Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 21 : Hỏa Hỏa
Ngày đăng: 09:37 20/07/20
Cuộc sống a~ có những chuyện rất chi là bất ngờ, mà cái bất ngờ với Hoắc Mặc Nhan lúc này chính là ngây người nhìn chằm chằm con yêu thú kia. Tai hắn có lãng không thế? Vậy mà con yêu thú đó có thể đọc được suy nghĩ cuẩ hắn mới chết chứ!!!
Không chỉ mình Hoắc Mặc Nhan bất ngờ đâu, nói chung là toàn bộ đám người có mặt đều sững lại ngẩn tò te. Bọn họ nghe thấy gì? Là kẻ nào to gan kêu nó là 'giống đực' thế???
"Ngươi là giống yêu thú gì?" Nam chính có chút xấu hổ, đứng dậy tiến lại gần con yêu thú mà hỏi, hắn cũng không quên đề phòng trước chẳng hạn như yêu thú tấn công bất ngờ. Lại thấy ánh mắt khép hờ mở to lại khép hờ hững, ý như trêu đùa nam chính của chúng ta, ai nha...chắc là ẻm muốn ghẹo zai đẹp.Thấy sự phòng bị cẩn thận của nam nhân xinh đẹp với mình, yêu thú khẽ nâng đuôi phe phẩy vẫy vẫy, một cách vô cùng nhẹ nhàng mà đứng thẳng dậy. Noa tiến sát lại Hoắc Mặc Nhan, chiếc mũi nhỏ khẻ ngửi ngửi, lại vươn chiếc lưỡi đỏ hồng dài dài ra liến qua liếm lại trên cổ nam nhân một vẻ thích thú.
Ôi mẹ ôi, lẽ nào con yêu thú này có sở thích yêu trai đẹp??? O.O???- Đây là suy nghĩ của đám võ giả
Có kẻ muốn cướp tiểu Hoắc Hoắc với ta??? Mấy vị áp trại phu nhân mất chồng???- Còn đây là vẻ kinh hoàng của Ma Nhân
Móa, mấy tên này muốn ăn đấm???- Hoắc Mặc Nhan căm phẫn mà hỏi
Thực ra thì con yêu thú này chỉ tỏ ra yêu thích với cường giả mà thôi, nó dừng lại hành động yêu thích mà nhìn nam nhân trước mặt.
"Ngươi không sợ sao?"
"Chỉ là một yêu thú thất giai mà thôi?" Hoắc Mặc Nhan cong môi cười, lại nhìn thấy ánh mắt đầy sùng bái của con thú trước mặt đối với mình, hắn lại có thêm tự tin đi. Chỉ là hắn thực chưa thấy loại yêu thú này bao giờ, không biết nó thuộc loại gì a? Cứ như vậy mà tâm linh ý thông, yêu thú lắc lắc cái đuồi dài, quấn lấy cánh tay tráng kiện có lực của nam nhân, kéo lại phía cây linh quả.
"Ta muốn nói chuyện riêng với một mình ngươi mà thôi."
Tất nhiên, đám người Ma Nhân lui lại vài bước, Hoắc Mặc Nhan gật đầu với thiếu niên áo đen vung tay một chút, không gian xung quanh năm mét đổ lại được bao trùm một vòng ánh sáng vàng nhạt, là phép cấm nghe trộm.
"Ngươi nói được rồi." Hắn nhìn con yêu thú, vè mặt muốn nghe nó nói chuyện mà nó biết.
"Ta là yêu thú được sinh ra từ vạn cổ đại năng, chắc ngươi cũng không biết ta thuộc loài nào đi? Nhìn có vẻ khá giống long tộc, nhưng ta lại không phải long tộc. Từ cổ chí kim con người luôn cho rằng long tộc là loài mạnh mẽ nhất, thiêng liêng nhất, mà không hề biết rằng trước khi loài rồng sinh ra thì bọn ta đã có mặt trên mảnh đại năng này rồi."
"Vậy ngươi là yêu thú cổ xưa?"
