Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 49 : Cướp
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Lão bà bà Huyền Vũ tộc quan sát thái độ của Hoắc Mặc Nhan đối với tiểu Bảo Bảo hồi lâu, sau đó mới rót trà nóng, mở miệng vào ngay chuyện chính cần nói. Vừa nói vừa không quên chú ý tỉ mỉ sắc mặt hắn như thế nào :"Vị công tử này, chúng ta không biết có thể trao đổi chút chuyện về Huyền Vũ giáp hay chăng? Chúng ta thực sự rất cần mảnh giáp đó, giá cả công tử có thể suy xét, cùng có một món nợ nhân tình?"
Ồ, nghe có vẻ rất có mong đợi tốt đẹp, nhưng mà cái thái độ này, hắn chả muốn hợp tác chút nào đây!
"Cho hỏi, danh tính của các vị là ai? Thế lực lớn thế sao? Nhân tình mà ta nhận được từ việc này có gì tốt đây?" Ha, còn không chịu nói rõ, vậy thì chờ kiếp sau chúng ta giao dịch nha?
Vừa nhìn là biết khó nói rồi, Hoắc Mặc Nhan cười cười, nhìn vẻ mặt nghẹn lại của lão bà bà mà hiểu ra được nõi ức nghẹn của đối phương. Quả thật, nếu bọn họ dám công khai thân phận thật ra, Hoắc Mặc Nhan nghĩ nghĩ liệu bọn họ có thể rời khỏi nơi này mà trở về trong tộc hay chăng? Nhân số chỉ có gần chục người, mỗi người chỉ có tu vi Trung cấp lục phẩm, có mỗi lão bà bà là Thần cấp tam phẩm, đối mặt với vô số cường giả đại lục nơi này...ha ha, nghĩ cùng đừng nghĩ trở về nhà đi!
"Nhìn ra được các vị khó xử, nhưng mà, chuyện ta đấu giá Huyền Vũ giáp là một nhiệm vụ ta được giao phó mà làm, nhiệm vụ chưa hoàn thành, ta không thể tùy tiện bán lại cho các vị được, thứ lỗi không thể trò chuyện tiếp." Nói đoạn lúc Hoắc Mặc Nhan đứng lên có ý rời đi, một luồng khí tràng liền bao trùm khắp phạm vi sương phòng nhất định, ý muốn chèn ép bạo lực, có chút cảnh cáo.
"Vị công tử này, chúng ta còn chưa uống được miếng nước đâu? Còn có thể bình tĩnh nói chuyện." Vẻ mặt âm u trầm thấp của lão bà bà khiến hắn bật cười ra tiếng rõ ràng, cái tay cầm quạt phẩy nhẹ một cái, trực tiếp đè lại khí áp mạnh mẽ kia, xé rách nó như xé một tấm lụa mỏng manh, khiến lão bà bà trực tiếp hộc ra ngụm máu tươi.
"Ngươi..." Đám nam nữ trẻ tuổi thấy tình trạng xấu, liền muốn rút binh khí, lại bị cánh tay lão bà bà ngăn lại, hơi thở cs chút hỗn loạn nhìn lên Hoắc Mặc Nhan.
"Thứ lỗi, là chúng ta mờ mắt, đã đắc tội công tử."
"Vị lão bà này, là ta bất kính rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cáo từ."
Cuối cùng đám người Huyền Vũ tộc chỉ biết trơ mắt nhìn hắn rời đi, tiểu tham ăn còn hướng ánh mắt.....ừ, hơi tiếc nuối đối hắn, nhưng mà hắn thấy luyến tiếc linh quả của hắn hơn ấy. (Đúng là thía thật :>)
Rời khỏi trà lâu, lại liếc hai bên đường phố nhộn nhịp vài đạo thân ảnh lén lút, Hoắc Mặc Nhan cười như gió xuân trên đường cám dỗ không ít nữ nhân ngoái nhìn đầy thẹn thùng. Chuyến về này của đám Khúc Diệp không biết có yên tĩnh không đây? Bước đi nhanh chóng vài ngõ hẻm nhỏ, vừa tới nơi vắng bóng người, hắn liền biến mất ngay tại chỗ, khiến mấy thân ảnh kia hốt hoảng dò xét mà vẫn không rõ tung tích người nơi nào, đành buồn bực quay về báo cáo.
