Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 24 : Nghĩ về nữ nhân xinh đẹp
Ngày đăng: 09:37 20/07/20
Một buổi sáng ngày hôm sau, hai thân thể ôm chặt nhau cùng thiếp đi sau cả đêm hoan ái, nam nhân hoàn mỹ không chút tỳ vết, phải nói là quá hoàn hảo. Nữ nhân xinh đẹp hơi co người chôn vào lồng ngực trần của nam nhân, giữa hai người bọn họ lại ăn ý đến kì lạ.
Mặt trời nhô cáo, khẽ chiếu tia nắng màu vàng xuyên qua khe của rọi vào mắt đang nhắm chặt của nam nhân, hắn khẽ tỉnh giấc nhíu nhíu hàng lông mày sắc bén. Thực đã sáng rồi sao? Hôm nay chắc lên đường là vừa, dù sao thì hệ thống này cùng không quan trọng mà ép buộc thời gian.
Hoắc Mặc Nhan tỉnh dậy nhìn nữ nhân trong lòng, tay vươn ra vuốt vuốt bầu má mềm mại, làn da thật mịn màng a~muốn cắn muôn cắn.... Có vè bị động tác của hắn tác động mà nữ nhân đang ngủ nhúc nhích hàng mi cong cong, Tiêu Tương cọ cọ đầu nhỏ, chớp chớp hai mắt tròn tròn nhìn nam nhân bên cạnh. Thật ra thì Tà của nàng bá đạo ham muốn cũng lớn quá đi a? Vì sao mấy ngày nay làm nàng lên bờ xuống ruộng mà cũng không biết mệt???
"Chàng tỉnh giấc sớm vậy hả?" Tiêu Tương mỉm cười hỏi, lại vươn tay nhỏ nắm lấy bàn tay không an phận trước ngực mình mà đỏ mặt :"Chàng... người ta còn đau a~"
"Ta trị thương cho nàng?" Hắn cười cười vui vẻ, lại nhận được cái thẹn thùng của mỹ nữ, liền an phận ôm nguwoif dậy, giúp mỹ nhân tắm rửa rồi mặc y phục. Mấy chốc cả hai đã ăn mặc gọn gàng ngồi trên ghế ăn sáng, Hoắc Mặc Nhan nhìn điểm tâm mỹ vị, lòng thấy cảm động biết bao, đây là mấy món quê nhà trước kia của hắn a? Vậy mà không ngờ Tiêu Tương lại biết làm những thứ dân dã như vậy, rõ ràng nàng là công chúa đương triều, có lẽ vì ko được sủng nên mới tôi luyện ra con người như vậy.
"Có phải chàng lại đi xa không?"
Hử?????
Nữ nhân này khiến hắn có chút bất ngờ.....
"Nàng có đi cùng ta không? Chúng ta từ từ thưởng ngoạn thiên hạ ^u^"
"Được... được sao?" Tiêu Tương chớp chớp đôi mắt hạnh đầy đáng yêu mà nhìn hắn, nàng cũng có thể đi theo huynh ấy làm nhiệm vụ a~
Thấy được biểu tình dễ thương của mỹ nữ, Hoắc Mặc Nhan khẽ cười nhếch môi đẹp, bàn tay lớn vươn ra xoa xoa đầu của tiểu thỏ con mà đầy ý sủng nịnh, tất nhiên là hắn sẽ không thể nào mà bỏ nữ nhân của mình bơ vơ một mình như vậy được rồi nha!
Một khi đã xác định lên kế hoạch thì không thể chậm trễ, ngay ngày hôm đó cả hai xuất phát hành trình tới Tinh Kiếm phái ăn trộm a~
Mặc dù Hoắc Mặc Nhan có thể trong chớp mắt tới thẳng phái Tinh Kiếm, nhưng mà nhìn qua nhìn lại nữ nhân nhỏ nhắn trong ngực lại khẽ lẩm bẩm đôi chút, xong lại cười cười ôn nhu ôm lấy thỏ con, bắt đầu phi hành trên không. Tốc độ phi hành của hắn vô cùng nhanh, cũng may có chú phép ẩn thân cùng với vòng bảo vệ vô hình nên sắc mặt Tiêu Tương chỉ hơi nhợt nhạt đôi chút.
