Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 48 : Gặp riêng
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Ngay lúc vừa bước chân ra khỏi hội trường lớn, đám người Hoắc Mặc Nhan cùng Khúc Diệp đều bị một đám người lia ánh mắt tham lam nhìn tới. Tuy rằng thật có chút dè chừng, nhưng mà ngần này sát khí thì Khúc tiểu công tử thấy áp lực muốn chết. Tay cầm quạt, tay dắt theo tiểu tham ăn, hắn mới ý thức được một chút sự việc! Rằng cái này tiểu tham ăn cần về với thân nhân của nó, không, chính xác thì về với mấy con rùa tộc nó thì hơn, dù sao thì hắn cũng không có hảo cảm lắm với mấy thần thú bộ tộc.
"Xin dừng bước." Còn đang mãi suy nghĩ thì một giọng nói già nua vang lên, làm sao cũng không thể quên được lão bà bà ban nãy đối chọi muốn giành bằng được Huyền Vũ giáp đây.
"Bà bà, bà bà..." Đoàn người cũng vì vậy mà dừng lại, khiến đa số người qua lại chú ý, tai chút chút dỏng lên muốn nghe chuyện. Hoắc Mặc Nhan cười cười như không nhìn lão bà bà chống quải trượng mà vẻ mặt nghiêm túc, cất tiếng chào hỏi :"Không biết lão có chuyện gì hay không?"
Ngược lại lão bà bà dùng ánh mắt thăm dò suy nghĩ của hắn, lại thầm nhủ dáng vẻ nam nhân trẻ tuổi này trông thực đẹp một cách ngang tàn, còn thần thái này, hẳn là cao thủ ẩn danh hay đại loại nào đó. Tóm lại thì cứ đánh tốt quan hệ thì việc gì cũng sẽ dễ làm hơn kia?
"Vị công tử này, Bảo Bảo nhà chúng ta thực làm phiền ngươi chiếu cố rồi, không bằng chúng ta ra trà lâu uống trà nói chút chuyện?"
"Bà bà đã nói thế, vậy thì được, mời." Nhìn đám người Huyền Vũ tộc đi trước, An Ngũ Hành nhịn không được ghé qua hỏi một chút :"Hoắc huynh, chúng ta liệu có cần... dù sao thì cũng không biết mục đích thật sự của bọn họ là gì!"
"Không sao, mọi người nếu không muốn có thể về trước nghỉ ngơi, ta cũng cần làm chút chuyện riêng của mình a. Không tiện cùng vui với mọi người rồi. Đây là năm trên mười phần nguyên tinh ban nãy cá cược, vị huynh đệ này một phần, bốn phần còn lại các huynh cầm lấy khao các huynh đệ giúp ta một trận lớn." Hắn lấy ra một giới chỉ đưa cho Khúc Diệp mà nói.
"Không được, sao có thể chứ, chúng ta đều có tiền đi?" Khúc Diệp phản đối, làm sao có thể nhận không đồ người khác được cơ chứ, bọn họ vẫn là không giúp gì được cho người này, bọn họ vẫn là bị mất cái mặt đây.
"Cầm đi, lần này chuyện riêng của ta còn không biết bao giờ mới gặp lại mọi người, có thể lúc xong chuyện ta sẽ đi tới bái phỏng tiện cọ cơm vài ngày đấy, ha ha."
"Huynh bận chuyện gì sao? Chúng ta có thể giúp huynh một tay được không?"
Không được đâu, nếu giúp được hắn đã cho người đi làm, cần gì tự thân vận động như thế này chứ? Lắc đầu cười cười :"Không được, chuyện này chỉ có tự tay ta làm thôi, mọi người lúc trở về nhớ cẩn thận một chút. Cũng không phải chia ly, hẹn ngày tái ngộ."
"Tái ngộ."
"Tạm biệt, Nhan huynh."
Nhìn đến đám người nhận lấy chỗ nguyên tinh kia rồi, Hoắc Mặc Nhan mới nắm tay tiểu tham ăn hướng đám người Huyền Vũ tộc đi tới. Bắt đầu thực thi nhiệm vụ thôi, nghĩ lại chút cảm giác hải vực bao la, lại có chút thích thú, ai nha, nếu có thể đứng trên lưng rùa thì cảm giác cũng phê lắm đi? Hắn cùng chỉ mới ngồi thử Chu Tước mà thôi, vẫn là còn ham muốn chinh phục một chút mấy thần thú còn lại a~.
Lúc này bên trng không gian thú tu luyện, ba vị yêu thú đang nghiêm túc ngồi tu luyện, ngược lại một cục lông xù màu đen thui thủi lại lắn vẹo vọ lúc bên này lúc bên nọ, nhưng lại không hề phát ra chút nào tiếng động lớn. Rồi giọng nói vang lên khiến cả bốn vị này thanh tỉnh mở mắt.
