Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 44 : Tiểu tham ăn Bảo Bảo
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
Tinh Đấu Hội là một trong mười nhà chủ trì đấu giá lớn của vùng đại lục này, tuy rằng chỉ đứng hạng tám, nhưng mà thực lực cũng không thua xa so với năm hạng đầu, bởi một phần bọn họ có mối liên hệ thân thiết với hoàng thất, quan hệ giao thương rộng rãi trải khắp. Hội trưởng cũng là một vị thú vương, tuy là yêu thú, nhưng lại ham mê kiếm tiền, rất có đầu óc thương nhân, cũng bởi vì là thú vương nên mới có thể đua ngang vai vế top 5 về thương hội.
Mà lần đấu giá này, liền được đưa cho phó hội trưởng chủ trì, chủ mục bán giá, càng không lo có kẻ nháo sự nơi này. Hoắc Mặc Nhan tầm mắt nhìn về lão nhân tóc phớt bạc kia, có một chút thưởng thức đầu óc của lão. Già rồi mà vẫn tính toán thực logic ha, tu vi cũng đủ mạnh để ngồi lên cái chức phó hội trưởng này đây. (quả thực thì gừng càng già lại càng cay)
"Đa tạ các vị đã tới tham gia đấu giá lần này do Tinh Đấu Hội tổ chức, nếu đã tới, vậy thì nhưng món bảo bối này sẽ không khiến các vị thất vọng. Ta là phó hội trưởng Lạc Vấn, trong quá trình đấu giá, ai nháo liền mời ra ngoài, từ giờ trở đi không thể bước chân vào các buổi đấu giá của Tinh Đấu Hội nữa." Vừa dứt lời, trên các bao sương những tấm mạn sa liền được kéo lên, để lộ rõ từng người từng người bên trong hiện ra, nhưng thuật phòng nghe lén vẫn còn đó. Tất cả ai cũng bình tĩnh mà đánh giá xem xét nhau, tuy nhiên Hoắc Mặc Nhan lại có chút giật mình. Cũng bởi lần đầu tham gia đấu giá nơi này, có chút không hiểu quy tắc, rất nhiều ánh mắt bị hắn thu hút, một chút vì nhan sắc nổi bật, lại một chút vì thù oán, lại có ít nhiều tình yêu hâm mộ.
Hoắc Mặc Nhan thờ ơ nghênh đón các loại ánh mắt nhìn vào mình, những loại ánh mắt này hắn đã cảm nhận rất nhiều rồi, chút ít này có là bao đây!
"Vẫn như mọi năm, vì tính công bằng của Tinh Đấu Hội, có chuyện liền mời ra khỏi nơi này rồi giải quyết. Món đồ đầu tiên xin được ra mắt."
Một vị thiếu nữ xinh đẹp từ bên trong bước ra, trên tay bê một khay gỗ có phủ lụa đen, từ xa đã có thể cảm nhận linh khí từ món đồ kia tỏa ra rồi. Tuy rằng yếu ớt, nhưng không thể phủ nhận, những bảo vật có linh khí thì thực là đắt giá, muốn mua được liền phải chi ra một số lớn của cải.
"Đây là một loại thực vật, có thể coi như một nguyên liệu chế thuốc mà không luyện đan sư nào không muốn, Tiên Linh thảo sắp thành thục, giá liền 100 nguyên tinh thượng phẩm. Đây là giá thấp nhất rồi, nếu Tiên Linh thảo đã thành thục, Tinh Đấu Hội cũng sẽ không đem ra mà làm vật đấu giá."
"110 nguyên tinh thượng phẩm." Số 15 ra giá đầu tiên thuộc về một tông môn chuyên về luyện đan, nhìn ánh mắt thèm khát của bọn họ, Hoắc Mặc Nhan rất muốn cười lớn ha hả, cái cây hoa nhỏ kia hắn nhìn còn thấy chán mắt a~, bên trong Uyển Viện của các phu nhân hắn chỉ coi nó như một cây hoa đẹp không gì khác, màu sắc còn kém hơn mẫu đơn a.
"120." Số 22 liền ra, bọn họ cũng là đan sư, chỉ cần đan sư thì không thể chối từ lời mời gọi như này rồi.
