Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 45 : Thực Hoàng hạt
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Thời gian đấu giá không khí sôi nổi mà cũng nhàm chán không kém, Hoắc Mặc Nhan vừa ngồi quạt vừa nhìn tiểu tham ăn nhai tóp tép từng linh quả nhỏ nhỏ, một đường vui vẻ trong nội tâm. Hiện tại đang đấu giá món đồ thứ bảy, là một chiếc quạt màu đen, nhìn hình dáng không khác chiếc quạt trên tay Hoắc Mặc Nhan là bao, chỉ là hoa văn nhìn kĩ chút liền thấy sự khác biệt. Món vũ khí này thu hút vô số tầm mắt của nam tử trẻ tuổi, nhìn vừa trang nhã lại vừa tiện lợi, còn có thể thu hút vô số ánh nhìn của nữ giới a!
"Nhan huynh, này chiếc quạt kia phiên bản quạt huynh chăng??? Nhìn hai cái này không khác nhua là bao đi?"
"Không giống, chiếc quạt đó là hàng nhái bản lỗi mà thôi, chỉ cần thêm vài ba câu hoa mỹ liền trở thành bảo bối người người."
"Vậy chẳng phải nói của huynh mới là bản thật giá thật sao?"
"Ừm, có thể coi như vậy."
"..........." Tiểu công tử muốn cấm ngôn luôn rồi, người này cũng thực tự tin với món đồ của bản thân đi!
Nhìn chiếc quạt bản nhái kia giá ngày càng một cao lên, Hoắc Mặc Nhan buông thả nụ cười trào phúng, một cái nhìn khinh bỉ với mấy tên đang tranh đoạt kia. Đồ hắn làm ra nào có cái nào xấu xí như vậy? Còn có thể dễ dàng cầm đồ của hắn mà mang ra đấu giá như vậy sao.
Rất nhanh chóng cũng tới món đồ cuối cùng, Hoắc Mặc Nhan có thể nhìn ra Khúc Diệp bị thu hút bởi món đồ này, nhìn nhìn một chút ra được món đồ thật, với tu vi của tiểu công tử bây giờ dùng thì hơi phí, nhưng mà đối với công pháp tu luyện thhì lại vô cùng hợp nhau. Lại thấy Khúc Diệp do dự nghĩ nghĩ, hẳn là nghĩ tới món đồ mà hắn sẽ thích, vì trả ơn liền không từ mà bỏ thứ mình thích, bản thân hắn cực kỳ thích những người như vậy.
Con số đưa ra đã lên tới 5000 nguyên tinh (NT) ✪thượng phẩm rồi, vẫn là hầu hết các tông môn hoặc đám người thế gia cùng dị sĩ náo nhiệt. Một bộ ám khí sắc bén, nhìn chỉ mỏng manh như chỉ, nhưng lực sát thương vô cùng cao.
✪:Từ giờ nguyên tinh viết tắt NT, còn Kim nguyên tinh là KNT nha! Chỉ viết tắt khi đi kèm con số!!!
"Khúc huynh thích liền mua, không cần lo lắng ta thích cái gì, ta cũng không hẳn nghèo rớt mồng tơi a~." Hắn mỉm cười nói, lại dùng khăn nhỏ lau lau cái miệng dính đầy nước hoa quả trên miệng tiểu tham ăn.
Khiến Khúc Diệp giật mình quay lại nhìn hắn ngượng ngùng, ấp úng mà hô :"Nhan huynh, ta... ta không.." Bị hắn cắt ngang :"Ta nhìn giống người không có tiền như vậy sao?" Ừ thì hắn tiếc thôi, chứ không đến nỗi không bỏ ra được đâu.
"Ta..."
"Còn là hảo hữu thì liền tranh lấy, cơ duyên mỗi người một khác, bỏ lỡ liền sẽ không còn sau này có được lần thứ hai, An huynh cùng quan điểm với ta chứ?"
Khúc Diệp nhìn sang tình lữ của mình, thấy hắn gật đầu, biết được Hoắc Mặc Nhan nói đúng rồi.
"Vậy đa tại Nhan huynh, ơn này ta báo cả đời không hết."
"Còn không mau liền bị đoạt mất."
