Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 51 : Mặc Thịnh
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Thực ra thì bệnh tình của mẫu thân Tuần Luân không được coi là bệnh khó trị, chẳng qua có chút cần thời gian mà thôi, nhưng mà nhất thiết yêu cầu cần một nơi sạch sẽ thoáng đãng chút để dưỡng bệnh. Chứ nếu không có thuốc mà vẫn nằm rịt nơi nhà lá tan tác kia, có thần tiên cũng chữa không được.
Tuy hoàn cảnh của tiểu tử kia khó khăn thật, nhưng giúp người thì phải có cái giá của nó. Chả ai cho không ai cái gì, có qua có lại vừa vặn quy luật tuần hoàn của tự nhiên.
Nhìn tiểu Luân Tử một bộ dạng lắng nghe hắn nói chăm chú, tâm tình của Hoắc Mặc Nhan tăng thêm ý vui thích, coi như không tồi cái tâm tư thiếu niên đơn thuần. Hắn lại tiếp lời :"Giờ ngươi cùng Tiểu Tước cầm số tiền này đi mua nguyên vật liệu, thuê một đám người nhanh chóng dựng một cái nhà rộng rãi, bọn họ có nói gì cùng mặc kệ..." Nói với thiếu niên Tuần Luân, sau đó :"...tốt nhất đừng để có kẻ đỏ mắt tham lam, trực tiếp xử." Này là ý nói cho tiểu Chu Tước bên cạnh.
"Này, công tử...a?"
"Đi đi, nhanh chóng xong, ta còn có việc cần làm, không có thời gian dông dài!" Đoạn hắn xoay người bỏ đi một cách nhanh chóng, bộ dạng còn muốn bày ra nét lạnh lùng khó gần cơ, nhưng mà một chuyện lại khiến hắn muốn đen mặt luôn rồi. Hệ thống...
__Xin chào kí chủ, rất vui được gặp lại ngài__
"......" Hắn muốn yên lặng không trả lời được không?
__Cố gắng lên kí chủ đáng kính, ngài cần nỗ lực dài dài, vì điều bất ngờ phút chót, xin hãy chạy nhanh tiến độ__
"Ta biết, không cần nhắc nhở, ta vẫn không chậm chạp nó." Hơi sai sai (-x-) cơ mà mọi lần nó có nhắc hắn thế à, hệ thống kh... thôi, bớt giận cho trẻ hóa, giận làm gì cho chóng lão.
__Kí chủ?__
"Gì!"
__Không có gì, chỉ là hệ thống nhớ giọng kí chủ, muốn nghe chút thôi, chờ bao giờ ngài hoàn thành nhiệm vụ này xong, chúng ta lại gặp lại nhé__ (◡‿◡✿)
'Mau cút nhanh chút a' nghĩ thôi chứ nếu hệ thống này bớt nói một chút hộ hắn, hắn còn cảm tạ mấy đời nhà nó đâu. Chờ hệ thống thực sự không lên tiếng nữa, Hoắc Mặc Nhan hít một hơi thật dài, thoắt cái biến mất trong không khí, chỉ để lại một làn gió nhẹ thổi mạnh hơn bình thường một chút.
Trong khi đám Chu Tước cùng Hỏa Hỏa bận rộn giúp đỡ hai mẫu tử Tuần Luân, thì Lang Thiểm đang trên đường một hơi dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến thành trì gần Nam Thiên Hải nhất hội họp với chủ nhân của mình thì lại bị mấy chiếc đuôi vô cùng ý thức bám theo cả một đường.
Gần bên cạnh thành Thiên Hải chính là thành Thiên Nam - cùng là trong ba vị trí quan trọng nhất tọa lạc nơi bờ biển này, mà lúc này, khu rừng bên ngoài thành Thiên Nam đang diễn ra một màn truy đuổi cực kỳ đặc sắc. Kẻ bị đuổi là một bóng thú màu đen tốc độ chớp nhoáng, mà đám người truy đuổi lại là một đám nam thiếu niên quần hoa áo lụa rực rỡ, cưỡi trên mình một đầu thú Kim Ưng to lớn, sải dài đôi cánh rộng lớn nghe theo lệnh chủ nhân một mực đuổi theo bóng đen dưới mặt đất kia.