"150." Số 10 liền hô lên, ai cũng ngước mắt nhìn hướng đó, thì ra là Nhị Hoàng Tử, bên cạnh hắn là một nữ đan sư, ánh mắt đám người liền có chút ai oán. Vì lấy lòng mỹ nhân mà không tiếc tiền tài, Nhị Hoàng Tử này, chậc chậc...
"Còn ai ra giá cao hơn không?"
................
"150 lần thứ nhất...150 lần thứ hai...150 lần thứ ba, thành giao." Kèm theo đó là một tiếng gõ bàn chấm dứt, 150 nguyên tinh thượng phẩm, đủ cho một nhà dân bình thường đủ sống mấy đời tổ tông a~, cứ như thế vào tay nữ đan sư.
Khúc Diệp ngồi trong vòng tay ôm ấp của người thương, bĩu bĩu cái miệng mà lầu bầu :"Chỉ là một bông hoa nhỏ mà thôi, chả có gì đẹp mắt cả, ngu ngốc!"
"Ừ, tên đó thực không có mắt nhìn, Diệp Diệp mới tốt nhất." khen ngợi
Tiểu công tử:...... đỏ mặt
"Nếu Khúc huynh thích, chờ ta về nhà liền tặng huynh mấy bụi." Hoắc Mặc Nhan mỉm cười khua quạt nói, còn may lời hắn nói không có người khác nghe được, nếu không sẽ như Khúc Diệp lúc này muốn phun máu lập tức.
"A...khụ khụ, Nhan huynh, huỳnh đừng chọc ta, nếu không ta liền liên tưởng huynh rất hào phú đó." Ha ha...
"Qủa thực cũng không giàu lắm đâu." Hắn cười cười, khẽ lắc đầu thở dài.
[Mấy vị đảo chủ:... giả tạo (`Д´)ノ ]
"Món đồ thứ hai...." Lão giả Lạc Vấn vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu vật phẩm, còn Hoắc Mặc Nhan chán nản dựa ghế nhắm mắt dưỡng thần, mấy món đầu này không có hứng thú a. Cứ nhàm chán lặng lẽ trò chuyện đôi ba câu với đám Khúc Diệp, cho tới khi một một vật nho nhỏ biết chạy ôm lấy chân hắn, Hoắc Mặc Nhan mới mở mắt nhìn.
Di? Thằng nhóc này nhìn sao quen quen a? Chẳng phải cái thằng nhỏ này hồi nãy ngoài kia va trúng hắn sao nha? Nó vì sao lạc tận vào nơi này đây.
"Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau a~, ngươi vì sao lại chạy lạc nơi này?"
"Qủa quả, cho Bảo Bảo quả quả, Bảo Bảo thích ăn quả quả..."
"Hả??? Nhan huynh, huynh từ nơi nào lòi ra đứa nhỏ vậy chứ?"
"......................" Hắn mới không từ đâu lòi ra cái thằng nhóc này đâu!!!
"Qủa quả, cho Bảo Bảo quả quả... đi mà..."
Mẹ nó, cái giọng nhõng nhẽo trẻ con này, tim hắn muốn nhũn vì sự dễ thương không hề nhẹ này a~. Thì ra thẳng nhỏ này thấy hắn ăn trái cây liền chạy tới đòi muốn ăn, quỷ nhỏ ham ăn, thấy ăn là mắt sáng lên.
"Là quả này?" Hoắc Mặc Nhan cười cười giơ lên chùm linh quả mọng nước đầy vẻ ngon miệng lắc lắc trước mặt quỷ nhỏ ham ăn, thấy nó gật gật cái đầu nhỏ liền cười sáng lạn đầy xấu xa. "Cho Bảo Bảo đi mà~" Ngọt ngào kêu kêu.
"Ngươi tên là Bảo Bảo?"
Gật gật~
"Vậy sao ngươi vào được nơi này? Tỷ tỷ ngươi đâu?"
