Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 37 : Trứng với đá

Ngày đăng: 23:31 19/02/21

Một tháng không dài, thoáng chốc mà bí cảnh mở ra đã trôi qua mấy ngày, mỗi ngày lại có sự cố cùng với tiếng đánh nhau vang lên ở một khu vực nhỏ. Mà không biết có phải do vận may hay không, đoàn người Khúc gia vẫn cứ thế bình an đi lại không hề bị tấn công, bọn họ nếu không phải tận mắt thấy Hoắc Mặc Nhan dẫn đầu thì tất cả đều cho rằng trời cao đang chiếu cố cũng có thể.
Thực tế thì chẳng có trời cao nào chiếu cố bọn họ cả, có lẽ là do sự may mắn của nam nhân bằng hữu của Khúc Diệp mà thôi. Bởi vì ngày hôm nay, đám người trẻ tuổi liền chứng kiến thế nào là tàn khốc chết người.
Khu vực này nhìn qua không có ấn tượng lắm, thế nhưng lại khiến cho ba phe thế lực tranh giành nhau không thôi. Khi đám người Hoắc Mặc Nhan xuất hiện, một giọng nói vang lên mang theo đầy vẻ giễu cợt :"Khúc gia các người thính lắm nha?"
Là một nam thanh niên tướng mạo thanh tú, có thể coi như bất phầm nếu như không phát ngôn ra câu nói bán nãy, lại thành công kích thích đám trẻ tuổi Khúc gia này. Khúc Diệp có chút nổi giận, muốn nói lại bị Hoắc Mặc Nhan giữ lại ngăn cản.
Hắn nhìn đám người phía trước, một bên là đám thanh niên tay cầm thương dài, nhìn qua y phục hình như là Thương Thiên môn. Một bên còn lại là đám tu sĩ dị nhân, từng người bất đồng không hề giống nhau. Đám này đánh nhau ở nơi này, hẳn có đồ tốt a?
"Nơi này có đồ tốt, mà đồ này cũng chẳng phải của riêng ngươi, lẽ nào bọn ta không có quyền tranh giành?" Hoắc Mặc Nhan cười nhạt, tay phe phẩy cái quạt trông cực kì thản, một màn thành công chọc giận tên ban nãy.
"Di, huynh thật biết ghẹo người, coi mặt hắn thành than đen mất rồi nha?" Khúc Diệp cười cười nói to.
"Thương này không phải để ấy ấy đấy chứ? Nhìn cũng thật thấy thương kì quái?" Khúc A xỉa xói.
"Ta nghi ngờ bọn chúng dùng để làm việc không nên làm!" Khúc B gật đầu đồng tình.
"Thảo nào trông thương này thực giống côn...."
"Câm miệng, các ngươi khinh người quá đáng, các đệ tử nghe rõ, đánh!"
..............Bọn ho chỉ nhận xét vài câu thôi, thế méo nào thành đánh nhau rồi???
Khúc Diệp hưng phấn nhìn đám người, hô lớn một tiếng liền dẫn đoàn người gia tộc mình một phen xả nghẹn mấy hôm nay. Mấy bữa toàn né tránh mấy con yêu thú nhìn nhức nhối con mắt, uất ức muốn chết mà không làm gì được chúng, bọn họ sớm đã nghẹn chết. Dịp này lại có người vác xác tới, tất nhiên phải đánh một trận, coi đám người như mấy con côn trùng mà hành hung...
Hoắc Mặc Nhan nhàn rỗi đứng một bên phẩy quạt, tựa như hai bên xung chiến không liên quan đến mình. Lại đảo mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ dị nhân, thập thò cái gì, muốn ngư ông đắc lợi? Lẽ nào thực sự quên mất hắn còn đang ở đây?
Một tên ăn mặc y phục rách tả tới, chả che được mấy phần da thịt ngăm đen nhẹ nhàng tiến lại gần bụi cỏ xanh tốt gần đấy, mắt lại liên hoàn đảo nhìn xem dị động. Mắt thấy sắp tới gần hái được bảo vật thì đột nhiên xuất hiên một cái quạt màu đen đập mạnh vào tay hắn. Thất kinh một hồi liền bị dọa nhảy ra sau, trợn trừng con mắt mà nhìn nam nhân hắc bào đang hướng mình mỉm cười.