Trong đám thiếu niên đó, có một gương mặt tuấn tú, mặt mũi hấp dẫn ánh mắt yêu cái đẹp bộ dạng lạnh lùng nhìn đám người đứng trước hô hào vui vẻ như kiểu bọn họ là những tên thần kinh có vấn đề trong não vậy. Đường đường là một con cháu trong đại gia tộc, ấy vậy mà lại phải đi theo đám nhoi choi này, thiếu niên mặt lạnh suy nghĩ trong lòng mà thầm nghiến răng căm phẫn. Tuy rằng thực lực của yêu thú kia khiến người khác ngưỡng mộ, thèm muốn, nhưng không lẽ đám ngu si này không nghĩ đến rằng yêu thú đó dễ bắt lắm hay gì? Mặc kệ nó có chủ nhân hay chưa, thì nếu tổn thương nó, yêu thú đó chắc chắn không dễ dàng bỏ qua bọn họ, heo thì vẫn chỉ là heo ngốc mà thôi, dù có khoác lên lớp lụa đẹp đẽ thì vẫn chẳng thể nào giấu được bộ óc ngu si tứ chi phát triển của chúng cả.
Thiếu niên đó tên Mặc Thịnh, một trong các đệ tử gia tộc Mặc gia lâu đời chuyên nghề buôn bán các loại thủy sản quý hiếm, tính cách chính trực, thực lực cũng đủ mạnh mẽ áp chế mấy tên đối thủ. Thế nhưng hôm nay hắn lại bị cha hắn bắt đi cùng với đám heo kia, với cái mác là có hắn đi cùng sẽ an toàn hơn. Mặc dù chính bản thân Mặc Thịnh nghĩ nghĩ, hắn dù mạnh hơn mấy kẻ này, chắc gì đã là đối thủ của cao thủ chân chính?
"Nhanh, nhanh lên, sắp đuổi kịp rồi, ha ha..."
"Chỉ cần bắt được nó, chúng ta liền có thể đáp trả mấy tên ra vẻ đạo mạo gia giáo kia rồi, coi xem chúng có thể ngày ngày bày ra bộ dạng như Quan Âm, Phật Tổ hay không!" Tên mặt trắng bợm bợm thân hình mập mạp này là con thứ của thương gia hạng nhất Kim Trừng thành Song Nam - Kim Tệ, khỏi nói cũng biết rõ một tên nhị thế tổ chính hiệu.
"Ha ha, Kim nhị thiếu nói đúng, rồi sẽ có ngày mấy kẻ đó kêu cha gọi mẹ mà quỳ gối trước chúng ta, a? Ta nói hình như chúng ta hơi quá khích đi, vẫn còn có một tên gia giáo quy củ nơi này a?" Tên cố ý châm biếm, sỉ nhục Mặc Thịnh này là cháu trai của một vị Chưởng môn trong môn phái nào đó, nghe đâu môn phái đó có quan hệ gần gũi với mấy vị trên cao kia, hiếm có ẻ nào không có mắt mà đụng chạm trực tiếp với bọn họ cả.
Mặc Thịnh mặc dù giận đến sôi máu, vẻ ẩn nhân hiện trên mặt nhàn nhạt mang theo chút dữ tợn, lại càng khiến đám công tử thiếu niên đó thêm một tràng cười vui vẻ mà thôi. 'Cứ cười đi, ta chờ coi đám heo các ngươi cười được bao lâu.' Thu lại vẻ tức giận trên mặt, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng không đổi trở về, khiến nụ cười đám người kia trở nên có chút cứng ngắc, nhìn ra nội tâm kẻ bọn họ sỉ nhục đang trào phúng khinh thường mình, liền chỉ biết trừng mắt nhìn lại.
Trong lúc cả đám đang mắt trừng mắt với nhau, thì bên dưới kia, Lang Thiểm một thân tốc độ hình dáng thú, từ trong thần trí cảm nhận được chủ nhân tới gần, liền vui vẻ thả chậm lại tốc độ, để cho đám người đuổi kịp theo.
Mà Hoắc Mặc Nhan bộ dáng thong dong hành tẩu, ở một nơi chậm rãi quan sát sự việc diễn ra, nhếch khóe môi cong lên nụ cười trào phúng, mà ánh mắt hắn hoàn toàn khác với miệng, đều một mảng lạnh lẽo thấu tim gan người khác.