Trong khi Hoắc Thần Chủ đang bên trong không gian âu âu yếm yếm với mỹ nhân, thì bên kia, đám người Khúc Diệp cùng An Ngũ Hành lại gặp một chút rắc rối nho nhỏ.
Chuyện là....Sau một trận ăn uống vui vẻ, lúc rời khỏi thành Hoàng Đô đi tới khu vực rừng trúc ngoại ô, thì đám Khúc Diệp bị một đám người chặn đường. Nhìn dáng vẻ thì đúng là kiểu chặn cướp sau mỗi buổi đấu giá rồi. Nhưng mà hẳn là Khúc Diệp liền không nghĩ được chuyện rằng, bởi vì Hoắc Mặc Nhan cướp được Huyền Vũ giáp mà sinh ra vụ chặn cướp này đối với một gia tộc cùng một tông môn. Nếu không có Huyền Vũ giáp vào tay huynh đệ tốt Hoắc Nhan, thì đám kẻ xấu kia cũng chẳng ngu si gì đi gây sự cả, mà bạn nhỏ Diệp Diệp còn nghĩ nghĩ rằng đám người kia ý định muốn cướp bộ vũ khí mà mình tốn 5900 NT thượng phẩm mới cướp được.
"Chắc chắn chúng muốn cướp vũ khí của ta, An An, ta sợ a~." o⊙﹏⊙o
An Ngũ Hành muốn bổ não thực sự! (¯¯□¯¯)||| Còn có thể thế nào nữa đây, Diệp Diệp của hắn vẫn ngây thơ như thế kia này!
"Không sợ, có ta ở đây, kẻ nào dọa ngươi, ta giết bọn chúng." An ủi an ủi một hồi, Khúc công tử mưới hết rầu mặt, cùng An An của mình đàm phán trước với đám người kia. Tên cầm đầu là một tên khác to con lực lưỡng, tay cầm kiếm lớn vác vai, bên cạnh là một đám bịt mặt mũi y phục sát thủ đen một mảnh, nhìn trông hài hước thực sự.
"Các ngươi là ai? Dám cản đường Khúc gia cùng Chiêm Tinh tông?"
"Ha ha ha... ta đéch cần biết các ngươi thế lực ra sao, mau giao tên có Huyền Vũ giáp ra đây, bọn gia còn tha chết cho ha ha ha..." Tên to con vừa dứt lời thì đám bên cạnh liền cười loạn lên, lúc này Khúc Diệp mới rõ mục đích bọn chúng, ra là vì Hoắc huynh đệ cùng Huyền Vũ giáp.
"Các ngươi mà cũng mơ ước Huyền Vũ giáp? Ta lại thấy các ngươi giống đám lưu manh nhìn thì vô hại thực chất lại ăn hại thì đúng hơn ha? Nhìn coi cả đám cũng biết mấy tên ngu ngốc, có ai đời cầm đầu lộ diện, chuột nhắt lại che mặt, cười chết ta ha ha ha..." Khúc tiểu công tử không thèm "nể" mặt mà cười nhạo, chính là liều thuốc kích thích mạnh nhất dẫn ra một hồi giao chiến sau đó.
Cả hai phe liền sau đó rút ra vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào thì....một tiếng 'gruuuuuuu~' vang lên bên trong khu rừng âm u này khiến ai ai cũng rợn hết lông tơ trên người. Phút chốc chẳng còn có ai có tâm trí giao chiến, mà chỉ cảnh giác nhìn xung quanh, một đợt sợ hãi liền lan ra toàn thân những người có mặt. Nơi này là rừng trúc tối tăm, ban ngày ánh mặt trời cũng không chiếc hết được mặt đất, đi qua nơi này cần có lòng gan dạ, sự can đảm, mà nó lại là khu vực thích hợp cho việc ám sát nhất.
"Diệp Diệp, lại gần sát ta đi." An Ngũ Hành nhỏ giọng nói, tinh thần căng lên cực độ nhìn xung quanh u ám, một lòng lo lắng cho người thương của mình, chính là sợ hãi cái chết chia lìa. Chính bản thân An Ngũ Hành suýt chết một lần rồi, liền chẳng bao giờ muốn trải nghiệm nó lần nữa. Khúc Diệp nghe lời dán sát lưng An An của mình, lấy ra vũ khí mới mua được, chuẩn bị trải nghiệm vũ khí mới ra sao, nhưng mà tình cảnh có chút thay đổi a? Thực ra chỉ muốn thử vưới đám cướp kia thôi, thế nào thành ra lại nhảy ra cái tiếng rú rợn người như vậy chứ!!!
