Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 35 : Diệp - Hành 1
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Khúc gia dù sao cũng là một đại gia tộc lớn, so không bằng đại tông môn nhưng cũng đủ chân cạnh tranh với tông môn nhỏ khác, gia quy cùng giáo dưỡng khẳng định cần thiết. Tuy rằng được gia chủ Khúc gia nhắc nhở trước, nhưng vẫn có vài kẻ không chịu an ổn chút nào.
Chẳng hạn như Khúc Hàm là nhi tử của tam trưởng lão, tính tình vốn nóng nảy, bốc đồng, chịu một chút kích thích thôi là phát hỏa rồi. (kiểu như tay nhanh hơn não vậy ấy)
Sáng sớm còn pha chút hơi sương se lạnh, Hoắc Mặc Nhan cả đêm bên trong không gian thức hải đánh dã chiến với Tiêu Tương thần thanh khí sảng đi dạo ven hồ nhỏ. Hồ nước xanh xanh lại lay động đàn cá ngoi lên hô hấp, nhìn thế nào cũng thấy yên tĩnh thanh bình.
Bên ngoài cánh cửa gỗ tiểu viện nhỏ phát ra tiếng ầm ầm vang vọng, tâm tình vui vẻ của Hoắc Mặc Nhan cũng từ đó biến mất, vung tay khiến cánh cửa viện mở ra. Một nam nhân thân mình cao to mặt mũi thâm trầm đi tới, này là không có ý tốt rồi a~
Nam nhân cao lớn đi tới trước mắt Hoắc Mặc Nhan mà chằm chằm nhìn hắn, môi liền mấp máy mở ra hỏi :"Ngươi là bằng hữu Khúc Diệp tiểu tử kia?"
"Ngươi là ai nha? Khúc gia lại có kẻ bất kính với khách như vậy?"
"Khúc Hàm, nghe nói ngươi rất mạnh?"
Hắn mạnh thì có liên quan gì tới tên to con này không nhỉ??? Bất quá nhìn tên này tu vi không tệ, so với Khúc Diệp mạnh hơn một chút, cũng coi như một thế hệ trẻ thiên tài đại gia tộc. Không do dự Hoắc Mặc Nhan liền đáp lại :"Mạnh hơn ngươi là được rồi!"
Này là kích thêm dầu vào lửa ha ha....
Sắc mặt Khúc Hàm so với ban nãy càng thêm âm trầm, liền lùi lại vài trượng, từ không gian giới trên tay lấy ra một bình khí hình dáng thon dài sắc bén.
"Ta với ngươi so tài một chút."
"Ngươi không đủ mạnh để so tài với ta, khuyên ngươi một câu, đừng để miệng lưỡi kẻ khác làm hư tâm trí tư duy ngươi. Bị bán còn giúp người ta đếm tiền."
"......."
"Cút ra ngoài." Hoắc Mặc Nhan hừ lên một tiếng mà nói, phía sau bức tường cửa gỗ liền xuất hiện mấy tên thập thò lén lút, bọn họ bị một lực đạo uy áp làm cho ngã chổng vó, hốt hoảng vội đứng dậy muốn chạy đi. Không như ý lắm không chạy được lại còn bị ép buộc tiến vào viện, cả đám mặt mũi trắng xanh tức giận.
"Thấy không? Ngươi tuy có tài về mặt thực lực, lại chậm suy nghĩ thấu đáo, dễ bị mấy kẻ như này lợi dụng, sớm muộn chỉ tổn hại thiên tài như ngươi." Hắn nói xong rồi mà vẫn chỉ thấy được một bộ mặt không quan tâm của Khúc Hàm, thực má nó tức chết hắn. Tên to con này đúng là xuẩn hết chỗ nói rồi!!!
Hừ, không muốn nói với mấy tên đầu óc này nữa, tốn nược bọt quá đi. Quay sang híp mắt nhìn cái đám người kia, thả ra chút uy áp vây quanh tiểu viện coi như dạy dỗ, Hoắc Mặc Nhan thong thả buông lời :" Lần sau bớt trêu trọc ta, nếu không Khúc gia này coi như hủy đi cũng không thành vấn đề."
