Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 26 : Tinh Kiếm phái
Ngày đăng: 23:30 19/02/21
Tinh Kiếm phái nổi tiếng là môn phái sử sụng duy nhất một loại kiếm được đúc rèn từ đá nham thạch sâu bên trong một ngọn núi lửa hung hãn, bởi vậy mà mỗi một đệ tử hay trưởng lão, tông chủ đều gửi gắm linh hồn vào kiếm của mình trở thành kiếm linh. Pháp lực càng cao, kiếm linh càng mạnh, nghe đâu môn phái này còn có điểm kì quặc, nhân số đệ tử nam nữ cân bằng không chê vào đâu, nam nam nữ nữ song tu, đây mới chính là điểm biến thái đi?
Hoắc Mặc Nhan từ xa nhìn nhìn về năm ngọn núi cao vời vợi, đôi nhãn mâu hiện ra vẻ thâm trầm xâu xa. Trên vai hắn là một cục lông màu đen đang nhảy nhót lung tung, rõ ràng là một con chim bé xíu xiu vậy mà lại có giọng nội lực khá lớn. "Đại nhân"
"Ngươi bớt nói được không? Dòng tộc ngươi có tật nói nhiều từ bao giờ vậy?" Không thèm để ý đến con chim nhỏ nữa, hắn đảo mắt hướng về một thành trì khá lớn bên dưới một ngọn nói tầm trung, chớp mắt đã biến mất rồi lại hiện ra ở một góc vắng vẻ trong thành.
Lôi Tử Điêu thấy đại nhân nhà mình ung dung đến vậy không khỏi tò mò lên tiếng hỏi :"Đại nhân, ngài không sợ có người nhận ra ta rồi bắt cóc ta chứ?"
"Ngu ngốc, ngươi nghĩ có bao nhiêu kẻ cướp được đồ trên tay ta?" Lại còn bắt cóc? Ngươi là trẻ con lên ba à.
"A? Cái này tiểu nhân không biết, tiểu nhân có thân quen gì với đại nhân đâu?" Đúng là mới gặp nhau chưa tới một canh giờ nữa kìa chim nhỏ tỏ vẻ rất bắt đắc dĩ nhiều lắm
Hoắc Mặc Nhan mặc xác mắt điếc tai ngơ mà nhìn về phía trước, nơi thành trung không đông như đại thành, đa số chủ yếu là đệ tử Tinh Kiếm phái với một vài môn phái nhỏ đi lại, số ít là vài hàng thương buôn, cảnh phố xá tẻ nhạt, đìu hiu.
Núi Mộc cùng núi Thổ là hai ngọn nói ra vào của Tinh Kiếm phái, nếu muốn tìm khu chợ sầm uất nổi tiếng thì phải vào được núi Thủy, núi Hỏa, đan dược, vũ khí, yêu thú đủ các thứ buôn bán. Cũng nhờ hệ ngũ hành của năm ngọn núi này mà Tinh Kiếm phái mưới có thể trở thành một trong các tông môn cường đại bá chủ một phương như thế. Nhiệm vụ lần này phải xâm nhập vào bên trong phái trộm bí tịch thần điển tìm ra bộ tộc Huyền Vũ.
Bao nhiêu năm rồi còn Huyền Vũ cái quỷ gì, hắn đếch thèm biết bọn họ ở nơi khỉ ho cò gáy nào, đến Chu Tước còn làm thú sủng cho hắn, huống hồ cái con vật giống quy (rùa) kia!
"Êy??? Vị huynh đài này là lần đầu tới đây sao?" Theo tiếng nói phát ra, Hoắc Mặc Nhan hướng về phía một tên thiếu niên mang bộ mặt hơi trẻ con, từ cách ăn mặc đến bội kiếm bên hông kia, hẳn là đệ tử Tinh Kiếm phái. Thiếu niên hướng về phía ăn mang theo nụ cười mỉm trên môi lộ ra vẻ 'sáng sủa'? Không hiểu sao hắn lại cảm thấy nên dùng cái từ này để hình dung nguwoif thiếu niên này.
Khẽ cong khóe môi, hắn liền thể hiện ra vẻ không biết gì, ngay lập tức thiếu niên như thấy vàng liền cười tươi tỏa nắng.
"Tại hạ là đệ tử Tinh Kiếm phái Khúc Diệp, ta thấy huynh là người nơi khác tới đây, liệu có thể nể mặt để ta đưa huynh đi thăm thú hay chăng?"
Lại thêm một tên dẻo mỏ!!! hắn nghĩ thầm liếc nhìn sang con chim đen thui trên vai
"Ta họ Hoắc, tên một chữ Nhan."