"Tỷ tỷ bên kia bên kia..." Theo ngón tay nhỏ chỉ, Hoắc Mặc Nhan nhìn qua một bao sương khác số 29, vị Triệu tỷ tỷ kia đang ai oán phẫn nô trừng phía hắn, bên cạnh nàng ta có mấy thanh niên cùng một vị lão bà nhân cùng hướng mắt sang bên này. Coi bộ có vẻ tiểu quỷ này ham ăn mà chạy đi mất, đang buổi đấu giá nên bọn họ cũng không thể đi đòi người được.
"Tiểu tham ăn, cái miệng nhỏ này của ngươi thực hại cái thân a ha ha... ngồi cùng ta liền được ăn quả quả, chịu không?" Bắt đầu dụ dỗ tiểu quỷ nhỏ, Hoắc Mặc Nhan câu lên nụ cười vui vẻ, biến ra một cái ghế nhỏ cho tiểu quỷ, muốn nó quyết định ăn hay không ăn."
Thấy được chỉ cần ngồi yên là được ăn quả quả, tiểu quỷ nhỏ đầu óc nghĩ nghĩ nông cạn liền gật đầu nhỏ, ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đôi mắt tròn xoe phát sáng cầm lấy một đống quả quả tươi ngon.
Dụ dỗ thành công!
Ha ha...hắn có thể đoán được vẻ hận không thể gõ đầu của đám tỷ tỷ của tiểu quỷ, trợn mắt mà nhìn nó vui vẻ ăn linh quả đến quên mất về với người thân. Khúc Diệp không nhịn được cười ha hả, lại thấy hơi lỗ mãng, vội vã núp vào người bên cạnh rung rung vai.
Đờ mờ đờ mờ, đôi này nơi nào cũng không quên vung thức ăn cho cẩu.....Đám người ngồi phía sau một bộ đen mặt.
Nhìn tiểu tham ăn ăn linh quả đến vui vẻ, Hoắc Mặc Nhan nhịn không được quạt quạt nhè nhẹ cho nó, coi bộ thằng nhóc rất có mắt chọn đồ ăn mà, thể chất cũng không tệ a, sau này ắt có tư chất tu luyện cao.
"Bảo Bảo tham ăn, năm nay ngươi bao tuổi rồi nha?"
Thằng bé ngước đầu nhìn hắn, miệng đầu nước quả mà toét ra cười, lại nghĩ nghĩ một chút, vẫy vẫy tay nhỏ ý muốn nói nhỏ thì thầm. Hai cái đầu một lớn một nhỏ chụm lại với nhau, không khí đặc biệt vui vẻ, nhìn từ xa còn tưởng hai người bọn họ là cha con cũng không khác là bao.
"Bảo Bảo năm nay hơn trăm tuổi rồi, nhưng bà bà kêu không được nói cho ai biết, chỉ được nói đã 5 tuổi thôi."
Chúc mừng nhóc, nhóc đã nói ra rồi! :>
"Vậy, vì sao nhóc lại nói cho ta biết, không sợ ta là người xấu sao?"
"Vì đại ca ca cho Bảo Bảo quả quả, đại ca ca là người tốt, Bảo Bảo thích đại ca ca quả quả."
"......" Thì ra vì hắn cho quả quả mới được công nhận là người tốt. Hồi nãy kia còn kêu hắn là người xấu cơ mà!!! Đồ tham ăn này, cái miệng ăn gì mà thay đổi nhanh thế hả? Thật muốn biết a~ sau này nhi tử của hắn cũng biết ngọt ngào như này, người làm phụ thân hắn đây có chết cũng thấy chết trong vị ngọt a~
THẳng quỷ này hơn trăm tuổi rồi? Nhìn không giống ha. Hắn quan sát tiểu quỷ một hồi, liền vuốt vuốt cái má nhỏ đang phồng lên nhai nhai, khẽ thăm dò vào cơ thể nó. A? Che giấu đủ tốt, một con rùa nhỏ!
Huyền Vũ tộc chạy lên bờ tham gia đấu giá này để làm gì đây?.....Huyền Vũ giáp...
Hiểu ra đôi điều, hắn xoa đầu nhỏ của Bảo Bảo, não bộ nhanh chóng suy nghĩ vài chuyện. Xem ra để có được nhân tình của Huyền Vũ tộc, cái giá bỏ ra cũng phải lớn đây.
Hoắc bảo bảo: Papa? Người đang làm cái gì?
