Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 2 : Thế giới của nam chính
Ngày đăng: 09:36 20/07/20
Đại lục Thần Chủ là đại lục lớn nhất của dải Thiên Tinh, bao gồm 7 khu vực là 7 thế giới tu tiên khác nhau. Mỗi thế giới đều có 1 vị đứng đầu chủ quản sự, mà trong đó thế giới minh chủ đứng đầu là Hoắc Mặc Nhan.
Nhắc tới nam nhân tên Hoắc Mặc Nhan-hắn là kẻ có quyền lực tối cao trong cái thế giới Đại lục Thần Chủ này, tu tiên siêu phàm từ khi còn trong bụng mẫu thân, lớn lên trong sự yêu thương của gia tộc, trời sinh có vẻ đẹp quyến rũ tà mị mê hoặc các loại mỹ nhân trong thiên hạ. Từ khi trưởng thành cho tới tận bây giờ, đa số các mỹ nữ đều không thể kiềm chế nổi mà động lòng trước vẻ nam tính trời sinh của hắn, hăn luôn là kẻ thù của giai nhân, kẻ địch chung của tất cả nam nhân. Danh tiếng của Hoắc Mặc Nhan vang dội, kẻ ngưỡng mộ, kẻ ghen ghét, nhưng mà có ai nào hiểu được nỗi tâm tư của hắn. Đứng trên đỉnh vinh quang thiên hạ là cả một sự ưu tư phiền muộn của hắn, muốn quyền lực có quyền lực, muốn sức mạnh có sức mạnh, muốn nữ nhân có nữ nhân, quả thật trên thế gian này hắn muỗn có thứ gì chỉ cần hắn muốn liền lập tức có người dâng lên cho hắn mặc sức lựa chọn.
Nhưng, thời gian gần đây hắn lại có cái loại cảm giác kỳ lạ, từ sâu trong tiềm thức hắn muốn thật nhanh thật nhanh trở lại cái thời còn mới biết thế nào là tu luyện. Cái ý niệm đó không biết từ bao giờ lại ăn sâu vào tâm trí, ngay cả lúc ngủ hắn cũng lẩm bẩm "Ta thật nhớ, thật nhớ". Đêm dài lắm mộng, chuyện này làm cho mấy vị nữ nhân của Hoắc Mặc Nhan hiếu kì, kì quái mà nhìn hắn. Liền tối hôm nọ thập vị phu nhân tập hợp hùa lại với nhau, sau khi Hoắc Mặc Nhan giải quyết công việc liền trở về tẩm phòng của mình. Vừa đẩy cửa ra, hắn bất ngờ suýt chút nữa bỏ chạy.
"Phu quân a~, ngươi làm gì nhì thấy chúng ta liền bỏ chạy như vậy nha>.< ". Đại phu nhân Chu Uyển Uyển lên tiếng nói, tay chân nhanh nhẹn kéo tay hắn vào phòng, một nhất không cho hắn kịp suy nghĩ, 9 vị phu nhân còn lại liền hùa nhau vây quanh hắn, thế này a~ hít thở cũng không thông nha. " Các phu nhân nha, trượng phu ta có làm gì sai a???" Vẻ mặt hắn đầy oan ức, một phần là vì lâu rồi không bị các nữ nhân vây quanh nên có chút đỏ mặt.
"Chàng mau khai thật cho bọn ta, chàng có phải giấu giếm nữ nhân nào khác nữa hay không!!???" Đây không phải là hỏi mà là câu khẳng định à. Thế này có nói bao nhiêu, tốn bao nhiêu nước bọt hắn mới giải thích được bây giờ hả trời! " Không có, không có, khống có nữ nhân nào hết, ngoài các nàng ta không ham mê nữ nhân nào..." "Chàng có khai thật không Hoắc Mặc Nhan" "Chàng mà giấu bọn ta, chàng xác định cút khỏi nhà đi là vừa!" ( hắn cmn cạn lời )..."Ta thật không có, vì sao các nàng lại nghĩ như vậy? lẽ nào mấy ngày nay biểu hiện của ta rõ ràng vậy sao???" Nghe hắn vừa nói xong 2 từ"biểu hiện" hàng loạt 10 ánh mắt lóe sáng mà sắc bén nhìn chằm chằm hắn. Thế này không chết mới là lạ, hắm còn không muốn trở thành tiêu điểm cho bàn dân thiên hạ bàn tán vào ngày mai đâu """"Thần chủ Hoắc Mặc Nhan chết vì nghi ngờ gian dâm với nữ nhân lạ mặt không rõ tung tích, thảm sát do chính tay 10 vị phu nhân hổ báo"""".
