Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 47 : Huyền Vũ giáp tới tay
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Không cần biết món đồ cuối cùng này có đúng như bọn họ thăm dò hay không, nhưng nó vẫn luôn được đông đảo người nơi này chú ý, quan tâm nhất. Vừa bắt đầu đã rộn ràng tiếng bàn luận, cá cược coi xem ai là người chiếm được món bảo bối kia, này cũng là một trò vui ăn tiền mà Tinh Đấu Hội bày ra, thế nhưng lại hót hòn họt.
Vừa nghe thấy còn có trò chơi như này, Hoắc Thần Chủ đảo mắt nhìn đám đông đặt đầy nguyên tinh, ngoắc ngoắc một vị đệ tử Khúc gia lại gần.
"Ngươi xuống kia đặt cược, cược thật lớn cho ta a, toàn bộ dồn về số 18 chúng ta."
Đệ tử kia trợn mắt ngó hắn khó tin, nhất thời não không kịp nhận thức lời hắn nói, lên tiếng lắp bắp :"Th...thật...thật sao?"
"Ta lừa ngươi làm gì a? Mau mau chút, chúng ta chia 9 : 1. Còn thật có lãi cho ngươi a!"
Thế này thực sự là lời sao? Sao ngài không ăn hết 10 phần luôn đi??? Mặt vị đệ tử kia méo mó mà rời đi theo lời dặn, ôm một bịch nặng trĩu toàn kim nguyên tinh thượng phẩm. Ban đầu vị đệ tử đó cũng không đoán ra trong bịch toàn hàng thượng phẩm, cữ trĩu nặng mà đi làm, cho đến khi hắn đổ ra bàn cược thì mới hoảng sợ đầy nội tâm. Một đống kim nguyên tinh thượng phẩm dấy lêm một làn sóng trầm trồ, lại đầy ắp kinh hoảng, đoán già đoán non xem này là người nơi nào lại đi bỏ ra một đống vàng như thế này chỉ để cược cho một bao sương.
Hai vị tình lữ ngồi bên cạnh suýt nữa rớt cằm nhìn chằm chằm vị đệ tử nhà mình, cái gì thế? Làm sao mà vị bằng hữu này lại bỏ ra đống lớn tiền thế kia, giàu vô đối đi. Này là giàu không nhiều lắm đây hả?
'Thật thú vị a~' Hoắc Mặc Nhan vui vẻ mỉm cười trên mặt, tay lại vô thức xoa xoa đầu nhỏ của tiểu tham ăn khiến nó cứ né né đến muốn khóc luôn rồi. Chờ tiểu Bảo Bảo nước mắt sắp tràn mi mới ý thức thu tay lại.
Cho tới khi vật phẩm thứ ba được mang lên, người ta mới thấy được sự uy hiếp đầy áp lực từ bảo bối đó. Đúng chính xác là một cái mai rùa màu đen bóng, từng hoa văn trên mai rùa sáng lên màu đỏ theo kẽ đan xen, phảng phất có thể thấy được bóng dáng một con quy to lớn già nua, phía sau là chiếc đuôi đầu rắn có tính công kích mạnh. Đám người số 29 kích động hẳn lên nhìn chằm chằm bảo bối, sợ như có kẻ muốn cướp bảo bối của bọn họ vậy. Không riêng gì đám người đó, các bao sương khác cũng từng đạo từng đạo ánh mắt tham lam tỏa ra, không ai có thể cưỡng lại với món đồ tốt như vậy!
"Các vị, trong khi chiến đấu, vũ khí có tính công kích luôn cần kết hợp với vũ khí phòng ngự a. Lão hủ nghĩ, nếu bộ giáp này dung nạp trên người thì...còn có ai sợ bị đánh lén nữa đây?"
.................Vỗ tay đồng loạt..................
"Khởi điểm 10.000 KNT trung phẩm, mỗi lần không thấp hơn 100 KNT! Hơn nữa, nếu không đủ nguyên tinh, có thể thế chấp định giá bằng vũ khí, đan dược,...cao cấp."
Đám người bên dưới không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cái giá này cùng lướn quá đi, này có cả đời cũng không kiếm được số tiền này a. Nhưng mà nếu có thể bảo vệ tốt cái mạng này thì, cũng đáng tiền bỏ ra đây.