Không quan tâm một đám rảnh hơi, hắn vung quạt rời đi tiểu viện, tới chỗ ở Khúc Diệp thông báo vào câu liền rời đi. Còn vấn đề đi đâu, tất nhiên không thể nói cho Khúc Diệp biết, coi như thăm thú vài nơi cảnh đẹp đi.
--------------------Một chút câu chuyện của Khúc Diệp--------------------
"Diệp Diệp, ngươi nói xem công phu trên giường của phu quân thế nào, đủ để ngươi thỏa mãn không." Họ An nào đó đang ra sức cày cấy trên người nào đó vung lên ý cười mà hỏi, động tác thân dưới liên tục va chạm tạo ra tiếng động rõ mồn một.
"Uh... a a...chậm, chậm chút tổ sư ngươi a~..."
Tiểu công tử Khúc Diệp một thân mồ hôi bị cưỡng ép lật người, tay bám lấy đêm bông mà nghiến rắng, đau đớn lẫn khoái cảm đan xen khiến hắn không biết có nêm đạp tên khốn nạn kia hay không. Suốt một ngày rồi, hắn bị đè nguyên một ngày rồi đó, nơi kia hẳn cũng sưng vù vù lên cả rồi thế mà cái tên kia vẫn có thể làm hắn được. Số hắn phân chó hay gì, tại sao ông trời lại cho hắn cảm nhận cái nửa sướng nửa đau này chứ, hắn là nam nhân aaaa...
"Khống trả lời?" Vậy thì tiếp tục cho tới khi trả lời thì thôi.
Động tác An Ngũ Hành càng thêm thô bạo, hạ thân cả hai vang lên từng tiếng 'bạch' 'bạch' thâm thúy lại dâm dục, cả căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục của hai nam nhân.
"Ngươi.. khi dễ ta, ô ô... chậm thôi, chậm thôi nha~" Hét lên một tiếng, Khúc tiểu công tử rùng mình mà bắn ra, cả người thoát lực hổn hển thở, ấy mà bông cúc vẫn vẫn mạnh liệt co thắt hứng trọn từng cái va chạm từ người kia. Hắn không biết bản thân đã ra bao nhiêu lần, dù thể chất có tu vi mạnh mẽ hơn người thường hơn nữa, nhưng cứ với cái tình trạng này, hắn không chết vì sung sướng thì cũng tinh tẫn nhân vong. Nhiều lúc Khúc Diệp tự hỏi An Ngũ Hành kẻ này lấy đâu ra lắm sức như thế, hành hắn xuống không nổi giường, chân không chạm nổi đất như vậy, ông trời, cầu cho hắn chết vì tình dục cũng được a~ bó tay vị này
"Không chịu nổi nữa, ô ô....a uh...aaaa~"
"Nói, phu quân có thỏa mãn ngươi không?"
"A... thỏa...thỏa mãn.... dừng lại nha~ tên xấu xa ngươi a...."
Khúc Diệp hổn hển thở, không còn sức phản kháng, tay chân cũng buông thả mà mặc kệ, hắn vô lực rồi. Lại kể An Ngũ Hành sức lớn va chạm hạ thân, phân thân lớn ra vào tiểu cúc huyệt đã nở rộ ửng đỏ, hỗn loạn nhịp thở mở miệng cắn lấy đầu nhũ sưng phồng của Khúc Diệp mà rướn thân. Khoảnh khắc sau liền thẳng đứng tiết ra tinh hoa vào bên trong thân thể người dưới thân. Tiếng thở ồ ồ hòa lẫn tiếng nức nở nho nhỏ, vừa đáng yêu lại muốn người thương yêu. =.=
"Hỗn đản, khốn nạn, tên túng dục họ An ngươi.... a~"
"Vẫn còn hơi mắng ta? Ngươi là muốn thêm lần nữa đi?" Mỉm cười hôn hôn hai má mềm mại. Nghĩ càng ngày càng thấy thích cái cắn cái miệng nhỏ chanh chua này.
