Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 22 : Rời đi

Ngày đăng: 09:37 20/07/20

Lúc mà ánh sáng bao bọc lấy Hỏa Hỏa tiêu tán, nó lại nuốt thêm viên đan dược màu vàng vào miệng, lập tức ánh sáng xanh lại lập lòe, một thân yêu thú dần dần biến đổi bắt đầu hiện ra hình dáng con người. Từ tia sáng có thể thấy mái tóc xõa tung, cánh tay mảnh mai, bờ vai mảnh khảnh, thên đôi chân thon dài duyên dáng của nữ nhân, nhanh chóng trên tay Hoắc Mặc Nhan hiện ra bộ y phục nữ nhân màu đỏ, ném cho thân ảnh mờ mờ phía trước rồi quay mặt đi.
Ma Nhân cùng Bắc Hải Không hiểu ý mà quay đi, vài tích tắc, hang động liền mất đi ánh sáng trở về như ban đầu. Phía sau bọn họ là một nữ nhân thanh thanh mảnh mảnh xinh đẹp, gương mặt có thể tụng xưng mỹ nhân thiên hạ nghiêng nước nghiêng thành, thêm bộ y phục đỏ chói lại càng tăng thêm vẻ đẹp yêu mị của nữ nhân.
Thấy ba cái dã nam nhân đang quay mặt đi, Hỏa Hỏa yêu mị cười khẽ một cái, đi tới bên cạnh áp sát vào lưng rộng của nam nhân gần mình nhất là Hoắc Mặc Nhan, tay nhỏ thon mảnh chạm lên bả vai hắn, khúc khích nói :"Thế nào, ngươi cũng biết ngại nữ nhân thay áo?"
"Ta cũng là nam nhân a~" Hắn cười, kéo bàn tay đang đặt trên vai xuống, quay lại nhìn nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. Là một gương mặt vũ mị, có thể so với các lão bà của hắn nha, không, có thể đẹp hơn, đẹp một cách nóng bỏng, ngực nở, eo thon, mông vểnh như vậy??? Nhìn vậy chẳng ai nói nàng ta là một đầu yêu thú sống từ cổ đại năng cả.
"Được nha, cái bộ đồ này cũng đẹp đi? Không biết ngươi cất trữ dành cho nữ nhân nào nha?"
"Đi thôi, rời khỏi nơi này rồi nói, đông người thì phiền phức."
Nhưng Hoắc Mặc Nhan vừa dứt câu, một bóng dáng chạy tới, suýt tí nữa đụng vào Bắc Hải Không lão đầu. Sự chú yscuar tất cả tập trung lên vị khách xa lạ kia.
Mạc Lâm sau khi thoát khỏi dây leo thì thân cũng tàn hồn cũng dại, hắn chật vật tiến vào cuối hang động, lại thấy một đám lão đầu mặt mũi nhạt nhẽo rời đi. Có chút muốn tiến lại hỏi thì bị xua tay ngay lập tức khiến hắn ức cmn chế lắm luôn, liều lình chạy vội vào trong tìm hiểu tình hình. Không lệch với suy đoán của hắn, mấy vị đại nhân vẫn ở đó, còn có, ....
"Ngươi vậy mà thoát ra được?" Hoắc Mặc Nhan giương khóe môi mà cười cười nhìn một thân quần áo rách rưới của Mạc Lâm, nam tử tuấn tú giờ trông không khác gì tên ăn mày, cực kỳ nổi bật bây giờ. Mạc Lâm bị nói vậy ức mà cố nhịn, hắn là kẻ vô danh tiểu tốt, còn nam nhân kia là đại nhân cao thượng, hắn không thể đắc tội, nhịn nhịn nhịn!!! Tự nhủ lòng như thế, Mạc Lâm khẽ cười cười vui vẻ, chắp tay nói :"Các vị đại nhân, tiểu nhân đã làm phiền rồi."
"Ngươi cũng biết làm phiền bọn ta? Còn không cút, lão nương nhai sống ngươi." Hỏa Hỏa khó chịu nhìn cái tên thân tàn ma dại kia không khỏi chán ghét, loại người ngu ngốc ra vẻ thông minh như vậy, chết đi cho xong, sống chỉ hại nước hại dân, tốn cơm ăn áo mặc!!!
"Nữ nhân thì nên dịu dàng chút, đi thôi." Hoắc Mặc Nhan đặt tay lên vai mảnh của Hỏa Hỏa, tay còn lại vung lên phía cây linh quả, chớp mắt đã thu vào trong không gian giới chỉ.
