Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 43 : Đấu giá hội
Ngày đăng: 23:31 19/02/21
__Kí chủ thân ái, hệ thống đáng yêu của ngài đã quay trở lại rồi đây, hãy chiêm ngưỡng sức mạnh mới của hệ thống ta đi__
'Bùm' 'bùm' 'bùm' kèm theo đó là một tràng phảo nổ đinh tai nhức óc vang lên dữ dội khiến tâm tình Hoắc Mặc Nhan còn đang cao hứng hành sự với mỹ nhân liền tụt xuống âm tột độ. Mẹ kiếp, nó tính giở trò gì vậy?
"Ngu ngốc, hệ thống lang băm con mẹ nhà mi..."
__Thỉnh kí chủ cẩn thận ngôn từ phát ra, cảnh báo lần thứ nhất nếu còn văng tục với hệ thống, xin nhận hình phạt của hệ thống ta__
"Đệt...đệt...đệt..." Hoắc Mặc Nhan âm thầm chửi rủa, có cái chuyện nào mất hứng như chuyện này hay không hả, thế đéo nào nhảy ra dọa chết hắn đi?
"Ngươi hết giả chết rồi à?"
__Hệ thống không phải giả chết, chúc mừng kí chủ có được hệ thống phiên bản nâng cấp sơ cấp, để chúc mừng nỗ lực của kí chủ, hệ thống liền tặng ngài món quà nho nhỏ__
Qùa? Qùa gì nha?
__Nghe nói kí chủ sắp lên chức papa? Hệ thống liền tặng ngài hộp sữa bột thương hiệu Hệ Thống Đỉnh Cấp làm quà cho baby sắp chào đời, với hàm lượng dinh dưỡng cao, bổ sung các loại vitamin thiết yếu, sữa bột Hệ Thống Đỉnh Cấp hân hạnh được làm quà cho tiểu Thần Chủ__
"................" Ngọa tào, nó đang lảm nhảm cái định nghĩa gì? Papa? Baby? Sữa bột? Hệ Thống Đỉnh Cấp??? Đầu Hoắc Mặc Nhan 'ong' lên một tiếng, liền không khống chế được mà đỉnh sâu một cái vào thân thể Tiêu Tương bên dưới khiến nữ nhân kêu lên đau đớn, hung hăng trừng mắt cắn lên cánh tay cơ bắp của hắn.
"Shhhh" Con mẹ nó nhói ghê ấy.
"Tà, chàng lang băm, mau đi ra cho ta."
"Thực xin lỗi, ta có chút thất thần, nàng không sao chứ?"
"Có sao a, chàng...khốn nạn, đang cùng ta mà còn thất thần, ta mới không thèm cũng chàng làm loại chuyện này nữa một tháng, ta muốn đi tu luyện."
Thôi rồi, mỹ nhân của hắn tức giận rồi, hệ thống....ta hận nhà ngươi a!!!
Chẳng còn cách nào khác, Hoắc Mặc Nhan liền tụt cảm xúc dục vọng sôi trào, để cho Tiêu Tương vào lại không gian tu luyện, còn bản thân thì khoác tạm kiện áo mỏng vào cơ thể đầy dấu vết tình ái. Lấy chén trà trên bàn uống cạn một hơi thông cổ họng mới ngồi xuống ghế bình tĩnh trò chuyện với hệ thống.
"Nói đi a, ngươi giải thích cho kĩ một chút a?" Mấy cái ngôn ngữ kia thực lạ lạ, không giống với ngôn ngữ thế giới này, hẳn là từ thế giới của hệ thống.
__Đó là thế giới của hệ thống hay dùng, trẻ nhỏ hay kêu là baby, phụ thân kêu papa, baba, còn mẫu thân kêu mama, kí chủ có muốn kêu như vậy hay không?__
"Nghe có vẻ thú vị, vậy chờ nhi tử của chào đời liền kêu như vậy đi, cũng mong thế giới này có thể học hỏi theo thế giới của ngươi."
