Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 52 : Cơ duyên
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Nghe Mặc Thịnh nói thế, vài người ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nếu không có chủ nhân thì tốt, nếu như... hoặc giả như đùng như Mặc Thịnh nói, chủ nhân của nó đang ở gần đó nhìn chằm chằm bọn họ???
Nơi rừng lớn đầy rẫy nguy hiểm này, cảnh giác có còn hơn là không. Mặc dù nơi này gần sát với thành trì lớn, nhưng mà ai có thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra chứ!
Khương Tịch, con trai của Chưởng môn chân nhân phái Hỏa Thần môn, tính tình không bao la là nhiêu, có thể so với con lang độc ác không hơn không kém. Ở đám thiếu gia này, cho dù là Kim Tệ có cha là thương gia cũng không nát bét như tên này. Mà Khương Tịch lúc này chằm chằm nhìn gương mặt lạnh lùng của Mặc Thịnh, vẻ âm ngoan không chút che giấu nơi đáy mắt hắn, cười cười mà nham hiểm :"Mặc Thịnh, có phải hay không ngươi là chủ nhân yêu thú đó? Nếu không sao ngươi lại biết tường tận như vậy? Hả?"
"Con mẹ nó, ngươi ngậm máu phun người vừa chứ Khương Thịnh, đừng tưởng cha ngươi là Chưởng môn thì hung hăng bịa đặt này nọ!" Mặc Thịnh tức đến lồng ngực phập phồng, suýt chút nữa không khống chế được mà rút kiếm muốn chém chết tên điên này. Nhắc nhở ý tốt thì chả tên nào nghe, muốn chết còn muốn lôi theo cả hắn vào, hôm nay dù có chuyện gì thì hắn nhất định một tay giết chết tên bại hoại này.
"Ngậm máu phun người? Ta nói các huynh đệ cùng nghe, từ khi đi cùng chúng ta, ta đã để ý thấy hắn có điều không bình thường rồi, lúc phát hiện yêu thú, vẻ mặt của hắn còn lạnh lùng nhìn chúng ta như nhìn mấy kẻ sắp chết tới nơi.."
"...." Có tên nào đi nhận mình giống tên sắp chết như tên não bổ này không vậy?
Mặc Thịnh hổn hển, năm tay nắm chặt điều chỉnh khí huyết trong người, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khương Tịch, nhưng mặc kệ hắn ra sao thì tên ngu xuẩn này vẫn cứ tiếp tục ung dung cười cười nhìn hắn.
Cuộc đời hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Mặc Thịnh suýt chút nữa bùng nổ, trước kia cho dù có bị ép buộc, chế nhạo ra sao hắn vẫn còn thoải mái mà coi kẻ đó như không khí, hôm nay, hừ hừ...
Thấy lời nói của mình có hiệu nghiệm, Khương Tịch vui vẻ trong lòng, tiếp tục khiêu khích. Bởi hắn thấy sau khi hắn nói xong, đa số người sẽ hướng Mặc Thịnh nghi hoặc thầm thì với nhau, biết mình đả động chắc rồi, hắn lại càng thêm mắm dặm muối vào.
"Ta nói đúng rồi đi? Nếu như không phải chủ nhân yếu thú thì ngươi bình tĩnh như vậy sao?"
Mặc Thịnh:...Mắt chó nào của ngươi thấy ta lạnh lùng biến thành bình tĩnh hả?!!!
Lười trả lời tên điên này nữa, Mặc Thịnh tâm tình cực kỳ tệ hại đi qua một mảnh đất trống khác, liền lập tức bị nhận là chủ nhân yêu thú kia, hắn chả quan tâm nữa, làm gì thì làm, hắn chờ kết cục mấy tên ngu xuẩn đáng chết này.
"Các huynh coi, hắn chắc chắn là chủ nhân của yêu thú kia, nhìn xem, yêu thú đó còn nhìn chằm chằm vào hắn đây."
