Tu Tiên Ta Còn Mang Theo Hệ Thống
Chương 17 : Tô Tịch Kim Nhãn Quậy Phá
Ngày đăng: 01:47 27/06/20
《 Trở lại hiện thực》
Lúc này, Tô Tịch mới nhận ra được tất cả những hình ảnh lúc nãy mà nàng nhìn thấy giống như chỉ là một giấc mơ mà bây giờ đã quay trở lại bình thường
"Tôi không cố ý hại cô chết đâu, chỉ muốn dọa cô một chút thôi! Tôi vốn không nghĩ cô té từ trên lầu xuống! Van xin cô bỏ qua cho tôi!"
Trong khi Tô Tịch đang suy nghĩ thì nam thanh niên đeo kính đã quá sợ hãi đến nỗi phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ
Đúng lúc này, một tiếng nói rất quen thuộc lại vang lên trong tai của Tô Tịch khiến cô bị sợ hãi đến đơ cả người
Ngay sau đó từ phía sau lưng của Tô Tịch hiện lên một nam thanh niên với đôi mắt kim nhãn.Khi xuất hiện nam thanh niên đó sờ lấy sợi tóc của Tô Tịch rồi nói:
"Nhớ ra rồi chứ, cô đã sớm chết rồi, đầu còn bị vỡ ra đầy đất nữa kia. Bây giờ chỉ có cô mới nghe được và thấy được tôi thôi. Là tôi kéo cô từ cầu nại hà về đó."
"Mạng của cô từ giờ sẽ thuộc về tôi. Nếu cô dám không nghe theo lời tôi. Tôi sẽ ăn sạch sẽ linh hồn của cô, đã hiểu chưa hả?"
"Lẽ nào... Tô Tịch thật sự không chết?".
Trong khi Kim Nhãn U Linh đang nói chuyện với Tô Tịch thì nam thanh niên đeo kính đã đỡ bớt sợ hơn do thấy Tô Tịch không nói gì nên anh chàng này suy nghĩ kĩ rồi đỉnh ngẩng đầu lên nhìn xem
"Hơ?". Đúng lúc này, Tô Tịch bỗng nhiên hai mắt trắng ngược lên sau đó ngã xuống, còn Kim Nhãn U Linh nhìn thấy chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhanh tay nắm lấy nàng
"Ma aaaaaa....". Do Tô Tịch khi ngã xuống hai mắt trắng lật ngược, tóc tai lại bù xù, miệng há ra, hơn nữa còn bị Kim Nhãn U Linh tóm lơ lửng giữa không trung nên khi nam thanh niên đeo kính ngẩng đầu lên nhìn liền vô cùng sợ hãi đến suýt ngất đi
"Mình nói nãy giờ sao cô ấy không sợ ! Thì ra cô ta bị té xỉu".
Trong khi nam thanh niên đeo kính đang sợ hãi thì Kim Nhãn U Linh lại nắm lấy Tô Tịch lơ lửng trên không phàn nàn, bình luận
Còn nam thanh niên đeo kính thì đã sợ hãi đến chết khiếp, đằng sau là tường không thể lùi mà Tô Tịch ở ngay trước mặt nên anh chàng này chỉ có thể khóc lóc, cầu xin, hứa hẹn đủ các loại thứ:
"Đừng ăn tôi! Sau này tôi nhất định sẽ làm lại cuộc đời! Không ăn chơi, không lừa người khác nữa! Không cúp tiết, sẽ làm bài tập đứng hạn!"
"Như thế cũng tốt, đỡ làm phiền cho Bổn đại gia ta!".
Đúng lúc này, khi nhìn thấy Tô Tich đã ngất đi, Kim Nhãn U Linh dường như nghĩ ra gì đó liền mỉm cười lẩm bẩm sau đó nhập vào trong người của Tô Tịch
Ngay sau khi Kim Nhãn U Linh nhập vào trong người của Tô Tịch thì bỗng nhiên Tô Tịch chân lại chạm xuống đất, hai mắt mở ra một đôi Kim Nhãn cùng một tiếng lẩm bẩm rồi cười lạnh:
"Cảm giác có da thịt thật là tốt. Tuy rằng chỉ là một thân thể mỏng manh như tờ giấy! He he! He he he...."
"Cô... cô rốt cuộc là người hay là ma?".