__Cái gì cũng có cái lượi cái hại cả, kí chủ cũng nên thấy thảo mãn hiện tại, biết đâu tương lai sau này, mọi thứ sẽ không như nguyện vọng của kí chủ?__
Nói thế này là có ý gì nha? Hệ thống không muốn bọn hắn học hỏi thế giới của nó?
"Ý ngươi là sao?"
__Nhiệm vụ tiếp theo, thỉnh kí chủ đấu giá được mảnh Huyền Vũ giáp, tìm ra bộ tộc Huyền Vũ ở Nam Thiên Hải, trả về cho tộc trưởng Huyền Vũ tộc__
Hả? Lại liên quan tới Huyền Vũ? Huyền Vũ trú ngự tại Nam Thiên Hải? Thì ra là thế, Nam Thiên Hải là nơi cực địa đại hải, bè thuyền không đi lại được tại nơi đó. Thần bí cho một tộc rùa, ẩn cư nơi sâu xa như vậy a~
"Hệ thống?" Gọi lên hai tiếng, Hoắc Mặc Nhan chờ hệ thống trả lời, nhưng lại chỉ nhận được sự im lặng có thể nghe được tiếng gió xào xạc bên ngoài kia. Tức chết hắn rồi, hệ thống ngu xuẩn này lại im hơi lặng tiếng bất thình lình như này đây. Hắn âm thầm tự hỏi hệ thống này có phải từ khi nâng cấp lên một chút mà đã đơ máy hay không? Nếu quả thực đơ như này, thì...miễn bàn nâng cấp gì gì đó đi cho đỡ bực mình.
Được rồi, biết nhiệm vụ cùng nơi ở của Huyền Vũ tộc là được lắm rồi, hắn không đòi hỏi thêm nữa với cái trách nhiệm đáng quý này của hệ thống. Choàng lên mình một bộ y phục mới, Hoắc Mặc Nhan đi xuống lầu sảnh lớn của lầu trọ trả phòng. Lúc đi ra bên ngoài lại không may đụng trúng một đứa bé trai nhỏ tuổi, khiến nó ngã bệt xuống đường khóc toáng lên. Đám người qua đường nhìn tràng diện này tụ lại chỉ trỏ nói ra nói vào lên án hắn ác độc, tổn thương cả một đứa nhỏ qua đường.
A...khóc không ra nước mắt là đây sao! Thu lại cái quạt trên tay, Hoắc Mặc Nhan cúi xuống kéo tay đứa bé đứng lên, nhìn vẻ mặt của nó còn mang theo nước mắt ướt đãm trên má, lại muốn nhéo nhóe cái má nhỏ kia. Thế nhưng mà... hắn còn chưa kịp làm gì, một lực đạo vô hình đã hướng hắn mà tới rồi.
'Rầm' mặt đất bị nứt ra một vệt rạch sâu, mà Hoắc Mặc Nhan nhanh tay ôm đứa bé né sang một bên tránh đi một chiêu đánh tới rồi. Đám người xung quanh cũng vì thế mà náo loạn, kẻ chạy kẻ vẫn đứng hóng chuyện ra sao, tiếng ồn ào liền bị một tiếng quát lớn của nữ nhân dìm xuống. "Mau thả con ta ra, nếu không ta giết chết ngươi."
Nha, thì ra là mẫu thân đứa bé đi tới, muốn giành lại con trai mà đánh tiếp một chiêu về phái Hoắc Mặc Nhan, lại bị hắn bắt được đánh lui ra sau vài bước.
"Mẫu thân của ngươi đó sao?" Hắn cúi xuống hỏi đứa bé đang thút thít sợ hãi, lại nhìn nữ nhân kia mà cười cười. Nữ nhân một thân võ nghệ bị lui mà thầm đánh gá nam tử đối diện, người này một thân bào quý phái, công phu lại thực không tệ, có thể dùng một tay đánh lui nàng ta lại.
