Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 50 : Tiểu Luân Tử
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Hướng tới lúc Hoắc Mặc Nhan tới gần thành trì bên cạnh Nam Thiên Hải thì cũng là lúc đám người tộc Huyền Vũ cũng xuất phát trên đường trở về tộc. Mà đường trở về cũng kéo theo không ít khó khăn cùng gian nan, không ám sát thì theo dõi, khiến một đường lão bà bà tức muốn hộc máu tại chỗ. Chuyến đi lần này bọn họ không lấy lại được đồ về lại còn bị tập kích thảm thương, nỗi nhục này biết bao thấu tâm đây. Rồi lúc trở về tộc, biết bao nhiêu ánh mắt chê cười, xỉa xói, nghĩ thôi cũng đủ không vui vẻ chút nào. Bọn họ vừa mới suýt chút nữa đắc tội với một nhân vật bí ẩn, lúc trở về tộc không biết có biểu tình gì khi nhìn thấy vị nhân vật ấy đây!
Thành Thiên Hải là một trong ba thành trung tâm dọc theo sát bờ Nam Thiên Hải, cũng là thành trì lớn nhất trong ba vị trí trọng địa này, không chỉ giao thương, mà còn tụ tập đông đảo nhất các loại thế lực đi biển. Tuy rằng Nam Thiên Hải là một biển chết nguy hiểm nhất, thế nhưng ven bờ phù du của nó lại trù phú không tin nổi, ngư dân nơi này cũng vì miếng cơm manh áo, sẵn sàng chấp nhận số mệnh an bài chèo thuyền tung lưới đánh cá, săn tìm các loại hải thực quý giá. Cuộc sống tuy nguy hiểm nhưng cũng lại có nhiều cái vui của nó. Nổi bật nhất nơi này là vào hạ, lúc này thời tiết nóng nực chảy mỡ, phù hợp một chuyến ra khơi mát rượi.
Lúc này bên ngoài thành Thiên Hải đang vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt còn hơn trẩy hội, từng cá nhân vác trên lưng một chiếc lưới được dệt bằng sợi tơ của Bàn Tơ Thụy thú, vô cùng dẻo dai, bền chắc, vô cùng thích hợp để kéo các loại thủy ngư.
Một mình Hoắc Mặc Nhan một thân tơ lụa quý giá lam nhạt, tay còn phiêu phiêu chiếc quạt trông hệt như quý công tử thế gia đi du ngoạn, chỉ có thiếu mỗi một hạ nhân hầu hạ chạy vặt theo sau mà thôi. Là nhân vật không thích phô trương, bản thân hắn đã giảm hết sức thu hút rồi, nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi dung nhan thiên lộ, vẫn là thu hút không ít ánh nhìn có tán thưởng, cũng có trào phúng khinh bỉ, còn không ít đâu ghen ghét đây.
Bỏ qua ánh mắt người đời, Hoắc Mặc Nhan tiến tới một đám đông tụ tập nhiều nhất, hướng mắt theo dõi từng hành động thông thạo chỉnh lưới của ngư dân, mỉm cười thầm nghĩ 'nơi này dân cũng đủ ấm no đi, chỉ một chuyến ra khơi cũng vui vẻ như kia'. Trong đám người trai tráng, có một thiếu niên trông khá bần hàn thu hút ánh mắt của Hoắc Thần Chủ, chỉ là hắn liếc mắt một cái cũng thấy rõ thiếu niên kia đang nhìn lại mình, có chút muốn tự kỷ.
Ra hiệu một ánh mắt với thiếu niên kia, Hoắc Mặc Nhan đ ra một chỗ thoáng người, không bao lâu sau thì thiếu niên kia liền xuất hiện trước mặt hắn. Không hề có chút gọi là rụt rè, thiếu niên vẫn cứ chăm chăm nhìn hắn không lên tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có!"
??? Không có thì cứ nhìn người ta như thế làm gì?
"Nếu không có gì thì ta còn có việc, đi..."
"Khoan đã, thực ra...tôi, tôi có việc muốn nói với ngài." Lúc này thiếu niên mới ấp úng nói ra được lời muốn nói, thành công kéo Hoắc Mặc Nhan lại nghe tiếp.
"Chuyện gì?"
Dáo dác nhìn xung quanh toàn những là người, thiếu niên lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt cầu xin nhìn người phía trước có chút đáng thương. Được rồi, hắn rất biết hiểu lòng người mà.