Thấy vậy, Khúc Diệp liền hô giá, từng chút từng chút nâng lên cái giá ngày càng cao tranh đoạt món đồ kia, chốt lại thành ra cái giá 5900 nguyên tinh thượng phẩm, thuộc về Khúc gia. Khúc tiểu công tử vui vẻ ôm ôm bạn lữ của mình mà cười ngây ngô tựa trẻ con được cho quà.
An Ngũ Hành:...yêu chết Diệp Diệp, thực đáng yêu a~ oO>...
Nụ cười của phó hội trưởng Lạc Vấn ngày càng cao hứng, từng món đồ bán đi, bọn họ lại lợi nhuận thêm được vô số nguyên tinh, mà chỉ đau cho những người đấu giá, tiền vào không thấy, chỉ thấy tiền chạy ra một đi không trở về. Đấu giá vào lúc này mới trở lên sôi nổi thực sự, bắt đầu những bao sương khách quý nhịn không được bàn luận thương lượng, ba món cuối cùng, món nào ai cũng đều muốn có.
"Không chậm trễ các vị, liền tới món đồ đặc biệt đầu tiên đi. Hẳn các vị ở đây đều biết Thần Chủ đại nhân tài hoa hơn người, tu vi nhìn không thấu, lại có thập vị phu nhân dung mạo thiên tiên, khiến người người ghen tỵ. Món đồ lần này liền quan tới một vị phu nhân của Thần Chủ đại nhân, vị phu nhân này là vị thứ tám, là một tinh linh vương trong thung lũng hoa. Nghe đồn năm xưa khi chưa quen Thần Chủ, vị này đã có tu vi Thượng cấp tứ phẩm rồi, đây cũng là nhờ một bảo bối này mà thanh danh..."
Lão già này muốn kể chuyện xưa hay gì a? Còn liên quan tới bát phu nhân của hắn là đồ gì đây? Quả thật thì Hoa Mạn có một bảo bối tăng tu vi, nhưng mà nàng vẫn luôn giấu bên trong cơ thể, nào có chuyện lạc tới tay đám người này nha?
Lại nghe thấy "...Nhưng mà vị mỹ nhân này có tận hai món đồ, một trong hai thứ đó chính là hạt giống của Thực Hoàng, cho nên mời các vị định thức (định giám + nhận thức) Thực Hoàng hạt."
Bên dưới một trận xôn xao, từng lời từng chữ đều bàn tán về cái hạt giống nhăn nheo màu xám xịt kia. Kia cái hạt khô này cũng coi như hạt giống Thực Hoàng a~, lúc trước có nghe qua bát phu nhân của mình nói về nó, ai ngờ lại chạy ra một cái hạt thực sự xám xịt như trời sắp mưa thế kia đây.
Khúc tiểu công tử tròn mắt nhìn cái hạt tròn tròn nhăn nhăn kia, vẻ không thể tin nổi hiện rõ mồn một trên mặt, miệng há còn muốn nhết vừa quả trứng gà. Phán một câu :"Đệt, đệt, đệt, mọi người mau nhìn, cái hạt khỉ gì trông hài vậy!"
Mọi người:....chỉ có mình ngươi hài ở đây thôi!
"Đúng là đồ tốt, nếu có thể gieo nảy mầm, liền tu luyện thực nhanh chóng. Chỉ tiếc..."
"Chỉ tiếc ra sao a Nhan huynh???" ánh mắt chờ mong
"Chỉ tiếc, nó chỉ là đời cháu chắt của Thực Hoàng mà thôi, có trồng cũng chắc chẳng nảy mầm, mua về cũng bỏ đi." Hoắc Mặc Nhan trực tiếp bổ một câu tắt hi vọng của Khúc Diệp, thấy tiểu công tử ủ rũ nghe hắn nói, hắn mới thản nhiên cười. Vốn dĩ sự thật nó như thế đấy.
Tiểu tham ăn Bảo Bảo đang ăn linh quả lúc này dừng nhai, quay đầu nhỏ nhìn cái hạt giống trên bàn đấu giá, liếm liếm miệng một cái nói :"Ca ca, cái kia nhìn ăn rất ngon, Bảo Bảo muốn ăn nó, có được không ca ca?"
"Hả? Ngươi muốn ăn nó?"
"Đúng vậy, nhìn khá ngon miệng mà."