"Đúng vậy, giống loài của ta may mắn thoát khỏi sự trùng kích không gian, nhưng cũng hao kiệt mà chết dần, đã ngàn vạn năm nay rồi, ta đã ngủ ngàn vạn năm rồi."
Sao hắn nghe vẫn mờ mịt vậy nhỉ?
"Ta nên nói thế nào nhỉ? Lúc ta tỉnh dậy cũng là lúc ngươi leo lên chức Thần chủ đại lục này rồi, mọi chuyện của ngươi ta đều nghe đám võ giả nơi đây bàn tán, thật một con người như ngươi mà cũng may mắn không kém, có thể đi từng bước lên cao chắc gian khổ lắm nhỉ?"
Móa, cái chuyện này là dĩ nhiên rồi, làm gì có cái bát cơm nào là miễn phí, chẳng có ai sinh ra đã ngậm thìa vàng đối với cái chức Thần chủ đại lục cả, cái con yêu thú này có nói vào trọng tâm hay không thế hả????.....Í quên, nó có thể đọc được suy nghĩ của mình ....oT^To....
"Vậy ta nói thẳng, ta là được nhà tiên tri tộc ta tiên đoán số kiếp, tại sao cả tộc ta chết, tại sao ta lại ở đây, và tại sao ta lại nói với ngươi chuyện này, đều là do thiên mệnh đã định. Lúc ta tỉnh dậy sức mạnh còn yếu, không thể ra ngoài, hiện giờ ngươi đã đến đây, số mệnh của ta là phụ tá ngươi!!!"
Hiểu chưa ku???
'Lắc đầu' hắn vẫn là nghe nhầm sao???
"Ngu ngốc."
"Cả nhà ngươi mới ngu, ta là đang xúc động được không???"
"Ngươi có gì mà xúc động? Nghe cảm động lắm à?"
"Đúng vậy, ta cảm động lắm, thú sủng của ta có lẽ còn mạnh hơn ngươi đi???"
"..." Ta là mới thức tỉnh có được không??? Chờ ta khôi phục sức mạnh ta đập chết nhà mi. Hmmmm...
Thấy yêu thú này bày ra vẻ bực bội, Hoắc Mặc Nhan cong cong môi cười nhạt, lại quay sang nhìn linh quả đang tỏa sáng, chốc lát lại nhìn sang yêu thú bên cạnh. "Vậy linh quả này là ngươi muốn tăng lên bát giai?" "Đúng vậy, ai ngờ, bọn người không có não kia lại thi nhau tới đây. Làm phiền cả giấc ngủ của ta."
Con người luôn là loài mang từ khi sinh ra cái tnhs chất tò mò, mà tò mò chính là vạ cái thân. Từ lâu nay vẫn chưa rút ra được cái kinh nghiệm bớt tò mò đi, nói chính xác hơn chính là tò mò sinh ra tham lam, sau đó gây ra cái độc ác. Ngay cả bản thân Hoắc Mặc Nhan hắn cũng không dứt ra hết được, hắn cũng chỉ có cạnh tranh và cạnh tranh, ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa chính là ba yếu tố quyết định trong cuộc cạnh tranh này.
"Từ lúc ra đời, ngươi là nam nhân thứ hai ta thấy xinh đẹp như vậy....^v^"
"Ta biết ta đẹp, nhưng không dám nhận từ 'xinh' của ngươi!"
"Ừm ừm, ngươi thật đẹp, quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam, chỉ tiếc ngươi vẫn kém quốc sư tộc ta."
Còn có người đẹp hơn hắn? Chuyện đó là chuyện bình thường thôi, vị quốc sư nó nói là vị tiên tri kia sao?
"Đúng rồi đó, quốc sư thật soái nha, ta yêu chết đi được ấy. Chỉ tiếc quốc sư lại vì bảo vệ ta bình an mà mất mạng."
Cũng may.... à mà thôi, nó đọc được suy nghĩ của hắn, tốt nhất là không nghĩ nhiều!
"Đây là linh quả hệ hỏa-Hỏa Nguyên quả, vậy ngươi tu luyện hỏa thuật chí dương đi?"