Kim Ưng to lớn thấy bản thân đuổi kịp được con mồi, phấn khích kêu lên một tiếng vang vui vẻ, thu hút sự chú ý của đám người trên lưng nó. Thấy đã đuổi kịp, đám thiếu niên liền bộ dáng vui mừng không thôi, thúc giục yêu thú của mình dồn con mồi vào khoảng đất trống gần đó. Cuối cùng cũng dàn ra một trận thế vây quanh Lang Thiểm, làm cho đám thiếu niên, công tử thế gia vui vẻ không thôi, từ trên Kim Ưng nhanh nhẹn nhảy xuống muốn chứng kiến tận mắt con mồi sắp săn tới tay.
Bề ngoài của Lang Thiểm là một con dã lang toàn thân đen tuyền, hoàn toàn khác với những con lang vương khác, trên đầu liền không ra chiếc sừng nào, mà phía sau đuôi liền vung vẩy ra ba chiếc đuôi màu đen, màu hắc tuyền còn nổi bật hơn cả toàn thân lông đen của dã lang. Nói không khiến người ta chú ý quả thực là sai lầm, nhìn coi một con lang vương như vậy,ai mà chả có chút động tâm? Một trong hai tên ban nãy sỉ nhục thiếu niên mặt lạnh Mặc Thịnh nhìn nhìn suy xét về con mồi trước mắt, tâm tình càng kịch liệt khao khát muốn có được báu vật kia, liền cười cười nói.
"Các vị huynh đệ, theo ta nhìn, con lang kia hẳn là một trong các lang vương vô cùng đặc biệt, bảo vật như vậy, nếu như không đoạt được thì ắt phải diệt, nếu không để kẻ thù chúng ta tóm được, còn không phải chúng ta hồn phi phách tán hay sao?"
Kim Tệ-nhị thế tổ bộ dạng gật gù, cố tỏ ra vẻ thâm sâu của thương nhân, căn bản chả biết tẹo gì cả, thâm sâu tỏ vẻ đồng ý :"Đúng vậy, nếu không có thì đành hủy, không thể lấy mạng ra đùa được, Khương huynh nói rất đúng ý ta." Lại nhìn sang mấy người bên cạnh, nhìn ý kiến bọn họ ra làm sao. Thấy ai cũng gật gù tỏ vẻ có đạo lý trừ Mặc Thịnh vô cảm xúc kia, tâm tình bọn họ càng thêm tự tin chiến thắng với con mồi kia.
Dù sao thì a, bọn họ người đông, mà yêu thú của bản thân cũng đông, không lẽ nào lại đánh không nổi một con lang vương kia hay sao? Mà bản thân đám người đều là con cháu gia tộc thế gia, trên người không thiếu bảo vật tùy thân. Không chết thì cũng là vẫn còn một mạng quay về.
Lang Thiểm bên kia một mình vậy trông đám yêu thú, lấy tố chất của một lang vương, căn bản đám yêu thú cấp thấp kia chẳng có gì phải sợ hãi, một ngụm liền cắn chết liền nhẹ nhàng, nhưng mà hắn không thèm làm bẩn miệng, tùy ý chờ chủ nhân vui đùa. Một con sói lớn bị vậy lại, phát ra tiếng gầm gừ theo bản năng, nhưng lại không có động tĩnh gì có vẻ là tiến công đánh nhau, mà cứ như thể chơi đùa đám người, thong dong đến kỳ lạ.
Mặc Thịnh nhìn nhìn một màn trước mắt, nội tâm cảm thấy cực kỳ bất an,mặc dù không biết vì sao, nhưng bản thân hắn trước giờ đối với sự nguy hiểm luôn có cảnh giác cao độ. Nhìn thì chỉ thấy là mọt con sói có chút đặc biệt mà thôi, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy, con sói kia như đang trêu đùa bọn họ vậy!
'Có lẽ không phải đâu?' Nghĩ nghĩ không biết có nên suy xét rời đi hay không, thì một tên thiếu niên bắt ngay được hình ảnh Mặc Thịnh miệng lẩm bẩm gì đó vẻ mặt suy tư, liền hô lên :"Mặc Thịnh, ngươi đang nói gì đó hả?" Liền thành công thu hút đám thiếu niên chằm chằm nhìn về phái Mặc Thịnh.
