Tu Tiên Ta Còn Mang Theo Hệ Thống

Chương 16 : Tiếng Nói Trong Lòng Lại Đến

Ngày đăng: 01:47 27/06/20

[ Sáng Hôm Sau- Tại nhà Tô Tịch]
"Ngươi là ai".
Lúc này, Tô Tịch đang nằm trên giường ngủ bỗng nhiên mở ra hai mắt sau đó bật người dậy khỏi giường kêu lớn
"Mơ sao? Mình thấy có người giống hệt mình ở trong gương?".
Bỗng nhiên Tô Tịch thấy mình đang nằm trên giường ngủ trên giường của mình thì liền suy nghĩ lại
"Hơ, hôm qua sao mình về được đến nhà? Chỉ nhớ mình đến nhà hàng làm việc, sau đó...Đau đầu quá..."
Tô Tịch chỉ nhìn thấy quần áo của mình đã bị thay đổi mà không nhớ ra được gì bởi vì càng nhớ lại thì đầu nàng càng đau
"Reng.....Reng.....Reng.....".
Lúc này chiếc đồng hồ báo thức đặt ở bên cạnh nàng bỗng nhiên kêu lên
Tô Tịch nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu thì liền dừng nó lại sau đó phát hiện ra mình đã muộn học, liền vội vã mà thay quần áo, rồi vội vàng rời khỏi nhà để đến trường:
"A! Trễ rồi! Nếu không kịp chuyến xe này thì sẽ trễ mất! Chỉ còn có căn nhà ở vùng ngoại ô này chưa bị niêm phong nên mình mới dọn đến đây thôi"
[ Một lúc sau - Tại cổng trường ]
"Nhân lúc bảo vệ của trường không chú ý chạy vù vào thôi".
Tô Tịch khi đến gần trường liền thấy bảo vệ không chú ý liền say nghĩ sau đó vội vàng lao vào
"Bạn học này, bạn đi trễ phải" không?.
Nhưng bảo vệ lại rất tinh mắt, đã phát hiện ra nàng đang định chạy vào nên liền tóm lấy vai nàng hỏi thăm lí do đi muộn
"Xin lỗi, em ngủ quên".
Tô Tịch bỗng nhiên bị tóm lại chỉ có thể quay đầu lại mỉm cười nhìn bảo vệ sau đó giải thích
Nhưng khi bảo vệ trường nhìn thấy Tô Tịch hình dáng thò liền há hốc mồm, người chảy mồ hôi sau đó lùi về phía sau rồi chạy tóe khói cùng để lại tiếng kêu đầy sợ hãi:
"Chú cảnh sát ơi, có ma"
"Bộ mình... đáng sợ đến vậy hả".
Tô Tịch nhìn thấy bảo vệ trường như thế liền lẩm bẩm sau đó bước vào trường học
[Trong khi đó - Tại lớp của Tô Tịch]
"Nè, nghe tin mới chưa? Đại tiểu thư của Tập đoàn Tô Thị hôm qua đã chết rồi ".
Một nam học sinh tóc vàng kim lên tiếng nói
"Nửa tháng trước vừa mới chuyển đến trường của chúng ta đó".
Một cô nữ sinh nghe thấy cũng lên tiếng đáp lại
"Khó khăn lắm nữ thần mới chuyển đến lớp của chúng ta, lời tỏ tình của tớ còn chưa nói với cậu ấy nữa! Vậy mà Tô Tịch đã vĩnh viền rời xa chúng ta rồi"
Một nam học sinh tóc vàng lúc nãy khóc lóc, kể ra
Nhìn đám học sinh của mình bên dưới, một nam giáo viên đeo kính trên bục giảng hai mắt nhắm lại, tay cầm cuốn sách nói:
"Trong lớp có bạn học vừa mất, tâm trạng của mọi người tôi hiểu! Tôi cũng đau buồn như các bạn!".
"Nhưng bây giờ đang là giờ học, các bạn có để thầy giáo như tôi vào trong mắt không hả!".
Nam giáo viên tức giận ném quyển sách xuống đất rồi quay mặt nhìn đám học sinh mắng
Mà nghe nam giáo viên đeo kính mắng thế thì đám nam học sinh càng không nghe, lập tức nhìn hắn mà gào thét:
"Thầy ơi! Căn bản là thầy không hiểu được tâm trạng của bọn em! Tô Tịch không còn nữa, bọn em đi học còn có ý nghĩa gì chứ"
"Mấy bạn nam thật đáng ghét! Các cậu đi học chỉ là để theo đuổi nữ sinh thôi hả?".