"Chủ nhân?" "Chủ nhân???"
"Ai nha, Hoắc Hoắc ngươi làm cái gì cũng muốn dọa đứt tim ta hay sao? Nhỡ đâu ta phát bện rồi chết luôn không biết chừng thì ngươi chịu trách nhiệm nha!" Hỏa Hỏa giọng điệu trêu chọc nổi hứng, ánh mắt lướt qua khoảng không nơi tiếng nói vang lên. Hoắc Mặc Nhan đương nhiên mặc kệ nàng bày trò, ánh mắt như lăng đao sắc bén nhìn qua cái cục lông tròn tròn, đảo một vòng dừng lại trên người đại ngáo Lang Thiểm.
"Đại Lang, ngươi đi cùng ta có chút việc."
"Vâng." Dứt lời Lang Thiểm liền biến mất, một lần nữa xuất hiện một cách vô thức bên cạnh Hoắc Mặc Nhan cùng tiểu tham ăn Bảo Bảo.
"Chủ nhân có gì căn dặn?"
Ừm, vẫn là đại ngáo hiểu chuyện lại nghiêm tức nhất, chuyện nào vào tay cũng cẩn thận hoàn thành, hắn có chút an tâm hơn với yêu thú mình khế ước này hơn tiểu Tước kia. Mà Lang Thiểm lại lúc này chú ý tới tiểu tham ăn được nam nhân nắm tay kia, có chút tò mò mà không biết nên hỏi hay không. Trên người tiểu nhi này có mùi vị của thú tộc, tuy rằng không biết là loài thú nào, nhưng hình như rất cường đại. Thôi, chuyện này là chuyện của chủ nhân, hắn vẫn là không nên ý kiến vào, đỡ lại bị liệt vào dánh sách không tốt.
Biết Lang Thiểm tò mò lại không dám hỏi, Hoắc Mặc Nhan vô cùng hài lòng, khẽ cười :"Ngươi đi gặp đám người Khúc gia, hộ tống bọn họ trở về an toàn, rồi nhanh chóng tới thành trì gần Nam Thiên Hải nhất chờ ta. Nếu không địch lại thì kéo dài thời gian, ném ám hiệu, Bắc Hải Không sẽ nhanh chóng tới."
"Đã rõ thưa chủ nhân, Lang Thiểm sẽ không khiến ngài thất vọng." Chắp tay cúi chào một cái, Lang Thiểm phút chốc biến mất nhanh chóng khiến người chưa kịp nhìn. Sẽ không có chuyện đánh không lại, cùng lắm cũng chỉ vài ba kẻ lít nhít trò vặt vãnh mà thôi. Nhưng mà dù sao thì Lang Thiểm chỉ là một lang vương biến dị mà thôi, mặc dù đã lên tới cửu giai bát phẩm, nhưng vẫn là kém tiểu Tước một đoạn khá xa.
Nhìn hướng xa xa bên kia, Hoắc Mặc Nhan cong môi, bước chân nhanh chóng ôm tiểu tham ăn đi vào trà lâu trang nhã. Huyền Vũ tộc thuê riêng một sương phòng rộng lớn xa hoa, lại trang bị thêm thuật phòng nghe lén, đúng là không khỏi khiến người người suy nghĩ mà!
Đám người thấy Hoắc Mặc Nhan ngồi xuống đối diện bà bà, bên cạnh còn ôm theo tiểu Bảo Bảo, vừa có chút yêu thích lại căm ghét, còn có tư vị xấu hổ thay tiểu Bảo Bảo nhỏ con kia. Nhà ngươi là rùa mà, ăn gì mà lắm như vậy linh quả quý giá, đúng thực phung phí của trời nha? Mà tiểu tham ăn mở to mắt đen láy nhìn bà bà cùng mấy vị ca ca tỷ tỷ, tay nhỏ giơ giơ chùm linh quả đang tỏa ra đầy ắp kinh khí kia mà cười nói :"Bà bà, người ăn quả quả hay không? Qủa quả rất ngon, ca ca này cho Bảo Bảo rất nhiều rất nhiều quả quả a~."
Lão bà bà muốn một gậy dí vô não nhỏ của tiểu tham ăn coi xem trong đó chứa mấy cái gì, mất mặt, quá mất mặt.