"Triệu tỷ tỷ, mau cứu ta oa oa tên hỗn đản này đụng ta đau huhu..."
Cái giề? Rõ ràng là thẳng nhóc này chạy không để ý rồi va vào chân hắn đi? Mới bé tí tuổi mà đã dám tròn mắt nói dối???
"Nha, thì ra không phải mẫu thân mà là tỷ tỷ, ta còn tự hỏi nhìn ngươi nào có giống nữ nhân sinh con rồi đâu."
"Ngươi....mau trả lại đệ đệ cho ta."
"Trả cũng được, nhưng mà..." Hắn đặt thằng bé xuống đất, lại nhéo nhéo cái ám mềm mại hồng lên vì khóc của nó, nghiêm mặt mà dạy dỗ :"Nhóc con, lần sau chạy không nhìn đường còn nói dối như vậy nữa, để ta gặp lại ngươi, cái mông nhỏ này xác định nát nhé?" Cười cười vỗ vỗ mông nó bảo :"Về bên tỷ tỷ ngươi đi, cẩn thận lại bị lạc thì không tốt."
Trẻ con da thịt thật mềm, sau này nhi tử của hắn cũng sẽ như vậy a~ nghĩ nghĩ hai mắt Hoắc Mặc Nhan lại tràn đầy yêu thích với trẻ con, lại càng trìu mén mà nhìn đứa bé kia. Không nghĩ tới bị vị tỷ tỷ họ Triệu kia của thẳng bé cho là biến thái, vội vã ôm lấy đứa bé rồi để lại cho hắn một ánh mắt ghê tởm mà biến mất nhanh chóng.
Đờ mờ!!! Nàng ta nhìn hắn là có ý gì hả!!!
Hoắc Thần Chủ lần đầu yêu thích nhìn trẻ con lại bị cho là biến thái, ủ rũ vác cái mặt lạnh tanh 'ta đây chớ gần' tiến đến nơi trung tâm Hoàng Đô.
Một tháng nhanh chóng mà đi qua, ngày hôm nay sẽ diễn ra đấu giá hội ở trung tâm Hoàng Đô, nơi náo nhiệt nhất của nơi thành trì to lớn này. Mà địa điểm hẹn gặp của Hoắc Mặc Nhan với Khúc Diệp lại là sảnh lớn của tòa nhà đấu giá, hội sảnh chính của sảnh đề ba chữ màu đen sắc bén danh khí - Tinh Đấu Hội. Nơi này có ba lối đi riêng biệt dành cho ba loại người tham gia.
Lối đi thứ nhất dành cho khách quý đặc biệt của Hoàng Thất, thứ hia dành cho tông môn danh phái, các thế lực có máu mặt. Còn lối thứ ba dành cho những kẻ bình thường trong những kẻ bình thường tham gia náo nhiệt, nhưng lại đặc biệt không hề có bóng dáng của một dân thường nào xuất hiện tại nơi này.
Hoắc Mặc Nhan nhìn ba cái lối đi kia mà nhướn mày, thu quạt gõ gõ lên bàn tay. Lại nhìn quanh một lượt tại đại sảnh nhốn nháo người kia một chút, thở ra một hơi nhẹ nhàng. Cái chuyện này... vì sao vẫn không thấy đám người Khúc Diệp? Lẽ nào do hắn tới quá sớm???
"Hoắc công tử, Hoắc công tử." Một nam thiếu niên hướng hắn vừa chạy vừa hô, thành công thu hút chú ý của Hoắc Mặc Nhan, này quần áo trông giống người của Khúc gia đi?
"Ngươi là...?"
"Ta là đệ tử Khúc gia - Khúc Niên, nhận mệnh chờ công tử ở nơi này, gia chủ cùng mọi người đã vào trước, công tử đi theo ta."