Khúc Diệp:........ta muốn tạc mao được không hả?????
Mọi người:......không được!!!!
Được rồi, vẫn là căng não cảnh giác thôi, chứ không cái mạng nhỏ không biết có giữu lại được hay không đấy. Tự an ủi bản thân một chút, đám người hai phe vẫn im lặng chờ đợi nhân vật thần bí xuất hiện. Điều khiến bọn họ thất vọng, à không, hi vọng, chính là từ một phía đi ra một nam nhân dáng vẻ cường tráng mà không lố, một thân y phục tối màu, ngũ quan trông vô cùng bình thường, nhìn kĩ thì cũng coi như có chút tuấn tú mà thôi.
Rồi.....nhân vật thần bí kia là tên này?
"Xin hỏi..."
"Các ngươi là Khúc Diệp?" An Ngũ Hành còn chưa hỏi xong liền nghe nam nhân đó hỏi lại, Khúc Diệp? Là có quen biết hay thù oán với Diệp Diệp của hắn?
"Là ta, ta là Khúc Diệp, nhưng mà ta không có quen ngươi đi?"
"Ta được lệnh hộ tống các ngươi an toàn trở về, mới trở ra đã gặp phục kích rồi?"
"A...a à, có chút rắc rối.... ơ nhưng mà, chúng ta đâu có quen ai sao?"
Lang Thiểm vẻ mặt không muốn nói nhiều với tên ngốc này nhìn qua An Ngũ Hành bên cạnh Khúc Diệp, người trước kẻ sau đều biết ý che miệng Khúc Diệp lại, im lặng chờ đợi diễn biến. Mà diễn biến này vô cùng nhanh chóng, chỉ thấy Lang Thiểm tốc độ xuất thần hướng đám cướp phóng tới, chưa đầy mấy giây đã thấy cả đám ngã lăn mặt đất, tử trạng nặng nề toàn bộ. Duy chỉ tên cầm đầu to con còn chút hơi thở mong manh vẻ mặt đầy sợ hãi đối với Lang Thiểm.
"Quay về nói với đám vô lại các ngươi, muốn Huyền Vũ giáp liền tìm chủ nhân ta, không cần liên lụy người không liên quan, nếu không, Hoàng Đô này không cần tồn tại nữa. Nhớ chưa?" Lang Thiểm nhỏ giọng mà nói với tên to con còn đang nằm dài trên đất, cười lạnh lùng.
"Nhớ...nhớ... rồi.."
Nhìn một màn như vậy, bên kia đám Khúc Diệp không khỏi ngây người sợ hãi với trình độ tu vi của nam nhân nọ, quá hay, quá mạnh, quá đẳng cấp. Lại thấy nam nhân kia đi về gần bọn họ, cơ thể không khỏi có chút căng thẳng.
"Ta là Lang Thiểm, đi thôi, đưa các ngươi về ta cò phải đi gấp."
"Đa tạ ơn cứu mạng, ta là An Ngũ Hành."
"Ta biết, các ngươi làm gì ta không cần biết, ta chỉ hộ tống theo sau mà thôi!" Lang Thiểm lạnh lùng mà nói, này ý thúc giục bọn họ nên nhanh chóng đi về, hắn còn muốn trở về cạnh chủ nhân sớm một chút. Ai mà chẳng biết, à đám người bên cạnh chủ nhân ai mà không biết chủ nhân hắn có tốc độ đi nhanh như thế nào chứ, chớp mắt thôi đã đi vạn dặm, nhiều lúc hắn còn tự bổ não hỏi xem chủ nhân vì sao mạnh như thế đây.
"Chúng ta liền mau chóng trở về, vất vả huynh đệ rồi." Nói đoạn A Ngũ Hành liền kéo Diệp Diệp của mình nhanh chóng hướng về phía trước, gấp rút cực kỳ theo ý vị cao thủ kia. Không cần biết chủ nhân của người nọ là ai, cũng may mắn vì người ta không có ý giết bọn họ là tốt lắm rồi, trả ơn liền để sau vậy!