"Đi theo ta." Nói rồi xoay người bước đi tìm một nơi vắng người, lập ra một kết giới cho dễ trò chuyện. Lúc này thiếu niên mới yên tâm mà cảm kích nhìn hắn, bắt đầu vào câu chuyện chính cần nói.
"Không, không biết ngài là công tử nơi nào tới, ta...ta quả thực rất túng thiếu gấp gáp rồi, cầu xin công tử cho ta đi chung thuyền ra khơi được không? Chỉ, chỉ cần có tiền, nương ta sẽ có thể chữa bệnh, ơn....." Chưa kịp nói hết,thiếu niên đã quỳ gục xuống khóc thút thít, bản năng còn muốn đập đầu cầu lạy, may mắn Hoắc Mặc Nhan nhanh tay đè lại cái đầu nhỏ kia. Này cái tình huống quỷ quái a? Chỉ cầu hắn cho đi chung thuyền ra khơi kiếm tiền chữa bệnh cho nương? Thiếu niên này đúng là bần hàn tới mức này đi? Xem ra hắn nghĩ quá tốt đẹp rồi, vẫn còn nhiều ắm dân chúng nghèo khổ.
"Đứng lên đi, ta có giúp được gì cho ngươi mà quỳ lạy? Còn có, ta hứa sẽ giúp ngươi sao?" Hoắc Mặc Nhan buông ra lời này, thiếu niên nghe xong không khỏi suy sụp hẳn, cứ ngỡ có hi vọng, ai dè lại vẫn là thất vọng tột cùng. Nước mắt từ hốc mắt đỏ ửng liên tục trào ra, một bộ dạng chẳng con tha thiết chuyện gì nữa, nếu là để mấy phu nhân của hắn trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ thương xót mà gom lấy một đống báu vật tặng cho thiếu niên này.
Thấy thiếu niên vẫn gục nơi đó, chỉ một mực mờ nhòa trong lệ, hắn thở dài một cái, thu quạt gõ gõ mấy cái vào tay, mở miệng :"Ai ngươi cũng một bộ dạng đáng thương như vậy sao? Còn chưa bị đánh chết đi?"
"Không có, ta chưa hề cầu xin ai khác ngoài công tử."
"Vì sao ngươi lại nhằm trúng ta a? Nhìn ta trông giống kiểu người dễ thương xót người khác như vậy sao?" Cũng đâu có giống lắm đâu nhỉ, trông vẻ có tiền hơn thôi mà?
Thiếu niên lần này im lặng một lúc lâu rồi mới thốt ra một câu nghe có vẻ có lý :"Ta...ta có thể thấy được công tử không như những kẻ khác."
"...." Thế hắn 'không như những kẻ khác' là giống kiểu nào thế!
"Không có, không có, ý ta là công tử là người có nhân tình, không giống mấy kẻ áo lụa kiêu ngạo, ác độc kia."
Thế còn nghe tạm được, chứ không hắn cũng muốn làm kẻ ác với thiếu niên này lắm đấy. Nhìn thiếu niên chật vật ngồi dưới đất bụi, đến cả y phục cũng khâu vá đủ mọi hình dạng, cũng thực thảm a~.
"Ngươi tên gì?"
Nghe được hắn hỏi tên họ, thiếu niên như vớ được bờ cọc, gương mặt nhem nhuốc hiện lên một chút hi vọng vô hình, dù không biết có đúng hay không, nhưng vẫn là có chút chút vận may. Ngốc ngốc lau sạch nước mắt làm mờ mắt đi, thieus niên giọng nhỏ hơn một chút báo ra tên họ.
"Tuần Luân? A, vậy kêu ngươi Luân Tử đi, dù sao cũng nhỏ tuổi."
"Công tử kêu sao ta cũng chấp nhận."
Hoắc Mặc Nhan:.....mất giá quá rồi đấy!
Một hồi nói chuyện, cuối cùng thì lần này trông hắn giống với quý công tử hơn rồi, cũng có một cái chân...ờm, coi như chạy vặt đi. Được biết tên tiểu tử này có một mẹ già đang bệnh nặng, số tiền còn lại cũng dùng hết sạch vào việc mua dược rồi, bần cùng mới đi cầu xin được ra biển kiếm chút tiền mua thuốc. Mà với cái thân hình nhỏ con này, gầy như vậy có kéo nổi cá hay không a?