A ha ha...thì ra hắn tới muộn, mất mặt a~
Vào bên trong khu vực đấu giá mới thấy được sự to lớn bên trong này bao nhiêu, dù sao thì cũng là bên dưới lòng đất, nên diện tích quả thực muốn rộng đi đâu thì rộng, gần như chiếm mất 1/3 cái thành trì này rồi. Sàn chủ vị đấu giá phía dưới chiếm riêng một bề mặt, ba bề còn lại là các gian phòng có rèm che mạn sa, lại bố trí thêm chút thuật phòng nghe lén. Tất nhiên là mỗi bao sương liền dành cho khách quý cũng Hoàng Thất, tông môn. Chứ những kẻ tham gia náo nhiệt chiếm trọn khu ghế lô bên dưới, mặt ai mặt nấy cùng người nào người đó đều nhìn thấy rõ mồn một.
Theo bước chân của thiếu niên Khúc Niên, Hoắc Mặc Nhan được dẫn tới một gian sương thuộc hàng thứ ba dành cho các tông môn, gia tộc. Vừa bước vào đã thấy mấy người vô cùng quen thuộc.
"Nhan huynh."
"Hoắc công tử."
........
"Có lỗi rồi, ta tới chậm, liền phiền mọi người phải chờ." Chắp tay tạ lỗi, Hoắc Mặc Nhan mỉm cười nhàn nhạt, hướng tới một ghế trống ngồi xuống.
"Không hề nha Nhan huynh, đấu giá còn chưa bắt đầu đây." Khúc Diệp mặt mày sáng láng hồng hào ngồi cạnh An Ngũ Hành mà nói với hắn, lại cười cười ngại ngùng đè lại cái tay ôm chặt bên eo mình ra, quay ra trừng mắt với chủ nhân cánh tay đó.
"Hôm nay Khúc gia có ta đi đại diện, A Hành cũng thay mặt Chiêm Tinh tông tới dự, còn có lời hứa ta nói với huynh, hôm nay chúng ta đều thực hiện đúng với những gì đã nói. Huynh thích món nào, chỉ cần có đủ thực lực taì phú, bọn ta không hề tiếc rẻ."
Xem ra Khúc gia cũng Chiêm Tinh tông muốn thay lần này cảm ơn hắn ra tay cứu người, chỉ là không biết cả hai nhà cộng lại có đủ tài chính giúp hắn mua đồ không a~
"Đa tạ, vậy ta cũng không thể chối từ a, các ngươi chịu giúp ta, ta đã rất vui rồi, còn muốn món nào, ta còn chưa biết hôm nay đấu giá những thứ gì đây."
"Cứ từ từ xem xét, đây là danh sách một vài món đồ đấu giá, còn lại ba món đồ cuối cùng thì bên chủ thầu không chịu tiết lộ. Nhưng mà ta nghe phong phanh được, trong ba món đó có một vũ khí phòng ngự cực cao, nghe nói hình như là làm từ mai Huyền Vũ. Tuy không biết thực hay giả, nhưng cứ càng về sau thì đồ càng quý giá."
Đó cũng chính là món đồ mà hắn bắt buộc phải có được a? Tốn một đống của cải chỉ để trả lại cho cái đám con rùa kia, thực không biết hệ thống ngu xuẩn hay gì đây. A, nhưng mà cũng lấy được cái ân tình lớn đi?
"Huynh thấy sao? Nếu có món đó thật, dù có tốn bao nhiêu bọn ta cũng lấy về cho huynh!" (`Д´)ノ cắn răng nói
(●´ω`●)????
"Ha ha....." ╥﹏╥"" Khúc Diệp công tử vùi đầu vào lồng ngực ai đó khóc tu tu mất mặt
An Ngũ Hành:..... an ủi
"Các ngươi phụ ta một chút là được rồi, không cần quá miễn cưỡng. Ha ha..." ಸ v ಸ
Khúc Diệp:"..." Hoắc huynh đệ, sao ta cảm thấy huynh cười cứ kiểu sao sao!!!
