Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 46 : Món đồ thứ hai
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
(KNT + NT: ý là 790 KNT=700 KNT+90 NT đó)
"Thực Hoàng hạt chính thức được bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là 10 KNT hạ phẩm, giá không thấp quá 100." Lão già Lạc Vấn hô to giá, ai nấy cũng nghe mà hít một hơi thật sâu, thực dọa người, kim nguyên tinh đâu phải dễ kiếm.
Thế nhưng mà lại có những kẻ nguyên tinh không bao giờ thiếu, bảo bối gì cũng muốn đoạt về tay, bọn họ một khi nhắm trúng thứ gì liền tuyệt đối không nương tay, như bây giờ chẳng hạn. Hoắc Mặc Nhan nghe từng câu ra giá mà cười cười, mấy vị ở bao sương đặc biệt tung giá cao a, nhìn đi, mới có thời gian một chung trà mà lên tận 70 KNT 900 NT hạ phẩm rồi. Ai nha, số tiền này vẫn còn ít lắm a~.
"80 KNT."
"85 KNT."
"100 KNT."
"Ồ....." Một tràng ồ ạt vang dọi, ánh mắt đều nhìn vào nơi phát ra tiếng nói, là số 5, bao sương của một đám người ăn mặc sang quý, nhìn nhìn hình như là người của hoàng thất. Hoàng thất cũng dồi dào tiền của, không tiếc tiền bỏ ra mà mua hạt giống Thực Hoàng.
"Đúng à một đám không có mắt đi? Thế nào ưa thích nổi một cái hạt?" Khúc Diệp nhìn không được cảm thán, ghé ghé cái miệng chuyên hóng chuyện hướng Hoắc Mặc Nhan, cười tà tà :"Nhan huynh, huynh chăm thằng bé cẩn thận như vậy, còn không khiến ta tưởng đó là con trai huynh đâu."
"Ta sắp là cha a~, rất nhanh thôi."
"Hả????" Khúc tiểu công tử triệt để hóa đá tại chỗ, miệng há lớn mắt vo vo nhìn hắn mà chẳng nói nên lời.(⊙ O ⊙)???
Tin tức thật động trời a, ngay cả đám người phía sau cũng nhịn không được sửng sốt, thoạt nhìn nam nhân này trẻ tuổi như vậy, cũng không thấy qua mỹ nữ nào bầu bạn, vậy mà lại đột ngột sắp là cha? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Một màn như vậy khiến chính chủ cười nhu hòa vui vẻ, dáng vẻ hạnh phúc tràn đầy trong mắt.
"Ta đã có phu nhân rồi, cũng mới biết tin sắp có nhi tử, đến lúc đó dẫn hài tử ra mắt các ngươi a."
"Đúng là ta đang nằm mơ đi? Nhan huynh đã có gia thất, vậy mà ta còn định giới thiệu cho huynh mấy cô nương xinh đẹp cơ, còn có...." °◡°???
Còn có....cái gì???
"Có gì?"
"Không, không có gì, ta vụng miệng lung tung, ha ha, không có gì hết..." Khúc Diệp ảo não ha ha, lại muốn gõ mình một cái, sao có thể trước kia nghĩ bậy huynh đệ có ý với tiểu muội mình cơ chứ, mi đúng là ngu ngốc Khúc Diệp à.
Mọi người:......đéo tin!!!
Dù tin hay không thì cũng không quan trọng, cái quan trọng là buổi đấu giá ngày càng sục sôi, người ra giá càng nhiều, tiền càng cao, tranh giá lại càng lớn, đến bây giờ liền có hai thế lực tranh nhau Thực Hoàng hạt rồi. Dám đấu với hoàng thất cuối cùng chỉ có đại tông môn a.
Mà cái đại tông môn này nổi tiếng giàu có, sức mạnh cũng không yếu kém, xứng đáng làm đối thủ với hoàng thất. Tranh đấu kết thúc bằng cái gõ búa thứ ba của Lạc Vấn, 300 KNT hạ phẩm, cái giá không hề rẻ cho những kẻ thiếu tiền thuộc về đại tông môn kia.