Một yêu thú giống cái lại tu luyện hỏa dương chí cương....hahahahaha
'Ầm' một tiếng, táng đá vỡ vụn, Hoắc Mặc Nhan nhanh chóng né tránh tảng đá, đứng một bên nín bặt nụ cười trong lòng. Ma Nhân thấy có vẻ xung đột liền định tiến lại, lại bị cái hất tay của Hoắc Mặc Nhan làm cho dừng lại. Cía này không thể trách hắn được nha, ai kêu nó là gái mà đi tu luyện công pháp của trai làm gì hê hê..
"Cấm cười, còn cười ta cắt mỏ của ngươi, lão nương thuộc tộc Hỏa Viêm, trong số võ giả thuộc tính hỏa ta là mạnh nhất đấy nguwoi có biết không hả!!!"
"Được rồi, ta biết ngươi giỏi, ta nào có cười nữa chứ? Ta giúp ngươi tăng cấp lại thêm hóa hình người, ngươi đưa ta linh quả, thế nào?" Hoắc Mặc Nhan đưa ra điều kiện nói chuyện tiếp theo, hắn quả thực thích linh quả này nha, thực tốt cho việc hoan ái haha~
"Không có liêm sỉ!"
"Khống có liêm sỉ gái mới theo UoU"
"Ngươi... vô sỉ..." Nó cũng không biết nói gì với cái tính dâm tà kia đâu.
"Ngươi thấy thế nào? Đổi một linh quả lấy tu vi bát cấp với có thể hóa hình, chọn mau nha?"
"Ngươi có thể sao? Ta biết ngươi là người đứng đầu cái đại lục này, nhưng đi trái thiên ý là không tốt,mà ngươi lại đi trái thiên ý?" Nó chưa muốn thiên lôi dội xuống quay khét nó đâu a~
"Ngươi thì biết gì, thiên ý bày ra là cho kẻ chính trực, ngươi thấy ta chính trực bao giờ? Ai nói ta trái thiên ý, ta chỉ là giảo hoạt qua mắt thiên ý thôi." Hắn có cách thực nha, lẽ nào yêu thú này không biết đan dược có tác dụng ra sao sao? Đúng là từ cổ vạn năng tới, hai lúa chính hiệu nha.
"Ngươi...."
OxO Ta im là được, im lặng là yên bình.
"Ta.... để ta..." "Khoan nói, ngươi tên gì nha? Từ đầu tới giờ ta chưa nghe ngươi nói tên đi?"
"Ta tên Hỏa Hỏa, quốc sư hay kêu ta như vậy."
Ừm... ừm... cái tên này đúng là nữ nhân rồi, thật dễ nghe. Thời gian trôi qua cũng thực nhanh, nhanh a~, nhanh đến nỗi sao mãi không thấy Hỏa Hỏa trả lời vậy a? Hoắc Mặc Nhan nhìn vẻ suy nghĩ của yêu thú, muốn hỏi lại thấy nó mở miệng nói :"Được, ta đồng ý trao đổi với ngươi, nếu ngươi không làm được thì ta không tha ngươi."
"Vậy thành giao, ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi ngao du mọi nơi, lại khiến tu vi của ngươi tăng vọt." Hắn chìa tay ra, một cái móng vuốt nhỏ đặt lên lòng bàn tay hắn, một ánh sáng đỏ hiện lên, lập lòe trong đó là vòng tròn kim sắc đủ các loại kí tự kì quái, đây là khế ước giữa người với yêu thú, cùng nhau kề vai chiến đấu. Khi khế ước kết thúc, Hoắc Mặc Nhan một ý niệm liền tan biến thuật nghe trộm, quay lại nhìn Ma Nhân với đám võ giả.
"Mọi chuyện kết thúc hết rồi, mọi người có thể rời đi được rồi." Hắn vừa nói xong, nhận được cái nhìn khó hiểu của mọi người, không nói gì nhìn đám võ giả.