Cùng lúc, một tiếng chuông vang lên chấn động, đấu giá chính thức bắt đầu!
'Bùm' 'bùm' 'bùm' kèm theo đó là một tràng phảo nổ đinh tai nhức óc vang lên dữ dội khiến tâm tình Hoắc Mặc Nhan còn đang cao hứng hành sự với mỹ nhân liền tụt xuống âm tột độ. Mẹ kiếp, nó tính giở trò gì vậy?
"Ngu ngốc, hệ thống lang băm con mẹ nhà mi..."
__Thỉnh kí chủ cẩn thận ngôn từ phát ra, cảnh báo lần thứ nhất nếu còn văng tục với hệ thống, xin nhận hình phạt của hệ thống ta__
"Đệt...đệt...đệt..." Hoắc Mặc Nhan âm thầm chửi rủa, có cái chuyện nào mất hứng như chuyện này hay không hả, thế đéo nào nhảy ra dọa chết hắn đi?
"Ngươi hết giả chết rồi à?"
__Hệ thống không phải giả chết, chúc mừng kí chủ có được hệ thống phiên bản nâng cấp sơ cấp, để chúc mừng nỗ lực của kí chủ, hệ thống liền tặng ngài món quà nho nhỏ__
Qùa? Qùa gì nha?
__Nghe nói kí chủ sắp lên chức papa? Hệ thống liền tặng ngài hộp sữa bột thương hiệu Hệ Thống Đỉnh Cấp làm quà cho baby sắp chào đời, với hàm lượng dinh dưỡng cao, bổ sung các loại vitamin thiết yếu, sữa bột Hệ Thống Đỉnh Cấp hân hạnh được làm quà cho tiểu Thần Chủ__
"................" Ngọa tào, nó đang lảm nhảm cái định nghĩa gì? Papa? Baby? Sữa bột? Hệ Thống Đỉnh Cấp??? Đầu Hoắc Mặc Nhan 'ong' lên một tiếng, liền không khống chế được mà đỉnh sâu một cái vào thân thể Tiêu Tương bên dưới khiến nữ nhân kêu lên đau đớn, hung hăng trừng mắt cắn lên cánh tay cơ bắp của hắn.
"Shhhh" Con mẹ nó nhói ghê ấy.
"Tà, chàng lang băm, mau đi ra cho ta."
"Thực xin lỗi, ta có chút thất thần, nàng không sao chứ?"
"Có sao a, chàng...khốn nạn, đang cùng ta mà còn thất thần, ta mới không thèm cũng chàng làm loại chuyện này nữa một tháng, ta muốn đi tu luyện."
Thôi rồi, mỹ nhân của hắn tức giận rồi, hệ thống....ta hận nhà ngươi a!!!
Chẳng còn cách nào khác, Hoắc Mặc Nhan liền tụt cảm xúc dục vọng sôi trào, để cho Tiêu Tương vào lại không gian tu luyện, còn bản thân thì khoác tạm kiện áo mỏng vào cơ thể đầy dấu vết tình ái. Lấy chén trà trên bàn uống cạn một hơi thông cổ họng mới ngồi xuống ghế bình tĩnh trò chuyện với hệ thống.
"Nói đi a, ngươi giải thích cho kĩ một chút a?" Mấy cái ngôn ngữ kia thực lạ lạ, không giống với ngôn ngữ thế giới này, hẳn là từ thế giới của hệ thống.
__Đó là thế giới của hệ thống hay dùng, trẻ nhỏ hay kêu là baby, phụ thân kêu papa, baba, còn mẫu thân kêu mama, kí chủ có muốn kêu như vậy hay không?__
"Nghe có vẻ thú vị, vậy chờ nhi tử của chào đời liền kêu như vậy đi, cũng mong thế giới này có thể học hỏi theo thế giới của ngươi."
