Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 41 : Rời khỏi
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Chuyến đi lần này, nếu hỏi bên nào chiếm được nhiều thứ tốt nhất? Không ai hơn được với đám người Khúc gia cùng Chiêm Tinh tông. Vào mấy ngày cuối cùng trong tháng tiến vào, bọn họ phát hiện một huyệt động cổ bên dưới một cái giếng trục cạn, khi tiến vào liền gom được đa số của cải vàng bạc, mỹ ngọc phát sáng, mắt ai người nấy cũng hoa cả lên mà tích cực thu gom đồ.
Nơi này hẳn là một kho chứa tiền của tôn giả bí cảnh, có ai ngờ được cái miệng hang này lại xuất phát từ một cái giếng đây?
Ngày cuối cùng ở lại, đám người cùng nhau ăn uống no say một trận, chúc mừng cho thành công lần này, mà công lao to lớn không ai khác là Hoắc Mặc Nhan. Hắn bị vây quanh đám người tíu tít uống rượu trò chuyện, náo càng thêm náo nhiệt, tình cảm giao hữu cũng vì vậy mà tăng tiến dần lên.
Đây đều là những thanh thiếu niên nhiệt huyết, từng tiếng nói hành động đều toát ra hương vị thanh xuân khiến tâm tình Hoắc Mặc Nhan tốt hẳn lên. Đã lâu rồi mới có cảm giác trở lại niên thiếu rồi! Đại lục tu chân này tuy tuổi thọ của tu luyện giả có thể kéo dài hơn người bình thường, nhưng vẫn ở một mức độ giới hạn nào đó mà theo thời gian cũng sẽ già đi. Tu vi càng cao, sống càng lâu, nhưng cũng càng tịch mịch cô đơn. Trước kia có lần Ma Nhân đoán số tuổi của hắn, nhưng có lẽ đoán không ra liền đi rêu rao hắn thành lão quái vật ngàn tuổi. Ai mà ngờ được, tuổi chân chính của hắn ở hiện tại mới có ngoài ba mươi a~
Nếu hắn công bố ra ngoài, hẳn có nhiều người không dám tin, dù sao thì nếu tính theo niên đại từ lúc cái chức Thần Chủ năm quyền trên đại lục thì tuổi hắn hẳn không nhỏ hơn số tuổi Ma Nhân đoán.
Bí mật này không có một ai biết ngoài Hoắc Mặc Nhan. Các đời Thần Chủ trước kia là hắn, mà hiện tại cũng là hắn, bí thuật dục hỏa trùng sinh này là một lần hắn có được trong một chuyến du dạo, nó khiến cho người dùng có thể phản lão hoàn đồng. Không phải theo kiểu lão hóa ngược, mà thực sự là chết đi rồi tái sinh. Mỗi lần tái sinh trở lại, suy nghĩ cùng ý thức đều có thể giữ lại, ngoại trừ thân thể là được lựa chọn theo một quá trình nghiêm ngặt. Ý thức sẽ tự động đi chọn một mẫu thể mang thai có tố chất cực kỳ tốt, sau đó qua một hồi tái tạo, rồi tiến hành dung nhập ý thức cùng tư duy, trở thành một sinh mệnh mới được sinh ra. Nói hắn là lão quái vật có lẽ không sai a~
Cả cuộc đời hắn mới chỉ tiến hành dung nhập có ba lần, theo mỗi lần tu vi sẽ theo đó mà tinh tiến nhiều hơn cho đến khi hắn thực sự trở nên bất tử mới thôi. Loại bí thuật đặc biệt này rơi vào tay người tốt thì còn có thể xem xét, nếu rơi vào tay kẻ ác tâm, không biết sẽ sinh ra cái loại sự việc gì. Cái loại này Hoắc Mặc Nhan thực không dám nghĩ tới! Hắn chính là không thể tiết lộ cho bất cứ một ai, kể cả người đó có thân cận như các phu nhân hay cha mẹ ruột đi nữa, hắn chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.
"Trở về rồi, bọn họ trở về rồi, mau nhìn!" Không biết ai đó phát hiện ra thông đạo có biến hóa lập tức hô lên, kèm theo đó là ánh nhìn của toàn thể đám người ở nơi đây.