"Tiểu quỷ này rất ngoan, cũng nên về với gia đình ngươi rồi nhóc con." Thả lại tiểu tham ăn về bên Huyền Vũ tộc, Hoắc Mặc Nhan còn miễn phí cho nó một bịch lớn linh quả, ăn cho ngán thì thôi a~. Mà đám thanh thiếu niên nhìn đến muốn đỏ mắt luôn rồi, nhưng khổ một nỗi, bọn họ không mở lời ra được với cái chuyện mất mặt như thế này a. Lão bà bà quan sát nãy giờ, miệng hơi chút tươi cười, uống một hớp trà ấm, bắt đầu nói chuyện chính.
"Xin dừng bước." Còn đang mãi suy nghĩ thì một giọng nói già nua vang lên, làm sao cũng không thể quên được lão bà bà ban nãy đối chọi muốn giành bằng được Huyền Vũ giáp đây.
"Bà bà, bà bà..." Đoàn người cũng vì vậy mà dừng lại, khiến đa số người qua lại chú ý, tai chút chút dỏng lên muốn nghe chuyện. Hoắc Mặc Nhan cười cười như không nhìn lão bà bà chống quải trượng mà vẻ mặt nghiêm túc, cất tiếng chào hỏi :"Không biết lão có chuyện gì hay không?"
Ngược lại lão bà bà dùng ánh mắt thăm dò suy nghĩ của hắn, lại thầm nhủ dáng vẻ nam nhân trẻ tuổi này trông thực đẹp một cách ngang tàn, còn thần thái này, hẳn là cao thủ ẩn danh hay đại loại nào đó. Tóm lại thì cứ đánh tốt quan hệ thì việc gì cũng sẽ dễ làm hơn kia?
"Vị công tử này, Bảo Bảo nhà chúng ta thực làm phiền ngươi chiếu cố rồi, không bằng chúng ta ra trà lâu uống trà nói chút chuyện?"
"Bà bà đã nói thế, vậy thì được, mời." Nhìn đám người Huyền Vũ tộc đi trước, An Ngũ Hành nhịn không được ghé qua hỏi một chút :"Hoắc huynh, chúng ta liệu có cần... dù sao thì cũng không biết mục đích thật sự của bọn họ là gì!"
"Không sao, mọi người nếu không muốn có thể về trước nghỉ ngơi, ta cũng cần làm chút chuyện riêng của mình a. Không tiện cùng vui với mọi người rồi. Đây là năm trên mười phần nguyên tinh ban nãy cá cược, vị huynh đệ này một phần, bốn phần còn lại các huynh cầm lấy khao các huynh đệ giúp ta một trận lớn." Hắn lấy ra một giới chỉ đưa cho Khúc Diệp mà nói.
"Không được, sao có thể chứ, chúng ta đều có tiền đi?" Khúc Diệp phản đối, làm sao có thể nhận không đồ người khác được cơ chứ, bọn họ vẫn là không giúp gì được cho người này, bọn họ vẫn là bị mất cái mặt đây.
"Cầm đi, lần này chuyện riêng của ta còn không biết bao giờ mới gặp lại mọi người, có thể lúc xong chuyện ta sẽ đi tới bái phỏng tiện cọ cơm vài ngày đấy, ha ha."
"Huynh bận chuyện gì sao? Chúng ta có thể giúp huynh một tay được không?"
Không được đâu, nếu giúp được hắn đã cho người đi làm, cần gì tự thân vận động như thế này chứ? Lắc đầu cười cười :"Không được, chuyện này chỉ có tự tay ta làm thôi, mọi người lúc trở về nhớ cẩn thận một chút. Cũng không phải chia ly, hẹn ngày tái ngộ."
"Tái ngộ."
"Tạm biệt, Nhan huynh."
Nhìn đến đám người nhận lấy chỗ nguyên tinh kia rồi, Hoắc Mặc Nhan mới nắm tay tiểu tham ăn hướng đám người Huyền Vũ tộc đi tới. Bắt đầu thực thi nhiệm vụ thôi, nghĩ lại chút cảm giác hải vực bao la, lại có chút thích thú, ai nha, nếu có thể đứng trên lưng rùa thì cảm giác cũng phê lắm đi? Hắn cùng chỉ mới ngồi thử Chu Tước mà thôi, vẫn là còn ham muốn chinh phục một chút mấy thần thú còn lại a~.
Lúc này bên trng không gian thú tu luyện, ba vị yêu thú đang nghiêm túc ngồi tu luyện, ngược lại một cục lông xù màu đen thui thủi lại lắn vẹo vọ lúc bên này lúc bên nọ, nhưng lại không hề phát ra chút nào tiếng động lớn. Rồi giọng nói vang lên khiến cả bốn vị này thanh tỉnh mở mắt.
"Chủ nhân?" "Chủ nhân???"