Đúng như tên Khương Thịnh này nói, Lang Thiểm quả thực nhìn chằm chằm vào Mặc Thịnh theo lời của Hoắc Mặc Nhan bên kia, càng khiến nội tâm Mặc Thịnh phun tào một trận. 'Vì cái gì chứ? Vì cái gì nhìn hắn như thế hả?' Mẹ kiếp, hôm nay coi như xui xẻo đi, phi!
Thấy Mặc Thịnh đi qua một bên không muốn quan tâm chuyện này, đám thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, còn muốn nói gì đó, chỉ là bọn họ chưa kịp phát ra tiếng đã bị một giọng nói mang theo ý cười làm giật mình.
"Các ngươi muốn bắt thú cưng của ta?"
Đám người hốt hoảng mang chút sợ hãi nhìn một nam nhân cao lớn mà tà mị bước ra từ chân không, trong nội tâm thầm kêu 'không ổn', cón có kẻ tính rút vũ khí, nhưng lại rút thế nào cũng không ra, tay chân đều run đến lợi hại.
"Ngươi...ngươi là..ai.."
"Là ai? Ha ha ha...ha ha ha...là kẻ vẫn nhìn các ngươi từ lúc đuổi theo sủng vật của ta a!" Hoắc mặc Nhan cười tà mị, mà còn kèm theo chút lạnh lẽo nhìn đám người phía trước như mấy xác chết vậy. 'Bỗng'...một mùi khai nồng đậm lan tỏa xung quanh, có kẻ sợ quá liền khụy xuống tiểu ra khiến không chỉ Hoắc Mặc Nhan mà cả đám người ghét bỏ lánh xa. Mất mặt như vậy, chính cả bản thân tên đó cũng không chịu được mà bất tỉnh tại chỗ a.
Nhìn một màn như vậy, nội tâm Hoắc Mặc Nhan sinh ra chán ghét cực điểm, vẫy tay về phía Lang Thiểm một cái, Lang Thiểm hiểu ý gầm lên một tiếng đầy rống giận, chớp mắt bòng đen biến mất, chớp cái nữa liền xuất hiện bên cạnh hắn. Mà đám yêu thú vây xung quanh ban nãy đã một đi không trở lại, bất động mất đi hô hấp phía bên kia.
Đám thiếu niên run rẩy lợi hại chứng kiến một màn này, nói cùng không nên lời, chỉ biết trợn mắt kinh hách mà nhìn.
Lang Thiểm một phen hưng phấn, lại thêm một tia liếc qua liền biến trở lại hình dáng người, khóe miệng còn dính chút máu tươi nhanh chóng đưa lưỡi liếm đi sạch sẽ.
"Chủ nhân, đám người này xử lý thế nào?"
"Còn sao nữa? Dám đánh chủ ý lên người của ta, giết chết không tha!"
"Thuộc hạ đã rõ."
Còn chưa để Lang Thiểm ra tay, mấy tên thiếu niên đã khụy xuống dập đầu khóc lóc van xin rồi. Bọn họ phát hiện từ lúc nam nhân đẹp mắt này xuất hiện, pháp khí trên người bọn họ đã bị phá hủy hết rồi, biết chính xác lần này chính bản thân chọc phải đại nhân vật lớn, bọn họ không muốn chết a.
Một mình Mặc Thịnh bên kia trợn tròn mắt chứng kiến sự việc, trong lòng không khỏi vui sướng đầy ngưỡng mộ nhìn Hoắc Mặc Nhan. Hắn đoán đúng rồi a, không ngờ chủ nhân của yêu thú kia mạnh đến vậy, hơn nữa, yêu thú biết hóa hình, kháo....không phải chứ, yêu thú cửu giai???? Mẹ nó, nhiệt huyết hắn muốn sôi trào luôn rồi, hắn thực sự gặp được yêu thú hóa hình ha ha...
Liếc nhìn bên kia thiếu niên tuổi trẻ đầy nhiệt huyết hứng thú với Lang Thiểm, Hoắc Mặc Nhan lười động, lại nhìn đám người cả thân nhếch nhác kia mà lạnh lùng hơn, ra hiệu một chút với Lang Thiểm, đại ngáo hiểu ý hắn liền dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng đám người, chỉ chớp mắt thấy được từng kẻ từng kẻ bay lên không trung, vài động tác liền đá từng kẻ về phái xa xa. Xung quanh một màn im lặng, Hoắc Mặc Nhan lúc này mới nhìn tới Mặc Thịnh bên kia, khóe miệng câu lên ý cười nhàn nhạt.