"......" Khúc Diệp nào còn muốn chửi, hắn chỉ âm thầm mắng trong lòng, tên kia muốn chết chứ hắn còn muốn sống đây!
Nhìn biểu tình không cam lòng của người bên dưới, An Ngũ Hành cười lớn, vươn tay ôm lấy thân thể mềm nhũn đầy dấu vết tình dục lên hướng bồn tắm lớn đi tới. Ôn nhu ân cần tẩy rửa sạch sẽ cả hai mới ôm người lên giường ngủ.
"Diệp Diệp, sau khi từ bí cảnh trở về, chúng ta nói rõ rồi thành thân, được không?"
Khúc tiểu công tử mặc thân người hầu hạ, nghe tới liền cáu kỉnh, tức giận :"Ta mới không thành thân với tên điên ngươi đi? Đừng có mơ, ngươi hại ta như vậy, ta mới không có điên như ngươi."
Mỉm cười như có như không, ôm chặt lấy thâm thể mềm mại, ôn nhu vuốt ve vài cái, An Ngũ Hành buông xuống nụ hôn nhẹ nhàng :"Không sao, ta chờ ngươi yêu ta a~" "Phi, ta mới không có yêu nam nhân, đặc biệt là ngươi." Xoay mông lại tức giận, hừ...
Ha ha, không yêu không sao, bất quá bọn họ đã lên giường rồi, tiểu công tử này muốn chạy cũng không chạy được!
"Hừ, ta mệt mỏi." Buông một câu, Khúc Diệp liền nhắm mắt, không bao lâu sau liền ngủ sâu giấc, tay chân vô thức ôm chặt lấy người bên cạnh mà dụi dụi, không có chút ý thức nào mình đang câu dẫn người. Liếc nhìn người lòng An Ngũ Hành cong cong khóe mắt, thoải mái hít sâu một hơi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Không nỡ bỏ qua chuyện tình hai người này, nên tui có viết thêm thì mọi người nếu không hợp hay không thích thể bỏ qua nha, cơ mà tui vẫn thích cặp này lắm cơ. Diệp Diệp nói vậy thôi ấy chứ về sau khóc ròng cái mặt ra á ◔◡◔
Hôm nay 1005 sinh nhật Tiêu Chiến, Happy Birthday Xiao Zhan, idol của tui hiu hiu ✿◠ 3 ◠✿
Chẳng hạn như Khúc Hàm là nhi tử của tam trưởng lão, tính tình vốn nóng nảy, bốc đồng, chịu một chút kích thích thôi là phát hỏa rồi. (kiểu như tay nhanh hơn não vậy ấy)
Sáng sớm còn pha chút hơi sương se lạnh, Hoắc Mặc Nhan cả đêm bên trong không gian thức hải đánh dã chiến với Tiêu Tương thần thanh khí sảng đi dạo ven hồ nhỏ. Hồ nước xanh xanh lại lay động đàn cá ngoi lên hô hấp, nhìn thế nào cũng thấy yên tĩnh thanh bình.
Bên ngoài cánh cửa gỗ tiểu viện nhỏ phát ra tiếng ầm ầm vang vọng, tâm tình vui vẻ của Hoắc Mặc Nhan cũng từ đó biến mất, vung tay khiến cánh cửa viện mở ra. Một nam nhân thân mình cao to mặt mũi thâm trầm đi tới, này là không có ý tốt rồi a~
Nam nhân cao lớn đi tới trước mắt Hoắc Mặc Nhan mà chằm chằm nhìn hắn, môi liền mấp máy mở ra hỏi :"Ngươi là bằng hữu Khúc Diệp tiểu tử kia?"
"Ngươi là ai nha? Khúc gia lại có kẻ bất kính với khách như vậy?"
"Khúc Hàm, nghe nói ngươi rất mạnh?"
Hắn mạnh thì có liên quan gì tới tên to con này không nhỉ??? Bất quá nhìn tên này tu vi không tệ, so với Khúc Diệp mạnh hơn một chút, cũng coi như một thế hệ trẻ thiên tài đại gia tộc. Không do dự Hoắc Mặc Nhan liền đáp lại :"Mạnh hơn ngươi là được rồi!"
