Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 36 : Bí cảnh Huyền Thiên
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Nửa tháng nói ngắn không ngắn, mà nói dài cũng không hề dài, chớp mắt cái thôi đã đến ngày bí cảnh mở ra thông đạo.
Một ngày trước khi mở ra:......Khúc gia.......
Tại sảnh chính của Khúc gia, một đám đông người xếp hàng ngay ngắn, đệ tử gia tộc tập hợp đầy đủ nghe hiệu lệnh của trưởng lão tập trung nghe căn dặn của tộc trưởng Khúc Thực Khanh. Mà Hoắc Mặc Nhan một thân hắc bào đồ án hoa lệ đứng bên cạnh Khúc Diệp cũng lặng lẽ lướt qua một lần mấy gương mặt có vẻ có khả năng cạnh tranh trong bí cảnh. Nam đệ tử hiếu kì nhìn nam nhân yêu nghiệt hắc bào, người hâm mộ kẻ ganh tị, vài cái nữ nhân đệ tử mắt lấp lánh ngó chừng Hoắc Mặc Nhan pha nét thẹn thùng.
"Các đệ tử nghe kĩ, bí cảnh Huyền Thiên trăm năm mở ra một lần, ngày mai những người được chọn đi vào, cùng nhua cố gắng tìm kiếm cơ duyên các vị tôn giả tiền bối, bên trong nguy hiểm trùng trùng, cạnh tranh cùng các gia tộc, tông môn cũng vô cùng cao. Mạng nhất định phải giữ, còn mạng mới có thể dùng đồ, có nguy hiểm lập tức rút lui. Không phải chúng ta sợ sệt, mà cái gì cũng đều có quy luật của nó, ta không hi vong tranh chấp nội bộ xảy ra, cùng không mong toàn quân bị diệt, chỉ cầu bình an, coi như một lần trải nghiệm với các ngươi."
Chúng đệ tử hô hào lớn tiếng 'đã rõ' đồng thanh, Khúc Thực Khanh khẽ vuốt râu gật đầu, lại chắp tay quay sang hướng Hoắc Mặc Nhan cất tiếng kính trọng :"Hoắc công tử, chuyến đi này còn nhờ tiểu hữu chăm sóc Diệp nhi, Khúc Thực khanh ta có ơn tất báo."
"Khúc lão gia nói quá rồi, Khúc Diệp là bằng hữu của ta, quan tâm là chuyện tất nhiên." Hắn mỉm cười, lại liếc Khúc Diệp bên cạnh đang có chút thất thần, đáy mắt hiện ra nghi hoặc càng sâu.
"Ha ha...có lời này của tiểu hữu, ta quả thực bớt lo cho thằng nhãi này rồi." Nói đoạn giơ tay gõ một cái hồi hồn cho Khúc Diệp, thằng nhóc này đương lúc quan trọng lại đi suy nghĩ cái gì thất thần, mất mặt a~"
"Gia gia, ngài sao đánh ta?"
"Còn không phải ngươi cái vẻ mặt gì? Ngày mai vào đó cẩn thận nghe lời Hoắc tiểu hữu, tránh phát sinh xung đột, bảo toàn cái mạng mà trở về nghe không?"
Hứ, Khúc Diệp bĩu bĩu cái miệng, quay sang cười toe với bằng hữu mình bên cạnh :"Nhan huynh, chúng ta vào đó đi xông xáo một phen a, tên nào gây sự liền đánh hắn bầm dập liền tiện luyện tay ha?"
Hoắc Mặc Nhan không nói chỉ cười, quạt đen trên tay đong dưa phe phẩy tùy ý. Vẫn là một thân quý công tử thu hút vô số ánh nhìn, lại một hồi đưa tay xoa xoa đầu nhỏ tiểu nha đầu lấp ló phía sau cột trụ lớn.
Khúc tiểu Phiêu Phiêu lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn, nhỏ giọng hỏi :"Sao huynh phát hiện ra muội chứ? Muội rất nhẹ nhàng rồi mà?"