Hoắc thần chủ: Bảo bối, papa mang con đi ăn kẹo, chịu không? mỉm cười
Hoắc bảo bảo: Papa xấu xa, ăn kẹo liền sâu răng, ta đi mách nương!!! chạy đi
Hoắc thần chủ: Bảo bối a~ o╥╥o
Mà lần đấu giá này, liền được đưa cho phó hội trưởng chủ trì, chủ mục bán giá, càng không lo có kẻ nháo sự nơi này. Hoắc Mặc Nhan tầm mắt nhìn về lão nhân tóc phớt bạc kia, có một chút thưởng thức đầu óc của lão. Già rồi mà vẫn tính toán thực logic ha, tu vi cũng đủ mạnh để ngồi lên cái chức phó hội trưởng này đây. (quả thực thì gừng càng già lại càng cay)
"Đa tạ các vị đã tới tham gia đấu giá lần này do Tinh Đấu Hội tổ chức, nếu đã tới, vậy thì nhưng món bảo bối này sẽ không khiến các vị thất vọng. Ta là phó hội trưởng Lạc Vấn, trong quá trình đấu giá, ai nháo liền mời ra ngoài, từ giờ trở đi không thể bước chân vào các buổi đấu giá của Tinh Đấu Hội nữa." Vừa dứt lời, trên các bao sương những tấm mạn sa liền được kéo lên, để lộ rõ từng người từng người bên trong hiện ra, nhưng thuật phòng nghe lén vẫn còn đó. Tất cả ai cũng bình tĩnh mà đánh giá xem xét nhau, tuy nhiên Hoắc Mặc Nhan lại có chút giật mình. Cũng bởi lần đầu tham gia đấu giá nơi này, có chút không hiểu quy tắc, rất nhiều ánh mắt bị hắn thu hút, một chút vì nhan sắc nổi bật, lại một chút vì thù oán, lại có ít nhiều tình yêu hâm mộ.
Hoắc Mặc Nhan thờ ơ nghênh đón các loại ánh mắt nhìn vào mình, những loại ánh mắt này hắn đã cảm nhận rất nhiều rồi, chút ít này có là bao đây!
"Vẫn như mọi năm, vì tính công bằng của Tinh Đấu Hội, có chuyện liền mời ra khỏi nơi này rồi giải quyết. Món đồ đầu tiên xin được ra mắt."
Một vị thiếu nữ xinh đẹp từ bên trong bước ra, trên tay bê một khay gỗ có phủ lụa đen, từ xa đã có thể cảm nhận linh khí từ món đồ kia tỏa ra rồi. Tuy rằng yếu ớt, nhưng không thể phủ nhận, những bảo vật có linh khí thì thực là đắt giá, muốn mua được liền phải chi ra một số lớn của cải.
"Đây là một loại thực vật, có thể coi như một nguyên liệu chế thuốc mà không luyện đan sư nào không muốn, Tiên Linh thảo sắp thành thục, giá liền 100 nguyên tinh thượng phẩm. Đây là giá thấp nhất rồi, nếu Tiên Linh thảo đã thành thục, Tinh Đấu Hội cũng sẽ không đem ra mà làm vật đấu giá."
"110 nguyên tinh thượng phẩm." Số 15 ra giá đầu tiên thuộc về một tông môn chuyên về luyện đan, nhìn ánh mắt thèm khát của bọn họ, Hoắc Mặc Nhan rất muốn cười lớn ha hả, cái cây hoa nhỏ kia hắn nhìn còn thấy chán mắt a~, bên trong Uyển Viện của các phu nhân hắn chỉ coi nó như một cây hoa đẹp không gì khác, màu sắc còn kém hơn mẫu đơn a.
"120." Số 22 liền ra, bọn họ cũng là đan sư, chỉ cần đan sư thì không thể chối từ lời mời gọi như này rồi.
"150." Số 10 liền hô lên, ai cũng ngước mắt nhìn hướng đó, thì ra là Nhị Hoàng Tử, bên cạnh hắn là một nữ đan sư, ánh mắt đám người liền có chút ai oán. Vì lấy lòng mỹ nhân mà không tiếc tiền tài, Nhị Hoàng Tử này, chậc chậc...