Thông đạo màu đen lập tức xoay chuyển, từng luồng ánh sáng lập tức lóe lên, chính là thân ảnh của từng người hiện ra rõ ràng. Lúc thân ảnh Hoắc Mặc Nhan hiện ra rõ nét, một luồng sát khí lao thẳng về phái hắn, trong chớp mắt liền nghiêng người né tránh, tay giơ lên tỏa ra uy áp mà tóm lấy kẻ bất thiện.
Ai ai cũng không ngờ một màn phát sinh đột ngột như vậy, lúc định thần lại đã thấy tên bất nhã đang bị nam nhân hắc bào yêu nghiệt bắt được rồi. Lão già này vô cùng quen thuộc ở đây, không ai khác là một vị trưởng lão của Điệp Thiết môn.
"Yêu nghiệt, trả mạng đồ đệ ta aaaaa...." Lão ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bất tỉnh hoàn toàn, bị một lực mạnh mẽ của nam nhân ném xuống đất, trông cực kì chật vật.
"Một lão già vô thiên vô pháp, lẽ nào tông môn bọn họ mất hết quy giáo rồi? Khúc Diệp khinh bỉ một tiếng mà thốt lên, lại chạy tới chỗ gia gia mình khoe khoang vui vẻ.
Sự việc ai cũng thấy được, chính thức khiến Điệp Thiết môn bị đưa lên sàn đối chất. Phó tông chủ phái Điệp Thiết tức chết đi được không thèm nhận người, bọn họ mất đi hai kẻ có tư chất cao, dù có căm giận Hoắc Mặc Nhan đến đâu thì cũng không thể vì thế mà đắc tội với vài thế lực lướn được.
Ma Nhân nhìn một màn, ý vị sâu xa mà nhìn nhìn nam nhân hắc bào, lại ra hiệu cho Bắc Hải Không bên cạnh chủ trì đại cục mới cách ly rời đi.
Ngày hôm đó trở về là một sự kiện nổi bật, người người thi nhau đồn đi truyền đại, nhưng nhanh đến rồi nhanh đi, cuối cùng bị mấy thế lực đè lại xóa sạch. Không phải bọn họ có ý tốt mà xóa đi, mà là do sắp xếp của đại nhân bên trên. Vị đại nhân ở đây chỉ có vài người, người có thể ra lệnh như vậy ắt chỉ có Ma Nhân đảo chủ a~
Khúc gia:.................
Tại phòng nghị sự khẩn cấp, Khúc Thực Khanh cũng các vị trưởng lão trong tộc trừng mắt cong râu mép nhìn hai nam thiếu niên đang cùng nhau tay trong tay. Bên trái là hàng trưởng lão, bên phải là mấy vị cao tầng của Chiêm Tinh tông, tông chủ, phó tông chủ cùng vài vị trưởng lão an nhàn ngồi nhìn đám người Khúc gia.
Này cái không khí thực yên tĩnh cũng trầm mặc, người cất tiếng đánh vỡ không khí là Hoắc Mặc Nhan ngồi đối diện Khúc Thực Khanh.
"Khúc gia chủ suy xét cho kĩ a~, ta thấy Diệp huynh cũng An công tử thực là một đôi trời sinh, trên đời này tìm được người yêu thương thật lòng là một chuyện vô cùng quý giá. Huống chi tình yêu nam nhân cùng nam nhân lại càng đáng trân trọng."
"....."
"Ta thấy Hoắc công tử nói rất đúng, lão Khúc nha, đồ đệ quý báu ta yêu thương cháu trai ngươi như vậy, thực là một đối duyên trời ban phúc, ngươi lẽ nào không muốn chúa mình hạnh phúc a?"
"Đúng vậy, A Hành nhà chúng ta tư chất thông minh, dung mạo mỹ ngọc, lẽ nào còn không xứng với tiểu công tử?"
"Mối hôn sự này quả là trời ban ha ha ha..."
Đám người Khúc gia:.................Có thể nào nhặt cái liêm sỉ lên không???