"Là tiểu nha đầu muội quá ngốc ha ha..."
"....." Huynh mới ngốc, cả nhà huynh đều ngốc!!!
Cả nhà Hoắc Mặc Nhan các vị phu nhân:....muốn cầm dao chém chết tiểu nha đầu này!
Thông đạo bí cảnh mỗi năm thay lần đều bất ngờ mở ra ở mỗi địa điểm khác nhau, tất nhiên cũng tạo ra chút gợi ý cho các thế lực đoán ra nó mở ra ở đâu. Lần này thông đạo mở ra ở một vùng đất bình nguyên khá an toàn, ngày xuất phát, tất cả các thế lực khu vực giao thông Tiểu Nam chủ với Tiểu Đông chủ đều có mặt. Ngay cả người tọa trấn hai khu vực Bắc Hải Không cùng Tào Kim Khánh cũng tới tham dự tọa trấn bên ngoài, tránh phát sinh xung đột ngoài ý muốn xảy ra.
Hoắc Mặc Nhan đứng bên đám người Khúc gia nhìn qua đám đông xung quanh đây, có vài gương mắt khá là quen nha? Bắc Hải Không, nữ nhân Tinh Kiếm phái Thẩm Kỳ Nhiên, An Ngũ Hành đáng thâm ý nhìn Khúc Diệp bên cạnh mình, ha dĩ nhiên là còn có vài người đã lâu không thấy.
Phía kia chả phải hai huynh muội phái Điệp Thiết núi Thương Thành à, Điệp Thiết môn nhỏ bé cũng tới tận đây tranh giành? Nghĩ lại thì càng cảm thấy buồn cười, cái ánh mắt bọn họ như hận không thể chém hắn ngàn vạn đao ấy. Dĩ nhiên là tốt thôi, bọn họ động hắn, hắn liền động lại, chút tiểu tâm tư không quan tâm thì rất thất lễ rồi.
"Di? Nhan huynh, huynh quen đám người kia sao? Vẻ mặt hận chết huynh kia a?" Khúc Diệp như có như khong nhìn đám người Điệp Thiết môn lại quay lại ẩn ẩn ý với Hoắc Mặc Nhan, này là muốn chọc người ha.
Lẽ nào chỉ có mình ta thấy vẻ yêu chiều của An Ngũ Hành dành cho huynh a?" Hắn cười nhạo liếc mắt nhìn về phía Chiêm Tinh tông, khiến mặt mũi Khúc tiểu công tử đỏ như tôm hấp, trợn mắt giận dỗi phớt lờ hắn. Ha ha, còn muốn chọc hắn?
Trong vòng một canh giờ, tất cả thế lực gần như đầy đủ, trên không trung không xa lắm xuất hiện một vòng xoáy hắc sắc, một thiếu niên áo choàng đen xinh đẹp tà mị bước ra. Phút chốc tiếng nói chuyện liền im bặt, có thể nghe được cả tiếng hít thở kích động.
Đây là một trong sáu vị đảo chủ a~, tu vi tuyệt đối vượt xa cả đám người ở đây. Một cái vung tay thôi cũng khiến bọn họ ăn khổ a.
Bắc Hải Không cùng Tào Kim Khánh là hai người phản ứng trước, cung kính chắp tay cúi chào :"Ma Nhân đại nhân."
Ma Nhân gật đầu không nói, vẫn một mặt lạnh lùng lơ lửng trên không quét mắt nhìn qua đám người bên dưới, ai ai cũng cảm thấy như có một làn sương lạnh quét qua cơ thể mình không dám lên tiếng, ngoại trừ Hoắc Mặc Nhan bình thản như không có chuyện gì.
"Trong một tháng tới, ta đích thân tọa trấn, không cần biết các ngươi thù oán hay hòa hữu, trái quy định liền giết!"
Đám người:.........
"Đã hoàn thành danh sách?" Thiếu niên lại lên tiếng, lần này hỏi lão giả Bắc Hải Không bên cạnh, liền một quyển danh sách xuất hiện trong tay.
"Vậy, liền làm đi."