Vừa đi tới vừa nói :" Ngươi là Mặc Thịnh đi? Gan thật lớn!"
"Tại hạ đúng là Mặc Thịnh, ngưỡng mộ...tiền bối."
"Ta nhìn già vậy sao?"
"Không già, không già, là tại hạ thất thố, mong công tử bỏ qua." Lưng hắn đang không ngừng chảy mồ hôi lạnh đây, cái miệng ngu ngốc này. Lại nói, là nam nhân thôi mà cũng có thể đẹp như vậy sao? Vậy thì nữ nhân biết để mặt mũi vào đâu a?
"Nhìn ra ngươi không sợ ta đi? Ngươi không sợ ta giết ngươi hay sao?"
"Sợ, nhưng ta không hề nghĩ công tử không biết nhìn người, nếu công tử đã theo bọn ta lâu như vậy, ta có thể chắc chắn coog tử biết chuyện của bọn ta. Có tật giật mình, ta thấy ta không làm chuyện gì có lỗi với công tử cả!"
Ừm, coi như biết đúng sai.
"Vậy ngươi không sợ đám người đó cấu kết với nhau hãm hại ngươi sao? Dù sao thì có mình ngươi là không thương tổn a?"
"...." Mắc mớ gì tới hắn a? Đám ngu đó chính mình tự tìm đường chết còn có thể hại hắn?
"Công tử, ta không sợ kẻ xấu, chính là chán ghét những kẻ như vậy, có chết cùng muốn làm quân tử."
Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, haizzz chính là mười tên mới có một tên có tư chất. Vậy thì không bằng cho hắn một cái cơ duyên đi, được hay không là bản thân hắn mà thôi.
Cảm nhận ánh mắt lạnh nhạt kia của Hoắc Mặc Nhan trên người, Mặc Thịnh cũng bình tĩnh hơn ban nãy, tuy không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt kia, nhưng mà cũng coi như cũng có chút tốt hơn rồi a.
"Cầm lấy."
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cái lệnh bài màu đen hắc diệu lấp lánh tỏa ra ánh hắc sắc, tuy chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay nhưng lại thu hút vô cùng. Mặc Thịnh không hiểu tò mò nhìn hướng Hoắc Mặc Nhan khó hiểu.
"Trong vòng ba tháng, nếu ngươi có thể một mình lên được Thiên môn Đại Diệt tà, giao ra được lệnh bài này, liền cho ngươi một cơ duyên. Nhớ kĩ, lệnh bài này không được cho bất kỳ ai nhìn thấy, chỉ có thể đi lên một mình. Nếu như ngươi cho ai thấy, hoặc mang theo một ai khác đi lên cùng, chính ngươi liền mất đi cơ duyên này. Trong vòng ba tháng không lên tới, lệnh bài liền biến mất."
Thấy Mặc Thịnh vẫn còn ngơ ngác cầm lệnh bài trong tay, Hoắc Mặc Nhan cũng lười nói thêm, chỉ thu lại Lang Thiểm, một giây sau liền biến mất trong hư không.
Mặc Thịnh không biết tâm tình hắn như thế nào nữa, cơ bản đây chỉ có thể cầu không được, hắn thực sự gặp được cao nhân a?
.............................................................................
"Chủ nhân, vì sao lại cho tên đó cơ duyên?"
"Vì cớ gì không cho? Ta không như mấy tên cáo già kia, thấy người tài liền diệt khẩu? Hắn có tư chất, vậy thì thu hắn lại làm việc cho ta đi!"
"Chủ nhân...." Ngài có biết ngài không hơn đám cái già kia chút nào không a? Người ta chết còn được đầu thai an nhàn, còn ngài thì dụ dỗ người ta bán mạng làm việc cho ngài a~ tư bản tư bản!!!