"Thật hay, thiếu một chữ nữa là trùng tên của đại nhân vật rồi haha..."
"Ha ha, nương ta tín ngưỡng thần chủ đại nhân, liền đặt cho ta cái tên đó, ý nàng mong ta sau này được một phần của ngài ấy liền được rồi ha ha..."
Thiếu niên Khúc Diệp tươi cười, hai người liền sóng bước đi trên đường xá vẳng vẻ.
Nhắc đến nương, hắn lại có chút cảm khái nho nhỏ, hình như lâu lắm rồi không tới thăm mẫu thân a, không biết nàng có trách cứ hay không. Có lần hắn còn nghe thấy đại phu nhân thì thầm nói nương muốn hắn tới thăm, nếu hắn không tới, liền để mấy lão bà đánh gãy chân hắn luôn đi. Ha ha....hắn lại càng muốn nhìn lão nhân gia nàng quát mắng với hắn cơ. Lại nghĩ tới chắc giờ này nàng đang vừa đếm tiền vừa mở miệng chửi mình, hắn lại không nhịn được cong cong cánh môi.
Ở một thôn trang bình yên nào đó, một lão nhân gia nào đó vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm mắng thằng con trai mình khốn nạn, bỏ nương bơ vơ một mình không thèm chăm sóc. đau lòng a~
Thấy vẻ mặt Hoắc Mặc Nhan đi bên cạnh lúc như cười như không, Khúc Diệp liền lên tiếng lấy chủ đề nói chuyện cho hắn không bơ mình. Thực ra thiếu niên không xấu, nhưng hắn vẫn chỉ là một tiếu thiếu gia được cưng chiều chưa trải nhiều sự đời, lại có chút kiêu ngạo, thấy Hoắc Mặc Nhan không để ý đến mình liền cảm thấy có chút bực bội.
"Không biết Nhan huynh có biết chuyện Tinh Kiếm phái sắp đại điển sắc phong không?"
"Đại điển sắc phong? Là ý gì?"
"Ha ha, Tinh Kiếm phái bọn ta có một thiên tài ngàn năm mới có, năm nay vừa tròn hai mươi đã lên tới cao cấp tam phẩm a, tông chủ liền nhân dịp này nhận hắn làm đệ tử thân truyền, sau này chính thức truyền thừa vị trí tông chủ rồi." Nghe biểu hiện nói của thiếu niên, hình như không vui cho lắm, mà hắn cũng lười quan tâm, thiên tài hay không cũng chả liên quan tới hắn a~
"Ta nói huynh nghe, tên đó cậy mình vào gia thế lớn đào hẳn cho mình một đội quân đệ tử chuyên đi áp chế các nhóm đệ tử khác, ta quen mấy vị sư huynh vì có chút thành tựu mà bị hắn chỉnh thảm lắm luôn ấy, đến các trưởng lão cũng ưa thích hắn, thử hỏi có còn công bằng hay không chứ, nên trong tông môn bảy mươi phần trăm đệ tử đều ghét hắn, chẳng qua sợ phiền phức nên mới im lặng thôi."
Ha, xem ra tiểu thiếu gia này còn dê con lắm a? Có tên nào lại đi nói xấu tông môn mình như vậy không.
"Xem ra huynh cũng ghét tên đó lắm? Ta là người ngoài không nên chen vào chuyện môn phái của huynh, nhưng giờ ta lại tò mò tên thiên tài đó a~"
Nghe hắn nói có hứng thú với kẻ mình ghét, Khúc Diệp liền tủm tỉm cười gian, đôi mắt từ dê bé thành dê lớn mà khẽ nhìn Hoắc Mặc Nhan, thiếu niên liền cười cười hòa nhã nói :"Nếu huynh thấy hứng thú với hắn, vậy tới ngày đại điển diễn ra, ta đưa huynh đi xem, có được không?"
"Được sao?" "Đương nhiên, ta là ai cơ chứ, thiếu gia Khúc gia là ta đây, đến tông chủ cũng phải nể gia gia ta ba phần đi? Hôm đó ta nhất định dẫn huynh đi xem, đi, ta thấy huynh hào kiệt nghĩa khí, không nghĩ tốt xấu ra sao, nay ta mời huynh đi uống rượu."
Được thôi, có kẻ dẫn mở đường ngại gì không nhận, Hoắc Mặc Nhan cười nhàn nhạt, hướng đi cùng hướng với thiếu niên tới tửu lâu duy nhất trong thành.
"Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?"
"Chủ nhân, đã sắp xếp xong, chờ tới hôm đó chỉ cần ngài hoàn thành lễ sắc phong, tất cả đều thuộc về ngài."