"Yêu thú với linh quả sẽ đưa về tổng bộ truy xét, những người có mặt đều nhận một đan dược ngũ phẩm Linh Nguyên đan. Mấy vị, cái gì cần nói nên nói." Hoắc Mặc Nhan cười nhàn nhạt, lại phân phát cho mỗi lào già một viên đan được, hương thơm nồng đậm lan tỏa nồng nặc.Bọn họ hai mắt nhìn nhau, do dự rồi lại nhanh nhẹn nhận lấy, không quên nói câu cảm tạ cùng hứa hẹn. Nhìn nụ cười đó đi, ai mà dám chọc vào mấy vị đại nhân cao cao tại thượng đó chứ. Bọn họ thực biết điều!
Nhanh chân nhanh mắt cũng hiểu được đến giờ bọn họ phải quay trở về rồi, liền chớp mắt cùng nhau rời đi, chỉ còn lại bốn người Hoắc Mặc Nhan, Ma Nhân, Bắc Hải Không cùng yêu thú Hỏa Hỏa.
Lấy ra từ giới chỉ hai viên đan dược màu đỏ chót với kim quang rực rỡ, Hoắc Mặc Nhan đưa cho Hỏa Hỏa. nó nhận lấy mà tò mò hỏi :"Đây là đan dược?"
"Đúng vậy, màu đỏ là Hỏa Nguyên đan, viên còn lại là hóa hình đan, ăn viên đỏ trước lên bát giai, lại ăn viên màu vàng." Hắn cười cười nói.
Hỏa Hỏa gật gù ra vẻ hiểu, liền nuốt vào viên đan màu đỏ, chớp mắt, cả người nó lấp lánh rực rỡ chói mắt, một luồng hỏa diễm lan tỏa trong từng mạch máu, hai mắt màu vàng cũng hóa huyết, một vòng tròn sáng bao bọc lấy cả người nó. Nó cảm thấy cả người thoải mái, tu vi thất giai bát phẩm vọt qua cửu phẩm lên thẳng bát giai tam phẩm.
Chứng kiến một màn này, Bắc Hải Không kinh hãi không thôi, đây chính là đan dược cửu phẩm nha~ một viên cửu phẩm đan được luyện ra trải qua ba lần thiên lôi dội xuống, tay nghề càng cao thì đan dược càng tốt, thiên lôi cũng tẩy rửa đan dược thêm càng hoàn mỹ. Cả đời tích cóp của lão cũng chỉ có một viên cửu phẩm với hai viên bát phẩm mà thôi a~ ~
Không chỉ mình Hoắc Mặc Nhan bất ngờ đâu, nói chung là toàn bộ đám người có mặt đều sững lại ngẩn tò te. Bọn họ nghe thấy gì? Là kẻ nào to gan kêu nó là 'giống đực' thế???
"Ngươi là giống yêu thú gì?" Nam chính có chút xấu hổ, đứng dậy tiến lại gần con yêu thú mà hỏi, hắn cũng không quên đề phòng trước chẳng hạn như yêu thú tấn công bất ngờ. Lại thấy ánh mắt khép hờ mở to lại khép hờ hững, ý như trêu đùa nam chính của chúng ta, ai nha...chắc là ẻm muốn ghẹo zai đẹp.Thấy sự phòng bị cẩn thận của nam nhân xinh đẹp với mình, yêu thú khẽ nâng đuôi phe phẩy vẫy vẫy, một cách vô cùng nhẹ nhàng mà đứng thẳng dậy. Noa tiến sát lại Hoắc Mặc Nhan, chiếc mũi nhỏ khẻ ngửi ngửi, lại vươn chiếc lưỡi đỏ hồng dài dài ra liến qua liếm lại trên cổ nam nhân một vẻ thích thú.
Ôi mẹ ôi, lẽ nào con yêu thú này có sở thích yêu trai đẹp??? O.O???- Đây là suy nghĩ của đám võ giả
Có kẻ muốn cướp tiểu Hoắc Hoắc với ta??? Mấy vị áp trại phu nhân mất chồng???- Còn đây là vẻ kinh hoàng của Ma Nhân
Móa, mấy tên này muốn ăn đấm???- Hoắc Mặc Nhan căm phẫn mà hỏi
Thực ra thì con yêu thú này chỉ tỏ ra yêu thích với cường giả mà thôi, nó dừng lại hành động yêu thích mà nhìn nam nhân trước mặt.
