giọng nói, sát ý lan ra từng chân lông kẽ tóc đám võ giả, không một ai lên tiếng dám kháng lời thiếu niên kinh diễm bá đạo. Bọn họ còn phải sống, chứ chưa muốn chết đâu.
"Nếu ta còn nghe thấy ai nói gì nữa, đừng trách Ma Nhân ta vô tình mà ra tay ác độc."
Hoắc Mặc Nhan cười cười, quay sang nhìn Ma Nhân mà vỗ vỗ vai thiếu niên áo đen, khàn khàn giọng nói nhỏ :"Làm tốt lắm, về nhà ắt có khen thưởng nha."
"Người ta còn không thèm thưởng của tiểu Hoắc Hoắc đâu a~"
Ta cũng nào có muốn thưởng gì cho ngươi đâu?? Bớt ảo tưởng đi em zai hahahaha....
__Kí chủ, ngươi chơi khăm hơi quá rồi đấy!!!__ Hệ thống khinh bỉ lên tiếng, ngược lại khiến Hoắc Mặc Nhan phì ra tiếng cười lớn, nhỏ giọng tâm sự với hệ thống đáng thương :"Ngươi quá khen ta rồi hệ thống, nói nghe xem tại sao ngươi dạo này ít lên tiếng phê phán ta thế???"
__Hệ thống không rảnh chơi đùa với kí chủ, hệ thống còn có việc cần phải làm!__
"Là việc gì? Ngươi không thể nói ta nghe chút hay sao? Hay là ngươi lại giấu ta chuyện gì? Hay...."
__Không có gì, kí chủ chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ kí chủ cần làm là được rồi, nếu còn xen vào chuyện của hệ thống, hệ thống xin chân thành được cảnh cáo lần thứ ba, ok??__
Hai người một cái thực một ảo mải mê nói chuện, ngược lại không để ý đến mấy yêu thú rắn đang chuẩn bị tiến vào trong hang động. May mắn có người phát hiện liền hô lớn, mới thu hút lại sự chú ý của Hoắc Mặc Nhan. Hắn gật đầu với Ma Nhân, cả hai cùng lao về phía Xà vương đang dẫn đầu quân đội rắn đi vào bên trong. Kịch chiến liền thoáng chốc xảy ra không theo suy diễn của mọi người.
Chỉ thấy hai thân ảnh mờ nhạt tới gần yêu xà màu tím, không hề có chút chuyện gì tiếp theo mà là....là không cần diễn biến thì đã chui ra kết quả yêu xà bị đánh bay ra khỏi hang động rồi. Đám võ giả đồng loạt lui lại về phía sau, một số cao thủ ẩn danh không bị kinh hãi mà chung tay cùng lao vào ché giết đám yêu xà cấp thấp.
Đám người của Điệp Thiết môn lùi về phía sau, bọn họ không ngờ cuối cùng thì chưa vào được hang động thì đã kịch chiến yêu thú luôn rồi. Không biết lần này trở về môn phái có bị quở trách hay không.
"Cái đám người chết tiệt này, có võ công mà còn không ra giúp, lại đi núp sau là thế nào hả?"
"Giết luôn chúng đi, cái lũ ăn hại."
"......"
..................đúng rồi chúng ta là lũ ăn hại, các người đừng nhằm vào chúng ta..................
Đây là nỗi lòng của đám người Điệp Thiết!!!
Một tràng ồn ào xông lên, các môn phái đồng loạt cúi chào lên tiếng làm quen, các cao thủ ẩn danh thì chỉ dùng ánh mắt để mà sùng bái, bọn họ nhiệt tình như vậy cũng chỉ đổi lại ánh mắt nhàn nhạt của thiếu niên mà thôi. Hoắc Mặc Nhan bên cạnh khẽ cười,hắng giọng một cái nhìn Bắc Hải Không, ý gì thì lão giả cũng hiểu luôn không cần nhắc.
"Vị bên cạnh Ma Nhân đại nhân là Hoắc đại..."