"???"
"Ngài nói đúng!"
"..." Mẹ kiếp, đại ngáo cũng muốn làm phản à?
Nơi rừng lớn đầy rẫy nguy hiểm này, cảnh giác có còn hơn là không. Mặc dù nơi này gần sát với thành trì lớn, nhưng mà ai có thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra chứ!
Khương Tịch, con trai của Chưởng môn chân nhân phái Hỏa Thần môn, tính tình không bao la là nhiêu, có thể so với con lang độc ác không hơn không kém. Ở đám thiếu gia này, cho dù là Kim Tệ có cha là thương gia cũng không nát bét như tên này. Mà Khương Tịch lúc này chằm chằm nhìn gương mặt lạnh lùng của Mặc Thịnh, vẻ âm ngoan không chút che giấu nơi đáy mắt hắn, cười cười mà nham hiểm :"Mặc Thịnh, có phải hay không ngươi là chủ nhân yêu thú đó? Nếu không sao ngươi lại biết tường tận như vậy? Hả?"
"Con mẹ nó, ngươi ngậm máu phun người vừa chứ Khương Thịnh, đừng tưởng cha ngươi là Chưởng môn thì hung hăng bịa đặt này nọ!" Mặc Thịnh tức đến lồng ngực phập phồng, suýt chút nữa không khống chế được mà rút kiếm muốn chém chết tên điên này. Nhắc nhở ý tốt thì chả tên nào nghe, muốn chết còn muốn lôi theo cả hắn vào, hôm nay dù có chuyện gì thì hắn nhất định một tay giết chết tên bại hoại này.
"Ngậm máu phun người? Ta nói các huynh đệ cùng nghe, từ khi đi cùng chúng ta, ta đã để ý thấy hắn có điều không bình thường rồi, lúc phát hiện yêu thú, vẻ mặt của hắn còn lạnh lùng nhìn chúng ta như nhìn mấy kẻ sắp chết tới nơi.."
"...." Có tên nào đi nhận mình giống tên sắp chết như tên não bổ này không vậy?
Mặc Thịnh hổn hển, năm tay nắm chặt điều chỉnh khí huyết trong người, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khương Tịch, nhưng mặc kệ hắn ra sao thì tên ngu xuẩn này vẫn cứ tiếp tục ung dung cười cười nhìn hắn.
Cuộc đời hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Mặc Thịnh suýt chút nữa bùng nổ, trước kia cho dù có bị ép buộc, chế nhạo ra sao hắn vẫn còn thoải mái mà coi kẻ đó như không khí, hôm nay, hừ hừ...
Thấy lời nói của mình có hiệu nghiệm, Khương Tịch vui vẻ trong lòng, tiếp tục khiêu khích. Bởi hắn thấy sau khi hắn nói xong, đa số người sẽ hướng Mặc Thịnh nghi hoặc thầm thì với nhau, biết mình đả động chắc rồi, hắn lại càng thêm mắm dặm muối vào.
"Ta nói đúng rồi đi? Nếu như không phải chủ nhân yếu thú thì ngươi bình tĩnh như vậy sao?"
Mặc Thịnh:...Mắt chó nào của ngươi thấy ta lạnh lùng biến thành bình tĩnh hả?!!!
Lười trả lời tên điên này nữa, Mặc Thịnh tâm tình cực kỳ tệ hại đi qua một mảnh đất trống khác, liền lập tức bị nhận là chủ nhân yêu thú kia, hắn chả quan tâm nữa, làm gì thì làm, hắn chờ kết cục mấy tên ngu xuẩn đáng chết này.
"Các huynh coi, hắn chắc chắn là chủ nhân của yêu thú kia, nhìn xem, yêu thú đó còn nhìn chằm chằm vào hắn đây."
Đúng như tên Khương Thịnh này nói, Lang Thiểm quả thực nhìn chằm chằm vào Mặc Thịnh theo lời của Hoắc Mặc Nhan bên kia, càng khiến nội tâm Mặc Thịnh phun tào một trận. 'Vì cái gì chứ? Vì cái gì nhìn hắn như thế hả?' Mẹ kiếp, hôm nay coi như xui xẻo đi, phi!