"Không có gì."
"Không có gì mà người còn một mình lẩm bẩm sau lưng chúng ta? Có pahir người có ý đồ gì không hả? Còn không mau khai ra!"
"Chắc chắn hắn có vấn đề, suốt từ nãy giờ đi theo chúng ta mặt mày vô cảm, còn bày ra vẻ suy nghĩ trầm tư gì đó, liệu có hay..." Tên kia còn chưa nói hết thì Mặc Thịnh đã lên tiếng cắt ngăn :"Các người nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua không hứng thú với chuyến đi này của mấy người, còn có..." Nói rồi hất cằm về phía Lang Thiềm bên kia :"...ta nói cho các ngươi biết để tránh liên lụy ta, có chết cũng là các ngươi tự tìm đường chết, con yêu thú đó, khẳng định không bỏ qua cho các ngươi. Chưa kể nói đến nếu nó có chủ nhân rồi, thì các ngươi nghĩ nó chạy nhanh như vậy, vì cái gì lại chạy tụt lùi cho các ngươi bao vây? Làm mà không nghĩ tới, có hay không chủ nhân nó đang nhìn chăm chằm vào mấy người đấy!"
Vừa nói liền trúng trọng tâm, Hoắc mặc Nhan bên khác liền cười cười vui thích với phân tích của thiếu niên kia, xem ra còn có người biết chút đạo lý, còn có thể suy xét giữ lại mạng sống.
Đám thiếu niên nghe Mặc Thịnh nói một tràng, ban đầu có chút tức giận muốn đánh nhau, nhưng mà nghĩ nghĩ thì lại có vẻ đúng, bọn họ nghĩ lại chuyện lúc nãy, lại nhìn bộ dáng thong dong kia củ con mồi phái trước, liền âm thầm lo lắng, liệu có đúng là chủ nhân của nó đang theo dõi mình hay không. Ánh mắt từng người đảo đảo nhìn xung quanh hiện lên vẻ cảnh giác cao độ.
Kẻ nhát gan, người tâm cơ, ngươi có lẽ sợ, nhưng cũng có kẻ gan lớn hưn những kẻ khác, ỷ lại bản thân có bùa hộ mệnh liền có thể coi trời bằng vung lên, thực sự đúng kiểu 'chuyên gia' đi tìm đường chết trong bao nhiêu câu chuyện.
Tuy hoàn cảnh của tiểu tử kia khó khăn thật, nhưng giúp người thì phải có cái giá của nó. Chả ai cho không ai cái gì, có qua có lại vừa vặn quy luật tuần hoàn của tự nhiên.
Nhìn tiểu Luân Tử một bộ dạng lắng nghe hắn nói chăm chú, tâm tình của Hoắc Mặc Nhan tăng thêm ý vui thích, coi như không tồi cái tâm tư thiếu niên đơn thuần. Hắn lại tiếp lời :"Giờ ngươi cùng Tiểu Tước cầm số tiền này đi mua nguyên vật liệu, thuê một đám người nhanh chóng dựng một cái nhà rộng rãi, bọn họ có nói gì cùng mặc kệ..." Nói với thiếu niên Tuần Luân, sau đó :"...tốt nhất đừng để có kẻ đỏ mắt tham lam, trực tiếp xử." Này là ý nói cho tiểu Chu Tước bên cạnh.
"Này, công tử...a?"
"Đi đi, nhanh chóng xong, ta còn có việc cần làm, không có thời gian dông dài!" Đoạn hắn xoay người bỏ đi một cách nhanh chóng, bộ dạng còn muốn bày ra nét lạnh lùng khó gần cơ, nhưng mà một chuyện lại khiến hắn muốn đen mặt luôn rồi. Hệ thống...
__Xin chào kí chủ, rất vui được gặp lại ngài__
"......" Hắn muốn yên lặng không trả lời được không?
__Cố gắng lên kí chủ đáng kính, ngài cần nỗ lực dài dài, vì điều bất ngờ phút chót, xin hãy chạy nhanh tiến độ__
"Ta biết, không cần nhắc nhở, ta vẫn không chậm chạp nó." Hơi sai sai (-x-) cơ mà mọi lần nó có nhắc hắn thế à, hệ thống kh... thôi, bớt giận cho trẻ hóa, giận làm gì cho chóng lão.