Chỉ là chớp mắt nhưng cũng đủ thu hút ánh mắt của Mạc Lâm, hắn mắt lóe lên vui vẻ, nhưng lại hụt hẫng nhìn linh quả biến mất. Hắn không chịu a~ cớ sao linh quả không phải của hắn chứ hả.....
"A quên mất, ta còn cất mấy cái này." Hỏa Hỏa chợt vui vẻ nói, nàng chạy lại một góc của hang động rộng lớn, lật lên một tàng đá lớn, từ dưỡi đá lấy lên một cái bọc khá nặng đi?
((((từ giờ xưng hô của tui vs Hỏa Hỏa là nàng nha? Bới vì gọi cho thân thân, tại sau này....))))
"Đó là cái gì nha? Ngươi vậy mà lại cất giấu bảo bối?"
Lại một lần thu hút sự chú ý, Hỏa Hỏa nhe răng cười, mở cái bọc ra, bên trong toàn bộ là linh thạch các loại từ hạ phẩm đến cực phẩm, tuy nhỏ nhưng cũng khá khá đi? Hoắc Mặc Nhan lắc lắc cái đầu một chút, lấy ra một cái giới chỉ trống rỗng mới tinh đưa cho Hỏa Hỏa.
"Để vào giới chỉ đi, ra ngoài không nên khoe ra, họa ở mọi nơi."
Ồ... thì ra là vậy, gật đầu cầm lấy, nàng liền thu lại toàn bộ linh thạch, sau đó phủi phủi tay cười rộ lên với Hoắc Mặc Nhan :"Đi thôi, ta muốn trải nghiệm thế giới mà ngươi nói, ta muốn đi khắp nơi chơi."
"Đi thôi." Hắn hướng phía Ma Nhân, thiếu niên áo đen cười như không cười ẩn ẩn ý ý nhìn lại hắn, lại liếc một cái ra phía Mạc Lâm :"Điệp Thiết môn có đệ tử như ngươi quả là bất hạnh tông môn." Nói liền vung tay một cái khóa chặt Mạc Lâm bằng dây điện không gian, thêm chín chiếc dây nữa tiến ra ngoài mang theo Mạc Lâm đang gào thét loạn cả lên, trói toàn bộ người Điếp Thiết môn, lửng lơ đưa bọn họ bay vút trên bầu trời về thẳng sân trung tâm phái Điệp Thiết ở núi Cao Huyền, bọn họ bất hạnh rơi xuống một cái oanh động toàn bộ sơn môn, khiến vô số các trưởng lão lẫn đệ tử tập trung lại mà chú ý. Mặt mũi của bọn họ aaaaaa.....
.............................................................................
Trông căn phòng trọ mà Hoắc Mặc Nhan đã thuê, bốn con người xuất hiện bất ngờ từ không khí hiện ra, khiến tiểu nhị dọn dẹp bị dọa giật mình suýt chút nữa té xỉu, may mắn may mắn a~, hắn được thưởng chút tiền liền rời đi.
Lúc cửa đóng lại, vị già nhất trong đây Bắc Hải Không liền hướng Hoắc Mặc Nhan chắp tay cung kính cúi chào :"Thần chủ đại nhân đại hạ xá tới đây, Bắc Hải Không đón tiếp không chu đáo, kính xin chịu tội."
O.O????
Lão Bắc a? Lõa lại nhìn ra ta? Là ta che giấu không kĩ??? Hắn cười cười nhìn lão đầu đang cúi đầu, vẫy tay liền thấy đầu lão gia hỏa gượng ép ngẩng lên.
"Là may mắn, là may mắn, nếu không nhờ viên đan dược và Ma Nhân đại nhân, lão già này cũng sẽ không nhân ra."
Ma Nhân:......
"Nếu biết rồi thì nên hiểu, số mệnh của lão cũng suôn sẻ, chỉ cần đi đúng hướng liền thọ như sơn."
"Tạ Thần chủ quan tâm."
Hoắc Mặc Nhan ngồi xuống ghế, thong thả rót trà, khẽ nhấp, lại nhìn Bắc Hải Không, thấy mặt lão đã ửng đỏ nghẹn rồi, chắc là mỏi cổ đi?
"Haha... lão Bắc, ngươi thân lớn tuổi, coi như bậc trưởng bối, ngồi đi."
"...."