Quan sát gian nhà lớp mái lá đơn sơ hẻo lánh một chút, Hoắc Mặc Nhan thầm kêu gào nội tâm. Nơi này cũng đủ để ở sao? Rồi dưỡng bệnh nơi này bao giờ mới có thể khỏi đây? Đây là cái nghèo gì trong truyền thuyết thế này, đến hắn cũng không chịu nổi mà nghĩ nghĩ bực bội. Chí ít cũng phải dựng một cái nhà tử tế một chút chứ, này bệnh càng thêm bệnh là đúng rồi đi!
"Công tử xin đừng chê, nhà ta từ nơi khác chuyển tới nơi này cũng khá lâu rồi, ngỡ tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn trước kia nhưng ai ngờ nơi này càng khó kiếm sống, việc ra khơi cũng cần sức khỏe, bọn họ thấy ta nhỏ tuổi nhất quyết không chịu cho theo cùng, ta..."
"Được rồi, ta ngồi nơi này cũng được, ngươi vào coi nương ngươi ra sao rồi." Hắn ngồi lên bệ đá nhỏ trong sân vườn nhỏ điêu tàn, thầm thổn thức, trước kia hắn dù có bần cùng tới mấy cũng không đến mức này đâu, thật không biết hai mẹ con nhà này chống đỡ cuộc sống này kiểu gì tới tận bây giờ!
Được tầm một chén trà, bên trong vang lên tiếng khuyên năn nhỏ nhẹ, còn mang theo mệt mỏi hổn hển như không có hơi, cùng đó tiếng khóc nhỏ của tiểu Luân Tử vang lên, khiến tâm tình Hoắc Mặc Nhan nhịn không được bước chân vào mái nhà nhỏ xem xét tình hình. Bên trong nhà chỉ có một cái ván gỗ được dựng thành giường đủ cho một người nằm, bên dưới toàn bộ lót lá khô, một phụ nhân nhỏ gầy đang nằm trên đó, trông có vẻ không trụ được bao lâu nữa.
"Công tử...van xin ngài, van ngài cứu nương ta, van..."
"Được rồi, để ta xem sao, ngươi dịch qua một chút."
Phụ nhân đảo đôi mắt lồi lớn nhìn qua Hoắc Nhan, không nói được lười gì, chỉ biết ú ớ vài tiếng, nước mắt chạy dọc ướt cả một bên tóc xơ xác.
"Không cần nói gì, đưa tay ta xem một chút, xem có thể cứu được không."
Bắt lấy cẳng tay gầy teo của phụ nhân, Hoắc Mặc Nhan truyền vào một chút linh khí lay động, cảm nhận được linh khí đi khắp kinh mạch trên người phụ nhân, toàn bộ kinh mạch bị tắc nghẽn, co rút lại nhỏ hẹp, còn không đủ để khơi thông huyết chảy.
"Trước kia mẫu thân ngươi có phải từng bị đánh đập nghiêm trọng hay không?"
Thiếu niên Tuần Luân gật đầu vội vã, nhanh chóng trả lời :"Trước kia còn ở nhà cũ, nương ta bị cha cùng nhân tình đánh đập, giày vò suốt một tuần, may mắn giữ lại được cái mạng, sau đó lén lút cùng ta rời tới nơi này, từ đó thân thể nương ngày một yếu đi, tới mùa đông năm ngoái liền chỉ nằm yên một chỗ, không thể đi lại được nữa."
"Còn may, vẫn có thể chữa được."
"Thật sao? Công tử có cách cứu nương ta sao, xin ngài, công tử, ta xin là trâu ngựa cho ngài a..."
'Bộp' một tiếng, Hoắc Mặc Nhan nghe chán lời này rồi, gõ một cái cho tiểu tử này im luôn tại chỗ, lại quay ra nhìn phụ nhân yếu ớt kia. Từ trong thần thức triệu ra Hỏa Hỏa cùng Chu Tước đang tu luyện trong không gian. Hai kẻ này một người tuấn mỹ, một người tựa hoa tiên, khiến hai mẹ con Tuần Luân khinh hãi không thôi.
"Ai nha, lâu lắm rồi mới ra ngaoif, sảng khoái..." Nhìn rõ hoàn cảnh mới nín...
"Chủ nhân."
