Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 34 : Khúc gia
Ngày đăng: 23:30 19/02/21
Bí cảnh Huyền Thiên nghe nói là một trong thất đại bảo đồ của tầng hạ đại lục Thần chủ, trăm năm liền mở ra một lần, mỗi lần có giới hạn thời gian một tháng, còn có chỉ tu vi dưới Thượng cấp mới được phép vào. Cho nên mỗi lần bí cảnh mở ra, các tông môn, gia tộc đều tuyển chọn ra các đệ tử ưu tú vào đấy tìm kiếm cơ duyên bảo vật.
Để tạo ra một bí cảnh thực lực cao cấp, ít nhất tu vi cũng phải trên cả Tiên cấp, cấp bậc thần thánh tới nơi rồi, không chỉ tu vi cao, mà bản thân chủ nhân bí cảnh cũng phải đến cực hạn cái chết mới có thể để lại tồn tại một cái không gian độc lập này. Vậy nên có thể suy tính được rằng, nếu một ngày Hoắc Mặc Nhan chết đi, một bí cảnh mới của chính hắn ra đời, này là tạo phúc cho muôn người a~
Nghe qua giải thích về bí cảnh của Ma Nhân, Hoắc Mặc Nhan ném bay cái chén ngọc trong tay, đây là muốn hắn chết sớm à!!!
"Haha Hoắc Hoắc nào có dễ chết như vậy đi? Này trừ phi xuất hiện một cái tồn tại siêu cấp vượt ngài thì mới có khả năng nha."
Phiiii hắn mới không có tin, muốn hắn chết, chắc chắn kẻ kia là người chết trước đấy!
Trừng mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp còn đang cười cợt đáng ghét kia, hắn muốn đi rửa tội cho đôi mắt của mình ngay lập tức, cuối cùng vẫn lấy bình tình mà dùng thần thức uy ép. Ma Nhân thổ huyết KO.
"Vậy là còn nửa tháng nữa thì bí cảnh mở ra, đám người kia mời ngươi ở lại tọa trấn nha?"
"Di? Tọa trấn chỉ là cái cớ, bọn họ mới sợ bị cướp đoạt liền mơi ta ở lại giữ lộc thì có, không túm lấy ít đồ trong tay bọn họ ta mưới không thèm ở lại. Haizzz tóm lại thì cũng là bảo vật bí cảnh nha, hình như lâu lắm rồi Thần chủ đại nhân chưa phát bổng lộc đi?"
Còn không phát? Chứ không phải tên này đảo chủ Nghịch Tà không thích đồ dùng mà thích tiền hơn à. Còn có già cái miệng mà nói hắn!
Liếc mắt hờ hững nhìn về phái tửu lâu đối diện, Hoắc Mặc Nhan phát hiện thân ảnh khá quen Khúc Diệp tiểu công tử đang giận dữ ném bát đìa hướn về một nam nhân trắng trẻo, chính là cái tên ẻo lả An Ngũ Hành. Gian tình không thể che giấu, hắn híp hờ mắt vừa uống rượu vừa ra dáng cắn hạt dưa xem kịch hay.
"Song tu nam nam? Hoắc Hoắc hứng thú với cái loại chuyện này?" Ma Nhân cũng tò mò hứng thú nhìn sang, một tên tiểu cong tử thế gia với một tên áo bào tông môn trắng trẻo, thú vị nha~
"Hoắc Hoắc, ngài nói xem tên nào ở trên tên nào dưới a?"
"Ẻo lả ở trên, tiểu công tử họ Khúc song tu nam nam, để lão gia gia hắn thấy không biết tức chết hay không đi haha..."
Ma Nhân nhìn lại bản thân một chút, xoay người cười xinh đẹp, nụ cười câu hồn lạc phách trưng ra :"Ngài xem ta cũng không kém nữ nhân nha?"
"Ngươi không có ngực, cũng không có cái kia, không hứng thú." Thong thả uống rượu tiếp, lạnh nhạt. ¯(¬‿¬)/¯
"....." (ಥ ̯ ಥ)
Tổn thương sâu sắc Ma Nhân, thiếu niên áo choàng đen liền ngoắt mặt không quan tâm sự đời, vung tay áo biến mất không chào hỏi.