"Aizzz...Không phải như các nàng nghĩ, quả thực dạo này ta có hơi chút muộn phiền nên không chú ý chăm sóc các nàng, cái này là ta sai." Hắn đứng dậy thoát khỏi vòng vây hương sắc, ngồi xuống ghế bên cửa sổ thở dài, rót cho mình 1 ly trà nóng nâng lên môi nhấm nháp. Để lại 10 vị nữ nhân xinh đẹp ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ thanh nhã dịu dàng của Hoắc Mặc Nhan, trong lòng rúng động, ngượng ngùng tai đỏ mặt hồng.
"Các nàng hẳn cũng biết ta thân quyền cao chức trọng, lâu dần con người ta cũng sinh ra chút nhàm chán cô đơn , mấy tối nay ta ngủ không được ngon giấc là do từ nội tâm ta sinh ra cám giác thèm thuồng trở về thời kỳ còn mới bắt đầu tu luyện. Thực không biết có hay chăng ta đã già rồi?" "Không có" Thập vị phu nhân lên tiếng đồng loạt bác bỏ suy nghĩ của hắn "Phu quân trẻ tuổi ngời ngời sức sống, sao có thể nói già rồi?" "Đúng vậy, chúng ta còn chưa có sinh hài tử nào đâu, chàng mà nói già ta hưu chàng" "Miệng chàng không bớt nói xui xẻo lại, ta lấy chỉ thêu khâu kín miệng chàng".....""...""...."Được, được, ta thấy ta không có già, ta còn rất trẻ mà, còn chưa có hài tử nào lấy vợ gả chồng, còn chưa nghe nội ngoại tôn kêu lão gia gia kìa, sao có thể già được, là ta suy nghĩ nhiều rồi." Nghe hắn nói mà mấy nữ nhân im re không biết nói gì, bọn họ nghe sao giống vị phu quân này đag tự luyến thế nhể??? Phu quân của bọn họ muốn quay lại thời trẻ con hay sao, vậy hắn đặt bọn họ vào đâu cơ chứ!!!
Nhắc tới nam nhân tên Hoắc Mặc Nhan-hắn là kẻ có quyền lực tối cao trong cái thế giới Đại lục Thần Chủ này, tu tiên siêu phàm từ khi còn trong bụng mẫu thân, lớn lên trong sự yêu thương của gia tộc, trời sinh có vẻ đẹp quyến rũ tà mị mê hoặc các loại mỹ nhân trong thiên hạ. Từ khi trưởng thành cho tới tận bây giờ, đa số các mỹ nữ đều không thể kiềm chế nổi mà động lòng trước vẻ nam tính trời sinh của hắn, hăn luôn là kẻ thù của giai nhân, kẻ địch chung của tất cả nam nhân. Danh tiếng của Hoắc Mặc Nhan vang dội, kẻ ngưỡng mộ, kẻ ghen ghét, nhưng mà có ai nào hiểu được nỗi tâm tư của hắn. Đứng trên đỉnh vinh quang thiên hạ là cả một sự ưu tư phiền muộn của hắn, muốn quyền lực có quyền lực, muốn sức mạnh có sức mạnh, muốn nữ nhân có nữ nhân, quả thật trên thế gian này hắn muỗn có thứ gì chỉ cần hắn muốn liền lập tức có người dâng lên cho hắn mặc sức lựa chọn.
Nhưng, thời gian gần đây hắn lại có cái loại cảm giác kỳ lạ, từ sâu trong tiềm thức hắn muốn thật nhanh thật nhanh trở lại cái thời còn mới biết thế nào là tu luyện. Cái ý niệm đó không biết từ bao giờ lại ăn sâu vào tâm trí, ngay cả lúc ngủ hắn cũng lẩm bẩm "Ta thật nhớ, thật nhớ". Đêm dài lắm mộng, chuyện này làm cho mấy vị nữ nhân của Hoắc Mặc Nhan hiếu kì, kì quái mà nhìn hắn. Liền tối hôm nọ thập vị phu nhân tập hợp hùa lại với nhau, sau khi Hoắc Mặc Nhan giải quyết công việc liền trở về tẩm phòng của mình. Vừa đẩy cửa ra, hắn bất ngờ suýt chút nữa bỏ chạy.
