Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 40 : Thành giao

Ngày đăng: 23:31 19/02/21

Quay trở lại trung tâm câu chuyện chính, Lôi Tử Điêu xoay vòng vòng một hồi liền đậu trên vai Hoắc Mặc Nhan mở miệng kể công :"Đại nhân, con gà đó nói nó đồng ý giao dịch với đại nhân, chỉ xin đại nhân cứu lấy quả trứng sắp chết kia."
"Tốt lắm, cái này thưởng cho ngươi." Tay hắn lấy ra một tảng thịt linh khí dồi dào lan tỏa, khiến chim nhỏ nào đó chảy nước miếng nuột ực ực vội vã mổ lấy quắp nhanh đi. Đồ chim tham ăn này....
Bước chân nhẹ nhàng phiêu du tới gần Hắc Truy điêu, Hoắc Mặc Nhan mỉm cười nhìn vết thương chồng chất trên cơ thể nó, vết thương gần như sắp loét hết da lông rồi, muốn chữa trị ít nhất cũng mất một tuần mới khỏi hết được. Mà một tuần không dài, đám người này vẫn còn trong quá trình tìm bảo vật bí cảnh, không tránh được sẽ có va chạm ngoài ý muốn. Lỡ như đám người lợi dụng lúc nó trị liệu mà ám toán, cái này chết là cái chắc!
"Đây là Hóa Hình đan, còn lại chỗ này là đan dược trị thương. Giao dịch hoàn thành, từ giờ ngươi với quả trứng không còn quan hệ...còn có, dám lật lọng...thì ngươi cùng quả trứng kia cùng xuống đất nằm đi!!!"
Hắc Truy điêu run run hai cánh nhìn nam nhân trước mắt, khí tức cùng uy áp người phía trước tỏa ra khiến nó muốn phản kháng mà không dám. Rùng mình một cái kêu lên tỏ ý đáp ứng, mấy viên đan dược liền bay hướng miệng Hắc Truy điêu mà nuốt vào.
"Nếu đã không quan hệ thì ngươi đi đi, từ giờ sống chết tự mình quản."
'Kéc' 'kéc' hai tiếng, Hắc Truy điêu liền sải cánh bay lên bầu trời. Tuy còn chưa lành hết vết thương, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể bay được, phút chốc nó liền biến mất nơi trời xa xa.
Xung quanh cái tổ trứng nhỏ chỉ còn lại đám người mấy thế lực trọng thương khá nặng, còn Hoắc Mặc Nhan ôm lên quả trứng màu đỏ rực, đáy mắt hiện lên ý cười sâu xa. Không tệ, trứng Phượng Hoàng này tuy suy yếu, nhìn qua có vẻ sắp chết, thế nhưng khiến nó khỏe lại không phải không có cách. Thêm một con thần thú nữa cũng không tệ khi vào nơi này a~
Số người còn sót lại xót xa nhìn quả trứng gần chết kia, đúng là một cái trứng kì lạ, nhưng mà sắp chết rồi thì tranh đoạt cũng vô dụng, ai ai ai dù sao thì cũng là một cái bảo bối, nhìn nam nhân yêu nghiệt cất nó đi mà bọn họ tiếc hết cả ruột.
"Chúc mừng huynh có được bảo bối, chúng t...a....."
"Ta không có gì để nói với ngươi, vẫn là ai đi đường nấy đi đi."
Câu nói lạnh nhật khiến Thẩm Kỳ Nhiên một lần nữa cúi đầu thất vọng, nàng ta chỉ muốn nói chuyện một chút thôi, lẽ nào cũng không được?
Dĩ nhiên là không được rồi! Hắn còn đền bù một cách vô lí thế rồi còn gì, muốn nói chuyện với hắn? Mơ đi ha, hắn còn nhiều việc cần làm lắm!
Mặt lạnh xoay người đi tới chỗ đám người Khúc Diệp, mắt Hoắc Mặc Nhan muốn mù luôn rồi, hắn nhìn thấy chuyện gì thế này? Xung quanh Khúc tiểu công từ đám người xoay mặt không thèm xem người ta tú ân ái, mà tiểu công tử thì lột trần An Ngũ Hành ra, hết bôi bôi lại vuốt vuốt mấy vết thương đã khô máu. Dù đã ăn đan dược với linh quả, nhưng vẫn cần chút thời gian hồi phục lại, Khúc Diệp không nhịn nữa mà ôm lấy người ta mà hôn ngấu nghiến, sợ rằng không bao giờ được hôn ấy.