"Mời mọi người ra giá." Sau lời này của lão giả Lạc Vấn, không ít bao sương lần lượt bày ra giá tiền, nổi bật là số 29, ngay từ đầu đã muốn một phát ăn ngay rồi.
"11.000 KNT." Thương nhân số 23 kêu to.
"11.100 KNT." Số 27 đại gia tộc hét lớn.
"11.300 KNT." Này là một mỹ nhân số 12, giọng nói nãi khí thanh thoát đến mê hoặc.
"12.000 KNT." Lão bà bà bên Huyền Vũ tộc lên tiếng, nâng cao giá đến gần 1000 lận. Mấy vị bao sương đầu có chút hé mắt nhìn qua.
"13.000 KNT."
Hả!!! Bao sương số 1 báo lên cái giá khiến lão bà bà tức muốn chết, còn cho rùa sống không hả?
"13.000 KNT cùng một gốc Huyết Sâm hoa."
Ồ, Huyết Sâm hoa này đồ quý a, sống nơi cực lạnh của hải vực, là một linh dược quý cầu không được. Nghe nói Huyết Sâm hoa đi cùng với Bạch Sâm hoa, này hai thứ kết hợp chế thuốc, có thể khiến cho huyết dịch được tẩm bổ nên một tầm cao mới. Hơn nữa có thể ngưng huyết tạm thời, lúc bị thương nặng cũng rất hữu dụng, càng tốt hơn là dùng trong chữ thương. Đảm bảo có thể cứu sống chín mươi chín phần trăm vết thương.
Nếu có thể có được cả hai, này cái quý hiếm tuyệt đối bảo bối!
"14.000 KNT." Coi có vẻ vị Thú vương kia muốn tranh bằng được món đồ này a, không thì tại sao lại nâng giá so đua với một lão bà bà a? Này muốn chọc tức bà già sớm thăng thiên hay gì?
Mà theo Hoắc Mặc Nhan nghĩ, nên thành quy tiên mới hợp chứ, dù sao cũng là rùa mà!
Mấy bao sương còn lại nhìn hai bên đọ giá mà hít sâu thở dài, cái giá lớn vậy ai mà dám theo mấy người cơ chứ. Chỉ khổ vị đệ tử Khúc gia ban nãy làm theo lệnh của Hoắc Mặc Nhan, giờ này mặt như hóa đá luôn rồi. Này nếu thua thì đống hàng xin này coi như bay đi mất a~. Hắn là khóc không ra nước mắt a, mệnh khổ a, vì sao a?
Vì cuộc sống này vô vàn sự ngạc nhiên và bất công tồn tại nha, chẳng hạn như vị Thần Chủ đại nhân kia một bên nhìn biểu tình thú vị trên mặt lão bà bà Huyền Vũ tộc, một bên lại coi biểu cảm biến hóa của vị đệ tử kia, rõ là đến cười muốn chết nhưng lại nén cười trong khóe miệng.
"14.000 KNT cùng 1 gốc Huyết Sâm hoa, 1 gốc Bạch Sâm hoa." Lời vừa dứt, bao người hít khí, kinh ngạc nhìn lão bà bà mặt đầy ngưng trọng. Có hai thứ này trong người, đám người bao sương 29 là nơi nào đây?
Lạc Vấn chủ trì đấu giá, mà lúc nghe xong giá lại thất thần suy ngẫm, nội tâm cũng không khỏi rung động với con số, dược liệu kia. Lão đời này mới chỉ thấy qua một gốc Huyết Sâm hoa a, nay lại có thể thấy một đôi Huyết Bạch này, thực sự là niềm vui vô hạn. Không biết vì sao, lão lại có chút mong chờ lão bà bà thắng giá.
Bao sương số 1 vẫn tiếp tục nghe lệnh tăng giá, như muốn chắc chắn lấy được cái mai rùa này. Hoắc Mặc Nhan cả nghĩ, một con yêu thú thì đi mặc cái mai rùa làm cái gì? Lẽ nào muốn hóa thành rùa luôn? Dù sao thì núp trong mai rùa cũng khá tốt a~. Mà lúc này lão bà bà cùng mấy thanh niên thiếu nữ Huyền Vũ tộc đã mặt đen cả đám rồi, một cỗ tức giận cứ thế mà muốn phun trào ra.