Khúc Diệp mỉm cười hướng An Ngũ Hành thân thiết, còn tưởng bên Chiêm Tinh tông còn khó chấp nhận laoij sự tình này, ai mà ngờ lại dễ dàng qua như vậy. Cái quan trọng bây giờ là chỉ cần thuyết phục mấy người Khúc lão gia là xong rồi. Lại có thêm Hoắc Mặc Nhan thêm đôi lười khuyên nhủ, chuyện thành hôn này sợ là không thành không được. Vì thế hai nhân vật chính trong chuyện này an tâm vui vẻ mà nhìn mọi người nói chuyện, vô tâm vô phế mà nhàn hạ.
Khúc Thực Khanh tức muốn sôi máu rồi, mà mặt vẫn phải có lễ nghiêm, u oán nhìn đám người Chiêm Tinh tông tự biên tự diễn đem phủng An Ngũ Hành lên tận trời. Ngày cả vị Hoắc công tử này cũng lên tiếng khuyên nhủ, lão cũng hết sức nhẫn nại muốn đập chết đứa cháu vô sỉ kia. Đúng là chắt nhi có vợ, à không có chồng như gáo nước hắt đi mà, bảo lão già như lão biết làm thế nào cho thỏa đây a?
Dưới sự bức thúc bên Chiêm Tinh tông, còn có mấy câu nói của Hoắc Mặc Nhan, cuối cùng Khúc tộc trưởng cũng miễn cưỡng đồng ý cho hai thanh niên qua lại, nhưng hôn sự thì quá sớm, còn muốn bàn sau cho kĩ lưỡng đã.
Thành ra lười đồn Khúc Diệp công tử yêu nam nhân cũng truyền thành bản phổ, tạo ra câu chuyện cho người người bàn tán về tình yêu nam nam, Khúc gia không đè lại được hết liền mặc kệ, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, nói hay không thì có sao.
Sau khi ra hẹn một tháng sau tại Hoàng Đô, Hoắc Mặc Nhan liền rời đi Khúc gia, hắn một mình xuất quỷ nhập thần mà biến mất không dấu vết, khiến cho mấy người thế lực phái ra cũng đau đầu hoang mang.
P/s: Dạo này mưa rét lạnh quá, tay cứng như khúc gỗ ấy, lại thêm mấy bữa nay ngủ mê mệt liền ra chap chậm quá. Tự hỏi bao giờ sẽ full được? ╥﹏╥
Nơi này hẳn là một kho chứa tiền của tôn giả bí cảnh, có ai ngờ được cái miệng hang này lại xuất phát từ một cái giếng đây?
Ngày cuối cùng ở lại, đám người cùng nhau ăn uống no say một trận, chúc mừng cho thành công lần này, mà công lao to lớn không ai khác là Hoắc Mặc Nhan. Hắn bị vây quanh đám người tíu tít uống rượu trò chuyện, náo càng thêm náo nhiệt, tình cảm giao hữu cũng vì vậy mà tăng tiến dần lên.
Đây đều là những thanh thiếu niên nhiệt huyết, từng tiếng nói hành động đều toát ra hương vị thanh xuân khiến tâm tình Hoắc Mặc Nhan tốt hẳn lên. Đã lâu rồi mới có cảm giác trở lại niên thiếu rồi! Đại lục tu chân này tuy tuổi thọ của tu luyện giả có thể kéo dài hơn người bình thường, nhưng vẫn ở một mức độ giới hạn nào đó mà theo thời gian cũng sẽ già đi. Tu vi càng cao, sống càng lâu, nhưng cũng càng tịch mịch cô đơn. Trước kia có lần Ma Nhân đoán số tuổi của hắn, nhưng có lẽ đoán không ra liền đi rêu rao hắn thành lão quái vật ngàn tuổi. Ai mà ngờ được, tuổi chân chính của hắn ở hiện tại mới có ngoài ba mươi a~
Nếu hắn công bố ra ngoài, hẳn có nhiều người không dám tin, dù sao thì nếu tính theo niên đại từ lúc cái chức Thần Chủ năm quyền trên đại lục thì tuổi hắn hẳn không nhỏ hơn số tuổi Ma Nhân đoán.