Này là kích thêm dầu vào lửa ha ha....
Sắc mặt Khúc Hàm so với ban nãy càng thêm âm trầm, liền lùi lại vài trượng, từ không gian giới trên tay lấy ra một bình khí hình dáng thon dài sắc bén.
"Ta với ngươi so tài một chút."
"Ngươi không đủ mạnh để so tài với ta, khuyên ngươi một câu, đừng để miệng lưỡi kẻ khác làm hư tâm trí tư duy ngươi. Bị bán còn giúp người ta đếm tiền."
"......."
"Cút ra ngoài." Hoắc Mặc Nhan hừ lên một tiếng mà nói, phía sau bức tường cửa gỗ liền xuất hiện mấy tên thập thò lén lút, bọn họ bị một lực đạo uy áp làm cho ngã chổng vó, hốt hoảng vội đứng dậy muốn chạy đi. Không như ý lắm không chạy được lại còn bị ép buộc tiến vào viện, cả đám mặt mũi trắng xanh tức giận.
"Thấy không? Ngươi tuy có tài về mặt thực lực, lại chậm suy nghĩ thấu đáo, dễ bị mấy kẻ như này lợi dụng, sớm muộn chỉ tổn hại thiên tài như ngươi." Hắn nói xong rồi mà vẫn chỉ thấy được một bộ mặt không quan tâm của Khúc Hàm, thực má nó tức chết hắn. Tên to con này đúng là xuẩn hết chỗ nói rồi!!!
Hừ, không muốn nói với mấy tên đầu óc này nữa, tốn nược bọt quá đi. Quay sang híp mắt nhìn cái đám người kia, thả ra chút uy áp vây quanh tiểu viện coi như dạy dỗ, Hoắc Mặc Nhan thong thả buông lời :" Lần sau bớt trêu trọc ta, nếu không Khúc gia này coi như hủy đi cũng không thành vấn đề."
Không quan tâm một đám rảnh hơi, hắn vung quạt rời đi tiểu viện, tới chỗ ở Khúc Diệp thông báo vào câu liền rời đi. Còn vấn đề đi đâu, tất nhiên không thể nói cho Khúc Diệp biết, coi như thăm thú vài nơi cảnh đẹp đi.
--------------------Một chút câu chuyện của Khúc Diệp--------------------
"Diệp Diệp, ngươi nói xem công phu trên giường của phu quân thế nào, đủ để ngươi thỏa mãn không." Họ An nào đó đang ra sức cày cấy trên người nào đó vung lên ý cười mà hỏi, động tác thân dưới liên tục va chạm tạo ra tiếng động rõ mồn một.
"Uh... a a...chậm, chậm chút tổ sư ngươi a~..."
Tiểu công tử Khúc Diệp một thân mồ hôi bị cưỡng ép lật người, tay bám lấy đêm bông mà nghiến rắng, đau đớn lẫn khoái cảm đan xen khiến hắn không biết có nêm đạp tên khốn nạn kia hay không. Suốt một ngày rồi, hắn bị đè nguyên một ngày rồi đó, nơi kia hẳn cũng sưng vù vù lên cả rồi thế mà cái tên kia vẫn có thể làm hắn được. Số hắn phân chó hay gì, tại sao ông trời lại cho hắn cảm nhận cái nửa sướng nửa đau này chứ, hắn là nam nhân aaaa...
"Khống trả lời?" Vậy thì tiếp tục cho tới khi trả lời thì thôi.
Động tác An Ngũ Hành càng thêm thô bạo, hạ thân cả hai vang lên từng tiếng 'bạch' 'bạch' thâm thúy lại dâm dục, cả căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục của hai nam nhân.