"Vị này thật có mắt nhìn, thất giai linh dược so với tông môn nho nhỏ quả thực trân quý, nhưng lại vô dụng với ngươi, cớ gì lại muốn chiếm làm của riêng?"
Ngươi....cút cho ta." Gầm lên một tiếng, dị nhân rút ra cây đao lớn chém vè phía Hoắc Mặc Nhan, lại bị một cái quạt đen đánh cho lui lại. Mẹ nó, đến cây quạt cũng mạnh hơn đao??? Dị nhân tức nổi đom đóm mắt, vừa vặn ra hiệu đám người còn lại xông lên đánh. Thành ra thế cục một chấp n số lượng người. Này là bắt nạt người quá đáng nha?
Bên kia đám người Khúc Diệp đánh nhau hỗn loạn để ý thấy bên Hoắc Mặc Nhan ỷ đống hiếp yếu, liền giận khùng, lực trên tay càng mạnh hơn, đánh đám Thương Thiên môn te tua xơ mướp. Mặc kệ bản thân cũng thương vong không kém mà lao qua hỗ trợ. Nhưng mà một màn làm bọn họ trợn mắt mà nhìn lại diễn ra vô cùng sinh động, chỉ thấy một cây quạt lớn màu đen cứng rắn va chạm ma sát với đống vũ khí hôn tạp mà không chút sứt mẻ.
Này cây quạt có phải hay không cái quạt mà nam nhân hắc bào hay quạt trên tay??? Một đám dại ra mà ngẩn ngơ...
Chỉ vất vả đám dị nhân tu sĩ kia, làm thế nào cũng không đánh lại một cây quạt, nào có ai ngờ cây quạt bé xíu thế mà lại hóa lớn như vậy, còn cứng như huyền thiết vạn năm, chém không đứt, đập không mẻ chứ? Má nó biến thái quá đi!!!
"Ỷ đông hiếp yếu là không được a~" Hoắc Mặc Nhan vung tay một cái, hắc quạt liền bay lên xoay tròn lao với tốc độ cực kì nhanh hướng đám dị nhân mà chém, tránh không kịp thì chỉ có chết!
"Aaaaaa..."
................................
Nhìn một bãi chiến trường toàn máu me, da đầu những kẻ có mặt còn sống không khỏi run lên từng đợt, này ma quỷ cũng không được như thế, cư nhiên một cái quạt giết chết bao người?
"A? Có mấy tên còn sống?"
"Đại nhân, đại nhân tha mạng, chúng ta liền rời đi, tha mạng tha mạng." Mấy tên còn chút hơi thở liền tứ tán chạy khuất không dám ngoảnh lại, Hoắc Mặc Nhan hài lòng gật gù, thu quạt lại hướng đám người Khúc gia mỉm cười.
Có hay không có thể hiểu được nụ cười này thiện ý? Khúc Diệp phản ứng đầu tiên, tuy sợ nhưng vẫn biết ăn nói, tươi cười hướng bằng hữu của mình đi tới.
"Nhan huynh, huynh giấu tài, là quý nhân của bọn ta."
"Qúy nhân thì thôi đi, ta cái bằng hữu huynh được rồi." Qúy nhân khổ lắm, hắn không thèm nhận đâu.
"Còn đám Thương Tinh môn kia chúng ta làm gì?"
Nghĩ lại thấy thương đám người đó, không được quả ngọt lại còn ăn đắng, còn may là giữ được cái mạng a~
__Kí chủ chú ý, Thiên Không Thạch xuất hiện, còn không mau tới liền bị cướp mất__ Lúc này hệ thống đột nhiên nhảy ra thông báo khiến Hoắc Mặc Nhan giật mình không thôi. Thiên Không Thạch cũng muốn bị cướp? Này hắn phải nhanh chút mới được, không đủ mười hai viên đá là không hoàn thành hệ thống nhiệm vụ, rồi không biết là hắn có bị trừng phạt tan xương nát thịt hay không đây.