Thấy Mặc Thịnh đi qua một bên không muốn quan tâm chuyện này, đám thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, còn muốn nói gì đó, chỉ là bọn họ chưa kịp phát ra tiếng đã bị một giọng nói mang theo ý cười làm giật mình.
"Các ngươi muốn bắt thú cưng của ta?"
Đám người hốt hoảng mang chút sợ hãi nhìn một nam nhân cao lớn mà tà mị bước ra từ chân không, trong nội tâm thầm kêu 'không ổn', cón có kẻ tính rút vũ khí, nhưng lại rút thế nào cũng không ra, tay chân đều run đến lợi hại.
"Ngươi...ngươi là..ai.."
"Là ai? Ha ha ha...ha ha ha...là kẻ vẫn nhìn các ngươi từ lúc đuổi theo sủng vật của ta a!" Hoắc mặc Nhan cười tà mị, mà còn kèm theo chút lạnh lẽo nhìn đám người phía trước như mấy xác chết vậy. 'Bỗng'...một mùi khai nồng đậm lan tỏa xung quanh, có kẻ sợ quá liền khụy xuống tiểu ra khiến không chỉ Hoắc Mặc Nhan mà cả đám người ghét bỏ lánh xa. Mất mặt như vậy, chính cả bản thân tên đó cũng không chịu được mà bất tỉnh tại chỗ a.
Nhìn một màn như vậy, nội tâm Hoắc Mặc Nhan sinh ra chán ghét cực điểm, vẫy tay về phía Lang Thiểm một cái, Lang Thiểm hiểu ý gầm lên một tiếng đầy rống giận, chớp mắt bòng đen biến mất, chớp cái nữa liền xuất hiện bên cạnh hắn. Mà đám yêu thú vây xung quanh ban nãy đã một đi không trở lại, bất động mất đi hô hấp phía bên kia.
Đám thiếu niên run rẩy lợi hại chứng kiến một màn này, nói cùng không nên lời, chỉ biết trợn mắt kinh hách mà nhìn.
Lang Thiểm một phen hưng phấn, lại thêm một tia liếc qua liền biến trở lại hình dáng người, khóe miệng còn dính chút máu tươi nhanh chóng đưa lưỡi liếm đi sạch sẽ.
"Chủ nhân, đám người này xử lý thế nào?"
"Còn sao nữa? Dám đánh chủ ý lên người của ta, giết chết không tha!"
"Thuộc hạ đã rõ."
Còn chưa để Lang Thiểm ra tay, mấy tên thiếu niên đã khụy xuống dập đầu khóc lóc van xin rồi. Bọn họ phát hiện từ lúc nam nhân đẹp mắt này xuất hiện, pháp khí trên người bọn họ đã bị phá hủy hết rồi, biết chính xác lần này chính bản thân chọc phải đại nhân vật lớn, bọn họ không muốn chết a.
Một mình Mặc Thịnh bên kia trợn tròn mắt chứng kiến sự việc, trong lòng không khỏi vui sướng đầy ngưỡng mộ nhìn Hoắc Mặc Nhan. Hắn đoán đúng rồi a, không ngờ chủ nhân của yêu thú kia mạnh đến vậy, hơn nữa, yêu thú biết hóa hình, kháo....không phải chứ, yêu thú cửu giai???? Mẹ nó, nhiệt huyết hắn muốn sôi trào luôn rồi, hắn thực sự gặp được yêu thú hóa hình ha ha...
Liếc nhìn bên kia thiếu niên tuổi trẻ đầy nhiệt huyết hứng thú với Lang Thiểm, Hoắc Mặc Nhan lười động, lại nhìn đám người cả thân nhếch nhác kia mà lạnh lùng hơn, ra hiệu một chút với Lang Thiểm, đại ngáo hiểu ý hắn liền dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng đám người, chỉ chớp mắt thấy được từng kẻ từng kẻ bay lên không trung, vài động tác liền đá từng kẻ về phái xa xa. Xung quanh một màn im lặng, Hoắc Mặc Nhan lúc này mới nhìn tới Mặc Thịnh bên kia, khóe miệng câu lên ý cười nhàn nhạt.
