Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 19 : Hang động

Ngày đăng: 09:37 20/07/20

P/s: Sẽ không drop đâu ạ, mọi người thông cảm xíu, mk rảnh là mk up tiếp ạ..........:3
Không hổ danh là cao thủ Thần cấp có khác, một tay liền diệt sạch đám yêu thú, lần này lại là hai cao thủ Thần cấp nên tốc độ vô cùng nhanh. Tuy không tính là nhiều nhưng bọn cao thủ vô danh chắc cũng tính là...có ra tay đi???
Đám người Điệp Thiết tròn mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, đồng thời cũng nhận lại bao ánh mắt khinh bỉ của đám người kia, bọn họ thực xấu hổ đến đen mặt rồi.
"Lũ ăn hại, nên giết chết chúng đi."
"Đúng vậy, cái đám người đâu ra mà mấy con yêu thú cũng không giết nổi."
Bọn họ không phải không giết nổi mà là chân bọn họ cúng cả rồi, làm gì còn tinh thần mà đánh mà giết.
"Các...các...người không được nói chúng ta như vậy..." Vị nữ nhân tứ sư muội cao giọng hét lên đầy tức giận, không để ý thấy ánh mắt của Hoắc Mặc Nhan đầy sắc lạnh nhìn nàng. Duy Mạc Lâm lại bình tĩnh tính kế, vội bịt miệng sư muội của mình lại mà răn :"Muội không im miệng, đừng trách ta vô tình." Khiến nữ nhân Nhâm Nhi uất ức muốn nói mà không được, chỉ biết trợn mắt căm phẫn oán nhìn mấy người kia.
"Tại hạ là Mạc Lâm, là tam sư huynh phái Điệp Thiết ở Thương thành. Chúng ta có chút trở ngại bất tiện, vì vậy mong các vị bỏ qua cho, chúng ta tận tình kính mời các vị tới Thương thành làm khách."
Thương thành? Môn phái à??? Tới đó làm khách hay là bị làm thịt thế? Bọn họ có ngu cũng éo muốn đến môn phái làm khách nhé. Ai mà chawngrbieets rơi vào tay môn phía nào đó thì không chết cũng tàn tậ chứ? Mấy kẻ tự xưng môn phái toàn kẻ ỷ đông hiếp yếu không... Đám võ giả, cao thủ nghe vậy liền bước ra tránh xa bọn họ như tránh tà. Mặt đám người Điệp Thiết môn đã đen lại càng đen hơn nữa.
Đúng là trò vui a~ Hoắc Mặc Nhan lướt ánh mắt nhìn qua đám người.
"Các vị ở đây, có ai có tâm tư đi vào trước thì mời đi trước dẫn đường." Hắn mỉm cười mà nói, lời nói trông có vẻ nhàn nhạt mà lại khiến đám người tu vi thấp rét lạnh sống lưng. Câu này là ý gì a?
"Nếu Điệp Thiết môn không giúp đánh yêu thú, vậy để bọn họ đi trước dẫn đầu đi??? Các vị thấy sao?" Hoắc Mặc Nhan lại nói ra chủ kiến cho đám người, lại thấy bọn họ vui vẻ ủng hộ, còn đám Mạc Lâm, Nhâm Nhi thì càng xanh mặt. Cho bọn họ đi trước chẳng phải là đứng đầu ngọn giáo sao? Đây chắc chắn là trả thù đây mà!!!
"Hoắc huynh đệ, lần trước chúng ta..."
"Ta kết thân huynh đệ với các ngươi bao giờ? Chưa nói, hôm trước các người to gan còn tính giết ta? Hôm nay các ngươi vô dụng không làm được gì mà cũng đòi vào đó kiếm lời? Điệp Thiết môn các ngươi tai to mặt lớn nha?"
"Hừ, tên vô sỉ nhà ngươi có biết lí lẽ không hả???"
"Vô sỉ? Các vị ở đây có nghe thấy không? Đám vô dụng vô lại này dám bất kính với Hoắc Tà đại nhân, đã không có liêm sỉ lại còn kêu người khác vô sỉ như bọn họ, không biết các vị có cùng ý kiến với ta không?" Một võ giả trung cấp thất phẩm hô lớn hỏi.
"Giết chết chúng"
"Băm thấy nhét cho chó ăn"
..............................................................
"..." Đám người bị chỉ trích câm nín không câu phát biểu, đành oán ghét hung hăng trừng Hoắc Mặc Nhan đi vào trước dẫn đầu.
Dám bất kính với hắn đi? Ta cho nhà mi đi trước!
Mọi người lục đục lần lượt tiến vào hang động, nơi này có lẽ là do thiên nhiên kiến tạo mà ra, từng mặt đá sần sùi không có chút vết tích của con người. Nhưng mới đi vào được vài chục bước chân, thì bên trong cũng dần dần lộ diện.
Đám người Mạc Lâm cầm đuốc đi trước, bọn họ chân run rẩy cắn môi bước đều, thực cmn lạnh a~
"Sao càng vào trong càng lạnh nha?"