Không cần ra hiệu, Bắc Hải Không cùng Tào Kim Khánh liền vung tay, xuất hiện trước mặt mỗi người đi vào một cái ngọc phù truyền tống khẩn cấp màu lam sinh động.
"Các vị, đây là ngọc phù truyền tống khẩn cấp, gặp nguy hiểm liền bóp nát rời đi. Người bị truyền tống ra liền mất tư cách đi vào. Thượng lộ bình an."
"Đa tạ đảo chủ đại nhân."
"Đi thôi."
Thông đạo một màu huyền thiết mở rộng ra không thấy bên kia, từng thế lực theo lớn nhỏ liền đi vào. Ban đầu là các đại tông môn, sau đó mới tới các gia tộc, tông môn nhỏ, cuối cùng là các nhóm tán tu khắp khu vực. Trong lúc chờ đợi, Khúc Diệp bên cạnh Hoắc Mặc Nhan khễ thì thầm nói chuyện về Ma Nhân.
"Huynh nói xem vị đại nhân kia bao tuổi nha? Thật thiếu niên xinh đẹp, quả nhiên không sai, một câu liền đúng 'đẹp mà độc'."
?????? Câu này còn có thể đem ra hình dung Ma Nhân? Nhướn mày, hắn cười cười tiện tay túm lấy tiểu công tử đi vào thông đạo.
Tuy nói bí cảnh thường thường giới hạn tu vi, nhưng tu vi cao hơn lại có thể đi vào không hề bị mảy may, bước qua thông đạo liền hiện ra trước mắt cảnh rừng rậm hoang sơ. Nhìn khung cảnh trước mắt, Hoắc Mặc Nhan bình tĩnh hơn nhiều so với đám người Khúc gia, bọn họ tuổi trẻ chưa qua rèn giũa, có kẻ còn hoảng hốt kinh hãi nhìn chằm hằm phía xa.
Không sai một cảnh tượng máu me xuất hiện, một đám côn trùng to tựa gấu lớn ngổn ngang bò qua bò lại, trên đầu đều dội một cái bọc như bọc trứng đỏ au còn vung vẩy ra chút mùi tanh của huyết nhục, cứ vậy mà không thèm để ý đám người đang rùng mình bên cạnh.
"Này là quái vật đi? Mẹ ta ơi, ta muốn về nhà..." Một nữ tử kinh hãi run run mở miệng, chỉ thiếu điềukhóc thét lên mà thôi.
"Yên lặng. Đi theo ta." Hoắc Mặc Nhan lên tiếng nói, xoay người đi về một hướng xa xa đám côn trùng đó. Phía sau hắn là Khúc Diệp ra hiệu đám người đi theo, bám sau hắn một mực không lên tiếng.
Lần đầu tiến vào bí cảnh đã chạm mặt vưới đám côn trùng lớn như vậy, mỗi đệ tử Khúc gia liền không khỏi lo lắng, tiếp đó bọn họ sẽ phải trải qua những chuyện gì nữa đây?
Tuy nhiên, cùng có vài người gan lớn không sợ hãi, ví dụ như Khúc Hàm mới gây sự với Hoắc Mặc Nhan kia. Nam nhaanto con yên lặng nghe chỉ đạo, không than thở cũng không sợ hãi, chỉ cau mày cảnh giác xung quanh.
Mỗi một đám người đi vào liền bị truyền tống tới từng nơi khác nhau trong bí cảnh, nếu muốn gặp nhau, chỉ có từng chút từng chút trải qua con đường lạ lầm tìm nhau mà thôi. Cứ nghĩ tới những con côn trùng kia, Khúc Diệp lại thấy tâm tư mình nặng nề, không biết tên kia có gặp khủng bố gì nguy hiểm hay không?
Đoàn người đi bộ vượt qua từng bụi cây rậm rạp, đi liền mấy khắc mới tới một đồng hoang vu điêu tàn, phía xa một đống đổ nát, hình như là kiến trúc lâu đình gì đó bị chấn nát. Tất cả thở ra một hơi lo lắng, không gặp phải đám côn trùng kinh dị là may mắn lắm rồi. Tộc trưởng quả nhiên nói không sai, cái mạng vẫn là quan trọng nhất, bọn họ cố giữ được là tốt lắm rồi.