"Vị phòng số 1, có thể nể mặt lão bà này mà nhường lại mai rùa này hay không?"
"Không thể." Này giọng nói nhất định không phải mấy người trong bao sương, nhất định là vị Thú vương ẩn mình kia a, cái giọng rõ ràng đầy uy lực như vậy mà. Vô số suy đoán đặt ra, lại nghe được lão bà bà nói :"Cớ sao các vị nhất định phải có nó? Lẽ nào với thực lực của ngài còn phải cần tới nó?" "Không vì gì!"
"....." Nghe mà tức a~.
"Hai vị, tại hạ đắc tội rồi, 20.000 KNT." Hoắc Thần Chủ cười cười lên tiếng, thu hút đông đảo sự chú ý, không chri vì câu đắc tội kia, mà còn là cái giá kêu ra khiến người ta thoảng thốt. Lão bà bà cùng vị Thú vương kia không nhịn được mà hướng hắn nhìn một cái.
"Ngươi...vị huynh đệ này, lão..."
"Ây, không cần nói, chỉ là ta cần nó có chút chuyện mà thôi, dù tốn nhưng không thể không có!" Hoắc Mặc Nhan cười khẽ nói, làm người liên tưởng hắn rất giàu có ấy. Mà hắn phải thực giàu có mới dám nói ra cái giá ban nãy mới được chứ!
"22.000 KNT." Số 1 vẫn quyết tranh giá, mà lão bà bà chỉ biết câm nín nghe cái giá như trên trời thế kia. Tức a, nhưng lại có thể làm được gì đây? Là bọn họ không đủ kim nguyên tinh. Mặc dù là đồ của Huyền Vũ tộc bọn họ, nhưng lại không biết giữ đồ mà lại làm mất thì còn có thể trách ai đây. Còn có, dù muốn lấy lại, nhưng lại không thể đem những vật quý báu ra mà trao đổi, nếu không thì mặt mũi, danh dự bọn họ đi đâu hết, rồi ai ai cũng sẽ phát hiện tộc bọn họ. Này quả thực có chút nguy hiểm!
"50.000 KNT. Nếu mấy vị có thể ra giá cao hơn, tại hạ tận bồi tới cùng vậy."
"....." Ai cần ngươi bồi tới cùng làm quái gì chứ hả???
"Vậy...ta cũng không nhất thiết bỏ ra số tiền lớn như vậy cho một cái vỏ rùa, vị tiểu huynh này thật có bạc."
Thú vương bỏ cuộc rồi a? Thế, này là cái vỏ rùa thuộc về số 18 đi? A...bọn họ có phải quên mất cái chuyện gì hay không a?
"Ha ha...thắng rồi, chúng ta thắng rồi a." Lúc này tiếng cười sung sướng tận linh hồn vang lên văng vẳng, vị đệ tử Khúc gia điên cuồng gào rú, thầm hâm mộ Hoắc Mặc Nhan không thôi. Số kim nguyên tinh cùng nguyên tinh thắng lợi này, có cho hắn tiêu cả đời không hết a! Hắn nhanh chóng gom lại một đống tiền tài của cải vào bao không gian, nhanh chân chạy về lại bên cạnh Hoắc thần tài trong lòng hắn, vui vẻ vui vẻ nha!
Đám người mới chợt nhận ra, thì ra cái tên ngu ngốc kia đánh cược số 18 thắng, ai dè thắng thật, thảo nào lại gào rú như vậy! Người người cùng để ý chút lại nhìn ra được, cái tên đó lại chính là người bên số 18 đưa ra cá cược. Thật quá tự phụ đi, lẽ nào cho là mình chắc chắn sẽ thắng hay sao?
"Vậy còn có vị nào ra giá cao hơn số 18 hay không?" Lạc Vấn có chút thất vọng, lại nhanh chóng hứng thú với vị hắc bào số 18 kia hơn, đúng là một nam nhân tuổi trẻ mà thần bí.
Toàn trường im lặng tiến vào hồi gõ búa cuối cùng, có chút tiếc nuối vì bảo vật không tới tay, lại càng chờ mong chuyện sau khi rời khỏi Hoàng Đô mấy kẻ có tiền này sẽ có kết cục ra làm sao.