Vừa đi tới vừa nói :" Ngươi là Mặc Thịnh đi? Gan thật lớn!"
"Tại hạ đúng là Mặc Thịnh, ngưỡng mộ...tiền bối."
"Ta nhìn già vậy sao?"
"Không già, không già, là tại hạ thất thố, mong công tử bỏ qua." Lưng hắn đang không ngừng chảy mồ hôi lạnh đây, cái miệng ngu ngốc này. Lại nói, là nam nhân thôi mà cũng có thể đẹp như vậy sao? Vậy thì nữ nhân biết để mặt mũi vào đâu a?
"Nhìn ra ngươi không sợ ta đi? Ngươi không sợ ta giết ngươi hay sao?"
"Sợ, nhưng ta không hề nghĩ công tử không biết nhìn người, nếu công tử đã theo bọn ta lâu như vậy, ta có thể chắc chắn coog tử biết chuyện của bọn ta. Có tật giật mình, ta thấy ta không làm chuyện gì có lỗi với công tử cả!"
Ừm, coi như biết đúng sai.
"Vậy ngươi không sợ đám người đó cấu kết với nhau hãm hại ngươi sao? Dù sao thì có mình ngươi là không thương tổn a?"
"...." Mắc mớ gì tới hắn a? Đám ngu đó chính mình tự tìm đường chết còn có thể hại hắn?
"Công tử, ta không sợ kẻ xấu, chính là chán ghét những kẻ như vậy, có chết cùng muốn làm quân tử."
Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, haizzz chính là mười tên mới có một tên có tư chất. Vậy thì không bằng cho hắn một cái cơ duyên đi, được hay không là bản thân hắn mà thôi.
Cảm nhận ánh mắt lạnh nhạt kia của Hoắc Mặc Nhan trên người, Mặc Thịnh cũng bình tĩnh hơn ban nãy, tuy không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt kia, nhưng mà cũng coi như cũng có chút tốt hơn rồi a.
"Cầm lấy."
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cái lệnh bài màu đen hắc diệu lấp lánh tỏa ra ánh hắc sắc, tuy chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay nhưng lại thu hút vô cùng. Mặc Thịnh không hiểu tò mò nhìn hướng Hoắc Mặc Nhan khó hiểu.
"Trong vòng ba tháng, nếu ngươi có thể một mình lên được Thiên môn Đại Diệt tà, giao ra được lệnh bài này, liền cho ngươi một cơ duyên. Nhớ kĩ, lệnh bài này không được cho bất kỳ ai nhìn thấy, chỉ có thể đi lên một mình. Nếu như ngươi cho ai thấy, hoặc mang theo một ai khác đi lên cùng, chính ngươi liền mất đi cơ duyên này. Trong vòng ba tháng không lên tới, lệnh bài liền biến mất."
Thấy Mặc Thịnh vẫn còn ngơ ngác cầm lệnh bài trong tay, Hoắc Mặc Nhan cũng lười nói thêm, chỉ thu lại Lang Thiểm, một giây sau liền biến mất trong hư không.
Mặc Thịnh không biết tâm tình hắn như thế nào nữa, cơ bản đây chỉ có thể cầu không được, hắn thực sự gặp được cao nhân a?
.............................................................................
"Chủ nhân, vì sao lại cho tên đó cơ duyên?"
"Vì cớ gì không cho? Ta không như mấy tên cáo già kia, thấy người tài liền diệt khẩu? Hắn có tư chất, vậy thì thu hắn lại làm việc cho ta đi!"
"Chủ nhân...." Ngài có biết ngài không hơn đám cái già kia chút nào không a? Người ta chết còn được đầu thai an nhàn, còn ngài thì dụ dỗ người ta bán mạng làm việc cho ngài a~ tư bản tư bản!!!
"???"
"Ngài nói đúng!"
"..." Mẹ kiếp, đại ngáo cũng muốn làm phản à?