Ánh mắt mấy người Khúc gia cùng Chiêm Tinh tông cảm thông nhìn hắn, tỏ vẻ bọn hắn đã quen rồi.
"Khụ khụ..." Hắn ho khẽ lên tiếng cắt đứt hai kẻ đang hôn nhau kia, lại xoay ánh mắt trầm tĩnh đi hướng khác mà nói :"Khúc huynh, hắn cũng khá hơn rồi, nên để mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi đi."
Vài ngọn gió thổi qua:..............
"A....ta quên mất, Nhan huynh, đa tạ ơn cứu mạng." Khúc tiểu công tử ngượng ngùng đứng dậy, vơ lấy áo bào quấn kín An Ngũ Hành lại, lại ra hiệu đám người Chiêm Tinh tông khiêng nam nhân trên cáng lên.
Đoàn người ban đầu chỉ có Khúc gia giờ cộng thêm Chiêm Tinh tông càng thêm sôi nổi, nghênh ngang rời đi trước tầm mắt của đám người còn lại. Mà có một số người nhìn thi thể hai huynh muội Điệp Thiết môn mà khẽ rùng mình, lặng lẽ rời đi tự tìm cơ duyên của chính mình.
Từ khi có thêm đán người Chiêm Tinh tông, đoàn người Khúc gia càng náo nhiệt, săn yêu thú cấp thấp nướng thịt, lại ngồi vây lại uống rượu nâng ly vừa cười vừa nói, rôm rả cả một đoạn đường nơi bọn họ đi qua. An Ngũ Hành vết thương đã lành, chỉ là vẫn chưa thể sử dụng pháp lực như ban đầu, trái lại ngày ngày tú ân tú ái trước mặt đám cẩu độc thân, bị người người nhìn như muốn băm hai bọn họ ra vậy.
Lại nói cả đoạn đường có Hoắc Mặc Nhan dẫn đường, số linh thảo bọn họ tìm được rất khá, coi như không có bảo bối gì lớn nhưng cũng ổn thỏa rồi. Chiêm Tinh tông đi cùng được lợi ké, ánh mắt bọn họ nhìn nam nhân yêu mị hắc bào càng thêm kính phục, tôn trọng. Không kể thực lực của nam nhân này tu vi ra sao bọn họ còn không nhìn ra nổi, chỉ với thân phận bằng hữu Khúc tiểu công tử thôi, Khúc gia xem ra cũng có thêm một cái tốt rồi.
Trong bí cảnh không chỉ có thời gian, mà còn có ngày đêm phân chia nhất định, thời tiết nhiệt độ cũng y như thế giới ngaoif kia chỉ khác là những thứ đó đều là ảo cảnh được tạo ra mà thôi. Đêm xuống, đoàn người hạ lều trại nhóm lửa đều đều rôm rả trò chuyện, một mình Hoắc Mặc Nhan ngồi trên tảng đá gần đó nhìn nhìn quả trứng màu đỏ.
"Đưa Tiểu Tước chắc hẳn sẽ nhanh hơn, dù sao thì cũng là Phượng Hoàng một tộc a?" Hẳn lẩm bẩm mấy câu liền ném quả trứng vào không gian thú cho Chu Tước, kêu bạn tiểu Ngáo châm lửa hun trứng. Xong xuôi liền quay người đi về lều trại, tầm mắt nhìn qua Khúc Diệp đang đút từng miếng thịt cho An Ngũ Hành, coi mà ngứa hết cả hai con mắt. Thật muốn trở về vòng tay mấy vị phu nhân quá đi a~.
Hệ thống cũng nâng cấp rồi mà chẳng thấy mảy may tí nào khác cả, vẫn bộ dạng lạnh con mẹ nó lùng im ỉm, hỏi mới nói, không hỏi cũng câm luôn.
"Nhan huynh?" Khúc Diệp ngó chừng Hoắc Mặc Nhan, lại kéo hai cánh tay của nam nhân bên cạnh ra, tiến lại gần bằng hữu mình chào hỏi.
"...."????
"Chúng ta cùng ngồi nói chuyện đi?"
"Ừm."