Nam thanh niên đeo kính lúc này đang ôm tường sợ hãi, khóc lóc liền nhìn thấy Tô Tịch như thế liền há miệng hỏi
"Đồ ngu! Bổn đại gia tất nhiên là ma rồi!".
Khi Tô Tịch Kim Nhãn dẵm lên cửa sổ định rời đi thì nghe thấy nam thanh niên đeo kính hỏi thế, liền quay mặt nhìn anh chàng nói rồi ngay sau đó liền biến mất
"Nhát gan đúng là không thể bị dọa rồi... Ông nội ở trên trời ơi, mau đem con mang theo đi"
Mà ngay sau khi nghe được đáp án, lại nhìn thấy Tô Tịch Kim Nhãn biến mất không có lí do.
Nam thanh niên đeo kính lần này sợ hãi càng lên tới tột đỉnh, anh chàng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi lập tức bị ngất đi
[Thời gian nháy mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã là buổi tối]
Ở một nơi khá xa, Tô Tịch Kim Nhãn lúc này đứng ở trên trời cao nhìn xuống thành phố đầy xa hoa và đẹp đẽ liền lẩm bẩm:
"Bị nhốt trong căn nhà đó, mình không biết thời gian ở ngoài đã trôi qua bao lâu. Xem ra sau khi mình chết, thế giới này đã thay đổi rất nhiều."
"Trong không khí cũng không còn mùi máu nồng nặc nữa. Hơn nữa khó khăn lắm mới được tự do, có một chuyện mình phải đi làm thôi."
Khi gặp phải hai người hôm qua tại bệnh viện, Kim Nhãn thấy được trong mắt bọn họ dường như biết rất rõ hắn mà hắn lại không biết gì về bọn họ nên phải đi tìm
[Một lúc sau - Trong một quán ăn]
"Phù - Làm u linh tuy không cảm thấy đói nhưng vẫn muốn ăn no một bữa đã.Thật thoải mái!"
Lúc này Tô Tịch Kim Nhãn đem một cốc trà cầm lên uống mà cảm thán, còn bên xung quanh nàng là các chồng bát đĩa trống không
Khi nãy, Tô Tịch Kim Nhãn theo dấu vết của hai người hôm qua để lại mà tìm tới nơi này nên nàng mới đi vào
Nhưng khi đi vào nàng lại bị thức ăn trong cửa hàng hấp dẫn nên mới lao vào ăn mà quên mất đi việc tìm kiếm hai người kia
"Nè, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn thế kia. Vậy mà sức ăn khủng bố quá. Chẳng hợp với hình tượng của cô ấy chút nào!".
Mọi người trong quán ăn hai mắt đều nhìn Tô Tịch Kim Nhãn mà có suy nghĩ này
"Khó có được cơ hội thế này. Trước khi con bé tỉnh lại, kêu thêm vài món nữa vậy."
Tô Tịch Kim Nhãn không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người mà lại liếm liếm môi sau đó cầm lấy Menu định chọn tiếp món ăn
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai thanh niên đi đến gần bàn ăn của Tô Tịch Kim Nhãn nói:
"Mỹ nữ à, ngồi ăn một mình như vậy chán lắm phải không? Không ai ăn với em sao? Có muốn ăn chung với bọn anh không? Bọn anh mời!"
"Được thôi!". Tô Tịch Kim Nhãn nhìn hai người sau đó mỉm cười nói
Hai thanh niên khi nhìn thấy Tô Tịch Kim Nhãn dễ dàng đồng ý như vậy thì trong lòng liền vô cùng vui mừng:
"Ha ha! Đúng là một đứa đại tiểu thư ngu ngốc.Không ngờ nó lại dễ mắc lừa như vậy."
"Tiêu rồi! Cô gái dễ thương đó sắp bị đám lưu mạnh dẫn đi rồi! Đó là đám lưu mạnh nổi tiếng hung dữ, ai mà dám động đến bọn chúng chứ...".
Mọi người ở trong quán ăn nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vô cùng lo lắng cho Tô Tịch Kim Nhãn nhưng cũng không có ai dám đứng lên
Đúng lúc này, khi hai thanh niên định dẫn Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì có một nam thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy nói:
"Tiểu thư Tô Tịch, đừng đi theo bọn họ! Bọn họ không phải là người tốt đâu..."