"Nhan huynh, gia gia ta nói không sai, huynh thực sự rất có tài nha~"
"Ta nào có tài gì? Đi nhiều trải nhiều liền biết nhiều hơn thôi, đi thôi, vẫn là tìm nơi nào kín đáo an toàn chút, ta cũng lần đầu vào bí cảnh, không dám nói nơi này an toàn."
"Nghe huynh, chúng ta mau chóng đi thôi."
Nói lần đầu vào bí cảnh quả thực không sai, Hoắc Mặc Nhan hắn trước giờ chán ghét mấy cái được coi là bí cảnh này, nghĩ nghĩ 'chẳng qua chỉ là một không gian có vài cái bảo bối thôi sao, cần gì tranh nhau cướp đoạt như vậy! Hắn bảo vật có nhiều lắm rồi, không có chút nào ham muốn bảo bối không giá trị. Nếu không phải nhiệm vụ hệ thống giao, thì còn lâu hắn mới vào đây. Còn có sau này không gian của hắn phải xây hoa lệ hào quang, ai như này đống đổ nát hoang vu như vậy đâu'. Lại thêm đánh giá một hồi lâu sau.
Bí cảnh Huyền Thiên xuất hiện cũng khá lâu rồi, nếu nói bảo bối thì tất nhiên vẫn có, nhưng đã bao thế hệ rồi, tranh cướp nhiều như vậy thì giàu cũng hóa trắng tay.
Thôi, vẫn là dẫn dắt đám trẻ tuổi này xông xáo một phen, cũng xem như cái loại vui đùa thiếu niên. Này không phải là nỗi phiền của hắn sao? Tự dưng cảm thấy bản thân hắn có chút tiếc nuối lại hối hận, mặc dù không biết tại sao, nhưng thâm tâm hắn vẫn hiện lên chút cảm giác hỗn loạn không hư không thực.
Cuối cùng thì là sao đây a?
Một ngày trước khi mở ra:......Khúc gia.......
Tại sảnh chính của Khúc gia, một đám đông người xếp hàng ngay ngắn, đệ tử gia tộc tập hợp đầy đủ nghe hiệu lệnh của trưởng lão tập trung nghe căn dặn của tộc trưởng Khúc Thực Khanh. Mà Hoắc Mặc Nhan một thân hắc bào đồ án hoa lệ đứng bên cạnh Khúc Diệp cũng lặng lẽ lướt qua một lần mấy gương mặt có vẻ có khả năng cạnh tranh trong bí cảnh. Nam đệ tử hiếu kì nhìn nam nhân yêu nghiệt hắc bào, người hâm mộ kẻ ganh tị, vài cái nữ nhân đệ tử mắt lấp lánh ngó chừng Hoắc Mặc Nhan pha nét thẹn thùng.
"Các đệ tử nghe kĩ, bí cảnh Huyền Thiên trăm năm mở ra một lần, ngày mai những người được chọn đi vào, cùng nhua cố gắng tìm kiếm cơ duyên các vị tôn giả tiền bối, bên trong nguy hiểm trùng trùng, cạnh tranh cùng các gia tộc, tông môn cũng vô cùng cao. Mạng nhất định phải giữ, còn mạng mới có thể dùng đồ, có nguy hiểm lập tức rút lui. Không phải chúng ta sợ sệt, mà cái gì cũng đều có quy luật của nó, ta không hi vong tranh chấp nội bộ xảy ra, cùng không mong toàn quân bị diệt, chỉ cầu bình an, coi như một lần trải nghiệm với các ngươi."
Chúng đệ tử hô hào lớn tiếng 'đã rõ' đồng thanh, Khúc Thực Khanh khẽ vuốt râu gật đầu, lại chắp tay quay sang hướng Hoắc Mặc Nhan cất tiếng kính trọng :"Hoắc công tử, chuyến đi này còn nhờ tiểu hữu chăm sóc Diệp nhi, Khúc Thực khanh ta có ơn tất báo."