"Cẩn thận chút, ta không muốn lúc đó có bất cứ kẻ nào phá hoại chuyện của ta."
"Dạ." Một thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất, để lại một thiếu niên đôi mươi ngồi trên ghế khuôn mặt đầy vặn vẹo xấu xí. Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, thiếu niên khoát tay, ngũ quan liền thay đổi trở thành tuấn tú ngời ngời. "Vào đi."
Hoắc Mặc Nhan từ xa nhìn nhìn về năm ngọn núi cao vời vợi, đôi nhãn mâu hiện ra vẻ thâm trầm xâu xa. Trên vai hắn là một cục lông màu đen đang nhảy nhót lung tung, rõ ràng là một con chim bé xíu xiu vậy mà lại có giọng nội lực khá lớn. "Đại nhân"
"Ngươi bớt nói được không? Dòng tộc ngươi có tật nói nhiều từ bao giờ vậy?" Không thèm để ý đến con chim nhỏ nữa, hắn đảo mắt hướng về một thành trì khá lớn bên dưới một ngọn nói tầm trung, chớp mắt đã biến mất rồi lại hiện ra ở một góc vắng vẻ trong thành.
Lôi Tử Điêu thấy đại nhân nhà mình ung dung đến vậy không khỏi tò mò lên tiếng hỏi :"Đại nhân, ngài không sợ có người nhận ra ta rồi bắt cóc ta chứ?"
"Ngu ngốc, ngươi nghĩ có bao nhiêu kẻ cướp được đồ trên tay ta?" Lại còn bắt cóc? Ngươi là trẻ con lên ba à.
"A? Cái này tiểu nhân không biết, tiểu nhân có thân quen gì với đại nhân đâu?" Đúng là mới gặp nhau chưa tới một canh giờ nữa kìa chim nhỏ tỏ vẻ rất bắt đắc dĩ nhiều lắm
Hoắc Mặc Nhan mặc xác mắt điếc tai ngơ mà nhìn về phía trước, nơi thành trung không đông như đại thành, đa số chủ yếu là đệ tử Tinh Kiếm phái với một vài môn phái nhỏ đi lại, số ít là vài hàng thương buôn, cảnh phố xá tẻ nhạt, đìu hiu.
Núi Mộc cùng núi Thổ là hai ngọn nói ra vào của Tinh Kiếm phái, nếu muốn tìm khu chợ sầm uất nổi tiếng thì phải vào được núi Thủy, núi Hỏa, đan dược, vũ khí, yêu thú đủ các thứ buôn bán. Cũng nhờ hệ ngũ hành của năm ngọn núi này mà Tinh Kiếm phái mưới có thể trở thành một trong các tông môn cường đại bá chủ một phương như thế. Nhiệm vụ lần này phải xâm nhập vào bên trong phái trộm bí tịch thần điển tìm ra bộ tộc Huyền Vũ.
Bao nhiêu năm rồi còn Huyền Vũ cái quỷ gì, hắn đếch thèm biết bọn họ ở nơi khỉ ho cò gáy nào, đến Chu Tước còn làm thú sủng cho hắn, huống hồ cái con vật giống quy (rùa) kia!
"Êy??? Vị huynh đài này là lần đầu tới đây sao?" Theo tiếng nói phát ra, Hoắc Mặc Nhan hướng về phía một tên thiếu niên mang bộ mặt hơi trẻ con, từ cách ăn mặc đến bội kiếm bên hông kia, hẳn là đệ tử Tinh Kiếm phái. Thiếu niên hướng về phía ăn mang theo nụ cười mỉm trên môi lộ ra vẻ 'sáng sủa'? Không hiểu sao hắn lại cảm thấy nên dùng cái từ này để hình dung nguwoif thiếu niên này.
Khẽ cong khóe môi, hắn liền thể hiện ra vẻ không biết gì, ngay lập tức thiếu niên như thấy vàng liền cười tươi tỏa nắng.
"Tại hạ là đệ tử Tinh Kiếm phái Khúc Diệp, ta thấy huynh là người nơi khác tới đây, liệu có thể nể mặt để ta đưa huynh đi thăm thú hay chăng?"
Lại thêm một tên dẻo mỏ!!! hắn nghĩ thầm liếc nhìn sang con chim đen thui trên vai
"Ta họ Hoắc, tên một chữ Nhan."
"Thật hay, thiếu một chữ nữa là trùng tên của đại nhân vật rồi haha..."
"Ha ha, nương ta tín ngưỡng thần chủ đại nhân, liền đặt cho ta cái tên đó, ý nàng mong ta sau này được một phần của ngài ấy liền được rồi ha ha..."
Thiếu niên Khúc Diệp tươi cười, hai người liền sóng bước đi trên đường xá vẳng vẻ.