"Sao, sao cơ. Tiểu tử thối! Dám ăn nói xằng bậy hả! Mày nói xem chúng ta giống người xú ở chỗ nào hả? Nói năng bậy bạ, muốn xuống địa ngục phải không hả?"
Hai thanh niên khi đang định mang Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì nghe thấy lời nói của nam thiếu niên thì vô cùng tức giận
Trong đó có một tên thì lao đến bên cạnh nam thiếu niên sau đó đá một cái khiến nam thiếu niên va vào bàn ăn
Khi hai thanh niên định lao vào đánh tiếp vị nam thiếu niên kia thì Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên xuất hiện sau đó nàng sờ đầu nam thiếu niên rồi nói:
"Không có chuyện gì thì đừng có nhảy ra làm anh hùng, anh trai qua đường à. Không cần lo! Tôi chỉ muốn vận động xương cốt một chút, sẽ không giết chết bọn họ đâu."
Sau khi nói xong Tô Tịch Kim Nhãn lôi kéo hai thanh niên kia rời đi cửa hàng:
"Chúng ta mau đi thôi. Tôi đang muốn chơi một bữa cho thỏa mãn đây!"
Còn nam thiếu niên thì bị lời nói của Tô Tịch Kim Nhãn làm cho không thể hiểu nổi mà phải lẩm bẩm trong miệng:
"Vừa nãy cô ấy nói gì mình chẳng hiểu?"
Ngay khi Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì một nam thanh niên vỗ đầu một cô bé khoảng 5 tuổi đang chú đầu vào ăn nói:
"Đi theo nàng mau Côn Côn, xem ra tên Kim Nhãn U Linh lại nhập vào nàng rồi"
Cả hai chính là Lí Thiên Minh và Tiểu Côn Côn, từ buổi chiều đến giờ Tiểu Côn Côn chỉ lao đầu vào ăn nên không hề chú ý đến Tô Tịch Kim Nhãn đi vào
Mà Lí Thiên Minh lại rất để ý bởi vì ngay khi Tô Tịch bị Kim Nhãn U Linh nhập vào thì hắn cũng phát hiện ra Phong Hồn Thuật bị phá giải
Vì thế nên Lí Thiên Minh đoán ra Kim Nhãn đã chạy thoát rồi nhưng lại không ngờ tên này lại nhập vào trong Tô Tịch để tìm bọn hắn
"Chủ quán, đây là tiền phần ăn của nó! Tôi đi trước". Lí Thiên Minh đem một xấp tiền cho chủ quán rồi đứng dậy rời đi
"Oa! Chủ nhân! Đợi một chút". Tiểu Côn Côn đem thức ăn trong miệng nuốt xuống rồi đuổi theo Lí Thiên Minh
[Một lúc sau - Trong một ngõ nhỏ]
"Chẳng phải hai người nói muốn chơi với tôi sao? Chẳng vui gì cả."
Lúc này Tô Tịch Kim Nhãn ôm hai tay sau đó nhìn hai thanh niên bị đánh bầm dập đang quỳ dưới đất liền nói
Hai thanh niên khi bị Tô Tịch nói thế thì liền vô cùng sợ hãi vì người đánh bọn họ ra thế này chính là cô gái tóc trắng đang đứng trước mặt cả hai nên liên tục cầu xin:
"Nữ hiệp! Chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn! Xin cô bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, không trêu chọc con gái nhà lành nữa!"
Bỗng nhiên Tô Tịch Kim Nhãn nghĩ ra gì đó, sau đó nhìn cả hai thanh niên cười lạnh nói:
"Như vầy đi! Gọi người lợi hại hơn hai người đến đây chơi với tôi. Rồi tôi sẽ để cho hai người đi"
"Hơ?". Hai thanh niên mặt mũi bầm dập vô cùng khó hiểu về câu nói của Tô Tịch Kim Nhãn, cả hai chỉ kịp kêu lên một tiếng
"Mau lên!". Tô Tịch Kim Nhãn nhìn thấy cả hai như thế liền vô cùng tức giận, nàng đấm cong một cái cột sắt rồi hét lên
Mà cả hai thanh niên khi nhìn thấy thế thì vô cùng khiếp vía, nhanh tay lấy ra điện thoại sau đó bấm gọi để cầu cứu:
"Đại ca! Mau đến cứu bọn em ngay đi! Tụi em bị người ăn hiếp rồi"
"Ai dám to gan ăn hiếp anh em của ta hả!"