Hoắc Mặc Nhan nghĩ không có sai chút nào, ánh mắt hoàng thất nhìn đại tông môn kia có chút lập lòe chán ghét, sát ý lóe lên lại ép xuống rất nhanh không hề bị ai biết hiện, chỉ tiếc cho bọn họ, hắn lại có thể thấy rất rõ ràng. Rõ ràng nguyên tinh có giá, nhưng mà bao sương của đám người Hoắc Mặc Nhan hắn lại vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt là khi hắn lại lấy ra một đĩa linh quả cho tiểu quỷ tham ăn này ăn. Vô số ánh mắt tham lam hướng vào bọn hắn, không, chính xác là linh quả trong tay hắn, cùng với một loạt tia tinh thần lực muốn tiến vào bao sương dò xét nghe lén bọn hắn nói chuyện. Không có tâm trạng, Hoắc Mặc Nhan búng nhẹ ngón tay, một luồng tinh thần cực đại nhanh chóng phản lại đám tia nhỏ kia, khiến hội trường cùng mấy bao sương vang lên tiếng rên đau đớn, mặc dù không quá to nhưng cũng đủ cho bất kì ai có mặt đều nghe thấy.
Khẽ cong môi cười nhạt, Hoắc Mặc Nhan nội tâm trào phúng đám người, thong dong xem đấu giá tiếp, chính thức không thèm quan tâm ánh mắt oán độc của đám người kia. Lại hướng mắt đối chính ánh mắt của lão già phó hội trưởng Lạc Vấn, ánh mắt lạnh băng khiến lão già cầm búa khẽ run run bàn tay.
Món đồ đặc biệt thứ hai lần này không có liên quan gì đến truyền thuyết vân vân này nọ, mà là một món vũ khí cũ kĩ, trông có vẻ đầy khí chất cổ xưa tang thương. Là một thanh kiếm đầy cũ kĩ, thân kiếm bám đầy rỉ sét nâu sình xấu xí, nhìn bình thường không hơn nhưng thanh kiếm cũ khác là bao. Nhưng mà khi ánh mắt Hoắc Mặc Nhan hướng về thanh kiếm ấy, một luồng khí trong suốt mạnh mẽ tỏa ra khiến nội tâm hắn có chút sảng khoái, vẻ uy áp này đúng thực phát ra của một kiếm linh mạnh mẽ. Nhìn không ra a~, thanh kiếm này đúng là có linh tính rồi, chẳng qua nếu tu vi thấp, liền không thể nào phát hiện ra nó.
Từ sâu ý thức, có một lời nói thúc giục hắn chiếm lấy thanh kiếm này, dù không hiểu vì sao, nhưng mà....thanh kiêm này nhất định phải vào tay. Vì thế lúc Lạc Vấn ra giá khởi điểm 50 KNT trung phẩm, Hoắc Mặc Nhan liền kêu ra một cái giá khiến ai ai cũng suýt bật ngửa :"200 KNT trung phẩm." Đám người Khúc Diệp chính thức hóa đá. (¯¯ Δ ¯¯)|||
Ngay cả Lạc Vấn chủ trì đấu giá cũng nhịn không được mà kinh hãi với con số này. 200 này quá cao so với một thanh kiếm cũ rích này a~, rút cuộc thì nam nhân này có bao nhiêu gia tài a?
Đám người cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm nam nhân bào đen đang mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt tất cả hướng hắn nhìn, có sùng bái, có đố kỵ, lại càng không thiếu tham lam, chán ghét. Cùng đó, Hoắc Mặc Nhan còn cảm nhận được vài người có tu vi kha khá dò xét thần thức của mình. Trong số đó có lão bà bà của tiểu tham ăn Bảo Bảo cũng tham dự. Nhưng mà, chẳng một ai có thể dò được cái gì cả, chỉ có thể để ý sâu sắc hơn một chút mà thôi.