"Hoắc Tà."
"Là Hoắc Tà đại nhân, chuyện hang động kì lạ này đã đến tai Thần chủ đại nhân, hai vị đại nhân này nhận mệnh tới đây điều tra, mong các vị phối hợp." Lão giả nói xong liền được mọi người đáp ứng nhiệt tình, đám người kia thừa hiểu được rằng nếu có quan hệ tốt thì bọn họ quả thực như bay lên trời, cho nên ai lại không muốn có quan hệ tốt đẹp!
Bắc Hải Không quay sang nhìn hai người bên cạnh, một lạnh nhạt hờ hững, một lại cong cong môi ý cười, hai vị quan gia này thật là khiến lão già như hắn đau đầu mà.
"Xuống dưới đó xem thôi, xem xem tại sao đám yêu thú đó lại xuất hiện tại đây." Hoắc Mặc Nhan lên tiếng, cả ba liền dừng chân tại mặt đất. Nơi này là một khu rừng không xa, bao nhiêu năm qua ấy vậy mà bây giờ mới có người phát hiện ra hang động lạ này. Rõ ràng là không có nổi bật, bị đám lá cây rậm rạp che mất lối vào, ở cửa hang là hơn trăm yêu xà trong thế cảnh giác. Xà vướng ngũ giai là yêu thú cấp bậc cao lại còn hiếm thấy ở những nơi dân chúng sinh sống đông đúc, chuyện này....không biết con yêu thú đó từ nơi nào tới???
"Ma Nhân đảo chủ, nghe danh đã lâu, lần này thật không ngờ Tạ mỗ được thấy ngài." Một giọng nói già nua vâng lên thu hút sự chú ý, khiến cả ba người đều nhìn sang lão già đó. Là một lão nhân râu tóc bạc phơ, tay ôm cầm tiên, một thân áo trắng tung bay rất tiên cảnh, nhưng tu vi chỉ là cao cấp ngũ phẩm. Thực cmn........ 'lạ hoắc'.
"Vị lão nhân này là???"
"Tại hạ Tạ Chung-chấp chưởng của Hạc Cầm môn, bái kiến các vị đại nhân."
"Không biết Tạ lão cũng tới tham gia...?" Lão Bắc giương mày cao cao hỏi, không biết lão già này có ý gì.
Tạ Chung ý nhìn mà cười, tay đưa lên vuốt vuốt bộ râu dài, dáng vẻ thanh cao bất phàm. Lại nhìn tới Hoắc Mặc Nhan đúng bên cạnh Ma Nhân mà đáy mắt lóe ra ý cười sâu sắc.
"Ngươi nhìn ta có gì thú vị sao?" Hoắc Mặc Nhan tay để sau lưng dáng vẻ tôn quý, giương cao mắt nhìn tới lão già Tạ Chung mà hỏi.
"Vị Hoắc đại nhân này xin hỏi không biết có quan hệ gì tới vị họ Hoắc kia?"
Yooo, là đang nghi ngờ hắn sao? Khẽ cười ra tiếng khiên đám người xung quanh tò mò, Hoắc Mặc Nhan sát ý hiện lên bắn về phía lão giả họ Tạ, lão vội vã giơ cầm lên đỡ. 'Bùm' một tiếng cầm hạc vỡ vụn, lão nhân chỉ biết ngây người nhìn bảo bối của mình tan nát.
"Muốn biết thì tự mình đi hỏi, đừng hỏi ta." Lạnh nhạt bỏ lại một câu, hắn phớt lờ lão già ấy.
Này cũng quá kinh diễm đi? Chỉ là chút sát ý mà cũng đủ làm vỡ vụn vũ khí tam phẩm rồi, quả nhiên là cao thủ đẳng cấp, thế này có ai mà dám dây vào chứ? Ấy thế mà, đám người Điệp Thiết kia lại vô cùng tận hứng nhìn màn nói chuyện, nam tử tam sư huynh Mạc Lâm kia đảo đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm Hoắc Mặc Nhan đầy gian xảo.