"Còn ai ra giá cao hơn không?"
................
"150 lần thứ nhất...150 lần thứ hai...150 lần thứ ba, thành giao." Kèm theo đó là một tiếng gõ bàn chấm dứt, 150 nguyên tinh thượng phẩm, đủ cho một nhà dân bình thường đủ sống mấy đời tổ tông a~, cứ như thế vào tay nữ đan sư.
Khúc Diệp ngồi trong vòng tay ôm ấp của người thương, bĩu bĩu cái miệng mà lầu bầu :"Chỉ là một bông hoa nhỏ mà thôi, chả có gì đẹp mắt cả, ngu ngốc!"
"Ừ, tên đó thực không có mắt nhìn, Diệp Diệp mới tốt nhất." khen ngợi
Tiểu công tử:...... đỏ mặt
"Nếu Khúc huynh thích, chờ ta về nhà liền tặng huynh mấy bụi." Hoắc Mặc Nhan mỉm cười khua quạt nói, còn may lời hắn nói không có người khác nghe được, nếu không sẽ như Khúc Diệp lúc này muốn phun máu lập tức.
"A...khụ khụ, Nhan huynh, huỳnh đừng chọc ta, nếu không ta liền liên tưởng huynh rất hào phú đó." Ha ha...
"Qủa thực cũng không giàu lắm đâu." Hắn cười cười, khẽ lắc đầu thở dài.
[Mấy vị đảo chủ:... giả tạo (`Д´)ノ ]
"Món đồ thứ hai...." Lão giả Lạc Vấn vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu vật phẩm, còn Hoắc Mặc Nhan chán nản dựa ghế nhắm mắt dưỡng thần, mấy món đầu này không có hứng thú a. Cứ nhàm chán lặng lẽ trò chuyện đôi ba câu với đám Khúc Diệp, cho tới khi một một vật nho nhỏ biết chạy ôm lấy chân hắn, Hoắc Mặc Nhan mới mở mắt nhìn.
Di? Thằng nhóc này nhìn sao quen quen a? Chẳng phải cái thằng nhỏ này hồi nãy ngoài kia va trúng hắn sao nha? Nó vì sao lạc tận vào nơi này đây.
"Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau a~, ngươi vì sao lại chạy lạc nơi này?"
"Qủa quả, cho Bảo Bảo quả quả, Bảo Bảo thích ăn quả quả..."
"Hả??? Nhan huynh, huynh từ nơi nào lòi ra đứa nhỏ vậy chứ?"
"......................" Hắn mới không từ đâu lòi ra cái thằng nhóc này đâu!!!
"Qủa quả, cho Bảo Bảo quả quả... đi mà..."
Mẹ nó, cái giọng nhõng nhẽo trẻ con này, tim hắn muốn nhũn vì sự dễ thương không hề nhẹ này a~. Thì ra thẳng nhỏ này thấy hắn ăn trái cây liền chạy tới đòi muốn ăn, quỷ nhỏ ham ăn, thấy ăn là mắt sáng lên.
"Là quả này?" Hoắc Mặc Nhan cười cười giơ lên chùm linh quả mọng nước đầy vẻ ngon miệng lắc lắc trước mặt quỷ nhỏ ham ăn, thấy nó gật gật cái đầu nhỏ liền cười sáng lạn đầy xấu xa. "Cho Bảo Bảo đi mà~" Ngọt ngào kêu kêu.
"Ngươi tên là Bảo Bảo?"
Gật gật~
"Vậy sao ngươi vào được nơi này? Tỷ tỷ ngươi đâu?"
"Tỷ tỷ bên kia bên kia..." Theo ngón tay nhỏ chỉ, Hoắc Mặc Nhan nhìn qua một bao sương khác số 29, vị Triệu tỷ tỷ kia đang ai oán phẫn nô trừng phía hắn, bên cạnh nàng ta có mấy thanh niên cùng một vị lão bà nhân cùng hướng mắt sang bên này. Coi bộ có vẻ tiểu quỷ này ham ăn mà chạy đi mất, đang buổi đấu giá nên bọn họ cũng không thể đi đòi người được.