Ngồi xuống cạnh đống lửa, Khúc Diệp lại đưa hắn một bình rượu, 'cạch' cái cùng cạn ly. Một hơi uống hơn nửa bình rượu, Hoắc Mặc Nhan nhàn nhạt nhìn bầu trời ban đêm tĩnh mịch, hơi chút thở dài.
"Ta muốn hỏi huynh một chút, sau khi ra khỏi đây, huynh có muốn đi Hoàng Đô cũng chúng ta không? Hằng năm cứ vào thời gian này, trung tâm Hoàng Đô vương triều lại có tổ chức đấu giá hội, vô cùng náo nhiệt."
"Đấu giá hội?" "Đúng vậy, đấu giá những vật phẩm coi như bảo vật đồ quý giá, đồ cổ cũng nhiều, đan dược, nội đan nhiều lắm, hầu như tất cả mọi nhân vật đều quy tụ như tụ hội ấy, càng là đồ tốt giá lại càng cao." Khúc Diệp uống một miếng lớn rượu tiếp tục nói :"Lần này nhờ ơn cứu mạng của huynh, A Hành mới tai qua nạn khỏi, vì vậy nếu huynh muốn tham gia, Khúc gia cùng Chiêm Tinh tông cùng nhau chi trả số tiền huynh mua vật phẩm."
Hào phóng a~, vậy hắn cũng không nỡ từ chối đi? Tuy đấu giá hội ở nơi tiểu khu vực này vật phẩm không giá trị mấy, nhưng tham gia vẫn có cái vui của nó.
"Được hai bên tài trợ như thế, ta từ chối thì thực bất kính, saukhi ra khỏi đây, ta cần rời đi một chút, cũng hẹn gặp lại tại hôm đấu giá."
"Huynh lại đi du ngoạn?"
"Ha ha...đi tú ân ái với mỹ nữ, ngày nào cũng nhìn hai ngươi tú ân ái, còn không thèm coi mấy kẻ kia muốn băm hai ngươi thành trăm mảnh hay sao?"
"A ha ha... mặc kệ đám bọn họ, lần này trở về ta vs A Hành tính toán nói chuyện với bên trưởng bối, không cần biết bọn họ có đồng ý hay không, ta nhất định phải thành thân với A Hành!" Nắm chặt bình rượu, Khúc Diệp cắn răng mà nói. Ánh mắt nhìn về phía nam nhân bên kia đang mỉm cười nhìn mình, gương mặt tuấn tú lại hồng lên một mảng thẹn thùng.
Hoắc Mặc Nhan:...hắn còn đang ngồi bên cạnh đó, có được không????
Muốn cạn ngôn với cái đôi này ghê, tình cảm nam nam cũng thực là mẹ nó gắn bó thật! O....O" Ha, không biết Khúc Thực Khanh cùng tông chủ Chiêm Tinh tông có tức hộc máu mà chết không ha ha....
"Vậy thì phải chúc mừng huynh rồi, lúc đó ta nên tặng lễ lớn a~, dù sao thì không phải ai cũng can đảm như hai người. Nam nam song tu không hiếm, nhưng để tin tưởng nhau như vậy thì hiếm có khó tìm."
"Ta thực mong chờ quà cưới của Nhan huynh, ha ha, cạn ly."
"Cạn!"

Bên ngoài thông đạo bí cảnh, đám người bị truyền tống ra mang lại một đoàn xôn xao, bọn họ mất đi cơ hội vào đó, cơn giận này không nguôi đâu cho hết được. Trở về khu vực tập trung, mấy ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, ai ai cũng cảm thấy nổi hét cả da gà da vịt của mình lên, từ từ kể lại từng chuyện trong đó.
Có mấy kẻ truyền tống ra trong vụ bạo đan kia một mạch kể lể, thêm mắm dặm muối một chút, thành ra bảo bối liền quy về Hoắc Mặc Nhan, lại truyền tới vụ việc Hoắc Mặc Nhan giết chét hai huynh muội Điệp Thiết môn, khiến người bên Điệp Thiết môn tức đến hộc máu, muốn nhất định đòi lại công đạo. Mấy người bên các thế lực khác cũng kể ra chút sự tình, bên Chiêm Tinh tông thuật lại vụ An Ngũ Hành dùng cấm thuật, tông chủ Chiêm Tinh tông muốn nhũn chân tại chỗ, lo lắng cho đồ nhi xuất sắc nhất của mình.