"Chúc mừng số 18, buổi đấu giá cũng kết thúc ở đây, xin mời các vị khách quý cùng tham gia tiệc mừng của Tinh Đấu Hội tổ chức vào tối nay, ngay tại hội trường này!"
Cuối cùng cũng kết thúc a!
Vừa nghe thấy còn có trò chơi như này, Hoắc Thần Chủ đảo mắt nhìn đám đông đặt đầy nguyên tinh, ngoắc ngoắc một vị đệ tử Khúc gia lại gần.
"Ngươi xuống kia đặt cược, cược thật lớn cho ta a, toàn bộ dồn về số 18 chúng ta."
Đệ tử kia trợn mắt ngó hắn khó tin, nhất thời não không kịp nhận thức lời hắn nói, lên tiếng lắp bắp :"Th...thật...thật sao?"
"Ta lừa ngươi làm gì a? Mau mau chút, chúng ta chia 9 : 1. Còn thật có lãi cho ngươi a!"
Thế này thực sự là lời sao? Sao ngài không ăn hết 10 phần luôn đi??? Mặt vị đệ tử kia méo mó mà rời đi theo lời dặn, ôm một bịch nặng trĩu toàn kim nguyên tinh thượng phẩm. Ban đầu vị đệ tử đó cũng không đoán ra trong bịch toàn hàng thượng phẩm, cữ trĩu nặng mà đi làm, cho đến khi hắn đổ ra bàn cược thì mới hoảng sợ đầy nội tâm. Một đống kim nguyên tinh thượng phẩm dấy lêm một làn sóng trầm trồ, lại đầy ắp kinh hoảng, đoán già đoán non xem này là người nơi nào lại đi bỏ ra một đống vàng như thế này chỉ để cược cho một bao sương.
Hai vị tình lữ ngồi bên cạnh suýt nữa rớt cằm nhìn chằm chằm vị đệ tử nhà mình, cái gì thế? Làm sao mà vị bằng hữu này lại bỏ ra đống lớn tiền thế kia, giàu vô đối đi. Này là giàu không nhiều lắm đây hả?
'Thật thú vị a~' Hoắc Mặc Nhan vui vẻ mỉm cười trên mặt, tay lại vô thức xoa xoa đầu nhỏ của tiểu tham ăn khiến nó cứ né né đến muốn khóc luôn rồi. Chờ tiểu Bảo Bảo nước mắt sắp tràn mi mới ý thức thu tay lại.
Cho tới khi vật phẩm thứ ba được mang lên, người ta mới thấy được sự uy hiếp đầy áp lực từ bảo bối đó. Đúng chính xác là một cái mai rùa màu đen bóng, từng hoa văn trên mai rùa sáng lên màu đỏ theo kẽ đan xen, phảng phất có thể thấy được bóng dáng một con quy to lớn già nua, phía sau là chiếc đuôi đầu rắn có tính công kích mạnh. Đám người số 29 kích động hẳn lên nhìn chằm chằm bảo bối, sợ như có kẻ muốn cướp bảo bối của bọn họ vậy. Không riêng gì đám người đó, các bao sương khác cũng từng đạo từng đạo ánh mắt tham lam tỏa ra, không ai có thể cưỡng lại với món đồ tốt như vậy!
"Các vị, trong khi chiến đấu, vũ khí có tính công kích luôn cần kết hợp với vũ khí phòng ngự a. Lão hủ nghĩ, nếu bộ giáp này dung nạp trên người thì...còn có ai sợ bị đánh lén nữa đây?"
.................Vỗ tay đồng loạt..................
"Khởi điểm 10.000 KNT trung phẩm, mỗi lần không thấp hơn 100 KNT! Hơn nữa, nếu không đủ nguyên tinh, có thể thế chấp định giá bằng vũ khí, đan dược,...cao cấp."
Đám người bên dưới không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cái giá này cùng lướn quá đi, này có cả đời cũng không kiếm được số tiền này a. Nhưng mà nếu có thể bảo vệ tốt cái mạng này thì, cũng đáng tiền bỏ ra đây.
"Mời mọi người ra giá." Sau lời này của lão giả Lạc Vấn, không ít bao sương lần lượt bày ra giá tiền, nổi bật là số 29, ngay từ đầu đã muốn một phát ăn ngay rồi.