"Ngươi không sợ sao?"
"Chỉ là một yêu thú thất giai mà thôi?" Hoắc Mặc Nhan cong môi cười, lại nhìn thấy ánh mắt đầy sùng bái của con thú trước mặt đối với mình, hắn lại có thêm tự tin đi. Chỉ là hắn thực chưa thấy loại yêu thú này bao giờ, không biết nó thuộc loại gì a? Cứ như vậy mà tâm linh ý thông, yêu thú lắc lắc cái đuồi dài, quấn lấy cánh tay tráng kiện có lực của nam nhân, kéo lại phía cây linh quả.
"Ta muốn nói chuyện riêng với một mình ngươi mà thôi."
Tất nhiên, đám người Ma Nhân lui lại vài bước, Hoắc Mặc Nhan gật đầu với thiếu niên áo đen vung tay một chút, không gian xung quanh năm mét đổ lại được bao trùm một vòng ánh sáng vàng nhạt, là phép cấm nghe trộm.
"Ngươi nói được rồi." Hắn nhìn con yêu thú, vè mặt muốn nghe nó nói chuyện mà nó biết.
"Ta là yêu thú được sinh ra từ vạn cổ đại năng, chắc ngươi cũng không biết ta thuộc loài nào đi? Nhìn có vẻ khá giống long tộc, nhưng ta lại không phải long tộc. Từ cổ chí kim con người luôn cho rằng long tộc là loài mạnh mẽ nhất, thiêng liêng nhất, mà không hề biết rằng trước khi loài rồng sinh ra thì bọn ta đã có mặt trên mảnh đại năng này rồi."
"Vậy ngươi là yêu thú cổ xưa?"
"Đúng vậy, giống loài của ta may mắn thoát khỏi sự trùng kích không gian, nhưng cũng hao kiệt mà chết dần, đã ngàn vạn năm nay rồi, ta đã ngủ ngàn vạn năm rồi."
Sao hắn nghe vẫn mờ mịt vậy nhỉ?
"Ta nên nói thế nào nhỉ? Lúc ta tỉnh dậy cũng là lúc ngươi leo lên chức Thần chủ đại lục này rồi, mọi chuyện của ngươi ta đều nghe đám võ giả nơi đây bàn tán, thật một con người như ngươi mà cũng may mắn không kém, có thể đi từng bước lên cao chắc gian khổ lắm nhỉ?"
Móa, cái chuyện này là dĩ nhiên rồi, làm gì có cái bát cơm nào là miễn phí, chẳng có ai sinh ra đã ngậm thìa vàng đối với cái chức Thần chủ đại lục cả, cái con yêu thú này có nói vào trọng tâm hay không thế hả????.....Í quên, nó có thể đọc được suy nghĩ của mình ....oT^To....
"Vậy ta nói thẳng, ta là được nhà tiên tri tộc ta tiên đoán số kiếp, tại sao cả tộc ta chết, tại sao ta lại ở đây, và tại sao ta lại nói với ngươi chuyện này, đều là do thiên mệnh đã định. Lúc ta tỉnh dậy sức mạnh còn yếu, không thể ra ngoài, hiện giờ ngươi đã đến đây, số mệnh của ta là phụ tá ngươi!!!"
Hiểu chưa ku???
'Lắc đầu' hắn vẫn là nghe nhầm sao???
"Ngu ngốc."
"Cả nhà ngươi mới ngu, ta là đang xúc động được không???"
"Ngươi có gì mà xúc động? Nghe cảm động lắm à?"
"Đúng vậy, ta cảm động lắm, thú sủng của ta có lẽ còn mạnh hơn ngươi đi???"
"..." Ta là mới thức tỉnh có được không??? Chờ ta khôi phục sức mạnh ta đập chết nhà mi. Hmmmm...
Thấy yêu thú này bày ra vẻ bực bội, Hoắc Mặc Nhan cong cong môi cười nhạt, lại quay sang nhìn linh quả đang tỏa sáng, chốc lát lại nhìn sang yêu thú bên cạnh. "Vậy linh quả này là ngươi muốn tăng lên bát giai?" "Đúng vậy, ai ngờ, bọn người không có não kia lại thi nhau tới đây. Làm phiền cả giấc ngủ của ta."