__Cái gì cũng có cái lượi cái hại cả, kí chủ cũng nên thấy thảo mãn hiện tại, biết đâu tương lai sau này, mọi thứ sẽ không như nguyện vọng của kí chủ?__
Nói thế này là có ý gì nha? Hệ thống không muốn bọn hắn học hỏi thế giới của nó?
"Ý ngươi là sao?"
__Nhiệm vụ tiếp theo, thỉnh kí chủ đấu giá được mảnh Huyền Vũ giáp, tìm ra bộ tộc Huyền Vũ ở Nam Thiên Hải, trả về cho tộc trưởng Huyền Vũ tộc__
Hả? Lại liên quan tới Huyền Vũ? Huyền Vũ trú ngự tại Nam Thiên Hải? Thì ra là thế, Nam Thiên Hải là nơi cực địa đại hải, bè thuyền không đi lại được tại nơi đó. Thần bí cho một tộc rùa, ẩn cư nơi sâu xa như vậy a~
"Hệ thống?" Gọi lên hai tiếng, Hoắc Mặc Nhan chờ hệ thống trả lời, nhưng lại chỉ nhận được sự im lặng có thể nghe được tiếng gió xào xạc bên ngoài kia. Tức chết hắn rồi, hệ thống ngu xuẩn này lại im hơi lặng tiếng bất thình lình như này đây. Hắn âm thầm tự hỏi hệ thống này có phải từ khi nâng cấp lên một chút mà đã đơ máy hay không? Nếu quả thực đơ như này, thì...miễn bàn nâng cấp gì gì đó đi cho đỡ bực mình.
Được rồi, biết nhiệm vụ cùng nơi ở của Huyền Vũ tộc là được lắm rồi, hắn không đòi hỏi thêm nữa với cái trách nhiệm đáng quý này của hệ thống. Choàng lên mình một bộ y phục mới, Hoắc Mặc Nhan đi xuống lầu sảnh lớn của lầu trọ trả phòng. Lúc đi ra bên ngoài lại không may đụng trúng một đứa bé trai nhỏ tuổi, khiến nó ngã bệt xuống đường khóc toáng lên. Đám người qua đường nhìn tràng diện này tụ lại chỉ trỏ nói ra nói vào lên án hắn ác độc, tổn thương cả một đứa nhỏ qua đường.
A...khóc không ra nước mắt là đây sao! Thu lại cái quạt trên tay, Hoắc Mặc Nhan cúi xuống kéo tay đứa bé đứng lên, nhìn vẻ mặt của nó còn mang theo nước mắt ướt đãm trên má, lại muốn nhéo nhóe cái má nhỏ kia. Thế nhưng mà... hắn còn chưa kịp làm gì, một lực đạo vô hình đã hướng hắn mà tới rồi.
'Rầm' mặt đất bị nứt ra một vệt rạch sâu, mà Hoắc Mặc Nhan nhanh tay ôm đứa bé né sang một bên tránh đi một chiêu đánh tới rồi. Đám người xung quanh cũng vì thế mà náo loạn, kẻ chạy kẻ vẫn đứng hóng chuyện ra sao, tiếng ồn ào liền bị một tiếng quát lớn của nữ nhân dìm xuống. "Mau thả con ta ra, nếu không ta giết chết ngươi."
Nha, thì ra là mẫu thân đứa bé đi tới, muốn giành lại con trai mà đánh tiếp một chiêu về phái Hoắc Mặc Nhan, lại bị hắn bắt được đánh lui ra sau vài bước.
"Mẫu thân của ngươi đó sao?" Hắn cúi xuống hỏi đứa bé đang thút thít sợ hãi, lại nhìn nữ nhân kia mà cười cười. Nữ nhân một thân võ nghệ bị lui mà thầm đánh gá nam tử đối diện, người này một thân bào quý phái, công phu lại thực không tệ, có thể dùng một tay đánh lui nàng ta lại.
"Triệu tỷ tỷ, mau cứu ta oa oa tên hỗn đản này đụng ta đau huhu..."