Hoắc Mặc Nhan ngồi trên ghế mỉm cười, buông tay xuống chén rượu, đứng lên nhìn qua hướng Khúc Diệp bị chọc tức mà bỏ đi, hướng cái xuất hiện đuổi theo. Bỏ lại một bàn thức ăn còn khá, cái chén bị vỡ cùng một viên nguyên tinh trung phẩm lấp lánh ở đó bơ vơ.
Khúc Diệp cảm tháy hôm nay là một ngày đặc biệt xui xẻo, bị ép hẹn gặp lại còn bị chọc tức mà còn chưa kịp dùng bữa, cái bụng cũng trống rỗng mà kêu gào đói khát. Tất cả đều tại cái tên đáng chết họ An đó, mất mặt bản công tử, hừ!!!
Còn đang mải chửi cái tên ẻo lả kia trong bụng, Khúc Diệp liền nghe thấy tiếng gọi khá quen, ngoảnh lại thấy một bằng hữu bị mình lạc mất hôm đại điển Tinh Kiếm phái kia.
"Nhan huynh, thực sự là huynh, ta còn sợ huynh có bị đám kia bắt đi không, huynh chạy đi đâu ta tìm không thấy đi?"
"Hôm đó loạn quá, ta đánh quên trời quên đất, đuổi theo một cái tàn dư liền lạc ngoài sơn dã. Vừa mới trở về thành trấn thì thấy huynh cãi nhau với đệ tử Chiêm Tinh tông, liền đi theo huynh."
Khúc Diệp nhìn coi bộ dạng thong dong của hắn mà có vẻ không tin tưởng cho lắm, lại nghe mấy từ Chiêm Tinh tông liền buồn bực không biết nói gì.
"Sao vậy? Hình như huynh chưa ăn gì đi? Ta bên ngoài kiếm được loại quả này thực ngon, ăn tạm đi?" Hoắc Mặc Nhan cười cười lấy ra một chùm quả màu đỏ chót căng mọng nước, lại tỏa ra hương thơm nức mũi, linh khí bay lượn vấn vương xung quanh, nhìn thôi cũng trông thực ngon.
"Này quả gì a? Nhìn ngon quá, cho ta thật sao?" Khúc Diệp tròn mắt kinh ngạc nhìn, lại nâng niu chùm quả trong tay, háo hức muốn thử ngay tới nơi rồi.
"Haha đã nói cho là cho, sẽ không lấy lại, bụng đói không tốt!" Hắn cười nói, tay đung đưa cái quạt, gật đầu xác nhận với Khúc Diệp chắc chắn không đòi lại. Một chùm linh quả mà thôi, hắn còn chưa có keo kiệt một chùm này đâu a~
Khúc tiểu công tử sung sướng cắn lấy một quả, vị ngọt ngọt chua chua lan tràn trong miệng, liền ném miệng liên tục vui vẻ.
Linh quả nơi này là đồ hiếm, quả thực ít a, đến vị dại nhân đứng đầu khu vực tiểu Nam chủ còn chỉ dùng khi thiết đãi yến tiệc cao tầng mà thôi a~, nguyên nhân chủ yếu linh quả không thể phát triển nơi này chính là linh khí quá ít, ít nhất cái đại lục này a~.
Xoa xoa cái bụng mới lấp đầy được một chút, Khúc Diệp ái ngại cười cười với Hoắc Mặc Nhan, liền mở miệng mời hắn tới Khúc gia ở lại. Lại nghe Hoắc Mặc Nhan nhắc tới có ý muốn đi vào bí cảnh Huyền Thiên liền nhất quyết giữ hắn ở lại Khúc gia cùng đi chúng.
Danh ngạch của các gia tộc rơi vào mười người, không cần biết ngươi có phải hya không con của gia chủ, chỉ cần có thwucj lực liền có quyền tham gia, cường giả vi tôn, nắm đấm là đạo lí nói chuyện.
Khúc gia cũng là một gia tộc lớn, đệ tử cũng thuộc dạng thực lực, tọa trấn một cái gia tộc ít nhất cũng tu vi Cao cấp cửu phẩm hay Thượng cấp phẩm, nếu không dễ bị các gia tộc khác liên thủ tiêu diệt, thế cân bằng quy định ra mới dân an thái bình.