"Phu quân a~, ngươi làm gì nhì thấy chúng ta liền bỏ chạy như vậy nha>.< ". Đại phu nhân Chu Uyển Uyển lên tiếng nói, tay chân nhanh nhẹn kéo tay hắn vào phòng, một nhất không cho hắn kịp suy nghĩ, 9 vị phu nhân còn lại liền hùa nhau vây quanh hắn, thế này a~ hít thở cũng không thông nha. " Các phu nhân nha, trượng phu ta có làm gì sai a???" Vẻ mặt hắn đầy oan ức, một phần là vì lâu rồi không bị các nữ nhân vây quanh nên có chút đỏ mặt.
"Chàng mau khai thật cho bọn ta, chàng có phải giấu giếm nữ nhân nào khác nữa hay không!!???" Đây không phải là hỏi mà là câu khẳng định à. Thế này có nói bao nhiêu, tốn bao nhiêu nước bọt hắn mới giải thích được bây giờ hả trời! " Không có, không có, khống có nữ nhân nào hết, ngoài các nàng ta không ham mê nữ nhân nào..." "Chàng có khai thật không Hoắc Mặc Nhan" "Chàng mà giấu bọn ta, chàng xác định cút khỏi nhà đi là vừa!" ( hắn cmn cạn lời )..."Ta thật không có, vì sao các nàng lại nghĩ như vậy? lẽ nào mấy ngày nay biểu hiện của ta rõ ràng vậy sao???" Nghe hắn vừa nói xong 2 từ"biểu hiện" hàng loạt 10 ánh mắt lóe sáng mà sắc bén nhìn chằm chằm hắn. Thế này không chết mới là lạ, hắm còn không muốn trở thành tiêu điểm cho bàn dân thiên hạ bàn tán vào ngày mai đâu """"Thần chủ Hoắc Mặc Nhan chết vì nghi ngờ gian dâm với nữ nhân lạ mặt không rõ tung tích, thảm sát do chính tay 10 vị phu nhân hổ báo"""".
"Aizzz...Không phải như các nàng nghĩ, quả thực dạo này ta có hơi chút muộn phiền nên không chú ý chăm sóc các nàng, cái này là ta sai." Hắn đứng dậy thoát khỏi vòng vây hương sắc, ngồi xuống ghế bên cửa sổ thở dài, rót cho mình 1 ly trà nóng nâng lên môi nhấm nháp. Để lại 10 vị nữ nhân xinh đẹp ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ thanh nhã dịu dàng của Hoắc Mặc Nhan, trong lòng rúng động, ngượng ngùng tai đỏ mặt hồng.
"Các nàng hẳn cũng biết ta thân quyền cao chức trọng, lâu dần con người ta cũng sinh ra chút nhàm chán cô đơn , mấy tối nay ta ngủ không được ngon giấc là do từ nội tâm ta sinh ra cám giác thèm thuồng trở về thời kỳ còn mới bắt đầu tu luyện. Thực không biết có hay chăng ta đã già rồi?" "Không có" Thập vị phu nhân lên tiếng đồng loạt bác bỏ suy nghĩ của hắn "Phu quân trẻ tuổi ngời ngời sức sống, sao có thể nói già rồi?" "Đúng vậy, chúng ta còn chưa có sinh hài tử nào đâu, chàng mà nói già ta hưu chàng" "Miệng chàng không bớt nói xui xẻo lại, ta lấy chỉ thêu khâu kín miệng chàng".....""...""...."Được, được, ta thấy ta không có già, ta còn rất trẻ mà, còn chưa có hài tử nào lấy vợ gả chồng, còn chưa nghe nội ngoại tôn kêu lão gia gia kìa, sao có thể già được, là ta suy nghĩ nhiều rồi." Nghe hắn nói mà mấy nữ nhân im re không biết nói gì, bọn họ nghe sao giống vị phu quân này đag tự luyến thế nhể??? Phu quân của bọn họ muốn quay lại thời trẻ con hay sao, vậy hắn đặt bọn họ vào đâu cơ chứ!!!