"Hệ thống, thế nào Thiên Không Thạch xuất hiện sớm như vậy? Ta còn tưởng phải đến cuối cùng đi?"
__Hệ thống đã nói kí chủ rồi, mọi sự phát sinh bất ngờ, thỉnh kí chủ đọc lại quy tắc ở trang đầu hệ thống__
"..." Được rồi, hắn không cần đọc nữa đâu, nhanh tới muộn tới thì cứ tới đi, hắn chiều hết là được chứ gì!
Quay sang đám Khúc Diệp liền bảo :"Thất gia linh dược Tâm Niên quả thành thục rồi, hái xuống đi."
"Tâm Niên quả? Thất giai linh dược này cũng quá tốt đi? Không được,cái này là huynh giành được thì là của huynh, chúng ta không sự không hưởng." Khúc Diệp lắc đầu nói, không phải mình lấy được thì không nên hưởng, vật nào quy chủ nấy. Nhưng Hoắc Mặc Nhan lại thản nhiên túm lấy cái trái cây màu tràng ngà ngà lên ném vào tay Khúc Diệp, môi cong lên cười cười :"Một quả thất giai mà thôi, huynh không tò mò cái quả này vì sao không có linh thú thủ hộ?"
Ừ nhỉ, tiểu công tử cũng được khai thông mà khó hiểu, kì quía, bình thường linh dược từ ngũ giai trở ;ên đều có linh thú thủ hộ, vì cái gì này lại không có chứ?
"Căn bản nơi này thất giai không đáng nhìn vào mắt, bí cảnh này còn có linh thảo cao cấp hơn, đám linh thú không để mắt là chuyện đương nhiên."
"Hả? Ý huynh là còn hơn thất giai? Này không phải là sẽ mất sức lắm sao? Ai mà đánh nổi mấy con yêu thú khủng bố bát giai, cửu giai chứ?"
"Là huynh không nổi nhưng người khác lại chưa chắc, đi thôi, vật ta tìm kiếm xuất hiện rồi, còn không nhanh là bị cướp mất bây giờ."
Khúc Diệp ái ngại nhân lấy trái cây, thu thập một chút đám người gia tộc, cả đám lại nhanh chóng theo chân Hoắc Mặc Nhan tiến về nơi đang diễn ra một màn mưa máu ác liệt.
Thiên Không Thạch nhìn như một viên đá bình thường, nhưng mà sức mạnh trong nó thì lại vô cùng lớn đối với tu luyện giả. Nhưng mà cái đám người đang đánh nhau vật lộn với con yêu thú khổng lồ kia lại không quan tâm lắm, bọn họ chủ yếu nhìn chằm chằm vào quả trứng màu đỏ bên trong cái ổ nhỏ mà thôi. Tội cho viên đá ấy, năm trơ trọi giữa bao viên đá khác, bị đem ra làm cầu bay đánh nhau, xong lại bị vứt bỏ thui lui giữa đống máu me.
Nơi này là một khu vực trống trải, chỉ có lưa thưa vài tảng đá lớn, mà chính giữa những tảng đá này lại có một cái ổ nhỏ, bên trong là một quả trứng đỏ rực như lửa nằm đó. Ban đầu có một đám người môn phái nào đó phát hiện ra, muốn chiếm lấy liền bị yêu thú thủ hộ xông ra giết chết hơn phân nửa người. Dẫn đến một trận tháo chạy thương vong vô số thu hút những thế lực xung quanh đó. Trước bảo vật ai mà chẳng tham lam, cho nên mới dẫn động trận chiến máu me này.
Mà đoàn người Khúc gia lúc này đang thần tốc di chuyển, tuy vẫn còn vết thương động do trận đánh ban nãy, nhưng quá trình di chuyển gặp vô số linh dược cao cấp khiến bọn họ vui không tả xiết. Không có bảo vật thì sao chứ, ai nói linh dược không tốt? Kẻ đó chắc chắn là tên ngốc!