----Khúc gia: đại trạch chính......
"Ha ha, Diệp nhi kết bằng hữu một cái nhân vật a, hảo hảo tốt, các ngươi lão gia hỏa bớt làm chuyện khó xử cho ta, không nên chọc giận hắn nam nhân." Lão gia gia Khúc Thực Khanh của Khúc Diệp nhìn theo bóng lưng nam nhân xám bào mà vuốt chòm râu trắng nhắc nhở mấy vị trưởng lão trong tộc, lại vui vẻ vì cháu trai mình có một bằng hữu tốt.
Nói rồi lão liền đi khỏi đại trạch, để lại mấy lão gia hỏa ngồi lại nhìn nhau thâm ý.
Rời khỏi trạch viện chào hỏi tộc trưởng gia chủ Khúc gia, Hoắc Mặc Nhan liền được Khúc Diệp đưa tới một gian trạch viện nhỏ khác, trông thực sạch sẽ, có cây xanh mơn mởn chồi non, lại hồ cá trong veo thủy tuyền bơi lội, cây cầu nhỏ vắt ngang qua tạo thành cảnh đẹp ý thơ.
"Nhan huynh, phòng ta ngay kế bên tay trái, có chuyện gì cứ nói với ta nha, kẻ nào không biết thân biết phận huynh cứ đánh mạnh kẻ đó cho ta, toàn lũ mắt cao hơn đầu, óc đậu hũ." Khúc Diệp buồn bực nói, thế này nội tình gia tộc cũng không hòa thuận a~
"Đại gia tộc nào không có tranh đua, ta lại không có chiếm cái danh ngạch nào nhà huynh, không sợ người nào gây rối."
"Lo vẫn còn hơn không, huynh không biết chứ mấy tên đó luôn ghen tỵ ta a, lần nào chả kiếm chuyện với ta đi."
Hoắc Mặc Nhan thu quạt, ngắt xuống mọt chiếc lá xanh min màng nhẹ xoa xoa, thong dong cười hỏi Khúc Diệp vừa làm ra hành động bất ngờ.
"Như này có tính phiến phức không?"
Theo lời hắn nói ra, chiếc lá mềm mại tựa như một chiếc phiến sắt vượt gió cắm vào bức tường vang lên sắc bén nhọn hoắt bên tai. Một cái đầu nữ hài tử giật mình ngã 'bịch' xuống nền gạch gây nên chú ý của Khúc tiểu công tử.
Nữ hài dỏm đáng yêu mặt sợ hãi nhìn chiếc lá kia, nước mắt ầng ậng đỏ vành mắt, giọng cũng run run kêu lên :"Ca ca."
"Hả? Tiểu Phiêu, muội ở đó làm cái gì?"
"Ta, ta, ta... thấy huynh dẫn bằng hữu liền tới xem, ô ô... mà ta sợ a, bằng hữu huynh..."
"Ai kêu muội lấp ló làm cái gì a? Mau lại đây, bằng hữu ca ca Nhan huynh."
Tiểu cô nương chật vật chạy tới núp sau lưng Khúc Diệp, hé lộ cái đầu nhỏ tròn mắt ngó Hoắc Mặc Nhan.
Một đầu tiểu cô nương khả ái, trông thực tội nghiệp ha.
Gõ cái đầu nhỏ phía sau một cái, Khúc Diệp cười yêu thương :"Đây là muội muội ta, Khúc Phiêu, xấu hổ rồi, muội muội ta từ nhỏ đã ngốc vậy, huynh đừng chê cười nha."
"Không chê, tiểu cô nương xinh xắn, là ta làm muội sợ, này quà gặp mặt đi?" Hắn đưa ra tiểu cô nương nhỏ một hộp ngọc màu đỏ, tỏa ra ngập tràn linh khí lượn lờ.
"Không được, này quá quý giá, không thể nhận, không thể nhận."
"Ta cho huynh sao? Huynh không có quà a~ này là tiểu muội muội quà ta tặng nàng. Nãy khiến muội sợ, ca ca quà này muội nhận ca ca vui vẻ đi?"