"Hỏa Hỏa, cô đun mấy thứ này lên rồi uy vị này uống, còn tiểu tử ngươi đi theo ta ra ngoài, ngươi nữa." Đưa cho Hỏa Hỏa một gói nhỏ màu đỏ, Hoắc Mặc Nhan nghiêm túc liếc chừng cô nàng cảnh cáo.
"....."!!!
Dặn dò Hỏa Hỏa vài câu, lại chỉ thẳng hai người Tuần Luân cùng Chu Tước ra ngoài, hắn mới chỉ rõ ra thực trạng cho tiểu tử ngốc xít kia.
Thành Thiên Hải là một trong ba thành trung tâm dọc theo sát bờ Nam Thiên Hải, cũng là thành trì lớn nhất trong ba vị trí trọng địa này, không chỉ giao thương, mà còn tụ tập đông đảo nhất các loại thế lực đi biển. Tuy rằng Nam Thiên Hải là một biển chết nguy hiểm nhất, thế nhưng ven bờ phù du của nó lại trù phú không tin nổi, ngư dân nơi này cũng vì miếng cơm manh áo, sẵn sàng chấp nhận số mệnh an bài chèo thuyền tung lưới đánh cá, săn tìm các loại hải thực quý giá. Cuộc sống tuy nguy hiểm nhưng cũng lại có nhiều cái vui của nó. Nổi bật nhất nơi này là vào hạ, lúc này thời tiết nóng nực chảy mỡ, phù hợp một chuyến ra khơi mát rượi.
Lúc này bên ngoài thành Thiên Hải đang vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt còn hơn trẩy hội, từng cá nhân vác trên lưng một chiếc lưới được dệt bằng sợi tơ của Bàn Tơ Thụy thú, vô cùng dẻo dai, bền chắc, vô cùng thích hợp để kéo các loại thủy ngư.
Một mình Hoắc Mặc Nhan một thân tơ lụa quý giá lam nhạt, tay còn phiêu phiêu chiếc quạt trông hệt như quý công tử thế gia đi du ngoạn, chỉ có thiếu mỗi một hạ nhân hầu hạ chạy vặt theo sau mà thôi. Là nhân vật không thích phô trương, bản thân hắn đã giảm hết sức thu hút rồi, nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi dung nhan thiên lộ, vẫn là thu hút không ít ánh nhìn có tán thưởng, cũng có trào phúng khinh bỉ, còn không ít đâu ghen ghét đây.
Bỏ qua ánh mắt người đời, Hoắc Mặc Nhan tiến tới một đám đông tụ tập nhiều nhất, hướng mắt theo dõi từng hành động thông thạo chỉnh lưới của ngư dân, mỉm cười thầm nghĩ 'nơi này dân cũng đủ ấm no đi, chỉ một chuyến ra khơi cũng vui vẻ như kia'. Trong đám người trai tráng, có một thiếu niên trông khá bần hàn thu hút ánh mắt của Hoắc Thần Chủ, chỉ là hắn liếc mắt một cái cũng thấy rõ thiếu niên kia đang nhìn lại mình, có chút muốn tự kỷ.
Ra hiệu một ánh mắt với thiếu niên kia, Hoắc Mặc Nhan đ ra một chỗ thoáng người, không bao lâu sau thì thiếu niên kia liền xuất hiện trước mặt hắn. Không hề có chút gọi là rụt rè, thiếu niên vẫn cứ chăm chăm nhìn hắn không lên tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có!"
??? Không có thì cứ nhìn người ta như thế làm gì?
"Nếu không có gì thì ta còn có việc, đi..."
"Khoan đã, thực ra...tôi, tôi có việc muốn nói với ngài." Lúc này thiếu niên mới ấp úng nói ra được lời muốn nói, thành công kéo Hoắc Mặc Nhan lại nghe tiếp.
"Chuyện gì?"
Dáo dác nhìn xung quanh toàn những là người, thiếu niên lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt cầu xin nhìn người phía trước có chút đáng thương. Được rồi, hắn rất biết hiểu lòng người mà.
"Đi theo ta." Nói rồi xoay người bước đi tìm một nơi vắng người, lập ra một kết giới cho dễ trò chuyện. Lúc này thiếu niên mới yên tâm mà cảm kích nhìn hắn, bắt đầu vào câu chuyện chính cần nói.