"Tiểu tham ăn, cái miệng nhỏ này của ngươi thực hại cái thân a ha ha... ngồi cùng ta liền được ăn quả quả, chịu không?" Bắt đầu dụ dỗ tiểu quỷ nhỏ, Hoắc Mặc Nhan câu lên nụ cười vui vẻ, biến ra một cái ghế nhỏ cho tiểu quỷ, muốn nó quyết định ăn hay không ăn."
Thấy được chỉ cần ngồi yên là được ăn quả quả, tiểu quỷ nhỏ đầu óc nghĩ nghĩ nông cạn liền gật đầu nhỏ, ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đôi mắt tròn xoe phát sáng cầm lấy một đống quả quả tươi ngon.
Dụ dỗ thành công!
Ha ha...hắn có thể đoán được vẻ hận không thể gõ đầu của đám tỷ tỷ của tiểu quỷ, trợn mắt mà nhìn nó vui vẻ ăn linh quả đến quên mất về với người thân. Khúc Diệp không nhịn được cười ha hả, lại thấy hơi lỗ mãng, vội vã núp vào người bên cạnh rung rung vai.
Đờ mờ đờ mờ, đôi này nơi nào cũng không quên vung thức ăn cho cẩu.....Đám người ngồi phía sau một bộ đen mặt.
Nhìn tiểu tham ăn ăn linh quả đến vui vẻ, Hoắc Mặc Nhan nhịn không được quạt quạt nhè nhẹ cho nó, coi bộ thằng nhóc rất có mắt chọn đồ ăn mà, thể chất cũng không tệ a, sau này ắt có tư chất tu luyện cao.
"Bảo Bảo tham ăn, năm nay ngươi bao tuổi rồi nha?"
Thằng bé ngước đầu nhìn hắn, miệng đầu nước quả mà toét ra cười, lại nghĩ nghĩ một chút, vẫy vẫy tay nhỏ ý muốn nói nhỏ thì thầm. Hai cái đầu một lớn một nhỏ chụm lại với nhau, không khí đặc biệt vui vẻ, nhìn từ xa còn tưởng hai người bọn họ là cha con cũng không khác là bao.
"Bảo Bảo năm nay hơn trăm tuổi rồi, nhưng bà bà kêu không được nói cho ai biết, chỉ được nói đã 5 tuổi thôi."
Chúc mừng nhóc, nhóc đã nói ra rồi! :>
"Vậy, vì sao nhóc lại nói cho ta biết, không sợ ta là người xấu sao?"
"Vì đại ca ca cho Bảo Bảo quả quả, đại ca ca là người tốt, Bảo Bảo thích đại ca ca quả quả."
"......" Thì ra vì hắn cho quả quả mới được công nhận là người tốt. Hồi nãy kia còn kêu hắn là người xấu cơ mà!!! Đồ tham ăn này, cái miệng ăn gì mà thay đổi nhanh thế hả? Thật muốn biết a~ sau này nhi tử của hắn cũng biết ngọt ngào như này, người làm phụ thân hắn đây có chết cũng thấy chết trong vị ngọt a~
THẳng quỷ này hơn trăm tuổi rồi? Nhìn không giống ha. Hắn quan sát tiểu quỷ một hồi, liền vuốt vuốt cái má nhỏ đang phồng lên nhai nhai, khẽ thăm dò vào cơ thể nó. A? Che giấu đủ tốt, một con rùa nhỏ!
Huyền Vũ tộc chạy lên bờ tham gia đấu giá này để làm gì đây?.....Huyền Vũ giáp...
Hiểu ra đôi điều, hắn xoa đầu nhỏ của Bảo Bảo, não bộ nhanh chóng suy nghĩ vài chuyện. Xem ra để có được nhân tình của Huyền Vũ tộc, cái giá bỏ ra cũng phải lớn đây.
Hoắc bảo bảo: Papa? Người đang làm cái gì?
Hoắc thần chủ: Bảo bối, papa mang con đi ăn kẹo, chịu không? mỉm cười
Hoắc bảo bảo: Papa xấu xa, ăn kẹo liền sâu răng, ta đi mách nương!!! chạy đi
Hoắc thần chủ: Bảo bối a~ o╥╥o