Tiểu nha đầu chớp mắt nhìn a~ ca ca nên nhận hay không a? Vị ca ca này thực đẹp, lại còn tốt nữa, lần đầu gặp còn tặng nàng quà, thích quá đi!!! Hai tay nhỏ vươn ra nhận hộp ngọc, yêu thích không thôi tươi cười ngó ngó hắn.
Như vậy mưới là bé ngoan a, sau này bánh bao nhà hắn hẳn càng đáng yêu hơn đi? Càng nghĩ, Hoắc Mặc Nhan lại càng nhìn tiểu cô nương nhỏ nhỏ này hợp mắt, thực thích!
Ánh mắt đó là ý gì??? 'Đùng' một cái, não bộ Khúc tiểu công tử nổ banh một tiếng, lẽ nào Nhan huynh có ý với tiểu nha đầu này? Aaa không thể, nha đầu này mới có mười tuổi nha, em gái hắn mà á~
"Nghĩ bậy bạ cái gì? Ta thực yêu mến nha đầu này, tương lai còn vượt xa huynh, không cẩn thận huynh bị bỏ xa."
Hoắc Mặc Nhan tiếng nói thức tỉnh suy nghĩ bậy bạ Khúc Diệp, hắn xoa đầu tiểu cô nương, mỉm cười nói :"Keu ta Nhan ca ca, ta cũng coi như một ca ca của muội, ai dám bắt nạt muội liền nói ta, ta đánh kẻ đó?"
"Ca ca, đa tạ huynh, huynh thực tốt, lại còn đẹp hơn ca ca ta nữa."
"Nha đầu thối, ta không đẹp không tốt vưới muội bao giờ hả, cái miệng chỉ giỏi nịnh nọt, đi theo ai học xấu hả!!!" :"Huynh!"
"Muội...." Khúc●cứng họng cạn lời không còn gì cãi lại●Diệp chỉ biết sâu sắc đen mặt trầm mặc.
"Ta đi khoe gia gia, Nhan ca ca, lát nữa ta sẽ nấu món ngon nhất ta hay làm cho huynh, gặp lại nha."
"Được!"
Nha đầu thối, ta mới là ca ca muội mà, muội gọi người ngoài còn thân thiết hơn cả ta, ta phi a~! ಠ╭╮ಠ 凸
Để tạo ra một bí cảnh thực lực cao cấp, ít nhất tu vi cũng phải trên cả Tiên cấp, cấp bậc thần thánh tới nơi rồi, không chỉ tu vi cao, mà bản thân chủ nhân bí cảnh cũng phải đến cực hạn cái chết mới có thể để lại tồn tại một cái không gian độc lập này. Vậy nên có thể suy tính được rằng, nếu một ngày Hoắc Mặc Nhan chết đi, một bí cảnh mới của chính hắn ra đời, này là tạo phúc cho muôn người a~
Nghe qua giải thích về bí cảnh của Ma Nhân, Hoắc Mặc Nhan ném bay cái chén ngọc trong tay, đây là muốn hắn chết sớm à!!!
"Haha Hoắc Hoắc nào có dễ chết như vậy đi? Này trừ phi xuất hiện một cái tồn tại siêu cấp vượt ngài thì mới có khả năng nha."
Phiiii hắn mới không có tin, muốn hắn chết, chắc chắn kẻ kia là người chết trước đấy!
Trừng mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp còn đang cười cợt đáng ghét kia, hắn muốn đi rửa tội cho đôi mắt của mình ngay lập tức, cuối cùng vẫn lấy bình tình mà dùng thần thức uy ép. Ma Nhân thổ huyết KO.
"Vậy là còn nửa tháng nữa thì bí cảnh mở ra, đám người kia mời ngươi ở lại tọa trấn nha?"
"Di? Tọa trấn chỉ là cái cớ, bọn họ mới sợ bị cướp đoạt liền mơi ta ở lại giữ lộc thì có, không túm lấy ít đồ trong tay bọn họ ta mưới không thèm ở lại. Haizzz tóm lại thì cũng là bảo vật bí cảnh nha, hình như lâu lắm rồi Thần chủ đại nhân chưa phát bổng lộc đi?"