"Vị công tử này ra 200 KNT, còn có ai ra cao hơn không?"
Toàn bộ hội trường im lặng có thể nghe được cả tiếng hít thở phập phồng. Chẳng có ai dại mà chi ra số tiền lớn như vậy với cái đồ cũ kĩ này cả, mặc dù cũng có vài thế lực cũng muốn chiếm đồ lắm, nhưng mà bọn họ chủ yếu nhằm vào món đồ cuối cùng hơn.
"200 lần thứ nhất....200 lần thứ hai....200 lần thứ ba. Thành giao, chúc mừng vị công tử số 18 giành được bảo bối."
Sau ba tiếng búa, thanh kiếm này cũng về tay Hoắc Mặc Nhan, lúc đưa ra giới chỉ đủ 200 KNT trung phẩm trao đổi, hắn cầm lấy thanh kiếm mảnh mai này đầy yêu thích.
"Nhan đại gia, huynh thực đủ trâu!"
"Cũng không trâu lắm đâu, ta thực nhìn thanh kiếm này thuận mắt, có vẻ mạnh lắm!"
"Ừ, ta thật phục huynh rồi."
"Ta biết mà, đa tạ."
"............"
Bàn tay Hoắc Mặc Nhan khẽ vuốt ve nhẹ nhàng thân kiếm đầy bụi đất, liền dùng linh lực rửa sạch đi vết bẩn rỉ, thoáng chốc một màn bóng loáng sắc bén hiện ra trước mắt những ai có mặt nơi này. Bấy giờ nhìn kĩ, thì độ mỏng của kiếm có thể hình dung như cánh hoa, độ cứng lại khỏi nói, độ sắc bén làm người ta run rẩy nội tâm. Xung quanh thân kiếm là hình điêu khắc đầy cổ quái, không đề tên chữ, mà chỉ là vài hình vẽ xa lạ, Nhưng mà điều thu hút nhất lại chính là một luồng kiếm linh tỏa ra xung quanh nó.
Đến lúc này, có vải kẻ mới xót xa, hối hận mà nhìn. Nếu có được thanh kiếm đó, liệu có phải....
Vốn dĩ trên thế giới này không có hối hận rồi, bây giờ bọn họ mới biết mình đã bỏ lỡ một bảo bối là như thế nào, cải cảm giác này thực không hề dễ chịu chút nào.
"Đúng là kiếm tốt, cấp phẩm này cũng lên tới gần Thần cấp a??? Này có thể gây chấn động một mảnh đại lục rồi. Thầm nghĩ một chút, không biết người muốn đấu giá thanh kiếm này nếu biết, liệu có phun máu tại chỗ không đây ha ha...
"Nhan huynh, ta thấy huynh mau cất nó đi thì hơn, nếu không, chúng ta liền làm mồi cho đám người này a? Khúc Diệp run run nói chuyện, cả người không khỏi nép sát An Ngũ Hành bên cạnh tìm kiếm chút an ủi. Căn bản ánh mắt đám người kia có chút bất thiện. Người vô tội, nhưng hoài ngọc lại có tội a.
Mà bản thân Hoắc Mặc Nhan lại thản nhiên như không, hắn không sợ đám người đó, dù có hội đồng thì hắn vẫn có thể tay không đánh bại bọn họ mà thôi. Cũng không muốn đám Khúc Diệp sợ hãi nữa, hắn đành cất vào giới chỉ, cắt ngang ánh nhìn của người xung quanh.
Chỉ duy có một nhân vật không thèm quan tâm cái gì bảo bối, chỉ nhất tâm chú ý một chuyện ăn ăn linh quả mà thôi!