Bí mật này không có một ai biết ngoài Hoắc Mặc Nhan. Các đời Thần Chủ trước kia là hắn, mà hiện tại cũng là hắn, bí thuật dục hỏa trùng sinh này là một lần hắn có được trong một chuyến du dạo, nó khiến cho người dùng có thể phản lão hoàn đồng. Không phải theo kiểu lão hóa ngược, mà thực sự là chết đi rồi tái sinh. Mỗi lần tái sinh trở lại, suy nghĩ cùng ý thức đều có thể giữ lại, ngoại trừ thân thể là được lựa chọn theo một quá trình nghiêm ngặt. Ý thức sẽ tự động đi chọn một mẫu thể mang thai có tố chất cực kỳ tốt, sau đó qua một hồi tái tạo, rồi tiến hành dung nhập ý thức cùng tư duy, trở thành một sinh mệnh mới được sinh ra. Nói hắn là lão quái vật có lẽ không sai a~
Cả cuộc đời hắn mới chỉ tiến hành dung nhập có ba lần, theo mỗi lần tu vi sẽ theo đó mà tinh tiến nhiều hơn cho đến khi hắn thực sự trở nên bất tử mới thôi. Loại bí thuật đặc biệt này rơi vào tay người tốt thì còn có thể xem xét, nếu rơi vào tay kẻ ác tâm, không biết sẽ sinh ra cái loại sự việc gì. Cái loại này Hoắc Mặc Nhan thực không dám nghĩ tới! Hắn chính là không thể tiết lộ cho bất cứ một ai, kể cả người đó có thân cận như các phu nhân hay cha mẹ ruột đi nữa, hắn chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình mà thôi.
"Trở về rồi, bọn họ trở về rồi, mau nhìn!" Không biết ai đó phát hiện ra thông đạo có biến hóa lập tức hô lên, kèm theo đó là ánh nhìn của toàn thể đám người ở nơi đây.
Thông đạo màu đen lập tức xoay chuyển, từng luồng ánh sáng lập tức lóe lên, chính là thân ảnh của từng người hiện ra rõ ràng. Lúc thân ảnh Hoắc Mặc Nhan hiện ra rõ nét, một luồng sát khí lao thẳng về phái hắn, trong chớp mắt liền nghiêng người né tránh, tay giơ lên tỏa ra uy áp mà tóm lấy kẻ bất thiện.
Ai ai cũng không ngờ một màn phát sinh đột ngột như vậy, lúc định thần lại đã thấy tên bất nhã đang bị nam nhân hắc bào yêu nghiệt bắt được rồi. Lão già này vô cùng quen thuộc ở đây, không ai khác là một vị trưởng lão của Điệp Thiết môn.
"Yêu nghiệt, trả mạng đồ đệ ta aaaaa...." Lão ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bất tỉnh hoàn toàn, bị một lực mạnh mẽ của nam nhân ném xuống đất, trông cực kì chật vật.
"Một lão già vô thiên vô pháp, lẽ nào tông môn bọn họ mất hết quy giáo rồi? Khúc Diệp khinh bỉ một tiếng mà thốt lên, lại chạy tới chỗ gia gia mình khoe khoang vui vẻ.
Sự việc ai cũng thấy được, chính thức khiến Điệp Thiết môn bị đưa lên sàn đối chất. Phó tông chủ phái Điệp Thiết tức chết đi được không thèm nhận người, bọn họ mất đi hai kẻ có tư chất cao, dù có căm giận Hoắc Mặc Nhan đến đâu thì cũng không thể vì thế mà đắc tội với vài thế lực lướn được.
Ma Nhân nhìn một màn, ý vị sâu xa mà nhìn nhìn nam nhân hắc bào, lại ra hiệu cho Bắc Hải Không bên cạnh chủ trì đại cục mới cách ly rời đi.
Ngày hôm đó trở về là một sự kiện nổi bật, người người thi nhau đồn đi truyền đại, nhưng nhanh đến rồi nhanh đi, cuối cùng bị mấy thế lực đè lại xóa sạch. Không phải bọn họ có ý tốt mà xóa đi, mà là do sắp xếp của đại nhân bên trên. Vị đại nhân ở đây chỉ có vài người, người có thể ra lệnh như vậy ắt chỉ có Ma Nhân đảo chủ a~
Khúc gia:.................