Còn không phát? Chứ không phải tên này đảo chủ Nghịch Tà không thích đồ dùng mà thích tiền hơn à. Còn có già cái miệng mà nói hắn!
Liếc mắt hờ hững nhìn về phái tửu lâu đối diện, Hoắc Mặc Nhan phát hiện thân ảnh khá quen Khúc Diệp tiểu công tử đang giận dữ ném bát đìa hướn về một nam nhân trắng trẻo, chính là cái tên ẻo lả An Ngũ Hành. Gian tình không thể che giấu, hắn híp hờ mắt vừa uống rượu vừa ra dáng cắn hạt dưa xem kịch hay.
"Song tu nam nam? Hoắc Hoắc hứng thú với cái loại chuyện này?" Ma Nhân cũng tò mò hứng thú nhìn sang, một tên tiểu cong tử thế gia với một tên áo bào tông môn trắng trẻo, thú vị nha~
"Hoắc Hoắc, ngài nói xem tên nào ở trên tên nào dưới a?"
"Ẻo lả ở trên, tiểu công tử họ Khúc song tu nam nam, để lão gia gia hắn thấy không biết tức chết hay không đi haha..."
Ma Nhân nhìn lại bản thân một chút, xoay người cười xinh đẹp, nụ cười câu hồn lạc phách trưng ra :"Ngài xem ta cũng không kém nữ nhân nha?"
"Ngươi không có ngực, cũng không có cái kia, không hứng thú." Thong thả uống rượu tiếp, lạnh nhạt. ¯(¬‿¬)/¯
"....." (ಥ ̯ ಥ)
Tổn thương sâu sắc Ma Nhân, thiếu niên áo choàng đen liền ngoắt mặt không quan tâm sự đời, vung tay áo biến mất không chào hỏi.
Hoắc Mặc Nhan ngồi trên ghế mỉm cười, buông tay xuống chén rượu, đứng lên nhìn qua hướng Khúc Diệp bị chọc tức mà bỏ đi, hướng cái xuất hiện đuổi theo. Bỏ lại một bàn thức ăn còn khá, cái chén bị vỡ cùng một viên nguyên tinh trung phẩm lấp lánh ở đó bơ vơ.
Khúc Diệp cảm tháy hôm nay là một ngày đặc biệt xui xẻo, bị ép hẹn gặp lại còn bị chọc tức mà còn chưa kịp dùng bữa, cái bụng cũng trống rỗng mà kêu gào đói khát. Tất cả đều tại cái tên đáng chết họ An đó, mất mặt bản công tử, hừ!!!
Còn đang mải chửi cái tên ẻo lả kia trong bụng, Khúc Diệp liền nghe thấy tiếng gọi khá quen, ngoảnh lại thấy một bằng hữu bị mình lạc mất hôm đại điển Tinh Kiếm phái kia.
"Nhan huynh, thực sự là huynh, ta còn sợ huynh có bị đám kia bắt đi không, huynh chạy đi đâu ta tìm không thấy đi?"
"Hôm đó loạn quá, ta đánh quên trời quên đất, đuổi theo một cái tàn dư liền lạc ngoài sơn dã. Vừa mới trở về thành trấn thì thấy huynh cãi nhau với đệ tử Chiêm Tinh tông, liền đi theo huynh."
Khúc Diệp nhìn coi bộ dạng thong dong của hắn mà có vẻ không tin tưởng cho lắm, lại nghe mấy từ Chiêm Tinh tông liền buồn bực không biết nói gì.
"Sao vậy? Hình như huynh chưa ăn gì đi? Ta bên ngoài kiếm được loại quả này thực ngon, ăn tạm đi?" Hoắc Mặc Nhan cười cười lấy ra một chùm quả màu đỏ chót căng mọng nước, lại tỏa ra hương thơm nức mũi, linh khí bay lượn vấn vương xung quanh, nhìn thôi cũng trông thực ngon.
"Này quả gì a? Nhìn ngon quá, cho ta thật sao?" Khúc Diệp tròn mắt kinh ngạc nhìn, lại nâng niu chùm quả trong tay, háo hức muốn thử ngay tới nơi rồi.