P/s: Cái cảm giác viết xong rồi đang load lên thì...ume ume liền mất hết cả trang, chán đời chả muốn viết lại tí nào, mấy lần bị vậy rồi, tức muốn chém luôn cái máy. huhu o(╥﹏╥)o
"Thực Hoàng hạt chính thức được bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là 10 KNT hạ phẩm, giá không thấp quá 100." Lão già Lạc Vấn hô to giá, ai nấy cũng nghe mà hít một hơi thật sâu, thực dọa người, kim nguyên tinh đâu phải dễ kiếm.
Thế nhưng mà lại có những kẻ nguyên tinh không bao giờ thiếu, bảo bối gì cũng muốn đoạt về tay, bọn họ một khi nhắm trúng thứ gì liền tuyệt đối không nương tay, như bây giờ chẳng hạn. Hoắc Mặc Nhan nghe từng câu ra giá mà cười cười, mấy vị ở bao sương đặc biệt tung giá cao a, nhìn đi, mới có thời gian một chung trà mà lên tận 70 KNT 900 NT hạ phẩm rồi. Ai nha, số tiền này vẫn còn ít lắm a~.
"80 KNT."
"85 KNT."
"100 KNT."
"Ồ....." Một tràng ồ ạt vang dọi, ánh mắt đều nhìn vào nơi phát ra tiếng nói, là số 5, bao sương của một đám người ăn mặc sang quý, nhìn nhìn hình như là người của hoàng thất. Hoàng thất cũng dồi dào tiền của, không tiếc tiền bỏ ra mà mua hạt giống Thực Hoàng.
"Đúng à một đám không có mắt đi? Thế nào ưa thích nổi một cái hạt?" Khúc Diệp nhìn không được cảm thán, ghé ghé cái miệng chuyên hóng chuyện hướng Hoắc Mặc Nhan, cười tà tà :"Nhan huynh, huynh chăm thằng bé cẩn thận như vậy, còn không khiến ta tưởng đó là con trai huynh đâu."
"Ta sắp là cha a~, rất nhanh thôi."
"Hả????" Khúc tiểu công tử triệt để hóa đá tại chỗ, miệng há lớn mắt vo vo nhìn hắn mà chẳng nói nên lời.(⊙ O ⊙)???
Tin tức thật động trời a, ngay cả đám người phía sau cũng nhịn không được sửng sốt, thoạt nhìn nam nhân này trẻ tuổi như vậy, cũng không thấy qua mỹ nữ nào bầu bạn, vậy mà lại đột ngột sắp là cha? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Một màn như vậy khiến chính chủ cười nhu hòa vui vẻ, dáng vẻ hạnh phúc tràn đầy trong mắt.
"Ta đã có phu nhân rồi, cũng mới biết tin sắp có nhi tử, đến lúc đó dẫn hài tử ra mắt các ngươi a."
"Đúng là ta đang nằm mơ đi? Nhan huynh đã có gia thất, vậy mà ta còn định giới thiệu cho huynh mấy cô nương xinh đẹp cơ, còn có...." °◡°???
Còn có....cái gì???
"Có gì?"
"Không, không có gì, ta vụng miệng lung tung, ha ha, không có gì hết..." Khúc Diệp ảo não ha ha, lại muốn gõ mình một cái, sao có thể trước kia nghĩ bậy huynh đệ có ý với tiểu muội mình cơ chứ, mi đúng là ngu ngốc Khúc Diệp à.
Mọi người:......đéo tin!!!
Dù tin hay không thì cũng không quan trọng, cái quan trọng là buổi đấu giá ngày càng sục sôi, người ra giá càng nhiều, tiền càng cao, tranh giá lại càng lớn, đến bây giờ liền có hai thế lực tranh nhau Thực Hoàng hạt rồi. Dám đấu với hoàng thất cuối cùng chỉ có đại tông môn a.
Mà cái đại tông môn này nổi tiếng giàu có, sức mạnh cũng không yếu kém, xứng đáng làm đối thủ với hoàng thất. Tranh đấu kết thúc bằng cái gõ búa thứ ba của Lạc Vấn, 300 KNT hạ phẩm, cái giá không hề rẻ cho những kẻ thiếu tiền thuộc về đại tông môn kia.