"Khúc lão gia nói quá rồi, Khúc Diệp là bằng hữu của ta, quan tâm là chuyện tất nhiên." Hắn mỉm cười, lại liếc Khúc Diệp bên cạnh đang có chút thất thần, đáy mắt hiện ra nghi hoặc càng sâu.
"Ha ha...có lời này của tiểu hữu, ta quả thực bớt lo cho thằng nhãi này rồi." Nói đoạn giơ tay gõ một cái hồi hồn cho Khúc Diệp, thằng nhóc này đương lúc quan trọng lại đi suy nghĩ cái gì thất thần, mất mặt a~"
"Gia gia, ngài sao đánh ta?"
"Còn không phải ngươi cái vẻ mặt gì? Ngày mai vào đó cẩn thận nghe lời Hoắc tiểu hữu, tránh phát sinh xung đột, bảo toàn cái mạng mà trở về nghe không?"
Hứ, Khúc Diệp bĩu bĩu cái miệng, quay sang cười toe với bằng hữu mình bên cạnh :"Nhan huynh, chúng ta vào đó đi xông xáo một phen a, tên nào gây sự liền đánh hắn bầm dập liền tiện luyện tay ha?"
Hoắc Mặc Nhan không nói chỉ cười, quạt đen trên tay đong dưa phe phẩy tùy ý. Vẫn là một thân quý công tử thu hút vô số ánh nhìn, lại một hồi đưa tay xoa xoa đầu nhỏ tiểu nha đầu lấp ló phía sau cột trụ lớn.
Khúc tiểu Phiêu Phiêu lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn, nhỏ giọng hỏi :"Sao huynh phát hiện ra muội chứ? Muội rất nhẹ nhàng rồi mà?"
"Là tiểu nha đầu muội quá ngốc ha ha..."
"....." Huynh mới ngốc, cả nhà huynh đều ngốc!!!
Cả nhà Hoắc Mặc Nhan các vị phu nhân:....muốn cầm dao chém chết tiểu nha đầu này!
Thông đạo bí cảnh mỗi năm thay lần đều bất ngờ mở ra ở mỗi địa điểm khác nhau, tất nhiên cũng tạo ra chút gợi ý cho các thế lực đoán ra nó mở ra ở đâu. Lần này thông đạo mở ra ở một vùng đất bình nguyên khá an toàn, ngày xuất phát, tất cả các thế lực khu vực giao thông Tiểu Nam chủ với Tiểu Đông chủ đều có mặt. Ngay cả người tọa trấn hai khu vực Bắc Hải Không cùng Tào Kim Khánh cũng tới tham dự tọa trấn bên ngoài, tránh phát sinh xung đột ngoài ý muốn xảy ra.
Hoắc Mặc Nhan đứng bên đám người Khúc gia nhìn qua đám đông xung quanh đây, có vài gương mắt khá là quen nha? Bắc Hải Không, nữ nhân Tinh Kiếm phái Thẩm Kỳ Nhiên, An Ngũ Hành đáng thâm ý nhìn Khúc Diệp bên cạnh mình, ha dĩ nhiên là còn có vài người đã lâu không thấy.
Phía kia chả phải hai huynh muội phái Điệp Thiết núi Thương Thành à, Điệp Thiết môn nhỏ bé cũng tới tận đây tranh giành? Nghĩ lại thì càng cảm thấy buồn cười, cái ánh mắt bọn họ như hận không thể chém hắn ngàn vạn đao ấy. Dĩ nhiên là tốt thôi, bọn họ động hắn, hắn liền động lại, chút tiểu tâm tư không quan tâm thì rất thất lễ rồi.
"Di? Nhan huynh, huynh quen đám người kia sao? Vẻ mặt hận chết huynh kia a?" Khúc Diệp như có như khong nhìn đám người Điệp Thiết môn lại quay lại ẩn ẩn ý với Hoắc Mặc Nhan, này là muốn chọc người ha.