"Haha đã nói cho là cho, sẽ không lấy lại, bụng đói không tốt!" Hắn cười nói, tay đung đưa cái quạt, gật đầu xác nhận với Khúc Diệp chắc chắn không đòi lại. Một chùm linh quả mà thôi, hắn còn chưa có keo kiệt một chùm này đâu a~
Khúc tiểu công tử sung sướng cắn lấy một quả, vị ngọt ngọt chua chua lan tràn trong miệng, liền ném miệng liên tục vui vẻ.
Linh quả nơi này là đồ hiếm, quả thực ít a, đến vị dại nhân đứng đầu khu vực tiểu Nam chủ còn chỉ dùng khi thiết đãi yến tiệc cao tầng mà thôi a~, nguyên nhân chủ yếu linh quả không thể phát triển nơi này chính là linh khí quá ít, ít nhất cái đại lục này a~.
Xoa xoa cái bụng mới lấp đầy được một chút, Khúc Diệp ái ngại cười cười với Hoắc Mặc Nhan, liền mở miệng mời hắn tới Khúc gia ở lại. Lại nghe Hoắc Mặc Nhan nhắc tới có ý muốn đi vào bí cảnh Huyền Thiên liền nhất quyết giữ hắn ở lại Khúc gia cùng đi chúng.
Danh ngạch của các gia tộc rơi vào mười người, không cần biết ngươi có phải hya không con của gia chủ, chỉ cần có thwucj lực liền có quyền tham gia, cường giả vi tôn, nắm đấm là đạo lí nói chuyện.
Khúc gia cũng là một gia tộc lớn, đệ tử cũng thuộc dạng thực lực, tọa trấn một cái gia tộc ít nhất cũng tu vi Cao cấp cửu phẩm hay Thượng cấp phẩm, nếu không dễ bị các gia tộc khác liên thủ tiêu diệt, thế cân bằng quy định ra mới dân an thái bình.
----Khúc gia: đại trạch chính......
"Ha ha, Diệp nhi kết bằng hữu một cái nhân vật a, hảo hảo tốt, các ngươi lão gia hỏa bớt làm chuyện khó xử cho ta, không nên chọc giận hắn nam nhân." Lão gia gia Khúc Thực Khanh của Khúc Diệp nhìn theo bóng lưng nam nhân xám bào mà vuốt chòm râu trắng nhắc nhở mấy vị trưởng lão trong tộc, lại vui vẻ vì cháu trai mình có một bằng hữu tốt.
Nói rồi lão liền đi khỏi đại trạch, để lại mấy lão gia hỏa ngồi lại nhìn nhau thâm ý.
Rời khỏi trạch viện chào hỏi tộc trưởng gia chủ Khúc gia, Hoắc Mặc Nhan liền được Khúc Diệp đưa tới một gian trạch viện nhỏ khác, trông thực sạch sẽ, có cây xanh mơn mởn chồi non, lại hồ cá trong veo thủy tuyền bơi lội, cây cầu nhỏ vắt ngang qua tạo thành cảnh đẹp ý thơ.
"Nhan huynh, phòng ta ngay kế bên tay trái, có chuyện gì cứ nói với ta nha, kẻ nào không biết thân biết phận huynh cứ đánh mạnh kẻ đó cho ta, toàn lũ mắt cao hơn đầu, óc đậu hũ." Khúc Diệp buồn bực nói, thế này nội tình gia tộc cũng không hòa thuận a~
"Đại gia tộc nào không có tranh đua, ta lại không có chiếm cái danh ngạch nào nhà huynh, không sợ người nào gây rối."
"Lo vẫn còn hơn không, huynh không biết chứ mấy tên đó luôn ghen tỵ ta a, lần nào chả kiếm chuyện với ta đi."
Hoắc Mặc Nhan thu quạt, ngắt xuống mọt chiếc lá xanh min màng nhẹ xoa xoa, thong dong cười hỏi Khúc Diệp vừa làm ra hành động bất ngờ.
"Như này có tính phiến phức không?"