Cái giề? Rõ ràng là thẳng nhóc này chạy không để ý rồi va vào chân hắn đi? Mới bé tí tuổi mà đã dám tròn mắt nói dối???
"Nha, thì ra không phải mẫu thân mà là tỷ tỷ, ta còn tự hỏi nhìn ngươi nào có giống nữ nhân sinh con rồi đâu."
"Ngươi....mau trả lại đệ đệ cho ta."
"Trả cũng được, nhưng mà..." Hắn đặt thằng bé xuống đất, lại nhéo nhéo cái ám mềm mại hồng lên vì khóc của nó, nghiêm mặt mà dạy dỗ :"Nhóc con, lần sau chạy không nhìn đường còn nói dối như vậy nữa, để ta gặp lại ngươi, cái mông nhỏ này xác định nát nhé?" Cười cười vỗ vỗ mông nó bảo :"Về bên tỷ tỷ ngươi đi, cẩn thận lại bị lạc thì không tốt."
Trẻ con da thịt thật mềm, sau này nhi tử của hắn cũng sẽ như vậy a~ nghĩ nghĩ hai mắt Hoắc Mặc Nhan lại tràn đầy yêu thích với trẻ con, lại càng trìu mén mà nhìn đứa bé kia. Không nghĩ tới bị vị tỷ tỷ họ Triệu kia của thẳng bé cho là biến thái, vội vã ôm lấy đứa bé rồi để lại cho hắn một ánh mắt ghê tởm mà biến mất nhanh chóng.
Đờ mờ!!! Nàng ta nhìn hắn là có ý gì hả!!!
Hoắc Thần Chủ lần đầu yêu thích nhìn trẻ con lại bị cho là biến thái, ủ rũ vác cái mặt lạnh tanh 'ta đây chớ gần' tiến đến nơi trung tâm Hoàng Đô.
Một tháng nhanh chóng mà đi qua, ngày hôm nay sẽ diễn ra đấu giá hội ở trung tâm Hoàng Đô, nơi náo nhiệt nhất của nơi thành trì to lớn này. Mà địa điểm hẹn gặp của Hoắc Mặc Nhan với Khúc Diệp lại là sảnh lớn của tòa nhà đấu giá, hội sảnh chính của sảnh đề ba chữ màu đen sắc bén danh khí - Tinh Đấu Hội. Nơi này có ba lối đi riêng biệt dành cho ba loại người tham gia.
Lối đi thứ nhất dành cho khách quý đặc biệt của Hoàng Thất, thứ hia dành cho tông môn danh phái, các thế lực có máu mặt. Còn lối thứ ba dành cho những kẻ bình thường trong những kẻ bình thường tham gia náo nhiệt, nhưng lại đặc biệt không hề có bóng dáng của một dân thường nào xuất hiện tại nơi này.
Hoắc Mặc Nhan nhìn ba cái lối đi kia mà nhướn mày, thu quạt gõ gõ lên bàn tay. Lại nhìn quanh một lượt tại đại sảnh nhốn nháo người kia một chút, thở ra một hơi nhẹ nhàng. Cái chuyện này... vì sao vẫn không thấy đám người Khúc Diệp? Lẽ nào do hắn tới quá sớm???
"Hoắc công tử, Hoắc công tử." Một nam thiếu niên hướng hắn vừa chạy vừa hô, thành công thu hút chú ý của Hoắc Mặc Nhan, này quần áo trông giống người của Khúc gia đi?
"Ngươi là...?"
"Ta là đệ tử Khúc gia - Khúc Niên, nhận mệnh chờ công tử ở nơi này, gia chủ cùng mọi người đã vào trước, công tử đi theo ta."