Nhắc đến nương, hắn lại có chút cảm khái nho nhỏ, hình như lâu lắm rồi không tới thăm mẫu thân a, không biết nàng có trách cứ hay không. Có lần hắn còn nghe thấy đại phu nhân thì thầm nói nương muốn hắn tới thăm, nếu hắn không tới, liền để mấy lão bà đánh gãy chân hắn luôn đi. Ha ha....hắn lại càng muốn nhìn lão nhân gia nàng quát mắng với hắn cơ. Lại nghĩ tới chắc giờ này nàng đang vừa đếm tiền vừa mở miệng chửi mình, hắn lại không nhịn được cong cong cánh môi.
Ở một thôn trang bình yên nào đó, một lão nhân gia nào đó vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm mắng thằng con trai mình khốn nạn, bỏ nương bơ vơ một mình không thèm chăm sóc. đau lòng a~
Thấy vẻ mặt Hoắc Mặc Nhan đi bên cạnh lúc như cười như không, Khúc Diệp liền lên tiếng lấy chủ đề nói chuyện cho hắn không bơ mình. Thực ra thiếu niên không xấu, nhưng hắn vẫn chỉ là một tiếu thiếu gia được cưng chiều chưa trải nhiều sự đời, lại có chút kiêu ngạo, thấy Hoắc Mặc Nhan không để ý đến mình liền cảm thấy có chút bực bội.
"Không biết Nhan huynh có biết chuyện Tinh Kiếm phái sắp đại điển sắc phong không?"
"Đại điển sắc phong? Là ý gì?"
"Ha ha, Tinh Kiếm phái bọn ta có một thiên tài ngàn năm mới có, năm nay vừa tròn hai mươi đã lên tới cao cấp tam phẩm a, tông chủ liền nhân dịp này nhận hắn làm đệ tử thân truyền, sau này chính thức truyền thừa vị trí tông chủ rồi." Nghe biểu hiện nói của thiếu niên, hình như không vui cho lắm, mà hắn cũng lười quan tâm, thiên tài hay không cũng chả liên quan tới hắn a~
"Ta nói huynh nghe, tên đó cậy mình vào gia thế lớn đào hẳn cho mình một đội quân đệ tử chuyên đi áp chế các nhóm đệ tử khác, ta quen mấy vị sư huynh vì có chút thành tựu mà bị hắn chỉnh thảm lắm luôn ấy, đến các trưởng lão cũng ưa thích hắn, thử hỏi có còn công bằng hay không chứ, nên trong tông môn bảy mươi phần trăm đệ tử đều ghét hắn, chẳng qua sợ phiền phức nên mới im lặng thôi."
Ha, xem ra tiểu thiếu gia này còn dê con lắm a? Có tên nào lại đi nói xấu tông môn mình như vậy không.
"Xem ra huynh cũng ghét tên đó lắm? Ta là người ngoài không nên chen vào chuyện môn phái của huynh, nhưng giờ ta lại tò mò tên thiên tài đó a~"
Nghe hắn nói có hứng thú với kẻ mình ghét, Khúc Diệp liền tủm tỉm cười gian, đôi mắt từ dê bé thành dê lớn mà khẽ nhìn Hoắc Mặc Nhan, thiếu niên liền cười cười hòa nhã nói :"Nếu huynh thấy hứng thú với hắn, vậy tới ngày đại điển diễn ra, ta đưa huynh đi xem, có được không?"
"Được sao?" "Đương nhiên, ta là ai cơ chứ, thiếu gia Khúc gia là ta đây, đến tông chủ cũng phải nể gia gia ta ba phần đi? Hôm đó ta nhất định dẫn huynh đi xem, đi, ta thấy huynh hào kiệt nghĩa khí, không nghĩ tốt xấu ra sao, nay ta mời huynh đi uống rượu."
Được thôi, có kẻ dẫn mở đường ngại gì không nhận, Hoắc Mặc Nhan cười nhàn nhạt, hướng đi cùng hướng với thiếu niên tới tửu lâu duy nhất trong thành.
"Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?"
"Chủ nhân, đã sắp xếp xong, chờ tới hôm đó chỉ cần ngài hoàn thành lễ sắc phong, tất cả đều thuộc về ngài."
"Cẩn thận chút, ta không muốn lúc đó có bất cứ kẻ nào phá hoại chuyện của ta."
"Dạ." Một thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất, để lại một thiếu niên đôi mươi ngồi trên ghế khuôn mặt đầy vặn vẹo xấu xí. Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, thiếu niên khoát tay, ngũ quan liền thay đổi trở thành tuấn tú ngời ngời. "Vào đi."