Một lúc sau, một tên đầu trọc nhìn to con mang theo khá nhiều người chạy đến sau đó nhìn ba người nói
"Là ta! Gọi thêm người lại đây".
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn thấy một đám đại hán chạy đến liền vô cùng vui mừng, nàng lao đến sút một cước mà tất cả đầu gục ngã
[ Một lúc sau ]
"Ai dám ăn hiếp anh em của ta hả! Để xem ta chém ngươi ra làm đôi này!"
Lão đại số 2 là một vị đại hán mặt thẹo cầm dao cũng mang theo một đám người đi đến nhìn Tô Tịch Kim Nhãn nói
"Chỉ được cái to mồm!".
Tô Tịch Kim Nhãn lao lên đấm một cái khiến cả dao bị gãy, cả người bị đánh bay bay hết rồi phàn nàn
[Một lúc sau - Liên tục thay thế các băng đảng khác nhau]
"Yếu quá! Mau gọi thêm đi!". Tô Tịch Kim Nhãn kêu lên
Ai da! Không thể đánh thêm nữa! Cô ta là ma quỷ! Chạy mau! Ai da!".
Các bang phái liên tục thua trận sau khi chiến đấu với Kim Nhãn Tô Tịch, tiếng kêu rên liên tục vang lên trong màn đêm đen tối
Đúng lúc này, khi Tô Tịch Kim Nhãn vẫn đang nắm lấy một tên côn đồ để đánh thì bỗng nhiên đằng sau có ánh sáng chiếu thẳng vào người nàng
Khi Tô Tịch Kim Nhãn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra ánh sáng chiếu vào là do đèn sáng của ô tô, ngoài ra có vài trăm người mang theo vũ khí đang nhìn chằm chằm vào nàng
Bỗng nhiên đám người rẽ sang hai bên tạo ra một con đường để đi vào, mà ngay sau đó một ông chú mặc vest đen đội mũ đi vào nhìn nàng nói:
"Tiểu nha đầu, ngươi cũng mạnh miệng quá rồi đó! Lâu rồi chưa thấy qua người trẻ tuổi nào sung sức như ngươi!"
"Đáng tiếc, hắc đạo là thế giới của người lớn. Chẳng phải là chỗ để tiểu nha đầu như ngươi gây loạn. "
"Xem ra phải cho ngươi nhìn thấy một chút. Sự tàn khốc của thế giới người lớn."
"A, lão đại xuất hiện rồi sao, vậy thì chơi vui hơn đó". Tô Tịch Kim Nhãn khi nhìn thấy ông chú cùng đám người thì cười lên nói
Mà nghe thấy lời Tô Tịch Kim Nhãn nói, mấy trăm tên côn đồ không thể nhẫn nhịn được, trên tay cầm vũ khi lao về phía nàng vừa đánh vừa nói:
"Con nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, mau đầu hàng đi!"
[ Một vài phút sau ]
Lúc này, Tô Tịch đã đánh xong trận đấu. Kết quả là nàng thắng mà không bị thương, còn mấy trăm tên côn đồ thì bị nàng dẵm dưới chân
Khi đánh nhau xong , Tô Tịch đang dẫm trên đống núi người do nàng đánh bại ngẩng đầu lên trời cười nói:
"Ha ha, như vậy mới vui nè. Sớm biết đánh nhau vui vậy thì đã đi từ lâu rồi!"
"Chú à, chú định đi đâu vậy?". Bỗng nhiên Tô Tịch Kim Nhãn phát hiện ông chú lão đại định chạy trốn thì liền xoa xoa nắm đấm nói
Khi nghe thấy Tô Tịch Kim Nhãn hỏi thế thì ông chú lão đại đang định chạy trốn liền quỳ xuống, cúi đầu nói:
"Nữ hiệp, là tôi có mắt không thấy thái sơn! Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, xin hãy tha cho tôi đi!"
Tô Tịch Kim Nhãn khi nghe xong ông chú lão đại nói liền ngồi xuống xoa xoa đầu mũ ông chú lão đại, rồi hiện lên khuôn mặt mỉm cười như thiên sứ nói:
"Thật sao! Đừng xem tôi như sát thủ giết người vậy chứ! Tôi không thích ức hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ. Vì vậy cũng không muốn thủ hạ của ông làm những việc này đâu!"