"11.000 KNT." Thương nhân số 23 kêu to.
"11.100 KNT." Số 27 đại gia tộc hét lớn.
"11.300 KNT." Này là một mỹ nhân số 12, giọng nói nãi khí thanh thoát đến mê hoặc.
"12.000 KNT." Lão bà bà bên Huyền Vũ tộc lên tiếng, nâng cao giá đến gần 1000 lận. Mấy vị bao sương đầu có chút hé mắt nhìn qua.
"13.000 KNT."
Hả!!! Bao sương số 1 báo lên cái giá khiến lão bà bà tức muốn chết, còn cho rùa sống không hả?
"13.000 KNT cùng một gốc Huyết Sâm hoa."
Ồ, Huyết Sâm hoa này đồ quý a, sống nơi cực lạnh của hải vực, là một linh dược quý cầu không được. Nghe nói Huyết Sâm hoa đi cùng với Bạch Sâm hoa, này hai thứ kết hợp chế thuốc, có thể khiến cho huyết dịch được tẩm bổ nên một tầm cao mới. Hơn nữa có thể ngưng huyết tạm thời, lúc bị thương nặng cũng rất hữu dụng, càng tốt hơn là dùng trong chữ thương. Đảm bảo có thể cứu sống chín mươi chín phần trăm vết thương.
Nếu có thể có được cả hai, này cái quý hiếm tuyệt đối bảo bối!
"14.000 KNT." Coi có vẻ vị Thú vương kia muốn tranh bằng được món đồ này a, không thì tại sao lại nâng giá so đua với một lão bà bà a? Này muốn chọc tức bà già sớm thăng thiên hay gì?
Mà theo Hoắc Mặc Nhan nghĩ, nên thành quy tiên mới hợp chứ, dù sao cũng là rùa mà!
Mấy bao sương còn lại nhìn hai bên đọ giá mà hít sâu thở dài, cái giá lớn vậy ai mà dám theo mấy người cơ chứ. Chỉ khổ vị đệ tử Khúc gia ban nãy làm theo lệnh của Hoắc Mặc Nhan, giờ này mặt như hóa đá luôn rồi. Này nếu thua thì đống hàng xin này coi như bay đi mất a~. Hắn là khóc không ra nước mắt a, mệnh khổ a, vì sao a?
Vì cuộc sống này vô vàn sự ngạc nhiên và bất công tồn tại nha, chẳng hạn như vị Thần Chủ đại nhân kia một bên nhìn biểu tình thú vị trên mặt lão bà bà Huyền Vũ tộc, một bên lại coi biểu cảm biến hóa của vị đệ tử kia, rõ là đến cười muốn chết nhưng lại nén cười trong khóe miệng.
"14.000 KNT cùng 1 gốc Huyết Sâm hoa, 1 gốc Bạch Sâm hoa." Lời vừa dứt, bao người hít khí, kinh ngạc nhìn lão bà bà mặt đầy ngưng trọng. Có hai thứ này trong người, đám người bao sương 29 là nơi nào đây?
Lạc Vấn chủ trì đấu giá, mà lúc nghe xong giá lại thất thần suy ngẫm, nội tâm cũng không khỏi rung động với con số, dược liệu kia. Lão đời này mới chỉ thấy qua một gốc Huyết Sâm hoa a, nay lại có thể thấy một đôi Huyết Bạch này, thực sự là niềm vui vô hạn. Không biết vì sao, lão lại có chút mong chờ lão bà bà thắng giá.
Bao sương số 1 vẫn tiếp tục nghe lệnh tăng giá, như muốn chắc chắn lấy được cái mai rùa này. Hoắc Mặc Nhan cả nghĩ, một con yêu thú thì đi mặc cái mai rùa làm cái gì? Lẽ nào muốn hóa thành rùa luôn? Dù sao thì núp trong mai rùa cũng khá tốt a~. Mà lúc này lão bà bà cùng mấy thanh niên thiếu nữ Huyền Vũ tộc đã mặt đen cả đám rồi, một cỗ tức giận cứ thế mà muốn phun trào ra.
"Vị phòng số 1, có thể nể mặt lão bà này mà nhường lại mai rùa này hay không?"