A ha ha...thì ra hắn tới muộn, mất mặt a~
Vào bên trong khu vực đấu giá mới thấy được sự to lớn bên trong này bao nhiêu, dù sao thì cũng là bên dưới lòng đất, nên diện tích quả thực muốn rộng đi đâu thì rộng, gần như chiếm mất 1/3 cái thành trì này rồi. Sàn chủ vị đấu giá phía dưới chiếm riêng một bề mặt, ba bề còn lại là các gian phòng có rèm che mạn sa, lại bố trí thêm chút thuật phòng nghe lén. Tất nhiên là mỗi bao sương liền dành cho khách quý cũng Hoàng Thất, tông môn. Chứ những kẻ tham gia náo nhiệt chiếm trọn khu ghế lô bên dưới, mặt ai mặt nấy cùng người nào người đó đều nhìn thấy rõ mồn một.
Theo bước chân của thiếu niên Khúc Niên, Hoắc Mặc Nhan được dẫn tới một gian sương thuộc hàng thứ ba dành cho các tông môn, gia tộc. Vừa bước vào đã thấy mấy người vô cùng quen thuộc.
"Nhan huynh."
"Hoắc công tử."
........
"Có lỗi rồi, ta tới chậm, liền phiền mọi người phải chờ." Chắp tay tạ lỗi, Hoắc Mặc Nhan mỉm cười nhàn nhạt, hướng tới một ghế trống ngồi xuống.
"Không hề nha Nhan huynh, đấu giá còn chưa bắt đầu đây." Khúc Diệp mặt mày sáng láng hồng hào ngồi cạnh An Ngũ Hành mà nói với hắn, lại cười cười ngại ngùng đè lại cái tay ôm chặt bên eo mình ra, quay ra trừng mắt với chủ nhân cánh tay đó.
"Hôm nay Khúc gia có ta đi đại diện, A Hành cũng thay mặt Chiêm Tinh tông tới dự, còn có lời hứa ta nói với huynh, hôm nay chúng ta đều thực hiện đúng với những gì đã nói. Huynh thích món nào, chỉ cần có đủ thực lực taì phú, bọn ta không hề tiếc rẻ."
Xem ra Khúc gia cũng Chiêm Tinh tông muốn thay lần này cảm ơn hắn ra tay cứu người, chỉ là không biết cả hai nhà cộng lại có đủ tài chính giúp hắn mua đồ không a~
"Đa tạ, vậy ta cũng không thể chối từ a, các ngươi chịu giúp ta, ta đã rất vui rồi, còn muốn món nào, ta còn chưa biết hôm nay đấu giá những thứ gì đây."
"Cứ từ từ xem xét, đây là danh sách một vài món đồ đấu giá, còn lại ba món đồ cuối cùng thì bên chủ thầu không chịu tiết lộ. Nhưng mà ta nghe phong phanh được, trong ba món đó có một vũ khí phòng ngự cực cao, nghe nói hình như là làm từ mai Huyền Vũ. Tuy không biết thực hay giả, nhưng cứ càng về sau thì đồ càng quý giá."
Đó cũng chính là món đồ mà hắn bắt buộc phải có được a? Tốn một đống của cải chỉ để trả lại cho cái đám con rùa kia, thực không biết hệ thống ngu xuẩn hay gì đây. A, nhưng mà cũng lấy được cái ân tình lớn đi?
"Huynh thấy sao? Nếu có món đó thật, dù có tốn bao nhiêu bọn ta cũng lấy về cho huynh!" (`Д´)ノ cắn răng nói
(●´ω`●)????
"Ha ha....." ╥﹏╥"" Khúc Diệp công tử vùi đầu vào lồng ngực ai đó khóc tu tu mất mặt
An Ngũ Hành:..... an ủi
"Các ngươi phụ ta một chút là được rồi, không cần quá miễn cưỡng. Ha ha..." ಸ v ಸ
Khúc Diệp:"..." Hoắc huynh đệ, sao ta cảm thấy huynh cười cứ kiểu sao sao!!!
Cùng lúc, một tiếng chuông vang lên chấn động, đấu giá chính thức bắt đầu!