__Kí chủ?__
"Gì!"
__Không có gì, chỉ là hệ thống nhớ giọng kí chủ, muốn nghe chút thôi, chờ bao giờ ngài hoàn thành nhiệm vụ này xong, chúng ta lại gặp lại nhé__ (◡‿◡✿)
'Mau cút nhanh chút a' nghĩ thôi chứ nếu hệ thống này bớt nói một chút hộ hắn, hắn còn cảm tạ mấy đời nhà nó đâu. Chờ hệ thống thực sự không lên tiếng nữa, Hoắc Mặc Nhan hít một hơi thật dài, thoắt cái biến mất trong không khí, chỉ để lại một làn gió nhẹ thổi mạnh hơn bình thường một chút.
Trong khi đám Chu Tước cùng Hỏa Hỏa bận rộn giúp đỡ hai mẫu tử Tuần Luân, thì Lang Thiểm đang trên đường một hơi dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến thành trì gần Nam Thiên Hải nhất hội họp với chủ nhân của mình thì lại bị mấy chiếc đuôi vô cùng ý thức bám theo cả một đường.
Gần bên cạnh thành Thiên Hải chính là thành Thiên Nam - cùng là trong ba vị trí quan trọng nhất tọa lạc nơi bờ biển này, mà lúc này, khu rừng bên ngoài thành Thiên Nam đang diễn ra một màn truy đuổi cực kỳ đặc sắc. Kẻ bị đuổi là một bóng thú màu đen tốc độ chớp nhoáng, mà đám người truy đuổi lại là một đám nam thiếu niên quần hoa áo lụa rực rỡ, cưỡi trên mình một đầu thú Kim Ưng to lớn, sải dài đôi cánh rộng lớn nghe theo lệnh chủ nhân một mực đuổi theo bóng đen dưới mặt đất kia.
Trong đám thiếu niên đó, có một gương mặt tuấn tú, mặt mũi hấp dẫn ánh mắt yêu cái đẹp bộ dạng lạnh lùng nhìn đám người đứng trước hô hào vui vẻ như kiểu bọn họ là những tên thần kinh có vấn đề trong não vậy. Đường đường là một con cháu trong đại gia tộc, ấy vậy mà lại phải đi theo đám nhoi choi này, thiếu niên mặt lạnh suy nghĩ trong lòng mà thầm nghiến răng căm phẫn. Tuy rằng thực lực của yêu thú kia khiến người khác ngưỡng mộ, thèm muốn, nhưng không lẽ đám ngu si này không nghĩ đến rằng yêu thú đó dễ bắt lắm hay gì? Mặc kệ nó có chủ nhân hay chưa, thì nếu tổn thương nó, yêu thú đó chắc chắn không dễ dàng bỏ qua bọn họ, heo thì vẫn chỉ là heo ngốc mà thôi, dù có khoác lên lớp lụa đẹp đẽ thì vẫn chẳng thể nào giấu được bộ óc ngu si tứ chi phát triển của chúng cả.
Thiếu niên đó tên Mặc Thịnh, một trong các đệ tử gia tộc Mặc gia lâu đời chuyên nghề buôn bán các loại thủy sản quý hiếm, tính cách chính trực, thực lực cũng đủ mạnh mẽ áp chế mấy tên đối thủ. Thế nhưng hôm nay hắn lại bị cha hắn bắt đi cùng với đám heo kia, với cái mác là có hắn đi cùng sẽ an toàn hơn. Mặc dù chính bản thân Mặc Thịnh nghĩ nghĩ, hắn dù mạnh hơn mấy kẻ này, chắc gì đã là đối thủ của cao thủ chân chính?
"Nhanh, nhanh lên, sắp đuổi kịp rồi, ha ha..."
"Chỉ cần bắt được nó, chúng ta liền có thể đáp trả mấy tên ra vẻ đạo mạo gia giáo kia rồi, coi xem chúng có thể ngày ngày bày ra bộ dạng như Quan Âm, Phật Tổ hay không!" Tên mặt trắng bợm bợm thân hình mập mạp này là con thứ của thương gia hạng nhất Kim Trừng thành Song Nam - Kim Tệ, khỏi nói cũng biết rõ một tên nhị thế tổ chính hiệu.