"Mấy người tội không hết, không chết là may mắn rồi, không một ai khai báo tin tức, đồng lõa che giấu với Ngô hoàng, theo luật giết không thể tha!" Ma Nhân lúc này mới lên tiếng lạnh nhạt mà nói, ngăn lại mọi hành động mà đám người chuẩn bị làm ra, tất cả trợn mắt kinh hoảng.
"Đại nhận, chúng ta thực không dám giấu, là chúng ta...."
"Câm miệng." Thiếu niên nghiêm giọng nói, sát ý lan ra từng chân lông kẽ tóc đám võ giả, không một ai lên tiếng dám kháng lời thiếu niên kinh diễm bá đạo. Bọn họ còn phải sống, chứ chưa muốn chết đâu.
"Nếu ta còn nghe thấy ai nói gì nữa, đừng trách Ma Nhân ta vô tình mà ra tay ác độc."
Hoắc Mặc Nhan cười cười, quay sang nhìn Ma Nhân mà vỗ vỗ vai thiếu niên áo đen, khàn khàn giọng nói nhỏ :"Làm tốt lắm, về nhà ắt có khen thưởng nha."
"Người ta còn không thèm thưởng của tiểu Hoắc Hoắc đâu a~"
Ta cũng nào có muốn thưởng gì cho ngươi đâu?? Bớt ảo tưởng đi em zai hahahaha....
__Kí chủ, ngươi chơi khăm hơi quá rồi đấy!!!__ Hệ thống khinh bỉ lên tiếng, ngược lại khiến Hoắc Mặc Nhan phì ra tiếng cười lớn, nhỏ giọng tâm sự với hệ thống đáng thương :"Ngươi quá khen ta rồi hệ thống, nói nghe xem tại sao ngươi dạo này ít lên tiếng phê phán ta thế???"
__Hệ thống không rảnh chơi đùa với kí chủ, hệ thống còn có việc cần phải làm!__
"Là việc gì? Ngươi không thể nói ta nghe chút hay sao? Hay là ngươi lại giấu ta chuyện gì? Hay...."
__Không có gì, kí chủ chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ kí chủ cần làm là được rồi, nếu còn xen vào chuyện của hệ thống, hệ thống xin chân thành được cảnh cáo lần thứ ba, ok??__
Hai người một cái thực một ảo mải mê nói chuện, ngược lại không để ý đến mấy yêu thú rắn đang chuẩn bị tiến vào trong hang động. May mắn có người phát hiện liền hô lớn, mới thu hút lại sự chú ý của Hoắc Mặc Nhan. Hắn gật đầu với Ma Nhân, cả hai cùng lao về phía Xà vương đang dẫn đầu quân đội rắn đi vào bên trong. Kịch chiến liền thoáng chốc xảy ra không theo suy diễn của mọi người.
Chỉ thấy hai thân ảnh mờ nhạt tới gần yêu xà màu tím, không hề có chút chuyện gì tiếp theo mà là....là không cần diễn biến thì đã chui ra kết quả yêu xà bị đánh bay ra khỏi hang động rồi. Đám võ giả đồng loạt lui lại về phía sau, một số cao thủ ẩn danh không bị kinh hãi mà chung tay cùng lao vào ché giết đám yêu xà cấp thấp.
Đám người của Điệp Thiết môn lùi về phía sau, bọn họ không ngờ cuối cùng thì chưa vào được hang động thì đã kịch chiến yêu thú luôn rồi. Không biết lần này trở về môn phái có bị quở trách hay không.
"Cái đám người chết tiệt này, có võ công mà còn không ra giúp, lại đi núp sau là thế nào hả?"
"Giết luôn chúng đi, cái lũ ăn hại."
"......"
..................đúng rồi chúng ta là lũ ăn hại, các người đừng nhằm vào chúng ta..................
Đây là nỗi lòng của đám người Điệp Thiết!!!