Lẽ nào chỉ có mình ta thấy vẻ yêu chiều của An Ngũ Hành dành cho huynh a?" Hắn cười nhạo liếc mắt nhìn về phía Chiêm Tinh tông, khiến mặt mũi Khúc tiểu công tử đỏ như tôm hấp, trợn mắt giận dỗi phớt lờ hắn. Ha ha, còn muốn chọc hắn?
Trong vòng một canh giờ, tất cả thế lực gần như đầy đủ, trên không trung không xa lắm xuất hiện một vòng xoáy hắc sắc, một thiếu niên áo choàng đen xinh đẹp tà mị bước ra. Phút chốc tiếng nói chuyện liền im bặt, có thể nghe được cả tiếng hít thở kích động.
Đây là một trong sáu vị đảo chủ a~, tu vi tuyệt đối vượt xa cả đám người ở đây. Một cái vung tay thôi cũng khiến bọn họ ăn khổ a.
Bắc Hải Không cùng Tào Kim Khánh là hai người phản ứng trước, cung kính chắp tay cúi chào :"Ma Nhân đại nhân."
Ma Nhân gật đầu không nói, vẫn một mặt lạnh lùng lơ lửng trên không quét mắt nhìn qua đám người bên dưới, ai ai cũng cảm thấy như có một làn sương lạnh quét qua cơ thể mình không dám lên tiếng, ngoại trừ Hoắc Mặc Nhan bình thản như không có chuyện gì.
"Trong một tháng tới, ta đích thân tọa trấn, không cần biết các ngươi thù oán hay hòa hữu, trái quy định liền giết!"
Đám người:.........
"Đã hoàn thành danh sách?" Thiếu niên lại lên tiếng, lần này hỏi lão giả Bắc Hải Không bên cạnh, liền một quyển danh sách xuất hiện trong tay.
"Vậy, liền làm đi."
Không cần ra hiệu, Bắc Hải Không cùng Tào Kim Khánh liền vung tay, xuất hiện trước mặt mỗi người đi vào một cái ngọc phù truyền tống khẩn cấp màu lam sinh động.
"Các vị, đây là ngọc phù truyền tống khẩn cấp, gặp nguy hiểm liền bóp nát rời đi. Người bị truyền tống ra liền mất tư cách đi vào. Thượng lộ bình an."
"Đa tạ đảo chủ đại nhân."
"Đi thôi."
Thông đạo một màu huyền thiết mở rộng ra không thấy bên kia, từng thế lực theo lớn nhỏ liền đi vào. Ban đầu là các đại tông môn, sau đó mới tới các gia tộc, tông môn nhỏ, cuối cùng là các nhóm tán tu khắp khu vực. Trong lúc chờ đợi, Khúc Diệp bên cạnh Hoắc Mặc Nhan khễ thì thầm nói chuyện về Ma Nhân.
"Huynh nói xem vị đại nhân kia bao tuổi nha? Thật thiếu niên xinh đẹp, quả nhiên không sai, một câu liền đúng 'đẹp mà độc'."
?????? Câu này còn có thể đem ra hình dung Ma Nhân? Nhướn mày, hắn cười cười tiện tay túm lấy tiểu công tử đi vào thông đạo.
Tuy nói bí cảnh thường thường giới hạn tu vi, nhưng tu vi cao hơn lại có thể đi vào không hề bị mảy may, bước qua thông đạo liền hiện ra trước mắt cảnh rừng rậm hoang sơ. Nhìn khung cảnh trước mắt, Hoắc Mặc Nhan bình tĩnh hơn nhiều so với đám người Khúc gia, bọn họ tuổi trẻ chưa qua rèn giũa, có kẻ còn hoảng hốt kinh hãi nhìn chằm hằm phía xa.
Không sai một cảnh tượng máu me xuất hiện, một đám côn trùng to tựa gấu lớn ngổn ngang bò qua bò lại, trên đầu đều dội một cái bọc như bọc trứng đỏ au còn vung vẩy ra chút mùi tanh của huyết nhục, cứ vậy mà không thèm để ý đám người đang rùng mình bên cạnh.