"Ha ha, Kim nhị thiếu nói đúng, rồi sẽ có ngày mấy kẻ đó kêu cha gọi mẹ mà quỳ gối trước chúng ta, a? Ta nói hình như chúng ta hơi quá khích đi, vẫn còn có một tên gia giáo quy củ nơi này a?" Tên cố ý châm biếm, sỉ nhục Mặc Thịnh này là cháu trai của một vị Chưởng môn trong môn phái nào đó, nghe đâu môn phái đó có quan hệ gần gũi với mấy vị trên cao kia, hiếm có ẻ nào không có mắt mà đụng chạm trực tiếp với bọn họ cả.
Mặc Thịnh mặc dù giận đến sôi máu, vẻ ẩn nhân hiện trên mặt nhàn nhạt mang theo chút dữ tợn, lại càng khiến đám công tử thiếu niên đó thêm một tràng cười vui vẻ mà thôi. 'Cứ cười đi, ta chờ coi đám heo các ngươi cười được bao lâu.' Thu lại vẻ tức giận trên mặt, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng không đổi trở về, khiến nụ cười đám người kia trở nên có chút cứng ngắc, nhìn ra nội tâm kẻ bọn họ sỉ nhục đang trào phúng khinh thường mình, liền chỉ biết trừng mắt nhìn lại.
Trong lúc cả đám đang mắt trừng mắt với nhau, thì bên dưới kia, Lang Thiểm một thân tốc độ hình dáng thú, từ trong thần trí cảm nhận được chủ nhân tới gần, liền vui vẻ thả chậm lại tốc độ, để cho đám người đuổi kịp theo.
Mà Hoắc Mặc Nhan bộ dáng thong dong hành tẩu, ở một nơi chậm rãi quan sát sự việc diễn ra, nhếch khóe môi cong lên nụ cười trào phúng, mà ánh mắt hắn hoàn toàn khác với miệng, đều một mảng lạnh lẽo thấu tim gan người khác.
Kim Ưng to lớn thấy bản thân đuổi kịp được con mồi, phấn khích kêu lên một tiếng vang vui vẻ, thu hút sự chú ý của đám người trên lưng nó. Thấy đã đuổi kịp, đám thiếu niên liền bộ dáng vui mừng không thôi, thúc giục yêu thú của mình dồn con mồi vào khoảng đất trống gần đó. Cuối cùng cũng dàn ra một trận thế vây quanh Lang Thiểm, làm cho đám thiếu niên, công tử thế gia vui vẻ không thôi, từ trên Kim Ưng nhanh nhẹn nhảy xuống muốn chứng kiến tận mắt con mồi sắp săn tới tay.
Bề ngoài của Lang Thiểm là một con dã lang toàn thân đen tuyền, hoàn toàn khác với những con lang vương khác, trên đầu liền không ra chiếc sừng nào, mà phía sau đuôi liền vung vẩy ra ba chiếc đuôi màu đen, màu hắc tuyền còn nổi bật hơn cả toàn thân lông đen của dã lang. Nói không khiến người ta chú ý quả thực là sai lầm, nhìn coi một con lang vương như vậy,ai mà chả có chút động tâm? Một trong hai tên ban nãy sỉ nhục thiếu niên mặt lạnh Mặc Thịnh nhìn nhìn suy xét về con mồi trước mắt, tâm tình càng kịch liệt khao khát muốn có được báu vật kia, liền cười cười nói.
"Các vị huynh đệ, theo ta nhìn, con lang kia hẳn là một trong các lang vương vô cùng đặc biệt, bảo vật như vậy, nếu như không đoạt được thì ắt phải diệt, nếu không để kẻ thù chúng ta tóm được, còn không phải chúng ta hồn phi phách tán hay sao?"
Kim Tệ-nhị thế tổ bộ dạng gật gù, cố tỏ ra vẻ thâm sâu của thương nhân, căn bản chả biết tẹo gì cả, thâm sâu tỏ vẻ đồng ý :"Đúng vậy, nếu không có thì đành hủy, không thể lấy mạng ra đùa được, Khương huynh nói rất đúng ý ta." Lại nhìn sang mấy người bên cạnh, nhìn ý kiến bọn họ ra làm sao. Thấy ai cũng gật gù tỏ vẻ có đạo lý trừ Mặc Thịnh vô cảm xúc kia, tâm tình bọn họ càng thêm tự tin chiến thắng với con mồi kia.