Mà Khúc tiểu công tử một đường bay bổng, não vẫn mơ mơ hồ hồ tùy ý bị ôm đi, trong não nhỏ có vô số ý muốn hỏi, mà theo như mắt thấy An An của mình lặng lẽ ra hiệu im lặng, liền nhịn tới tận khi trở về, ở trên giường bắt đầu lấy lại tinh thần truy hỏi.
P/s: Sắp bye bye cp Diệp - Hành một thời gian nha (●´ω`●) quắn quéo
Ồ, nghe có vẻ rất có mong đợi tốt đẹp, nhưng mà cái thái độ này, hắn chả muốn hợp tác chút nào đây!
"Cho hỏi, danh tính của các vị là ai? Thế lực lớn thế sao? Nhân tình mà ta nhận được từ việc này có gì tốt đây?" Ha, còn không chịu nói rõ, vậy thì chờ kiếp sau chúng ta giao dịch nha?
Vừa nhìn là biết khó nói rồi, Hoắc Mặc Nhan cười cười, nhìn vẻ mặt nghẹn lại của lão bà bà mà hiểu ra được nõi ức nghẹn của đối phương. Quả thật, nếu bọn họ dám công khai thân phận thật ra, Hoắc Mặc Nhan nghĩ nghĩ liệu bọn họ có thể rời khỏi nơi này mà trở về trong tộc hay chăng? Nhân số chỉ có gần chục người, mỗi người chỉ có tu vi Trung cấp lục phẩm, có mỗi lão bà bà là Thần cấp tam phẩm, đối mặt với vô số cường giả đại lục nơi này...ha ha, nghĩ cùng đừng nghĩ trở về nhà đi!
"Nhìn ra được các vị khó xử, nhưng mà, chuyện ta đấu giá Huyền Vũ giáp là một nhiệm vụ ta được giao phó mà làm, nhiệm vụ chưa hoàn thành, ta không thể tùy tiện bán lại cho các vị được, thứ lỗi không thể trò chuyện tiếp." Nói đoạn lúc Hoắc Mặc Nhan đứng lên có ý rời đi, một luồng khí tràng liền bao trùm khắp phạm vi sương phòng nhất định, ý muốn chèn ép bạo lực, có chút cảnh cáo.
"Vị công tử này, chúng ta còn chưa uống được miếng nước đâu? Còn có thể bình tĩnh nói chuyện." Vẻ mặt âm u trầm thấp của lão bà bà khiến hắn bật cười ra tiếng rõ ràng, cái tay cầm quạt phẩy nhẹ một cái, trực tiếp đè lại khí áp mạnh mẽ kia, xé rách nó như xé một tấm lụa mỏng manh, khiến lão bà bà trực tiếp hộc ra ngụm máu tươi.
"Ngươi..." Đám nam nữ trẻ tuổi thấy tình trạng xấu, liền muốn rút binh khí, lại bị cánh tay lão bà bà ngăn lại, hơi thở cs chút hỗn loạn nhìn lên Hoắc Mặc Nhan.
"Thứ lỗi, là chúng ta mờ mắt, đã đắc tội công tử."
"Vị lão bà này, là ta bất kính rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cáo từ."
Cuối cùng đám người Huyền Vũ tộc chỉ biết trơ mắt nhìn hắn rời đi, tiểu tham ăn còn hướng ánh mắt.....ừ, hơi tiếc nuối đối hắn, nhưng mà hắn thấy luyến tiếc linh quả của hắn hơn ấy. (Đúng là thía thật :>)
Rời khỏi trà lâu, lại liếc hai bên đường phố nhộn nhịp vài đạo thân ảnh lén lút, Hoắc Mặc Nhan cười như gió xuân trên đường cám dỗ không ít nữ nhân ngoái nhìn đầy thẹn thùng. Chuyến về này của đám Khúc Diệp không biết có yên tĩnh không đây? Bước đi nhanh chóng vài ngõ hẻm nhỏ, vừa tới nơi vắng bóng người, hắn liền biến mất ngay tại chỗ, khiến mấy thân ảnh kia hốt hoảng dò xét mà vẫn không rõ tung tích người nơi nào, đành buồn bực quay về báo cáo.
Trong khi Hoắc Thần Chủ đang bên trong không gian âu âu yếm yếm với mỹ nhân, thì bên kia, đám người Khúc Diệp cùng An Ngũ Hành lại gặp một chút rắc rối nho nhỏ.