Đám nữ sinh nghe đám nam học sinh nói thế liền tức giận cùng nhau lên tiếng mắng đám nam sinh
"Mấy nữ sinh xấu xí như các cậu thì biết cái gì chứ!".
Đám nam học sinh cũng không chịu thua, quay đầu nhìn đám nữ sinh đánh lên khiến cho lớp học loạn hết cả lên
"Xin lỗi thầy! Em đến trễ".
Đúng lúc này, khi cả lớp đao náo loạn thì một tiếng nói của cô gái bỗng nhiên vang lên từ ngoài cửa
Khi cả lớp nghe thấy tiếng nói thì đều dừng tay lại sau đó đều nhìn về phía cửa liền thấy một cô gái xinh đẹp tóc trắng thì tất cả đều há hốc mồm bởi vì người đến là Tô Tịch( đã chết hôm qua)
Ngay sau đó mọi người lau lau mắt mà nhìn lại thì thấy cô gái vẫn đứng đó rồi sau đó mọi người đều sợ hãi chạy trốn.
Từ bàn ghế đến sách, vở đồ dùng đều bị ném đi để có đường mà chạy ra khỏi lớp học
"Ma kìa! Xác chết sống dậy! Để tớ ra trước! Để tớ ra trước!".
Một nam sinh tóc vàng vừa chạy, vừa khóc kêu lên
"Chẳng phải vừa nãy cậu nói muốn tỏ tình với cậu ấy sao?".
Một nữ sinh hoảng sợ đang chạy trốn lên tiếng
"Ai muốn tỏ tình với ma chứ!".
Nam sinh tóc vàng gào thét mắng lại rồi lại tiếp tục chạy
"Ai có thể nói cho mình biết là xảy ra chuyện gì rồi không?".
Tô Tịch tự hỏi mình bởi vì nàng đang đứng ở cửa nhìn lớp vắng tanh, không có một ai, cùng bàn ghế, sách vở lộn xộn
[ Trong khi đó - Tại gần đỉnh của sân thượng trường]
Lúc này, trên đỉnh đang có hai nam thanh niên đang mặc đồng phục của trường: Bọn họ chính là hai nam thanh niên đã gián tiếp giết Tô Tịch hôm qua
"Thiếu gia, cái vật này phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta đâu có quăng ở căn nhà ma đó đâu! Nếu cảnh sát biết được chúng ta lừa nó đi vào...".
Nam thanh niên tóc vàng trên tay giơ sợi dây chuyền ngọc bích lên rồi quay đầu nhìn nói với thanh niên đeo kính
"Im miệng lại cho tao! Đồ ngu! Biết được chuyện này chỉ có ba chúng ta thôi, chỉ cần chúng ta không nói ra, ai mà biết được chứ!"
"Cũng trách bản thân nó không tốt, nếu sớm đồng ý làm bạn gái của tao, thì cũng đâu có chết"
Nam thanh niên đeo kính nghe được lời nó của thanh niên tóc vàng liền mắng, sau đó hắn cầm một điếu thuốc lên hút, rồi cười nói mà căn dặn tên nam thanh niên tóc vàng
[ Đúng lúc này Tô Tịch bỗng nhiên đi lên trên bởi vì nàng không tìm thấy ai ở trường cả nên đi lên tìm xem có ai không thì bắt gặp hai tên thanh niên này]
"Ma, ma...".
Nam thanh niên tóc vàng bỗng nhiên nhìn thấy Tô Tịch thì hai mắt lồi ra, miệng há hốc sau đó nam thanh niên tóc vàng lại dụi dụi mắt lại vẫn thấy Tô Tịch nên hét toáng lên đầy sợ hãi
"Ma gì chứ".
Nam thanh niên đeo kính nhìn nam thanh niên tóc vàng hỏi
"Cho hỏi... sao sợi dây chuyền ngọc bích đó lại nằm trong tay hai người vậy?".
Đúng lúc này, từ đằng sau nam thanh niên đeo kính, Tô Tịch lên tiếng hỏi
"Có ma! Cứu mạng với! Mở cửa! Mau mở cửa! Để chúng tôi đi đi! Ai khóa cửa sân thượng rồi!".
Hai người thanh niên khi thấy Tô Tịch lên tiếng thì càng trở nên sợ hãi, cuống cuồng lên, nước mắt chảy ròng ròng, định chạy trốn nhưng sân thượng đã bị khóa không đi được
Bỗng nhiên, nam thanh niên tóc vàng lăn ra té xỉu mà nam thanh niên đeo kính thì lại càng trở nên hoảng sợ, hắn túm cổ áo nam thanh niên tóc vàng mắng:
"Sao tự nhiên xỉu rồi hả! Đúng là vô dụng mà!"