Tại phòng nghị sự khẩn cấp, Khúc Thực Khanh cũng các vị trưởng lão trong tộc trừng mắt cong râu mép nhìn hai nam thiếu niên đang cùng nhau tay trong tay. Bên trái là hàng trưởng lão, bên phải là mấy vị cao tầng của Chiêm Tinh tông, tông chủ, phó tông chủ cùng vài vị trưởng lão an nhàn ngồi nhìn đám người Khúc gia.
Này cái không khí thực yên tĩnh cũng trầm mặc, người cất tiếng đánh vỡ không khí là Hoắc Mặc Nhan ngồi đối diện Khúc Thực Khanh.
"Khúc gia chủ suy xét cho kĩ a~, ta thấy Diệp huynh cũng An công tử thực là một đôi trời sinh, trên đời này tìm được người yêu thương thật lòng là một chuyện vô cùng quý giá. Huống chi tình yêu nam nhân cùng nam nhân lại càng đáng trân trọng."
"....."
"Ta thấy Hoắc công tử nói rất đúng, lão Khúc nha, đồ đệ quý báu ta yêu thương cháu trai ngươi như vậy, thực là một đối duyên trời ban phúc, ngươi lẽ nào không muốn chúa mình hạnh phúc a?"
"Đúng vậy, A Hành nhà chúng ta tư chất thông minh, dung mạo mỹ ngọc, lẽ nào còn không xứng với tiểu công tử?"
"Mối hôn sự này quả là trời ban ha ha ha..."
Đám người Khúc gia:.................Có thể nào nhặt cái liêm sỉ lên không???
Khúc Diệp mỉm cười hướng An Ngũ Hành thân thiết, còn tưởng bên Chiêm Tinh tông còn khó chấp nhận laoij sự tình này, ai mà ngờ lại dễ dàng qua như vậy. Cái quan trọng bây giờ là chỉ cần thuyết phục mấy người Khúc lão gia là xong rồi. Lại có thêm Hoắc Mặc Nhan thêm đôi lười khuyên nhủ, chuyện thành hôn này sợ là không thành không được. Vì thế hai nhân vật chính trong chuyện này an tâm vui vẻ mà nhìn mọi người nói chuyện, vô tâm vô phế mà nhàn hạ.
Khúc Thực Khanh tức muốn sôi máu rồi, mà mặt vẫn phải có lễ nghiêm, u oán nhìn đám người Chiêm Tinh tông tự biên tự diễn đem phủng An Ngũ Hành lên tận trời. Ngày cả vị Hoắc công tử này cũng lên tiếng khuyên nhủ, lão cũng hết sức nhẫn nại muốn đập chết đứa cháu vô sỉ kia. Đúng là chắt nhi có vợ, à không có chồng như gáo nước hắt đi mà, bảo lão già như lão biết làm thế nào cho thỏa đây a?
Dưới sự bức thúc bên Chiêm Tinh tông, còn có mấy câu nói của Hoắc Mặc Nhan, cuối cùng Khúc tộc trưởng cũng miễn cưỡng đồng ý cho hai thanh niên qua lại, nhưng hôn sự thì quá sớm, còn muốn bàn sau cho kĩ lưỡng đã.
Thành ra lười đồn Khúc Diệp công tử yêu nam nhân cũng truyền thành bản phổ, tạo ra câu chuyện cho người người bàn tán về tình yêu nam nam, Khúc gia không đè lại được hết liền mặc kệ, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, nói hay không thì có sao.
Sau khi ra hẹn một tháng sau tại Hoàng Đô, Hoắc Mặc Nhan liền rời đi Khúc gia, hắn một mình xuất quỷ nhập thần mà biến mất không dấu vết, khiến cho mấy người thế lực phái ra cũng đau đầu hoang mang.
P/s: Dạo này mưa rét lạnh quá, tay cứng như khúc gỗ ấy, lại thêm mấy bữa nay ngủ mê mệt liền ra chap chậm quá. Tự hỏi bao giờ sẽ full được? ╥﹏╥