Hoắc Mặc Nhan nghĩ không có sai chút nào, ánh mắt hoàng thất nhìn đại tông môn kia có chút lập lòe chán ghét, sát ý lóe lên lại ép xuống rất nhanh không hề bị ai biết hiện, chỉ tiếc cho bọn họ, hắn lại có thể thấy rất rõ ràng. Rõ ràng nguyên tinh có giá, nhưng mà bao sương của đám người Hoắc Mặc Nhan hắn lại vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt là khi hắn lại lấy ra một đĩa linh quả cho tiểu quỷ tham ăn này ăn. Vô số ánh mắt tham lam hướng vào bọn hắn, không, chính xác là linh quả trong tay hắn, cùng với một loạt tia tinh thần lực muốn tiến vào bao sương dò xét nghe lén bọn hắn nói chuyện. Không có tâm trạng, Hoắc Mặc Nhan búng nhẹ ngón tay, một luồng tinh thần cực đại nhanh chóng phản lại đám tia nhỏ kia, khiến hội trường cùng mấy bao sương vang lên tiếng rên đau đớn, mặc dù không quá to nhưng cũng đủ cho bất kì ai có mặt đều nghe thấy.
Khẽ cong môi cười nhạt, Hoắc Mặc Nhan nội tâm trào phúng đám người, thong dong xem đấu giá tiếp, chính thức không thèm quan tâm ánh mắt oán độc của đám người kia. Lại hướng mắt đối chính ánh mắt của lão già phó hội trưởng Lạc Vấn, ánh mắt lạnh băng khiến lão già cầm búa khẽ run run bàn tay.
Món đồ đặc biệt thứ hai lần này không có liên quan gì đến truyền thuyết vân vân này nọ, mà là một món vũ khí cũ kĩ, trông có vẻ đầy khí chất cổ xưa tang thương. Là một thanh kiếm đầy cũ kĩ, thân kiếm bám đầy rỉ sét nâu sình xấu xí, nhìn bình thường không hơn nhưng thanh kiếm cũ khác là bao. Nhưng mà khi ánh mắt Hoắc Mặc Nhan hướng về thanh kiếm ấy, một luồng khí trong suốt mạnh mẽ tỏa ra khiến nội tâm hắn có chút sảng khoái, vẻ uy áp này đúng thực phát ra của một kiếm linh mạnh mẽ. Nhìn không ra a~, thanh kiếm này đúng là có linh tính rồi, chẳng qua nếu tu vi thấp, liền không thể nào phát hiện ra nó.
Từ sâu ý thức, có một lời nói thúc giục hắn chiếm lấy thanh kiếm này, dù không hiểu vì sao, nhưng mà....thanh kiêm này nhất định phải vào tay. Vì thế lúc Lạc Vấn ra giá khởi điểm 50 KNT trung phẩm, Hoắc Mặc Nhan liền kêu ra một cái giá khiến ai ai cũng suýt bật ngửa :"200 KNT trung phẩm." Đám người Khúc Diệp chính thức hóa đá. (¯¯ Δ ¯¯)|||
Ngay cả Lạc Vấn chủ trì đấu giá cũng nhịn không được mà kinh hãi với con số này. 200 này quá cao so với một thanh kiếm cũ rích này a~, rút cuộc thì nam nhân này có bao nhiêu gia tài a?
Đám người cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm nam nhân bào đen đang mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt tất cả hướng hắn nhìn, có sùng bái, có đố kỵ, lại càng không thiếu tham lam, chán ghét. Cùng đó, Hoắc Mặc Nhan còn cảm nhận được vài người có tu vi kha khá dò xét thần thức của mình. Trong số đó có lão bà bà của tiểu tham ăn Bảo Bảo cũng tham dự. Nhưng mà, chẳng một ai có thể dò được cái gì cả, chỉ có thể để ý sâu sắc hơn một chút mà thôi.