"Ai nha, Hoắc Hoắc ngươi làm cái gì cũng muốn dọa đứt tim ta hay sao? Nhỡ đâu ta phát bện rồi chết luôn không biết chừng thì ngươi chịu trách nhiệm nha!" Hỏa Hỏa giọng điệu trêu chọc nổi hứng, ánh mắt lướt qua khoảng không nơi tiếng nói vang lên. Hoắc Mặc Nhan đương nhiên mặc kệ nàng bày trò, ánh mắt như lăng đao sắc bén nhìn qua cái cục lông tròn tròn, đảo một vòng dừng lại trên người đại ngáo Lang Thiểm.
"Đại Lang, ngươi đi cùng ta có chút việc."
"Vâng." Dứt lời Lang Thiểm liền biến mất, một lần nữa xuất hiện một cách vô thức bên cạnh Hoắc Mặc Nhan cùng tiểu tham ăn Bảo Bảo.
"Chủ nhân có gì căn dặn?"
Ừm, vẫn là đại ngáo hiểu chuyện lại nghiêm tức nhất, chuyện nào vào tay cũng cẩn thận hoàn thành, hắn có chút an tâm hơn với yêu thú mình khế ước này hơn tiểu Tước kia. Mà Lang Thiểm lại lúc này chú ý tới tiểu tham ăn được nam nhân nắm tay kia, có chút tò mò mà không biết nên hỏi hay không. Trên người tiểu nhi này có mùi vị của thú tộc, tuy rằng không biết là loài thú nào, nhưng hình như rất cường đại. Thôi, chuyện này là chuyện của chủ nhân, hắn vẫn là không nên ý kiến vào, đỡ lại bị liệt vào dánh sách không tốt.
Biết Lang Thiểm tò mò lại không dám hỏi, Hoắc Mặc Nhan vô cùng hài lòng, khẽ cười :"Ngươi đi gặp đám người Khúc gia, hộ tống bọn họ trở về an toàn, rồi nhanh chóng tới thành trì gần Nam Thiên Hải nhất chờ ta. Nếu không địch lại thì kéo dài thời gian, ném ám hiệu, Bắc Hải Không sẽ nhanh chóng tới."
"Đã rõ thưa chủ nhân, Lang Thiểm sẽ không khiến ngài thất vọng." Chắp tay cúi chào một cái, Lang Thiểm phút chốc biến mất nhanh chóng khiến người chưa kịp nhìn. Sẽ không có chuyện đánh không lại, cùng lắm cũng chỉ vài ba kẻ lít nhít trò vặt vãnh mà thôi. Nhưng mà dù sao thì Lang Thiểm chỉ là một lang vương biến dị mà thôi, mặc dù đã lên tới cửu giai bát phẩm, nhưng vẫn là kém tiểu Tước một đoạn khá xa.
Nhìn hướng xa xa bên kia, Hoắc Mặc Nhan cong môi, bước chân nhanh chóng ôm tiểu tham ăn đi vào trà lâu trang nhã. Huyền Vũ tộc thuê riêng một sương phòng rộng lớn xa hoa, lại trang bị thêm thuật phòng nghe lén, đúng là không khỏi khiến người người suy nghĩ mà!
Đám người thấy Hoắc Mặc Nhan ngồi xuống đối diện bà bà, bên cạnh còn ôm theo tiểu Bảo Bảo, vừa có chút yêu thích lại căm ghét, còn có tư vị xấu hổ thay tiểu Bảo Bảo nhỏ con kia. Nhà ngươi là rùa mà, ăn gì mà lắm như vậy linh quả quý giá, đúng thực phung phí của trời nha? Mà tiểu tham ăn mở to mắt đen láy nhìn bà bà cùng mấy vị ca ca tỷ tỷ, tay nhỏ giơ giơ chùm linh quả đang tỏa ra đầy ắp kinh khí kia mà cười nói :"Bà bà, người ăn quả quả hay không? Qủa quả rất ngon, ca ca này cho Bảo Bảo rất nhiều rất nhiều quả quả a~."
Lão bà bà muốn một gậy dí vô não nhỏ của tiểu tham ăn coi xem trong đó chứa mấy cái gì, mất mặt, quá mất mặt.
"Tiểu quỷ này rất ngoan, cũng nên về với gia đình ngươi rồi nhóc con." Thả lại tiểu tham ăn về bên Huyền Vũ tộc, Hoắc Mặc Nhan còn miễn phí cho nó một bịch lớn linh quả, ăn cho ngán thì thôi a~. Mà đám thanh thiếu niên nhìn đến muốn đỏ mắt luôn rồi, nhưng khổ một nỗi, bọn họ không mở lời ra được với cái chuyện mất mặt như thế này a. Lão bà bà quan sát nãy giờ, miệng hơi chút tươi cười, uống một hớp trà ấm, bắt đầu nói chuyện chính.