"Hey da, hey yo, ngươi còn không chậm lại nữa thì mỹ nhân trong ngực người thể nào cũng bị dọa chết cho mà coi." Từ bên trong không gian tu luyện, Hỏa Hỏa vui vẻ mà truyền âm ra ngoài, lại hưởng thụ biểu cảm lạnh nhạt của Hoắc Mặc Nhan mà đầy hứng thú. Cũng không quan tâm lắm đâu lời Hỏa Hỏa nói, Hoắc Mặc Nhan khẽ chậm lại tốc độ, cúi nhìn tiểu mỹ nhân đang bám chặt lấy người hắn.
"Nàng có sợ không?"
Lắc đầu... Lắc đầu...
"Thật???"
Gật đầu rồi ại gật đầu... nhưng thực tế thì cả người có đôi chút run rẩy nhè nhẹ.
Thật là, nếu đã sợ như vậy thì làm sao còn gắng gượng như vậy chứ hả trời? Lần này hắn dừng lại, cả hai liền đứng vững trên không trung.
"Ta có một không gian tu luyện, nàng vào đó tĩnh tâm tu luyện nghỉ ngơi nhé?"
"..."
"Thế nào? Không nỡ rời xa ta?"
"Ta... ta sợ... như vậy có phiền huynh không?"
"Không phiền, nơi đó là không gian độc lập trong thức hải của ta, thích hợp tu luyện, nàng cũng có thể nói chuyện với ta thông qua tâm trí."
Hỏa Hỏa tức sôi máu nhìn hai người nam nữ thân mật mà bơ luôn nàng!!! (Móa móa nó mà aaa~) Chính thức không thèm nói nữa.
Nghe nam nhan nói một hồi, Tiêu Tương liền khẽ gật đầu, nàng thực thích đi bên cạnh nam nhân này, nhưng nàng cũng sợ vướng chân hắn, chỉ cần được ở bên hắn là được rồi, nàng cũng thực mãn nguyện.
Thấy mỹ nhân nhỏ lộ ra chút không nỡ, Hoắc Mặc Nhan liền cúi xuống hôn môi nhỏ mềm mại, hút lấy tất cả mật ngọt rong cái miệng nhỏ xinh đó mà thở ra hơi thở nóng bỏng.
"Ngoan, sắp tới sẽ có những chuyện vô cùng nguy hiểm ngay cả ta cũng không biết trước, nàng yên tâm tu luyện, rảnh rỗi, ta lại vào đó với nàng." Hắn vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tiêu Tương ý an ủi, xong vung tay, trước mắt liền hiện ra một cánh cổng nhỏ xinh đẹp màu đỏ của lập tức mở ra, quang cảnh bên trong hiện rõ ra là một gian nhà trúc rộng rãi ở bên chân núi toàn trúc, gần đó là một con suối trong chảy róc rách vô cùng vui tai. Tiếng chim hót lảnh lót, hoa cỏ thơm nức xinh đẹp đầy không khí thiên nhiên trong trẻo. Nơi này quả là thích hợp tu luyện hay mai danh ẩn tích sống một cuộc sống an nhàn thanh tịnh.
"Thật đẹp."
"Là tự tay ta thiết ké đó, nàng thích?"
Gật đầu một cái, Tiêu Tương liền bước qua cổng đi vào bên trong, nơi rừng trúc xanh mướt này, nha, quả thực rộng vô bờ bến mà, đây có còn là không gian trong thức hải không? Thức hải của nam nhân có thể lớn như vậy sao?
"Ngoan, ở đây có đủ mọi thứ cho nàng sinh hoạt, nếu có cần gì khác cứ nói với ta, ta sẽ mua cho nàng."
"Vậy, chàng nhớ nếu có chuyện phải vào đây với ta được không?"
"Ta biết, tâm ý của nàng ta hiểu, yên tâm ở đây tu luyện, rất nhanh ta sẽ làm xong chuyện rồi bồi nàng dạo chơi."
Thấy nam nhân của mình gật đầu biểu tình nghiêm nghị như vậy, Tiêu Tương liền an tâm vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Mặc Nhan, chớp mắt, cảnh cửa liền kép lại ngăn cách hai con người. Giải quyết xong chuyện này, Hoắc Mặc Nhan liền xoay người nhìn về phương xa, đáy lòng nhẹ thở ra, lại hơi có chút suy nghĩ về mấy lão bà ở nhà, aiaiaiaiai, hắn cũng thực lăng nhăng quá nha??? Thực ra thì cũng rất nhớ các lão bà nha~
Đầu hắn, dạo này quả là toàn nghĩ về nữ nhân xinh đẹp.