Đúng là sành mồm, tuy rằng là đời cháu chắt, nhưng dòng dõi của Thực Hoàng cũng đấu phải nói kém là kém, vậy mà thẳng nhóc này muốn trực tiếp ăn đây. Hoắc Mặc Nhan lau miệng nhỏ của nó, lắc đầu nói nhàn nhạt :"Ngươi không ăn được, ngươi còn quá nhỏ, ăn vào sẽ bị nổ tung người, rất không tốt."
"Nổ tung xác? Đáng sợ quá, vậy Bảo Bảo ăn quả quả thôi, không thèm ăn cái kia nữa." Một bộ nói xong lại tiếp tục nhai linh quả.
Thẳng quỷ này, nó ăn nhiều linh quả như vậy mà không cảm thấy no sao? Dù là rùa thì vẫn phải thấy no bụng chứ? Làm hắn muốn hộc máu chính là tiểu tham ăn tung ra một câu phản lại suy nghĩ của hắn.
"Bảo Bảo có dạ dày vương, sẽ không bị nổ bụng mà chết, quả quả ăn vào sẽ không bị nổ tung ra." rồi lại tiếp tục ăn không màng thế sự. Được rồi, ngươi đúng là dạ dày vương, ăn ăn ăn, ăn hết ta lại có tiếp cho ngươi ăn, ăn nhiều mới đáng yêu!
Hoắc Thần Chủ tình yêu con nít lại nổi lên rồi, vươn tay lấy ra một đĩa linh quả đủ loại màu sắc đặt trước mặt tiểu tham ăn, khiến thẳng nhỏ mắt long lanh phát sáng, miệng nhỏ lại phồng phồng nhai nuốt. Cũng chính vì vậy mà Hoắc Mặc Nhan lại bị từng tia ngắm chĩa vào. Cứ nhìn hắn lấy ra từng đĩa linh quả tỏa ra linh khí như thế kia, lòng mỗi người nơi này có ai mà chịu nổi sức hấp dẫn như thế cơ chứ? Tuy rằng linh quả không phải nơi này không có, nhưng mà có thể lấy ra nhiều như vậy mà không chút tiếc nuối nào, càng cho thấy bản thân người đó có bí mật riêng.
Cứ nhìn đi, nhì đến thèm thuồng luôn đi, dù có nhìn thế nào thì linh quả cũng chẳng tới lượt đám người đó ăn a~ Hoắc Mặc Nhan thực hận không thể bày ra trước mặt đám người đống linh quả mà ngồi thong dong ăn xả láng một trận, cho đám đó tức chết đi.
"Nhan huynh, này chiếc quạt kia phiên bản quạt huynh chăng??? Nhìn hai cái này không khác nhua là bao đi?"
"Không giống, chiếc quạt đó là hàng nhái bản lỗi mà thôi, chỉ cần thêm vài ba câu hoa mỹ liền trở thành bảo bối người người."
"Vậy chẳng phải nói của huynh mới là bản thật giá thật sao?"
"Ừm, có thể coi như vậy."
"..........." Tiểu công tử muốn cấm ngôn luôn rồi, người này cũng thực tự tin với món đồ của bản thân đi!
Nhìn chiếc quạt bản nhái kia giá ngày càng một cao lên, Hoắc Mặc Nhan buông thả nụ cười trào phúng, một cái nhìn khinh bỉ với mấy tên đang tranh đoạt kia. Đồ hắn làm ra nào có cái nào xấu xí như vậy? Còn có thể dễ dàng cầm đồ của hắn mà mang ra đấu giá như vậy sao.
Rất nhanh chóng cũng tới món đồ cuối cùng, Hoắc Mặc Nhan có thể nhìn ra Khúc Diệp bị thu hút bởi món đồ này, nhìn nhìn một chút ra được món đồ thật, với tu vi của tiểu công tử bây giờ dùng thì hơi phí, nhưng mà đối với công pháp tu luyện thhì lại vô cùng hợp nhau. Lại thấy Khúc Diệp do dự nghĩ nghĩ, hẳn là nghĩ tới món đồ mà hắn sẽ thích, vì trả ơn liền không từ mà bỏ thứ mình thích, bản thân hắn cực kỳ thích những người như vậy.