"Này là quái vật đi? Mẹ ta ơi, ta muốn về nhà..." Một nữ tử kinh hãi run run mở miệng, chỉ thiếu điềukhóc thét lên mà thôi.
"Yên lặng. Đi theo ta." Hoắc Mặc Nhan lên tiếng nói, xoay người đi về một hướng xa xa đám côn trùng đó. Phía sau hắn là Khúc Diệp ra hiệu đám người đi theo, bám sau hắn một mực không lên tiếng.
Lần đầu tiến vào bí cảnh đã chạm mặt vưới đám côn trùng lớn như vậy, mỗi đệ tử Khúc gia liền không khỏi lo lắng, tiếp đó bọn họ sẽ phải trải qua những chuyện gì nữa đây?
Tuy nhiên, cùng có vài người gan lớn không sợ hãi, ví dụ như Khúc Hàm mới gây sự với Hoắc Mặc Nhan kia. Nam nhaanto con yên lặng nghe chỉ đạo, không than thở cũng không sợ hãi, chỉ cau mày cảnh giác xung quanh.
Mỗi một đám người đi vào liền bị truyền tống tới từng nơi khác nhau trong bí cảnh, nếu muốn gặp nhau, chỉ có từng chút từng chút trải qua con đường lạ lầm tìm nhau mà thôi. Cứ nghĩ tới những con côn trùng kia, Khúc Diệp lại thấy tâm tư mình nặng nề, không biết tên kia có gặp khủng bố gì nguy hiểm hay không?
Đoàn người đi bộ vượt qua từng bụi cây rậm rạp, đi liền mấy khắc mới tới một đồng hoang vu điêu tàn, phía xa một đống đổ nát, hình như là kiến trúc lâu đình gì đó bị chấn nát. Tất cả thở ra một hơi lo lắng, không gặp phải đám côn trùng kinh dị là may mắn lắm rồi. Tộc trưởng quả nhiên nói không sai, cái mạng vẫn là quan trọng nhất, bọn họ cố giữ được là tốt lắm rồi.
"Nhan huynh, gia gia ta nói không sai, huynh thực sự rất có tài nha~"
"Ta nào có tài gì? Đi nhiều trải nhiều liền biết nhiều hơn thôi, đi thôi, vẫn là tìm nơi nào kín đáo an toàn chút, ta cũng lần đầu vào bí cảnh, không dám nói nơi này an toàn."
"Nghe huynh, chúng ta mau chóng đi thôi."
Nói lần đầu vào bí cảnh quả thực không sai, Hoắc Mặc Nhan hắn trước giờ chán ghét mấy cái được coi là bí cảnh này, nghĩ nghĩ 'chẳng qua chỉ là một không gian có vài cái bảo bối thôi sao, cần gì tranh nhau cướp đoạt như vậy! Hắn bảo vật có nhiều lắm rồi, không có chút nào ham muốn bảo bối không giá trị. Nếu không phải nhiệm vụ hệ thống giao, thì còn lâu hắn mới vào đây. Còn có sau này không gian của hắn phải xây hoa lệ hào quang, ai như này đống đổ nát hoang vu như vậy đâu'. Lại thêm đánh giá một hồi lâu sau.
Bí cảnh Huyền Thiên xuất hiện cũng khá lâu rồi, nếu nói bảo bối thì tất nhiên vẫn có, nhưng đã bao thế hệ rồi, tranh cướp nhiều như vậy thì giàu cũng hóa trắng tay.
Thôi, vẫn là dẫn dắt đám trẻ tuổi này xông xáo một phen, cũng xem như cái loại vui đùa thiếu niên. Này không phải là nỗi phiền của hắn sao? Tự dưng cảm thấy bản thân hắn có chút tiếc nuối lại hối hận, mặc dù không biết tại sao, nhưng thâm tâm hắn vẫn hiện lên chút cảm giác hỗn loạn không hư không thực.
Cuối cùng thì là sao đây a?