"Không, không biết ngài là công tử nơi nào tới, ta...ta quả thực rất túng thiếu gấp gáp rồi, cầu xin công tử cho ta đi chung thuyền ra khơi được không? Chỉ, chỉ cần có tiền, nương ta sẽ có thể chữa bệnh, ơn....." Chưa kịp nói hết,thiếu niên đã quỳ gục xuống khóc thút thít, bản năng còn muốn đập đầu cầu lạy, may mắn Hoắc Mặc Nhan nhanh tay đè lại cái đầu nhỏ kia. Này cái tình huống quỷ quái a? Chỉ cầu hắn cho đi chung thuyền ra khơi kiếm tiền chữa bệnh cho nương? Thiếu niên này đúng là bần hàn tới mức này đi? Xem ra hắn nghĩ quá tốt đẹp rồi, vẫn còn nhiều ắm dân chúng nghèo khổ.
"Đứng lên đi, ta có giúp được gì cho ngươi mà quỳ lạy? Còn có, ta hứa sẽ giúp ngươi sao?" Hoắc Mặc Nhan buông ra lời này, thiếu niên nghe xong không khỏi suy sụp hẳn, cứ ngỡ có hi vọng, ai dè lại vẫn là thất vọng tột cùng. Nước mắt từ hốc mắt đỏ ửng liên tục trào ra, một bộ dạng chẳng con tha thiết chuyện gì nữa, nếu là để mấy phu nhân của hắn trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ thương xót mà gom lấy một đống báu vật tặng cho thiếu niên này.
Thấy thiếu niên vẫn gục nơi đó, chỉ một mực mờ nhòa trong lệ, hắn thở dài một cái, thu quạt gõ gõ mấy cái vào tay, mở miệng :"Ai ngươi cũng một bộ dạng đáng thương như vậy sao? Còn chưa bị đánh chết đi?"
"Không có, ta chưa hề cầu xin ai khác ngoài công tử."
"Vì sao ngươi lại nhằm trúng ta a? Nhìn ta trông giống kiểu người dễ thương xót người khác như vậy sao?" Cũng đâu có giống lắm đâu nhỉ, trông vẻ có tiền hơn thôi mà?
Thiếu niên lần này im lặng một lúc lâu rồi mới thốt ra một câu nghe có vẻ có lý :"Ta...ta có thể thấy được công tử không như những kẻ khác."
"...." Thế hắn 'không như những kẻ khác' là giống kiểu nào thế!
"Không có, không có, ý ta là công tử là người có nhân tình, không giống mấy kẻ áo lụa kiêu ngạo, ác độc kia."
Thế còn nghe tạm được, chứ không hắn cũng muốn làm kẻ ác với thiếu niên này lắm đấy. Nhìn thiếu niên chật vật ngồi dưới đất bụi, đến cả y phục cũng khâu vá đủ mọi hình dạng, cũng thực thảm a~.
"Ngươi tên gì?"
Nghe được hắn hỏi tên họ, thiếu niên như vớ được bờ cọc, gương mặt nhem nhuốc hiện lên một chút hi vọng vô hình, dù không biết có đúng hay không, nhưng vẫn là có chút chút vận may. Ngốc ngốc lau sạch nước mắt làm mờ mắt đi, thieus niên giọng nhỏ hơn một chút báo ra tên họ.
"Tuần Luân? A, vậy kêu ngươi Luân Tử đi, dù sao cũng nhỏ tuổi."
"Công tử kêu sao ta cũng chấp nhận."
Hoắc Mặc Nhan:.....mất giá quá rồi đấy!
Một hồi nói chuyện, cuối cùng thì lần này trông hắn giống với quý công tử hơn rồi, cũng có một cái chân...ờm, coi như chạy vặt đi. Được biết tên tiểu tử này có một mẹ già đang bệnh nặng, số tiền còn lại cũng dùng hết sạch vào việc mua dược rồi, bần cùng mới đi cầu xin được ra biển kiếm chút tiền mua thuốc. Mà với cái thân hình nhỏ con này, gầy như vậy có kéo nổi cá hay không a?
Quan sát gian nhà lớp mái lá đơn sơ hẻo lánh một chút, Hoắc Mặc Nhan thầm kêu gào nội tâm. Nơi này cũng đủ để ở sao? Rồi dưỡng bệnh nơi này bao giờ mới có thể khỏi đây? Đây là cái nghèo gì trong truyền thuyết thế này, đến hắn cũng không chịu nổi mà nghĩ nghĩ bực bội. Chí ít cũng phải dựng một cái nhà tử tế một chút chứ, này bệnh càng thêm bệnh là đúng rồi đi!