"Ơ, hắn nói ngươi ngồi thì ngồi đi, lão nướng cũng mỏi chân." Hỏa Hỏa to tiếng quát, lại ngồi xuống ghế cạnh Hoắc Mặc Nhan, không quên vẫy tay vui vẻ với Ma Nhân :"Tiểu đệ đệ xinh đẹp, lại ngồi cạnh tỷ a~"
Ma Nhân:.......
Thấy thiếu niên không nhúc nhích, Hỏa Hỏa bĩu môi nhỏ, không để ý nữa mà rót lấy chén trà mà uống, sau khi uống, cả người như sảng khoái tinh thần hơn khiến nàng thư thả nhắm mắt dưỡng thần.
"Nha, trà gì mà ngon quá nha, quả là trà tốt,đúng là nhà giàu dùng toàn hàng xịn xò."
"..." Hoắc Mặc Nhan cái gì cũng không nói, lại hướng ánh mắt nhìn hai kẻ đang đứng, thấy bọn họ ngồi rồi mới nhìn chỗ khác. Nhiều lúc hắn thấy lời mình nói không có chút tác dụng nào!
"Lão Bắc, cái này tặng cho lão, lúc nào lên cấp thì dùng." Hắn lấy ra một hộp nhỏ, bên trong là viên đan dược cửu phẩm Định Hồn đan, giúp ổn định chắc chắn căn cơ tu vi, phù hợp nhất khi mới thăng cấp."
"Cái này....Thần chủ ....."
"Nhận. Còn có, cầm lấy cái này." Hắn lại lấy chiếc nhẫn ngọc nhỏ, đưa đến trước mặt Bắc Hải Không, ánh mắt đầy thâm trầm. Cái này là phòng trừ thôi, nhưng quan trộng không kém. "Có bất cứ chuyện gì bất thường nhớ truyền tin cho ta, hoặc bất kì vị đảo chủ nào, ta muốn lão theo dõi chút tin tức của mấy tiểu chủ khác, hoặc là có nguy hiểm gì, các đảo chủ có thể giúp lão. Người của ta không thiếu thốn bất kì thứ gì, ta cũng không có keo kiệt, ta chỉ cần trung thành với ta, nếu không, chết."
"Thần chủ đại nhân, lão già này sống không bao lâu, tình nguyện theo ngài tới cùng, quyết không phản bội."
"Tốt, ta sẽ không bạc đãi lão. Thế giới này dưới sự cai quản của ta không thiếu kẻ đang âm mưu rục rịch mà rình mò, muốn đánh úp không khó, chỉ cần có đồng đội, hảo hữu tốt, còn có ngươi trung thành với ta. Ta sẽ không thăng chức vị cho lão, bởi nó không có lợi cho lão."
"Lão già này hiểu, xin ngài yên tâm."
Đi du sơn ngạn thủy không phải là nhàn rỗi, mà là đi quan sát chỉnh chấn lại những kẻ không an phận, tìm hiểu cái đại lục rộng lớn này luôn có những điều bất ngờ xảy ra. À mà khoan....có phải hắn quên mất cái gì không nhỉ???
__Quên mất nữ nhân Tiêu Tương chứ ai.__ Hệ thống từ im lặng vọt ra nói một câu làm Hoắc Mặc Nhan sững sờ, ờ.... hắn suýt nữa quên mất thỏ con đang chờ hắn ở căn nhà cũ của nàng. Đầu óc hắn chắc đãng trí mất rồi!!!
"Thôi được rồi, Ma Nhân cũng nên trở về thôi, lão bắc thì ta tin lão chấn chỉnh được mấy tên trưởng lão kia, ta có chuyện, giải tán đi a~" Hắn nói thế rồi thì ai mà thèm ở lại, chẳng lẽ theo hắn đi gặp gái???
Thiếu niên áo đen Ma Nhân ườm hắn một cái thật dài, sau đó chốc lát đem theo lão bắc biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại hắn với Hỏa Hỏa.
"Hahaha mau mau đưa lão nương đi gặp gái nha~"
"Hmmm, là Tiêu Tương, nàng ấy có tên."
"Ta biết, ta chỉ muốn nhìn mỹ nữ của ngươi thuộc dạng nào nha? Chắc là tiểu bạch thỏ đi?" Hỏa Hỏa vui vẻ cười lớn ghẹo ghẹo, lại bị tay Hoắc Mặc Nhan túm lấy kéo đi.