Chuyện là....Sau một trận ăn uống vui vẻ, lúc rời khỏi thành Hoàng Đô đi tới khu vực rừng trúc ngoại ô, thì đám Khúc Diệp bị một đám người chặn đường. Nhìn dáng vẻ thì đúng là kiểu chặn cướp sau mỗi buổi đấu giá rồi. Nhưng mà hẳn là Khúc Diệp liền không nghĩ được chuyện rằng, bởi vì Hoắc Mặc Nhan cướp được Huyền Vũ giáp mà sinh ra vụ chặn cướp này đối với một gia tộc cùng một tông môn. Nếu không có Huyền Vũ giáp vào tay huynh đệ tốt Hoắc Nhan, thì đám kẻ xấu kia cũng chẳng ngu si gì đi gây sự cả, mà bạn nhỏ Diệp Diệp còn nghĩ nghĩ rằng đám người kia ý định muốn cướp bộ vũ khí mà mình tốn 5900 NT thượng phẩm mới cướp được.
"Chắc chắn chúng muốn cướp vũ khí của ta, An An, ta sợ a~." o⊙﹏⊙o
An Ngũ Hành muốn bổ não thực sự! (¯¯□¯¯)||| Còn có thể thế nào nữa đây, Diệp Diệp của hắn vẫn ngây thơ như thế kia này!
"Không sợ, có ta ở đây, kẻ nào dọa ngươi, ta giết bọn chúng." An ủi an ủi một hồi, Khúc công tử mưới hết rầu mặt, cùng An An của mình đàm phán trước với đám người kia. Tên cầm đầu là một tên khác to con lực lưỡng, tay cầm kiếm lớn vác vai, bên cạnh là một đám bịt mặt mũi y phục sát thủ đen một mảnh, nhìn trông hài hước thực sự.
"Các ngươi là ai? Dám cản đường Khúc gia cùng Chiêm Tinh tông?"
"Ha ha ha... ta đéch cần biết các ngươi thế lực ra sao, mau giao tên có Huyền Vũ giáp ra đây, bọn gia còn tha chết cho ha ha ha..." Tên to con vừa dứt lời thì đám bên cạnh liền cười loạn lên, lúc này Khúc Diệp mới rõ mục đích bọn chúng, ra là vì Hoắc huynh đệ cùng Huyền Vũ giáp.
"Các ngươi mà cũng mơ ước Huyền Vũ giáp? Ta lại thấy các ngươi giống đám lưu manh nhìn thì vô hại thực chất lại ăn hại thì đúng hơn ha? Nhìn coi cả đám cũng biết mấy tên ngu ngốc, có ai đời cầm đầu lộ diện, chuột nhắt lại che mặt, cười chết ta ha ha ha..." Khúc tiểu công tử không thèm "nể" mặt mà cười nhạo, chính là liều thuốc kích thích mạnh nhất dẫn ra một hồi giao chiến sau đó.
Cả hai phe liền sau đó rút ra vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào thì....một tiếng 'gruuuuuuu~' vang lên bên trong khu rừng âm u này khiến ai ai cũng rợn hết lông tơ trên người. Phút chốc chẳng còn có ai có tâm trí giao chiến, mà chỉ cảnh giác nhìn xung quanh, một đợt sợ hãi liền lan ra toàn thân những người có mặt. Nơi này là rừng trúc tối tăm, ban ngày ánh mặt trời cũng không chiếc hết được mặt đất, đi qua nơi này cần có lòng gan dạ, sự can đảm, mà nó lại là khu vực thích hợp cho việc ám sát nhất.
"Diệp Diệp, lại gần sát ta đi." An Ngũ Hành nhỏ giọng nói, tinh thần căng lên cực độ nhìn xung quanh u ám, một lòng lo lắng cho người thương của mình, chính là sợ hãi cái chết chia lìa. Chính bản thân An Ngũ Hành suýt chết một lần rồi, liền chẳng bao giờ muốn trải nghiệm nó lần nữa. Khúc Diệp nghe lời dán sát lưng An An của mình, lấy ra vũ khí mới mua được, chuẩn bị trải nghiệm vũ khí mới ra sao, nhưng mà tình cảnh có chút thay đổi a? Thực ra chỉ muốn thử vưới đám cướp kia thôi, thế nào thành ra lại nhảy ra cái tiếng rú rợn người như vậy chứ!!!
Khúc Diệp:........ta muốn tạc mao được không hả?????
Mọi người:......không được!!!!