"Không thể." Này giọng nói nhất định không phải mấy người trong bao sương, nhất định là vị Thú vương ẩn mình kia a, cái giọng rõ ràng đầy uy lực như vậy mà. Vô số suy đoán đặt ra, lại nghe được lão bà bà nói :"Cớ sao các vị nhất định phải có nó? Lẽ nào với thực lực của ngài còn phải cần tới nó?" "Không vì gì!"
"....." Nghe mà tức a~.
"Hai vị, tại hạ đắc tội rồi, 20.000 KNT." Hoắc Thần Chủ cười cười lên tiếng, thu hút đông đảo sự chú ý, không chri vì câu đắc tội kia, mà còn là cái giá kêu ra khiến người ta thoảng thốt. Lão bà bà cùng vị Thú vương kia không nhịn được mà hướng hắn nhìn một cái.
"Ngươi...vị huynh đệ này, lão..."
"Ây, không cần nói, chỉ là ta cần nó có chút chuyện mà thôi, dù tốn nhưng không thể không có!" Hoắc Mặc Nhan cười khẽ nói, làm người liên tưởng hắn rất giàu có ấy. Mà hắn phải thực giàu có mới dám nói ra cái giá ban nãy mới được chứ!
"22.000 KNT." Số 1 vẫn quyết tranh giá, mà lão bà bà chỉ biết câm nín nghe cái giá như trên trời thế kia. Tức a, nhưng lại có thể làm được gì đây? Là bọn họ không đủ kim nguyên tinh. Mặc dù là đồ của Huyền Vũ tộc bọn họ, nhưng lại không biết giữ đồ mà lại làm mất thì còn có thể trách ai đây. Còn có, dù muốn lấy lại, nhưng lại không thể đem những vật quý báu ra mà trao đổi, nếu không thì mặt mũi, danh dự bọn họ đi đâu hết, rồi ai ai cũng sẽ phát hiện tộc bọn họ. Này quả thực có chút nguy hiểm!
"50.000 KNT. Nếu mấy vị có thể ra giá cao hơn, tại hạ tận bồi tới cùng vậy."
"....." Ai cần ngươi bồi tới cùng làm quái gì chứ hả???
"Vậy...ta cũng không nhất thiết bỏ ra số tiền lớn như vậy cho một cái vỏ rùa, vị tiểu huynh này thật có bạc."
Thú vương bỏ cuộc rồi a? Thế, này là cái vỏ rùa thuộc về số 18 đi? A...bọn họ có phải quên mất cái chuyện gì hay không a?
"Ha ha...thắng rồi, chúng ta thắng rồi a." Lúc này tiếng cười sung sướng tận linh hồn vang lên văng vẳng, vị đệ tử Khúc gia điên cuồng gào rú, thầm hâm mộ Hoắc Mặc Nhan không thôi. Số kim nguyên tinh cùng nguyên tinh thắng lợi này, có cho hắn tiêu cả đời không hết a! Hắn nhanh chóng gom lại một đống tiền tài của cải vào bao không gian, nhanh chân chạy về lại bên cạnh Hoắc thần tài trong lòng hắn, vui vẻ vui vẻ nha!
Đám người mới chợt nhận ra, thì ra cái tên ngu ngốc kia đánh cược số 18 thắng, ai dè thắng thật, thảo nào lại gào rú như vậy! Người người cùng để ý chút lại nhìn ra được, cái tên đó lại chính là người bên số 18 đưa ra cá cược. Thật quá tự phụ đi, lẽ nào cho là mình chắc chắn sẽ thắng hay sao?
"Vậy còn có vị nào ra giá cao hơn số 18 hay không?" Lạc Vấn có chút thất vọng, lại nhanh chóng hứng thú với vị hắc bào số 18 kia hơn, đúng là một nam nhân tuổi trẻ mà thần bí.
Toàn trường im lặng tiến vào hồi gõ búa cuối cùng, có chút tiếc nuối vì bảo vật không tới tay, lại càng chờ mong chuyện sau khi rời khỏi Hoàng Đô mấy kẻ có tiền này sẽ có kết cục ra làm sao.
"Chúc mừng số 18, buổi đấu giá cũng kết thúc ở đây, xin mời các vị khách quý cùng tham gia tiệc mừng của Tinh Đấu Hội tổ chức vào tối nay, ngay tại hội trường này!"
Cuối cùng cũng kết thúc a!