Con người luôn là loài mang từ khi sinh ra cái tnhs chất tò mò, mà tò mò chính là vạ cái thân. Từ lâu nay vẫn chưa rút ra được cái kinh nghiệm bớt tò mò đi, nói chính xác hơn chính là tò mò sinh ra tham lam, sau đó gây ra cái độc ác. Ngay cả bản thân Hoắc Mặc Nhan hắn cũng không dứt ra hết được, hắn cũng chỉ có cạnh tranh và cạnh tranh, ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa chính là ba yếu tố quyết định trong cuộc cạnh tranh này.
"Từ lúc ra đời, ngươi là nam nhân thứ hai ta thấy xinh đẹp như vậy....^v^"
"Ta biết ta đẹp, nhưng không dám nhận từ 'xinh' của ngươi!"
"Ừm ừm, ngươi thật đẹp, quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam, chỉ tiếc ngươi vẫn kém quốc sư tộc ta."
Còn có người đẹp hơn hắn? Chuyện đó là chuyện bình thường thôi, vị quốc sư nó nói là vị tiên tri kia sao?
"Đúng rồi đó, quốc sư thật soái nha, ta yêu chết đi được ấy. Chỉ tiếc quốc sư lại vì bảo vệ ta bình an mà mất mạng."
Cũng may.... à mà thôi, nó đọc được suy nghĩ của hắn, tốt nhất là không nghĩ nhiều!
"Đây là linh quả hệ hỏa-Hỏa Nguyên quả, vậy ngươi tu luyện hỏa thuật chí dương đi?"
Một yêu thú giống cái lại tu luyện hỏa dương chí cương....hahahahaha
'Ầm' một tiếng, táng đá vỡ vụn, Hoắc Mặc Nhan nhanh chóng né tránh tảng đá, đứng một bên nín bặt nụ cười trong lòng. Ma Nhân thấy có vẻ xung đột liền định tiến lại, lại bị cái hất tay của Hoắc Mặc Nhan làm cho dừng lại. Cía này không thể trách hắn được nha, ai kêu nó là gái mà đi tu luyện công pháp của trai làm gì hê hê..
"Cấm cười, còn cười ta cắt mỏ của ngươi, lão nương thuộc tộc Hỏa Viêm, trong số võ giả thuộc tính hỏa ta là mạnh nhất đấy nguwoi có biết không hả!!!"
"Được rồi, ta biết ngươi giỏi, ta nào có cười nữa chứ? Ta giúp ngươi tăng cấp lại thêm hóa hình người, ngươi đưa ta linh quả, thế nào?" Hoắc Mặc Nhan đưa ra điều kiện nói chuyện tiếp theo, hắn quả thực thích linh quả này nha, thực tốt cho việc hoan ái haha~
"Không có liêm sỉ!"
"Khống có liêm sỉ gái mới theo UoU"
"Ngươi... vô sỉ..." Nó cũng không biết nói gì với cái tính dâm tà kia đâu.
"Ngươi thấy thế nào? Đổi một linh quả lấy tu vi bát cấp với có thể hóa hình, chọn mau nha?"
"Ngươi có thể sao? Ta biết ngươi là người đứng đầu cái đại lục này, nhưng đi trái thiên ý là không tốt,mà ngươi lại đi trái thiên ý?" Nó chưa muốn thiên lôi dội xuống quay khét nó đâu a~
"Ngươi thì biết gì, thiên ý bày ra là cho kẻ chính trực, ngươi thấy ta chính trực bao giờ? Ai nói ta trái thiên ý, ta chỉ là giảo hoạt qua mắt thiên ý thôi." Hắn có cách thực nha, lẽ nào yêu thú này không biết đan dược có tác dụng ra sao sao? Đúng là từ cổ vạn năng tới, hai lúa chính hiệu nha.
"Ngươi...."
OxO Ta im là được, im lặng là yên bình.