Được rồi, vẫn là căng não cảnh giác thôi, chứ không cái mạng nhỏ không biết có giữu lại được hay không đấy. Tự an ủi bản thân một chút, đám người hai phe vẫn im lặng chờ đợi nhân vật thần bí xuất hiện. Điều khiến bọn họ thất vọng, à không, hi vọng, chính là từ một phía đi ra một nam nhân dáng vẻ cường tráng mà không lố, một thân y phục tối màu, ngũ quan trông vô cùng bình thường, nhìn kĩ thì cũng coi như có chút tuấn tú mà thôi.
Rồi.....nhân vật thần bí kia là tên này?
"Xin hỏi..."
"Các ngươi là Khúc Diệp?" An Ngũ Hành còn chưa hỏi xong liền nghe nam nhân đó hỏi lại, Khúc Diệp? Là có quen biết hay thù oán với Diệp Diệp của hắn?
"Là ta, ta là Khúc Diệp, nhưng mà ta không có quen ngươi đi?"
"Ta được lệnh hộ tống các ngươi an toàn trở về, mới trở ra đã gặp phục kích rồi?"
"A...a à, có chút rắc rối.... ơ nhưng mà, chúng ta đâu có quen ai sao?"
Lang Thiểm vẻ mặt không muốn nói nhiều với tên ngốc này nhìn qua An Ngũ Hành bên cạnh Khúc Diệp, người trước kẻ sau đều biết ý che miệng Khúc Diệp lại, im lặng chờ đợi diễn biến. Mà diễn biến này vô cùng nhanh chóng, chỉ thấy Lang Thiểm tốc độ xuất thần hướng đám cướp phóng tới, chưa đầy mấy giây đã thấy cả đám ngã lăn mặt đất, tử trạng nặng nề toàn bộ. Duy chỉ tên cầm đầu to con còn chút hơi thở mong manh vẻ mặt đầy sợ hãi đối với Lang Thiểm.
"Quay về nói với đám vô lại các ngươi, muốn Huyền Vũ giáp liền tìm chủ nhân ta, không cần liên lụy người không liên quan, nếu không, Hoàng Đô này không cần tồn tại nữa. Nhớ chưa?" Lang Thiểm nhỏ giọng mà nói với tên to con còn đang nằm dài trên đất, cười lạnh lùng.
"Nhớ...nhớ... rồi.."
Nhìn một màn như vậy, bên kia đám Khúc Diệp không khỏi ngây người sợ hãi với trình độ tu vi của nam nhân nọ, quá hay, quá mạnh, quá đẳng cấp. Lại thấy nam nhân kia đi về gần bọn họ, cơ thể không khỏi có chút căng thẳng.
"Ta là Lang Thiểm, đi thôi, đưa các ngươi về ta cò phải đi gấp."
"Đa tạ ơn cứu mạng, ta là An Ngũ Hành."
"Ta biết, các ngươi làm gì ta không cần biết, ta chỉ hộ tống theo sau mà thôi!" Lang Thiểm lạnh lùng mà nói, này ý thúc giục bọn họ nên nhanh chóng đi về, hắn còn muốn trở về cạnh chủ nhân sớm một chút. Ai mà chẳng biết, à đám người bên cạnh chủ nhân ai mà không biết chủ nhân hắn có tốc độ đi nhanh như thế nào chứ, chớp mắt thôi đã đi vạn dặm, nhiều lúc hắn còn tự bổ não hỏi xem chủ nhân vì sao mạnh như thế đây.
"Chúng ta liền mau chóng trở về, vất vả huynh đệ rồi." Nói đoạn A Ngũ Hành liền kéo Diệp Diệp của mình nhanh chóng hướng về phía trước, gấp rút cực kỳ theo ý vị cao thủ kia. Không cần biết chủ nhân của người nọ là ai, cũng may mắn vì người ta không có ý giết bọn họ là tốt lắm rồi, trả ơn liền để sau vậy!
Mà Khúc tiểu công tử một đường bay bổng, não vẫn mơ mơ hồ hồ tùy ý bị ôm đi, trong não nhỏ có vô số ý muốn hỏi, mà theo như mắt thấy An An của mình lặng lẽ ra hiệu im lặng, liền nhịn tới tận khi trở về, ở trên giường bắt đầu lấy lại tinh thần truy hỏi.
P/s: Sắp bye bye cp Diệp - Hành một thời gian nha (●´ω`●) quắn quéo