"Vị công tử này ra 200 KNT, còn có ai ra cao hơn không?"
Toàn bộ hội trường im lặng có thể nghe được cả tiếng hít thở phập phồng. Chẳng có ai dại mà chi ra số tiền lớn như vậy với cái đồ cũ kĩ này cả, mặc dù cũng có vài thế lực cũng muốn chiếm đồ lắm, nhưng mà bọn họ chủ yếu nhằm vào món đồ cuối cùng hơn.
"200 lần thứ nhất....200 lần thứ hai....200 lần thứ ba. Thành giao, chúc mừng vị công tử số 18 giành được bảo bối."
Sau ba tiếng búa, thanh kiếm này cũng về tay Hoắc Mặc Nhan, lúc đưa ra giới chỉ đủ 200 KNT trung phẩm trao đổi, hắn cầm lấy thanh kiếm mảnh mai này đầy yêu thích.
"Nhan đại gia, huynh thực đủ trâu!"
"Cũng không trâu lắm đâu, ta thực nhìn thanh kiếm này thuận mắt, có vẻ mạnh lắm!"
"Ừ, ta thật phục huynh rồi."
"Ta biết mà, đa tạ."
"............"
Bàn tay Hoắc Mặc Nhan khẽ vuốt ve nhẹ nhàng thân kiếm đầy bụi đất, liền dùng linh lực rửa sạch đi vết bẩn rỉ, thoáng chốc một màn bóng loáng sắc bén hiện ra trước mắt những ai có mặt nơi này. Bấy giờ nhìn kĩ, thì độ mỏng của kiếm có thể hình dung như cánh hoa, độ cứng lại khỏi nói, độ sắc bén làm người ta run rẩy nội tâm. Xung quanh thân kiếm là hình điêu khắc đầy cổ quái, không đề tên chữ, mà chỉ là vài hình vẽ xa lạ, Nhưng mà điều thu hút nhất lại chính là một luồng kiếm linh tỏa ra xung quanh nó.
Đến lúc này, có vải kẻ mới xót xa, hối hận mà nhìn. Nếu có được thanh kiếm đó, liệu có phải....
Vốn dĩ trên thế giới này không có hối hận rồi, bây giờ bọn họ mới biết mình đã bỏ lỡ một bảo bối là như thế nào, cải cảm giác này thực không hề dễ chịu chút nào.
"Đúng là kiếm tốt, cấp phẩm này cũng lên tới gần Thần cấp a??? Này có thể gây chấn động một mảnh đại lục rồi. Thầm nghĩ một chút, không biết người muốn đấu giá thanh kiếm này nếu biết, liệu có phun máu tại chỗ không đây ha ha...
"Nhan huynh, ta thấy huynh mau cất nó đi thì hơn, nếu không, chúng ta liền làm mồi cho đám người này a? Khúc Diệp run run nói chuyện, cả người không khỏi nép sát An Ngũ Hành bên cạnh tìm kiếm chút an ủi. Căn bản ánh mắt đám người kia có chút bất thiện. Người vô tội, nhưng hoài ngọc lại có tội a.
Mà bản thân Hoắc Mặc Nhan lại thản nhiên như không, hắn không sợ đám người đó, dù có hội đồng thì hắn vẫn có thể tay không đánh bại bọn họ mà thôi. Cũng không muốn đám Khúc Diệp sợ hãi nữa, hắn đành cất vào giới chỉ, cắt ngang ánh nhìn của người xung quanh.
Chỉ duy có một nhân vật không thèm quan tâm cái gì bảo bối, chỉ nhất tâm chú ý một chuyện ăn ăn linh quả mà thôi!
P/s: Cái cảm giác viết xong rồi đang load lên thì...ume ume liền mất hết cả trang, chán đời chả muốn viết lại tí nào, mấy lần bị vậy rồi, tức muốn chém luôn cái máy. huhu o(╥﹏╥)o