"Sao mọi người lại sợ tôi đến như vậy chứ?".
Tô Tịch từ nãy đến giờ không làm gì mà nhìn hai thanh niên đến khi một người ngất đi thì mới lại lên tiếng hỏi thăm
"Cô, cô đã rơi từ trên lầu xuống chết rồi mà! Tôi thật sự không cố ý hai cô đâu! Cầu xin cô tha cho tui đi mà! Hu hu....".
Nam thanh niên đeo kính nghe Tô Tịch hỏi thì lại càng thêm sợ hãi bởi lúc này chỉ có một mình hắn ở đây nên hắn quỳ xuống khóc lóc cầu xin và khai ra tất cả
"Tôi... đã chết rồi sao?".
Tô Tịch khi biết tin mình đã chết liền vô cùng sợ hãi đến sững sờ cả người
"Không sai... cô đã chết rồi! Là tôi đã cú cô, cô quên rồi sao! Vậy tôi sẽ nhắc nhở cho cô nhớ!".
Đúng lúc này, tiếng nói đêm qua tại bệnh viện lại vang lên trong đầu của Tô Tịch
"Đau đầu quá! Là ai đangg nói vậy?".
Tô Tịch khi nghe thấy tiếng nói liền ôm đầu la hét bởi vì tiếng nói khiến đầu nàng đau như búa bổ
[Thời gian quay ngược trở lại trước khi Tô Tịch nhảy lầu khoảng 5 phút]
"Tối, tối quá...Vào rồi mới biết chỗ này là căn nhà đã bị bỏ hoang. Mình luôn cảm thấy sẽ cố thứ gì đó bất ngờ xuất hiện...".
Lúc này Tô Tịch đã vào căn nhà và bước lên cầu thanh để đi lên tầng trên, Tô Tịch nhìn căn nhà cũ kĩ mà
trong lòng đầy sợ hãi bình luận căn nhà do nó quá cũ rồi
"Cạch.... Cạch.... Cạch.....". Đúng lúc này một số tiếng động kì lạ vang lên khiến Tô Tịch giật nảy mình
"Xin lỗi, tôi không nên vào đây! Tôi nghèo lắm. Không có tiền đâu! Tôi sẽ đi ngay! Xin đừng bán tôi ra nước ngoài!" Tô Tịch khi nghe thấy tiếng động thì sợ hãi la hét
"Meo!". Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, từ bóng tối đi ra một con mèo đen, nó chính là thủ phạm gây ra tiếng động lúc nãy
Tô Tịch cũng nhận ra tiếng động kì lạ là do con mèo đen gây ra nên cũng hết sợ hãi sau đó ngồi xuống xoa đầu con mèo đen nói:
"Đừng đột ngột nhảy ra ngoài dọa người như vậy chứ. Mày ở đây có một mình sao? Cha mẹ của mày đâu?"
"Meo". Mèo đen chỉ kêu lên một tiếng rồi bỏ qua Tô Tịch chạy về một phương hướng
"Nè, mày đi đâu vậy? Mèo con, mày ở đâu?".
Tô Tịch thấy mèo đen chạy đi liền hỏi nó rồi đuổi theo
"Meo". Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu lại vang lên từ một căn phòng
"Sao mày lại chạy đến đây chứ hả?".
Tô Tịch nghe thấy tiếng mèo kêu tại căn phòng nên mới mở ra sau đó đi vào tóm lấy con mèo đen rồi nói
""Đây là... Hình như đã thấy thứ không nên thấy rồi".
Nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện căn phòng có ánh sáng nên quay đầu sang nhìn thì thấy một cái quan tài nằm ở giữa phòng, xung quanh có một trận đồ bằng máu và một số cây nến còn đang đốt
Đúng lúc này, khi Tô Tịch đang còn sợ hãi định ôm con mèo đen rời đi thì từ nóc quan tài sáng lên ngọn lửa màu xanh lam
Ngay khi ngọn lửa sáng lên thì bên trong ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện một nam tử tóc đen với một đôi kim nhãn, khi xuất hiện nam tử nhìn Tô Tịch nói:
"Nằm một mình ở đây thật cô đơn quá. Nếu cô đã đến rồi....Vậy thì vào quan tài nằm cùng tôi nhé."
"Có ma!...Choang....". Tô Tịch nhìn thấy cảnh tượng như thế làm sao có thể bình tĩnh được chứ, nàng khóc thét lên sau đó định chạy trốn nhưng dẵm phải cây nên vấp ngã ra khỏi cửa sổ
"Mình, sẽ chết sao?". Tô Tịch nhìn thấy cảnh mình bị rơi khỏi tầng hai căn nhà rồi lẩm bẩm