Dù sao thì a, bọn họ người đông, mà yêu thú của bản thân cũng đông, không lẽ nào lại đánh không nổi một con lang vương kia hay sao? Mà bản thân đám người đều là con cháu gia tộc thế gia, trên người không thiếu bảo vật tùy thân. Không chết thì cũng là vẫn còn một mạng quay về.
Lang Thiểm bên kia một mình vậy trông đám yêu thú, lấy tố chất của một lang vương, căn bản đám yêu thú cấp thấp kia chẳng có gì phải sợ hãi, một ngụm liền cắn chết liền nhẹ nhàng, nhưng mà hắn không thèm làm bẩn miệng, tùy ý chờ chủ nhân vui đùa. Một con sói lớn bị vậy lại, phát ra tiếng gầm gừ theo bản năng, nhưng lại không có động tĩnh gì có vẻ là tiến công đánh nhau, mà cứ như thể chơi đùa đám người, thong dong đến kỳ lạ.
Mặc Thịnh nhìn nhìn một màn trước mắt, nội tâm cảm thấy cực kỳ bất an,mặc dù không biết vì sao, nhưng bản thân hắn trước giờ đối với sự nguy hiểm luôn có cảnh giác cao độ. Nhìn thì chỉ thấy là mọt con sói có chút đặc biệt mà thôi, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy, con sói kia như đang trêu đùa bọn họ vậy!
'Có lẽ không phải đâu?' Nghĩ nghĩ không biết có nên suy xét rời đi hay không, thì một tên thiếu niên bắt ngay được hình ảnh Mặc Thịnh miệng lẩm bẩm gì đó vẻ mặt suy tư, liền hô lên :"Mặc Thịnh, ngươi đang nói gì đó hả?" Liền thành công thu hút đám thiếu niên chằm chằm nhìn về phái Mặc Thịnh.
"Không có gì."
"Không có gì mà người còn một mình lẩm bẩm sau lưng chúng ta? Có pahir người có ý đồ gì không hả? Còn không mau khai ra!"
"Chắc chắn hắn có vấn đề, suốt từ nãy giờ đi theo chúng ta mặt mày vô cảm, còn bày ra vẻ suy nghĩ trầm tư gì đó, liệu có hay..." Tên kia còn chưa nói hết thì Mặc Thịnh đã lên tiếng cắt ngăn :"Các người nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua không hứng thú với chuyến đi này của mấy người, còn có..." Nói rồi hất cằm về phía Lang Thiềm bên kia :"...ta nói cho các ngươi biết để tránh liên lụy ta, có chết cũng là các ngươi tự tìm đường chết, con yêu thú đó, khẳng định không bỏ qua cho các ngươi. Chưa kể nói đến nếu nó có chủ nhân rồi, thì các ngươi nghĩ nó chạy nhanh như vậy, vì cái gì lại chạy tụt lùi cho các ngươi bao vây? Làm mà không nghĩ tới, có hay không chủ nhân nó đang nhìn chăm chằm vào mấy người đấy!"
Vừa nói liền trúng trọng tâm, Hoắc mặc Nhan bên khác liền cười cười vui thích với phân tích của thiếu niên kia, xem ra còn có người biết chút đạo lý, còn có thể suy xét giữ lại mạng sống.
Đám thiếu niên nghe Mặc Thịnh nói một tràng, ban đầu có chút tức giận muốn đánh nhau, nhưng mà nghĩ nghĩ thì lại có vẻ đúng, bọn họ nghĩ lại chuyện lúc nãy, lại nhìn bộ dáng thong dong kia củ con mồi phái trước, liền âm thầm lo lắng, liệu có đúng là chủ nhân của nó đang theo dõi mình hay không. Ánh mắt từng người đảo đảo nhìn xung quanh hiện lên vẻ cảnh giác cao độ.
Kẻ nhát gan, người tâm cơ, ngươi có lẽ sợ, nhưng cũng có kẻ gan lớn hưn những kẻ khác, ỷ lại bản thân có bùa hộ mệnh liền có thể coi trời bằng vung lên, thực sự đúng kiểu 'chuyên gia' đi tìm đường chết trong bao nhiêu câu chuyện.