"Công tử xin đừng chê, nhà ta từ nơi khác chuyển tới nơi này cũng khá lâu rồi, ngỡ tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn trước kia nhưng ai ngờ nơi này càng khó kiếm sống, việc ra khơi cũng cần sức khỏe, bọn họ thấy ta nhỏ tuổi nhất quyết không chịu cho theo cùng, ta..."
"Được rồi, ta ngồi nơi này cũng được, ngươi vào coi nương ngươi ra sao rồi." Hắn ngồi lên bệ đá nhỏ trong sân vườn nhỏ điêu tàn, thầm thổn thức, trước kia hắn dù có bần cùng tới mấy cũng không đến mức này đâu, thật không biết hai mẹ con nhà này chống đỡ cuộc sống này kiểu gì tới tận bây giờ!
Được tầm một chén trà, bên trong vang lên tiếng khuyên năn nhỏ nhẹ, còn mang theo mệt mỏi hổn hển như không có hơi, cùng đó tiếng khóc nhỏ của tiểu Luân Tử vang lên, khiến tâm tình Hoắc Mặc Nhan nhịn không được bước chân vào mái nhà nhỏ xem xét tình hình. Bên trong nhà chỉ có một cái ván gỗ được dựng thành giường đủ cho một người nằm, bên dưới toàn bộ lót lá khô, một phụ nhân nhỏ gầy đang nằm trên đó, trông có vẻ không trụ được bao lâu nữa.
"Công tử...van xin ngài, van ngài cứu nương ta, van..."
"Được rồi, để ta xem sao, ngươi dịch qua một chút."
Phụ nhân đảo đôi mắt lồi lớn nhìn qua Hoắc Nhan, không nói được lười gì, chỉ biết ú ớ vài tiếng, nước mắt chạy dọc ướt cả một bên tóc xơ xác.
"Không cần nói gì, đưa tay ta xem một chút, xem có thể cứu được không."
Bắt lấy cẳng tay gầy teo của phụ nhân, Hoắc Mặc Nhan truyền vào một chút linh khí lay động, cảm nhận được linh khí đi khắp kinh mạch trên người phụ nhân, toàn bộ kinh mạch bị tắc nghẽn, co rút lại nhỏ hẹp, còn không đủ để khơi thông huyết chảy.
"Trước kia mẫu thân ngươi có phải từng bị đánh đập nghiêm trọng hay không?"
Thiếu niên Tuần Luân gật đầu vội vã, nhanh chóng trả lời :"Trước kia còn ở nhà cũ, nương ta bị cha cùng nhân tình đánh đập, giày vò suốt một tuần, may mắn giữ lại được cái mạng, sau đó lén lút cùng ta rời tới nơi này, từ đó thân thể nương ngày một yếu đi, tới mùa đông năm ngoái liền chỉ nằm yên một chỗ, không thể đi lại được nữa."
"Còn may, vẫn có thể chữa được."
"Thật sao? Công tử có cách cứu nương ta sao, xin ngài, công tử, ta xin là trâu ngựa cho ngài a..."
'Bộp' một tiếng, Hoắc Mặc Nhan nghe chán lời này rồi, gõ một cái cho tiểu tử này im luôn tại chỗ, lại quay ra nhìn phụ nhân yếu ớt kia. Từ trong thần thức triệu ra Hỏa Hỏa cùng Chu Tước đang tu luyện trong không gian. Hai kẻ này một người tuấn mỹ, một người tựa hoa tiên, khiến hai mẹ con Tuần Luân khinh hãi không thôi.
"Ai nha, lâu lắm rồi mới ra ngaoif, sảng khoái..." Nhìn rõ hoàn cảnh mới nín...
"Chủ nhân."
"Hỏa Hỏa, cô đun mấy thứ này lên rồi uy vị này uống, còn tiểu tử ngươi đi theo ta ra ngoài, ngươi nữa." Đưa cho Hỏa Hỏa một gói nhỏ màu đỏ, Hoắc Mặc Nhan nghiêm túc liếc chừng cô nàng cảnh cáo.
"....."!!!
Dặn dò Hỏa Hỏa vài câu, lại chỉ thẳng hai người Tuần Luân cùng Chu Tước ra ngoài, hắn mới chỉ rõ ra thực trạng cho tiểu tử ngốc xít kia.