Mặt trời nhô cáo, khẽ chiếu tia nắng màu vàng xuyên qua khe của rọi vào mắt đang nhắm chặt của nam nhân, hắn khẽ tỉnh giấc nhíu nhíu hàng lông mày sắc bén. Thực đã sáng rồi sao? Hôm nay chắc lên đường là vừa, dù sao thì hệ thống này cùng không quan trọng mà ép buộc thời gian.
Hoắc Mặc Nhan tỉnh dậy nhìn nữ nhân trong lòng, tay vươn ra vuốt vuốt bầu má mềm mại, làn da thật mịn màng a~muốn cắn muôn cắn.... Có vè bị động tác của hắn tác động mà nữ nhân đang ngủ nhúc nhích hàng mi cong cong, Tiêu Tương cọ cọ đầu nhỏ, chớp chớp hai mắt tròn tròn nhìn nam nhân bên cạnh. Thật ra thì Tà của nàng bá đạo ham muốn cũng lớn quá đi a? Vì sao mấy ngày nay làm nàng lên bờ xuống ruộng mà cũng không biết mệt???
"Chàng tỉnh giấc sớm vậy hả?" Tiêu Tương mỉm cười hỏi, lại vươn tay nhỏ nắm lấy bàn tay không an phận trước ngực mình mà đỏ mặt :"Chàng... người ta còn đau a~"
"Ta trị thương cho nàng?" Hắn cười cười vui vẻ, lại nhận được cái thẹn thùng của mỹ nữ, liền an phận ôm nguwoif dậy, giúp mỹ nhân tắm rửa rồi mặc y phục. Mấy chốc cả hai đã ăn mặc gọn gàng ngồi trên ghế ăn sáng, Hoắc Mặc Nhan nhìn điểm tâm mỹ vị, lòng thấy cảm động biết bao, đây là mấy món quê nhà trước kia của hắn a? Vậy mà không ngờ Tiêu Tương lại biết làm những thứ dân dã như vậy, rõ ràng nàng là công chúa đương triều, có lẽ vì ko được sủng nên mới tôi luyện ra con người như vậy.
"Có phải chàng lại đi xa không?"
Hử?????
Nữ nhân này khiến hắn có chút bất ngờ.....
"Nàng có đi cùng ta không? Chúng ta từ từ thưởng ngoạn thiên hạ ^u^"
"Được... được sao?" Tiêu Tương chớp chớp đôi mắt hạnh đầy đáng yêu mà nhìn hắn, nàng cũng có thể đi theo huynh ấy làm nhiệm vụ a~
Thấy được biểu tình dễ thương của mỹ nữ, Hoắc Mặc Nhan khẽ cười nhếch môi đẹp, bàn tay lớn vươn ra xoa xoa đầu của tiểu thỏ con mà đầy ý sủng nịnh, tất nhiên là hắn sẽ không thể nào mà bỏ nữ nhân của mình bơ vơ một mình như vậy được rồi nha!
Một khi đã xác định lên kế hoạch thì không thể chậm trễ, ngay ngày hôm đó cả hai xuất phát hành trình tới Tinh Kiếm phái ăn trộm a~
Mặc dù Hoắc Mặc Nhan có thể trong chớp mắt tới thẳng phái Tinh Kiếm, nhưng mà nhìn qua nhìn lại nữ nhân nhỏ nhắn trong ngực lại khẽ lẩm bẩm đôi chút, xong lại cười cười ôn nhu ôm lấy thỏ con, bắt đầu phi hành trên không. Tốc độ phi hành của hắn vô cùng nhanh, cũng may có chú phép ẩn thân cùng với vòng bảo vệ vô hình nên sắc mặt Tiêu Tương chỉ hơi nhợt nhạt đôi chút.
"Hey da, hey yo, ngươi còn không chậm lại nữa thì mỹ nhân trong ngực người thể nào cũng bị dọa chết cho mà coi." Từ bên trong không gian tu luyện, Hỏa Hỏa vui vẻ mà truyền âm ra ngoài, lại hưởng thụ biểu cảm lạnh nhạt của Hoắc Mặc Nhan mà đầy hứng thú. Cũng không quan tâm lắm đâu lời Hỏa Hỏa nói, Hoắc Mặc Nhan khẽ chậm lại tốc độ, cúi nhìn tiểu mỹ nhân đang bám chặt lấy người hắn.