"Ta.... để ta..." "Khoan nói, ngươi tên gì nha? Từ đầu tới giờ ta chưa nghe ngươi nói tên đi?"
"Ta tên Hỏa Hỏa, quốc sư hay kêu ta như vậy."
Ừm... ừm... cái tên này đúng là nữ nhân rồi, thật dễ nghe. Thời gian trôi qua cũng thực nhanh, nhanh a~, nhanh đến nỗi sao mãi không thấy Hỏa Hỏa trả lời vậy a? Hoắc Mặc Nhan nhìn vẻ suy nghĩ của yêu thú, muốn hỏi lại thấy nó mở miệng nói :"Được, ta đồng ý trao đổi với ngươi, nếu ngươi không làm được thì ta không tha ngươi."
"Vậy thành giao, ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi ngao du mọi nơi, lại khiến tu vi của ngươi tăng vọt." Hắn chìa tay ra, một cái móng vuốt nhỏ đặt lên lòng bàn tay hắn, một ánh sáng đỏ hiện lên, lập lòe trong đó là vòng tròn kim sắc đủ các loại kí tự kì quái, đây là khế ước giữa người với yêu thú, cùng nhau kề vai chiến đấu. Khi khế ước kết thúc, Hoắc Mặc Nhan một ý niệm liền tan biến thuật nghe trộm, quay lại nhìn Ma Nhân với đám võ giả.
"Mọi chuyện kết thúc hết rồi, mọi người có thể rời đi được rồi." Hắn vừa nói xong, nhận được cái nhìn khó hiểu của mọi người, không nói gì nhìn đám võ giả.
"Yêu thú với linh quả sẽ đưa về tổng bộ truy xét, những người có mặt đều nhận một đan dược ngũ phẩm Linh Nguyên đan. Mấy vị, cái gì cần nói nên nói." Hoắc Mặc Nhan cười nhàn nhạt, lại phân phát cho mỗi lào già một viên đan được, hương thơm nồng đậm lan tỏa nồng nặc.Bọn họ hai mắt nhìn nhau, do dự rồi lại nhanh nhẹn nhận lấy, không quên nói câu cảm tạ cùng hứa hẹn. Nhìn nụ cười đó đi, ai mà dám chọc vào mấy vị đại nhân cao cao tại thượng đó chứ. Bọn họ thực biết điều!
Nhanh chân nhanh mắt cũng hiểu được đến giờ bọn họ phải quay trở về rồi, liền chớp mắt cùng nhau rời đi, chỉ còn lại bốn người Hoắc Mặc Nhan, Ma Nhân, Bắc Hải Không cùng yêu thú Hỏa Hỏa.
Lấy ra từ giới chỉ hai viên đan dược màu đỏ chót với kim quang rực rỡ, Hoắc Mặc Nhan đưa cho Hỏa Hỏa. nó nhận lấy mà tò mò hỏi :"Đây là đan dược?"
"Đúng vậy, màu đỏ là Hỏa Nguyên đan, viên còn lại là hóa hình đan, ăn viên đỏ trước lên bát giai, lại ăn viên màu vàng." Hắn cười cười nói.
Hỏa Hỏa gật gù ra vẻ hiểu, liền nuốt vào viên đan màu đỏ, chớp mắt, cả người nó lấp lánh rực rỡ chói mắt, một luồng hỏa diễm lan tỏa trong từng mạch máu, hai mắt màu vàng cũng hóa huyết, một vòng tròn sáng bao bọc lấy cả người nó. Nó cảm thấy cả người thoải mái, tu vi thất giai bát phẩm vọt qua cửu phẩm lên thẳng bát giai tam phẩm.
Chứng kiến một màn này, Bắc Hải Không kinh hãi không thôi, đây chính là đan dược cửu phẩm nha~ một viên cửu phẩm đan được luyện ra trải qua ba lần thiên lôi dội xuống, tay nghề càng cao thì đan dược càng tốt, thiên lôi cũng tẩy rửa đan dược thêm càng hoàn mỹ. Cả đời tích cóp của lão cũng chỉ có một viên cửu phẩm với hai viên bát phẩm mà thôi a~ ~