Nhưng ngay sau đó đang từ khuôn mặt thiên sứ, Tô Tịch Kim Nhãn bỗng chuyển sang khuôn mặt ác quỷ. Nàng bóp nát cái mũ trên đầu ông chú lão đại nói:
"Ngược lại nếu chết như vậy thì người nhà của ông sẽ đau đớn hơn đó."
Ông chú lão đại bị Tô Tịch làm thế liền vô cùng hoảng sợ, nước mắt ông chú lão đại chảy ra, trong lòng thì chỉ có một suy nghĩ sau đó ngất đi:
"Nó không phải là một đứa con gái bình thường! Là ác quỷ! Nó là ác quỷ đến từ địa ngục!"
"Phong Hồn Thuật". Đúng lúc này, khi ông chú lão đại vừa ngất thì một tiếng nói bỗng nhiên vang lên trong đêm tối
Sau đó chỉ thấy được sau lưng Tô Tịch Kim Nhãn có một bàn tay có lục giác ngôi sao vươn ra rồi ấn vào giữa trán của nàng
"Ngươi... là.... tên.... kia". Tô Tịch Kim Nhãn do không đề phòng nên khi bị đánh lén chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất đi
Người ra tay chính là Lí Thiên Minh, hắn không nghờ khi mình vừa đuổi tới thì trận chiến đã đến hồi kết nên chỉ có thể đem Kim Nhãn U Linh một lần nữa phong ấn lại
"Thật là một tên dai đến khó nhăn, mình ngay cả Phong Hồn Thuật ấn vào trong linh hồn hắn mà chỉ có thể phong ấn vài canh giờ"
Lí Thiên Minh nhìn Tô Tịch Kim Nhãn đã ngất đi nói sau đó đem nàng vác lên trên vai sau đó mở ra một lỗ hổng không gian kết nối với nhà của Tô Tịch rồi định rời đi
Còn Tiểu Côn Côn thì do bị hắn ném lại phía sau nên một lúc sau mới đuổi tới
Sau khi Tiểu Côn Côn đã tới, Lí Thiên Minh mới mang theo cả nó đi vào trong lỗ hổng không gian đến nhà Tô Tịch
[ Một lúc sau - Trong phòng tắm nhà Tô Tịch]
Lúc này khi đang nằm trong bồn tắm Tô Tịch bỗng nhiên tỉnh dậy hét toáng lên sau đó nhìn thấy mình đang nằm trong bồn tắm liền suy nghĩ:
"A! Mình về nhà lúc nào vậy. Hơn nữa lại còn ở trong bồn tắm nữa?
Mình nhớ là mình đang ở trường, sau đó xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.... Có một người nói với mình là mình đã chết rồi!"
Bỗng nhiên Kim Nhãn U Linh từ bên trong tường chui đầu ra sau đó nhìn nàng nói:
"Tôi không phải là người mà là ma đó! Là linh hồn tạm trú trong cơ thể của cô!"
"Háo sắc..... Aaaaaaaaa......". Tô Tịch khi nhìn thấy Kim Nhãn U Linh thì chỉ nói lên một từ rồi hét lên một tiếng làm chấn động cả màn đêm
Lúc này, Tô Tịch mới nhận ra được tất cả những hình ảnh lúc nãy mà nàng nhìn thấy giống như chỉ là một giấc mơ mà bây giờ đã quay trở lại bình thường
"Tôi không cố ý hại cô chết đâu, chỉ muốn dọa cô một chút thôi! Tôi vốn không nghĩ cô té từ trên lầu xuống! Van xin cô bỏ qua cho tôi!"
Trong khi Tô Tịch đang suy nghĩ thì nam thanh niên đeo kính đã quá sợ hãi đến nỗi phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ
Đúng lúc này, một tiếng nói rất quen thuộc lại vang lên trong tai của Tô Tịch khiến cô bị sợ hãi đến đơ cả người
Ngay sau đó từ phía sau lưng của Tô Tịch hiện lên một nam thanh niên với đôi mắt kim nhãn.Khi xuất hiện nam thanh niên đó sờ lấy sợi tóc của Tô Tịch rồi nói:
"Nhớ ra rồi chứ, cô đã sớm chết rồi, đầu còn bị vỡ ra đầy đất nữa kia. Bây giờ chỉ có cô mới nghe được và thấy được tôi thôi. Là tôi kéo cô từ cầu nại hà về đó."