Con số đưa ra đã lên tới 5000 nguyên tinh (NT) ✪thượng phẩm rồi, vẫn là hầu hết các tông môn hoặc đám người thế gia cùng dị sĩ náo nhiệt. Một bộ ám khí sắc bén, nhìn chỉ mỏng manh như chỉ, nhưng lực sát thương vô cùng cao.
✪:Từ giờ nguyên tinh viết tắt NT, còn Kim nguyên tinh là KNT nha! Chỉ viết tắt khi đi kèm con số!!!
"Khúc huynh thích liền mua, không cần lo lắng ta thích cái gì, ta cũng không hẳn nghèo rớt mồng tơi a~." Hắn mỉm cười nói, lại dùng khăn nhỏ lau lau cái miệng dính đầy nước hoa quả trên miệng tiểu tham ăn.
Khiến Khúc Diệp giật mình quay lại nhìn hắn ngượng ngùng, ấp úng mà hô :"Nhan huynh, ta... ta không.." Bị hắn cắt ngang :"Ta nhìn giống người không có tiền như vậy sao?" Ừ thì hắn tiếc thôi, chứ không đến nỗi không bỏ ra được đâu.
"Ta..."
"Còn là hảo hữu thì liền tranh lấy, cơ duyên mỗi người một khác, bỏ lỡ liền sẽ không còn sau này có được lần thứ hai, An huynh cùng quan điểm với ta chứ?"
Khúc Diệp nhìn sang tình lữ của mình, thấy hắn gật đầu, biết được Hoắc Mặc Nhan nói đúng rồi.
"Vậy đa tại Nhan huynh, ơn này ta báo cả đời không hết."
"Còn không mau liền bị đoạt mất."
Thấy vậy, Khúc Diệp liền hô giá, từng chút từng chút nâng lên cái giá ngày càng cao tranh đoạt món đồ kia, chốt lại thành ra cái giá 5900 nguyên tinh thượng phẩm, thuộc về Khúc gia. Khúc tiểu công tử vui vẻ ôm ôm bạn lữ của mình mà cười ngây ngô tựa trẻ con được cho quà.
An Ngũ Hành:...yêu chết Diệp Diệp, thực đáng yêu a~ oO>...
Nụ cười của phó hội trưởng Lạc Vấn ngày càng cao hứng, từng món đồ bán đi, bọn họ lại lợi nhuận thêm được vô số nguyên tinh, mà chỉ đau cho những người đấu giá, tiền vào không thấy, chỉ thấy tiền chạy ra một đi không trở về. Đấu giá vào lúc này mới trở lên sôi nổi thực sự, bắt đầu những bao sương khách quý nhịn không được bàn luận thương lượng, ba món cuối cùng, món nào ai cũng đều muốn có.
"Không chậm trễ các vị, liền tới món đồ đặc biệt đầu tiên đi. Hẳn các vị ở đây đều biết Thần Chủ đại nhân tài hoa hơn người, tu vi nhìn không thấu, lại có thập vị phu nhân dung mạo thiên tiên, khiến người người ghen tỵ. Món đồ lần này liền quan tới một vị phu nhân của Thần Chủ đại nhân, vị phu nhân này là vị thứ tám, là một tinh linh vương trong thung lũng hoa. Nghe đồn năm xưa khi chưa quen Thần Chủ, vị này đã có tu vi Thượng cấp tứ phẩm rồi, đây cũng là nhờ một bảo bối này mà thanh danh..."
Lão già này muốn kể chuyện xưa hay gì a? Còn liên quan tới bát phu nhân của hắn là đồ gì đây? Quả thật thì Hoa Mạn có một bảo bối tăng tu vi, nhưng mà nàng vẫn luôn giấu bên trong cơ thể, nào có chuyện lạc tới tay đám người này nha?
Lại nghe thấy "...Nhưng mà vị mỹ nhân này có tận hai món đồ, một trong hai thứ đó chính là hạt giống của Thực Hoàng, cho nên mời các vị định thức (định giám + nhận thức) Thực Hoàng hạt."
Bên dưới một trận xôn xao, từng lời từng chữ đều bàn tán về cái hạt giống nhăn nheo màu xám xịt kia. Kia cái hạt khô này cũng coi như hạt giống Thực Hoàng a~, lúc trước có nghe qua bát phu nhân của mình nói về nó, ai ngờ lại chạy ra một cái hạt thực sự xám xịt như trời sắp mưa thế kia đây.