Nghe từng chút sự việc, sắc mặt ai cũng kém đi vài phần, lại càng thêm tò mò với nam nhân hắc bào tà mị bên phái Khúc gia, một cường giả như vậy trẻ tuổi lại có thể vào bên trong bí cảnh, ắt có cách gì đó che giấu khỏi luật lệ định ra. nếu có được phương pháp đó, đám cáo già bọn họ hẳn cũng vào được bên trong?
Không nghi ngờ gì, bên trong đám người từng người không khỏi nổi lên dị tâm, nhưng tất cả không dám thể hiện quá rõ ràng ra bên ngoài, bọn họ đều nhớ trên kia còn có một vị cường giả đang toạ trấn nơi này đây.
Ma Nhân lẳng lặng ngồi nghe tình tiết thuật lại, không khỏi cười lạnh trong lòng. Ai mà không biết cái đám này không cam tâm như vậy, không ăn được thì muốn kéo người lại theo, sớm muộn cũng chết không biết lúc nào a~
"Đại nhân, ngài nghĩ thế nào về chuyện này?" Tào Kim Khánh quản sự Tiểu Đông chủ lên tiếng hỏi thiếu niên xinh đẹp cao quý, giọng nói mang theo chút dò hỏi nhè nhẹ. Cũng là câu hỏi mà mọi người ở đây muốn biết, bọn họ liền im lặng lắng nghe vị đại nhân này nói chuyện. Ngược lại Ma Nhân chỉ nhàn nhạt nhếch môi cười, liếc nhìn mấy kẻ thuật lại khiến bọn chúng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Cầu không được, chỉ có thể dựa vào cơ duyên từng người, người có tài thì bị ghen ghét, kẻ bất tài thì lòng dạ hẹp hòi, đúng hay sai các ngươi lẽ nào không rõ?"
"....."
"Đại nhân nói chí phải, cường giả vi tôn, xưa nay luôn là như vậy. Cưỡng cầu cũng vô dụng, theo tại hạ thấy vị công tử đó thực lực cũng không cao, hẳn là có bí pháp độc môn nào đó tăng lên pháp lực nhất thời mà thôi, mà trước giờ chưa có một ai có thể thoát khỏi thần thức của các vị tôn giả đặt ra, ăn có thể bậy, nói không thể nói bừa." Bắc Hải Không bên cạnh cũng mỉm cười nói, ánh mắt liếc Tào Kim Khánh một cái bảo hắn biết ý một chút.
"Vậy Bắc lão thấy thế nào về chuyện chặn lại ngọc phù truyền tống?" Lần này là một vị trưởng lão của Điệp Thiết môn lên tiếng, bọn họ còn đang phát nộ vì sự ra đi của hai vị đồ đệ có thiên phú ưu tú, lại một hồi toàn quân bị diệt, thương vong phải nói thiệt hại nhất trong số đám người nơi này.
Bắc Hải Không nhìn qua tên vừa nói, thầm mắng ngu xuẩn. Ai không biết chứ lão biết thừa đám người đó đã có xung đột từ trước với Thần Chủ đại nhân rồi. Chọc lão hổ, không chết cũng què, có tội liền đừng mong sống sót.
"Ngọc phù truyền tống là trận pháp đơn giản thông dụng nhất trong các loại trận pháp, muốn phá hủy một truyền tống phù chỉ cần một người tu vi Trung Cấp cũng đủ rồi. Mà nói, hẳn là mấy vị trẻ tuổi đó chọc vào người không nên chọc, cái giá phải trả là mạng sống cũng không nhiều."
"Ngài..."
"Muốn công đạo, chờ người đi ra giải quyết, không có việc gì thì im lặng hết đi. Các ngươi sống nhiều năm như vậy, một chút đạo lý lẽ nào cũng không học được?" Ma Nhân vung tay mà nói, gương mặt thiếu niên thâm trầm nhìn đám người.
"Đại nhân thứ tội." Đám người chắp tay cung kính nói, liền im lặng trở về vị trí ngồi. Bọn họ cũng biết điều không nên chọc tới vị đại nhân này, nhìn có vẻ trẻ tuổi vậy thôi, nhưng tuổi thật cũng không biết là lão quái vật nào rồi.

Ma Nhân: Lão tử còn rất trẻ, kẻ nào nhìn ta giống lão quái vật??? Ta chém chết cả nhà hắn! (`Д´)ノP