Theo lời hắn nói ra, chiếc lá mềm mại tựa như một chiếc phiến sắt vượt gió cắm vào bức tường vang lên sắc bén nhọn hoắt bên tai. Một cái đầu nữ hài tử giật mình ngã 'bịch' xuống nền gạch gây nên chú ý của Khúc tiểu công tử.
Nữ hài dỏm đáng yêu mặt sợ hãi nhìn chiếc lá kia, nước mắt ầng ậng đỏ vành mắt, giọng cũng run run kêu lên :"Ca ca."
"Hả? Tiểu Phiêu, muội ở đó làm cái gì?"
"Ta, ta, ta... thấy huynh dẫn bằng hữu liền tới xem, ô ô... mà ta sợ a, bằng hữu huynh..."
"Ai kêu muội lấp ló làm cái gì a? Mau lại đây, bằng hữu ca ca Nhan huynh."
Tiểu cô nương chật vật chạy tới núp sau lưng Khúc Diệp, hé lộ cái đầu nhỏ tròn mắt ngó Hoắc Mặc Nhan.
Một đầu tiểu cô nương khả ái, trông thực tội nghiệp ha.
Gõ cái đầu nhỏ phía sau một cái, Khúc Diệp cười yêu thương :"Đây là muội muội ta, Khúc Phiêu, xấu hổ rồi, muội muội ta từ nhỏ đã ngốc vậy, huynh đừng chê cười nha."
"Không chê, tiểu cô nương xinh xắn, là ta làm muội sợ, này quà gặp mặt đi?" Hắn đưa ra tiểu cô nương nhỏ một hộp ngọc màu đỏ, tỏa ra ngập tràn linh khí lượn lờ.
"Không được, này quá quý giá, không thể nhận, không thể nhận."
"Ta cho huynh sao? Huynh không có quà a~ này là tiểu muội muội quà ta tặng nàng. Nãy khiến muội sợ, ca ca quà này muội nhận ca ca vui vẻ đi?"
Tiểu nha đầu chớp mắt nhìn a~ ca ca nên nhận hay không a? Vị ca ca này thực đẹp, lại còn tốt nữa, lần đầu gặp còn tặng nàng quà, thích quá đi!!! Hai tay nhỏ vươn ra nhận hộp ngọc, yêu thích không thôi tươi cười ngó ngó hắn.
Như vậy mưới là bé ngoan a, sau này bánh bao nhà hắn hẳn càng đáng yêu hơn đi? Càng nghĩ, Hoắc Mặc Nhan lại càng nhìn tiểu cô nương nhỏ nhỏ này hợp mắt, thực thích!
Ánh mắt đó là ý gì??? 'Đùng' một cái, não bộ Khúc tiểu công tử nổ banh một tiếng, lẽ nào Nhan huynh có ý với tiểu nha đầu này? Aaa không thể, nha đầu này mới có mười tuổi nha, em gái hắn mà á~
"Nghĩ bậy bạ cái gì? Ta thực yêu mến nha đầu này, tương lai còn vượt xa huynh, không cẩn thận huynh bị bỏ xa."
Hoắc Mặc Nhan tiếng nói thức tỉnh suy nghĩ bậy bạ Khúc Diệp, hắn xoa đầu tiểu cô nương, mỉm cười nói :"Keu ta Nhan ca ca, ta cũng coi như một ca ca của muội, ai dám bắt nạt muội liền nói ta, ta đánh kẻ đó?"
"Ca ca, đa tạ huynh, huynh thực tốt, lại còn đẹp hơn ca ca ta nữa."
"Nha đầu thối, ta không đẹp không tốt vưới muội bao giờ hả, cái miệng chỉ giỏi nịnh nọt, đi theo ai học xấu hả!!!" :"Huynh!"
"Muội...." Khúc●cứng họng cạn lời không còn gì cãi lại●Diệp chỉ biết sâu sắc đen mặt trầm mặc.
"Ta đi khoe gia gia, Nhan ca ca, lát nữa ta sẽ nấu món ngon nhất ta hay làm cho huynh, gặp lại nha."
"Được!"
Nha đầu thối, ta mới là ca ca muội mà, muội gọi người ngoài còn thân thiết hơn cả ta, ta phi a~! ಠ╭╮ಠ 凸