Khúc tiểu công tử tròn mắt nhìn cái hạt tròn tròn nhăn nhăn kia, vẻ không thể tin nổi hiện rõ mồn một trên mặt, miệng há còn muốn nhết vừa quả trứng gà. Phán một câu :"Đệt, đệt, đệt, mọi người mau nhìn, cái hạt khỉ gì trông hài vậy!"
Mọi người:....chỉ có mình ngươi hài ở đây thôi!
"Đúng là đồ tốt, nếu có thể gieo nảy mầm, liền tu luyện thực nhanh chóng. Chỉ tiếc..."
"Chỉ tiếc ra sao a Nhan huynh???" ánh mắt chờ mong
"Chỉ tiếc, nó chỉ là đời cháu chắt của Thực Hoàng mà thôi, có trồng cũng chắc chẳng nảy mầm, mua về cũng bỏ đi." Hoắc Mặc Nhan trực tiếp bổ một câu tắt hi vọng của Khúc Diệp, thấy tiểu công tử ủ rũ nghe hắn nói, hắn mới thản nhiên cười. Vốn dĩ sự thật nó như thế đấy.
Tiểu tham ăn Bảo Bảo đang ăn linh quả lúc này dừng nhai, quay đầu nhỏ nhìn cái hạt giống trên bàn đấu giá, liếm liếm miệng một cái nói :"Ca ca, cái kia nhìn ăn rất ngon, Bảo Bảo muốn ăn nó, có được không ca ca?"
"Hả? Ngươi muốn ăn nó?"
"Đúng vậy, nhìn khá ngon miệng mà."
Đúng là sành mồm, tuy rằng là đời cháu chắt, nhưng dòng dõi của Thực Hoàng cũng đấu phải nói kém là kém, vậy mà thẳng nhóc này muốn trực tiếp ăn đây. Hoắc Mặc Nhan lau miệng nhỏ của nó, lắc đầu nói nhàn nhạt :"Ngươi không ăn được, ngươi còn quá nhỏ, ăn vào sẽ bị nổ tung người, rất không tốt."
"Nổ tung xác? Đáng sợ quá, vậy Bảo Bảo ăn quả quả thôi, không thèm ăn cái kia nữa." Một bộ nói xong lại tiếp tục nhai linh quả.
Thẳng quỷ này, nó ăn nhiều linh quả như vậy mà không cảm thấy no sao? Dù là rùa thì vẫn phải thấy no bụng chứ? Làm hắn muốn hộc máu chính là tiểu tham ăn tung ra một câu phản lại suy nghĩ của hắn.
"Bảo Bảo có dạ dày vương, sẽ không bị nổ bụng mà chết, quả quả ăn vào sẽ không bị nổ tung ra." rồi lại tiếp tục ăn không màng thế sự. Được rồi, ngươi đúng là dạ dày vương, ăn ăn ăn, ăn hết ta lại có tiếp cho ngươi ăn, ăn nhiều mới đáng yêu!
Hoắc Thần Chủ tình yêu con nít lại nổi lên rồi, vươn tay lấy ra một đĩa linh quả đủ loại màu sắc đặt trước mặt tiểu tham ăn, khiến thẳng nhỏ mắt long lanh phát sáng, miệng nhỏ lại phồng phồng nhai nuốt. Cũng chính vì vậy mà Hoắc Mặc Nhan lại bị từng tia ngắm chĩa vào. Cứ nhìn hắn lấy ra từng đĩa linh quả tỏa ra linh khí như thế kia, lòng mỗi người nơi này có ai mà chịu nổi sức hấp dẫn như thế cơ chứ? Tuy rằng linh quả không phải nơi này không có, nhưng mà có thể lấy ra nhiều như vậy mà không chút tiếc nuối nào, càng cho thấy bản thân người đó có bí mật riêng.
Cứ nhìn đi, nhì đến thèm thuồng luôn đi, dù có nhìn thế nào thì linh quả cũng chẳng tới lượt đám người đó ăn a~ Hoắc Mặc Nhan thực hận không thể bày ra trước mặt đám người đống linh quả mà ngồi thong dong ăn xả láng một trận, cho đám đó tức chết đi.