"Ngươi.. khi dễ ta, ô ô... chậm thôi, chậm thôi nha~" Hét lên một tiếng, Khúc tiểu công tử rùng mình mà bắn ra, cả người thoát lực hổn hển thở, ấy mà bông cúc vẫn vẫn mạnh liệt co thắt hứng trọn từng cái va chạm từ người kia. Hắn không biết bản thân đã ra bao nhiêu lần, dù thể chất có tu vi mạnh mẽ hơn người thường hơn nữa, nhưng cứ với cái tình trạng này, hắn không chết vì sung sướng thì cũng tinh tẫn nhân vong. Nhiều lúc Khúc Diệp tự hỏi An Ngũ Hành kẻ này lấy đâu ra lắm sức như thế, hành hắn xuống không nổi giường, chân không chạm nổi đất như vậy, ông trời, cầu cho hắn chết vì tình dục cũng được a~ bó tay vị này
"Không chịu nổi nữa, ô ô....a uh...aaaa~"
"Nói, phu quân có thỏa mãn ngươi không?"
"A... thỏa...thỏa mãn.... dừng lại nha~ tên xấu xa ngươi a...."
Khúc Diệp hổn hển thở, không còn sức phản kháng, tay chân cũng buông thả mà mặc kệ, hắn vô lực rồi. Lại kể An Ngũ Hành sức lớn va chạm hạ thân, phân thân lớn ra vào tiểu cúc huyệt đã nở rộ ửng đỏ, hỗn loạn nhịp thở mở miệng cắn lấy đầu nhũ sưng phồng của Khúc Diệp mà rướn thân. Khoảnh khắc sau liền thẳng đứng tiết ra tinh hoa vào bên trong thân thể người dưới thân. Tiếng thở ồ ồ hòa lẫn tiếng nức nở nho nhỏ, vừa đáng yêu lại muốn người thương yêu. =.=
"Hỗn đản, khốn nạn, tên túng dục họ An ngươi.... a~"
"Vẫn còn hơi mắng ta? Ngươi là muốn thêm lần nữa đi?" Mỉm cười hôn hôn hai má mềm mại. Nghĩ càng ngày càng thấy thích cái cắn cái miệng nhỏ chanh chua này.
"......" Khúc Diệp nào còn muốn chửi, hắn chỉ âm thầm mắng trong lòng, tên kia muốn chết chứ hắn còn muốn sống đây!
Nhìn biểu tình không cam lòng của người bên dưới, An Ngũ Hành cười lớn, vươn tay ôm lấy thân thể mềm nhũn đầy dấu vết tình dục lên hướng bồn tắm lớn đi tới. Ôn nhu ân cần tẩy rửa sạch sẽ cả hai mới ôm người lên giường ngủ.
"Diệp Diệp, sau khi từ bí cảnh trở về, chúng ta nói rõ rồi thành thân, được không?"
Khúc tiểu công tử mặc thân người hầu hạ, nghe tới liền cáu kỉnh, tức giận :"Ta mới không thành thân với tên điên ngươi đi? Đừng có mơ, ngươi hại ta như vậy, ta mới không có điên như ngươi."
Mỉm cười như có như không, ôm chặt lấy thâm thể mềm mại, ôn nhu vuốt ve vài cái, An Ngũ Hành buông xuống nụ hôn nhẹ nhàng :"Không sao, ta chờ ngươi yêu ta a~" "Phi, ta mới không có yêu nam nhân, đặc biệt là ngươi." Xoay mông lại tức giận, hừ...
Ha ha, không yêu không sao, bất quá bọn họ đã lên giường rồi, tiểu công tử này muốn chạy cũng không chạy được!
"Hừ, ta mệt mỏi." Buông một câu, Khúc Diệp liền nhắm mắt, không bao lâu sau liền ngủ sâu giấc, tay chân vô thức ôm chặt lấy người bên cạnh mà dụi dụi, không có chút ý thức nào mình đang câu dẫn người. Liếc nhìn người lòng An Ngũ Hành cong cong khóe mắt, thoải mái hít sâu một hơi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Không nỡ bỏ qua chuyện tình hai người này, nên tui có viết thêm thì mọi người nếu không hợp hay không thích thể bỏ qua nha, cơ mà tui vẫn thích cặp này lắm cơ. Diệp Diệp nói vậy thôi ấy chứ về sau khóc ròng cái mặt ra á ◔◡◔
Hôm nay 1005 sinh nhật Tiêu Chiến, Happy Birthday Xiao Zhan, idol của tui hiu hiu ✿◠ 3 ◠✿