"Đúng vậy, thực lạnh, cả người ta nổi hết lông tơ lên rồi."
"Móe ọe ọe, nhà ngươi mà có lông tơ? Ngươi không lông trym thì cùng là lông nách lông tay chân, làm đéo gì có lông tơ?"
"Kệ lão tử, ngươi xồn xồn cái quần què gì."
Nghe cái đám người nói chuyện, nhưngx người còn lại ánh mắt rõ ràng không trong sáng gì, ai cũng tự nhiên hiện ra vài cái suy nghĩ vớ vẩn.......Hoắc Mặc Nhan đi bên cạnh Ma Nhân cùng Bắc Hải Không đi phía sau, tổ hợp ba người này thực an toàn hơn, đám võ giả thấy thế liền nhanh chân gấp rút liên tục rút về phía sau lưng ba nhân vật lớn này. Kết quả thành ra Điệp Thiết môn đi trước dẫn đầu, xong tới ba người Hoắc Mặc Nhan, cuỗi cùng là đám võ giả. Mấy người Ddiệp Thiết môn nhìn cảnh tượng này căm phẫn không nói nên lời, bọn họ chỉ biết ngậm ngùi mà run run đi lên phía trước, mà không biết là.....
"AAAAAAA...."
Tiếng hét kinh động mọi người, tất cả đều nhìn theo hướng có tiếng hét, là nữ nhân Nhâm Nhi đang ngã ngồi lùi lại phía sau, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía góc nhỏ của hang động. Ba người Hoắc Mặc Nhan duỗi mắt nhìn, thì ra là một đống lớn đầu lâu xương cốt chưa phân hủy hết, cái đống này chắc là của đám ẩn sĩ mất tích kia đi???
"Sư muội, mau lùi lại, mau lùi lại, bảo vệ Nhâm Nhi." Mạc Lâm thần kinh cũng tàm tạm kéo nữ nhân lùi lại, lại ra lệnh cho mấy đệ tử vây quanh bảo vệ, thế là ai là người chịu đòn đầu thế?
Chỉ là một đống xác thối rữa thôi mà cũng phải kinh khủng vậy à?
"Mau đi tiếp đi, còn chưa đi được nửa cái hang động này đâu." Ma Nhân áo đen lạnh lẽo nhìn đám người, phun ra một câu khiến đám Mạc Lâm không dám không nghe theo, vôi vàng đi tiến lên vào sâu trong hang động tối tăm.
Hoắc Mặc Nhan nhìn hang dộng kì lạ này, lúc giết xà vương ngũ giai, hắn có biết được vì sao đám yêu xà lại tập hợp tại cửa hang. Bọn chúng là yêu thú đã làm tổ trong chiếc hang này khá lâu rồi, bên trong cuối cùng của hang động có một linh quả sắp trưởng thành, không những thế, bên trong còn có một yêu thú, chính xác thì xà vương cũng không biết nó là loại yêu thú gì, vì cơ thể nó lúc ẩn lúc hiện trong suốt, lại mạnh mẽ có tu vi thất giai.
Yêu thú thất giai? Yêu thú lên thất gia liền có linh trí, còn có thể nói chuyện, nhưng chưa thể hóa hình người. Nơi nhỏ bé như tểu Nam chủ này lại xuất hiện yêu thú thất giai, quả là có nhiều thứ mà xưa nay hắn không hề biết. Vậy thì để hắn xem thử xem yêu thú kia có gì đáng ngạc nhiên nào....
Thế là cả đám tiếp tục mà đi vào trong, mới đi được thêm nửa canh giờ, một mùi thơm lan tỏa vào mũi của mỗi người, hướng thởm quả nhiên dễ chịu thần kinh mọi người, nha~ đây là cái mùi gì?
Hoắc Mặc Nhan nhăn mũi, nhanh chóng phong bế hơi thở, lại nhìn sang Bắc Hải Không cùng Ma Nhân nhận ra khác thường, liền cũng phong bế hơi thở một cách thầm lặng.
"Đừng có hít vào, đây là hương thơm mê hoặc của hoa Thất Tinh Hương." Bắc Hải Không nói lớn, lại thấy đám võ giả cùng mấy người Điệp Thiết đang có dấu hiệu mắt mơ màng miệng lẩm bẩm linh tinh, bọn họ nam nữ không phân biệt ôm lấy nhau mà kêu gào khóc lóc. Có mấy nguwoif tu vi cao liền thấy nhắc nhở liền bịt mũi ngừng thở.
"Những ai không phong bế hơi thở được thì quay trở lại, những người đi được thì đi tiếp." Ma Nhân lên tiếng, liền đi tiến lên phía trước, không thèm để ý đám đi dẫn đầu Điệp Thiết môn. Mà bên đám người đó lại không biết miêu tả ra sao. Nam nữ ôm nhau mất hết hình tượng, duy chỉ có Mạc Lâm là còn tỉnh táo, liền ngừng thở đi tiếp theo sau mấy người trụ vững. Hắn là không cam tâm a, cớ sao cả đám người mà mình hắn đi tiếp được như thế này? Vậy làm sao hắn lấy được báu vật đây hả???