"Nàng có sợ không?"
Lắc đầu... Lắc đầu...
"Thật???"
Gật đầu rồi ại gật đầu... nhưng thực tế thì cả người có đôi chút run rẩy nhè nhẹ.
Thật là, nếu đã sợ như vậy thì làm sao còn gắng gượng như vậy chứ hả trời? Lần này hắn dừng lại, cả hai liền đứng vững trên không trung.
"Ta có một không gian tu luyện, nàng vào đó tĩnh tâm tu luyện nghỉ ngơi nhé?"
"..."
"Thế nào? Không nỡ rời xa ta?"
"Ta... ta sợ... như vậy có phiền huynh không?"
"Không phiền, nơi đó là không gian độc lập trong thức hải của ta, thích hợp tu luyện, nàng cũng có thể nói chuyện với ta thông qua tâm trí."
Hỏa Hỏa tức sôi máu nhìn hai người nam nữ thân mật mà bơ luôn nàng!!! (Móa móa nó mà aaa~) Chính thức không thèm nói nữa.
Nghe nam nhan nói một hồi, Tiêu Tương liền khẽ gật đầu, nàng thực thích đi bên cạnh nam nhân này, nhưng nàng cũng sợ vướng chân hắn, chỉ cần được ở bên hắn là được rồi, nàng cũng thực mãn nguyện.
Thấy mỹ nhân nhỏ lộ ra chút không nỡ, Hoắc Mặc Nhan liền cúi xuống hôn môi nhỏ mềm mại, hút lấy tất cả mật ngọt rong cái miệng nhỏ xinh đó mà thở ra hơi thở nóng bỏng.
"Ngoan, sắp tới sẽ có những chuyện vô cùng nguy hiểm ngay cả ta cũng không biết trước, nàng yên tâm tu luyện, rảnh rỗi, ta lại vào đó với nàng." Hắn vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tiêu Tương ý an ủi, xong vung tay, trước mắt liền hiện ra một cánh cổng nhỏ xinh đẹp màu đỏ của lập tức mở ra, quang cảnh bên trong hiện rõ ra là một gian nhà trúc rộng rãi ở bên chân núi toàn trúc, gần đó là một con suối trong chảy róc rách vô cùng vui tai. Tiếng chim hót lảnh lót, hoa cỏ thơm nức xinh đẹp đầy không khí thiên nhiên trong trẻo. Nơi này quả là thích hợp tu luyện hay mai danh ẩn tích sống một cuộc sống an nhàn thanh tịnh.
"Thật đẹp."
"Là tự tay ta thiết ké đó, nàng thích?"
Gật đầu một cái, Tiêu Tương liền bước qua cổng đi vào bên trong, nơi rừng trúc xanh mướt này, nha, quả thực rộng vô bờ bến mà, đây có còn là không gian trong thức hải không? Thức hải của nam nhân có thể lớn như vậy sao?
"Ngoan, ở đây có đủ mọi thứ cho nàng sinh hoạt, nếu có cần gì khác cứ nói với ta, ta sẽ mua cho nàng."
"Vậy, chàng nhớ nếu có chuyện phải vào đây với ta được không?"
"Ta biết, tâm ý của nàng ta hiểu, yên tâm ở đây tu luyện, rất nhanh ta sẽ làm xong chuyện rồi bồi nàng dạo chơi."
Thấy nam nhân của mình gật đầu biểu tình nghiêm nghị như vậy, Tiêu Tương liền an tâm vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Mặc Nhan, chớp mắt, cảnh cửa liền kép lại ngăn cách hai con người. Giải quyết xong chuyện này, Hoắc Mặc Nhan liền xoay người nhìn về phương xa, đáy lòng nhẹ thở ra, lại hơi có chút suy nghĩ về mấy lão bà ở nhà, aiaiaiaiai, hắn cũng thực lăng nhăng quá nha??? Thực ra thì cũng rất nhớ các lão bà nha~
Đầu hắn, dạo này quả là toàn nghĩ về nữ nhân xinh đẹp.