"Mạng của cô từ giờ sẽ thuộc về tôi. Nếu cô dám không nghe theo lời tôi. Tôi sẽ ăn sạch sẽ linh hồn của cô, đã hiểu chưa hả?"
"Lẽ nào... Tô Tịch thật sự không chết?".
Trong khi Kim Nhãn U Linh đang nói chuyện với Tô Tịch thì nam thanh niên đeo kính đã đỡ bớt sợ hơn do thấy Tô Tịch không nói gì nên anh chàng này suy nghĩ kĩ rồi đỉnh ngẩng đầu lên nhìn xem
"Hơ?". Đúng lúc này, Tô Tịch bỗng nhiên hai mắt trắng ngược lên sau đó ngã xuống, còn Kim Nhãn U Linh nhìn thấy chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhanh tay nắm lấy nàng
"Ma aaaaaa....". Do Tô Tịch khi ngã xuống hai mắt trắng lật ngược, tóc tai lại bù xù, miệng há ra, hơn nữa còn bị Kim Nhãn U Linh tóm lơ lửng giữa không trung nên khi nam thanh niên đeo kính ngẩng đầu lên nhìn liền vô cùng sợ hãi đến suýt ngất đi
"Mình nói nãy giờ sao cô ấy không sợ ! Thì ra cô ta bị té xỉu".
Trong khi nam thanh niên đeo kính đang sợ hãi thì Kim Nhãn U Linh lại nắm lấy Tô Tịch lơ lửng trên không phàn nàn, bình luận
Còn nam thanh niên đeo kính thì đã sợ hãi đến chết khiếp, đằng sau là tường không thể lùi mà Tô Tịch ở ngay trước mặt nên anh chàng này chỉ có thể khóc lóc, cầu xin, hứa hẹn đủ các loại thứ:
"Đừng ăn tôi! Sau này tôi nhất định sẽ làm lại cuộc đời! Không ăn chơi, không lừa người khác nữa! Không cúp tiết, sẽ làm bài tập đứng hạn!"
"Như thế cũng tốt, đỡ làm phiền cho Bổn đại gia ta!".
Đúng lúc này, khi nhìn thấy Tô Tich đã ngất đi, Kim Nhãn U Linh dường như nghĩ ra gì đó liền mỉm cười lẩm bẩm sau đó nhập vào trong người của Tô Tịch
Ngay sau khi Kim Nhãn U Linh nhập vào trong người của Tô Tịch thì bỗng nhiên Tô Tịch chân lại chạm xuống đất, hai mắt mở ra một đôi Kim Nhãn cùng một tiếng lẩm bẩm rồi cười lạnh:
"Cảm giác có da thịt thật là tốt. Tuy rằng chỉ là một thân thể mỏng manh như tờ giấy! He he! He he he...."
"Cô... cô rốt cuộc là người hay là ma?".
Nam thanh niên đeo kính lúc này đang ôm tường sợ hãi, khóc lóc liền nhìn thấy Tô Tịch như thế liền há miệng hỏi
"Đồ ngu! Bổn đại gia tất nhiên là ma rồi!".
Khi Tô Tịch Kim Nhãn dẵm lên cửa sổ định rời đi thì nghe thấy nam thanh niên đeo kính hỏi thế, liền quay mặt nhìn anh chàng nói rồi ngay sau đó liền biến mất
"Nhát gan đúng là không thể bị dọa rồi... Ông nội ở trên trời ơi, mau đem con mang theo đi"
Mà ngay sau khi nghe được đáp án, lại nhìn thấy Tô Tịch Kim Nhãn biến mất không có lí do.
Nam thanh niên đeo kính lần này sợ hãi càng lên tới tột đỉnh, anh chàng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi lập tức bị ngất đi
[Thời gian nháy mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã là buổi tối]
Ở một nơi khá xa, Tô Tịch Kim Nhãn lúc này đứng ở trên trời cao nhìn xuống thành phố đầy xa hoa và đẹp đẽ liền lẩm bẩm:
"Bị nhốt trong căn nhà đó, mình không biết thời gian ở ngoài đã trôi qua bao lâu. Xem ra sau khi mình chết, thế giới này đã thay đổi rất nhiều."
"Trong không khí cũng không còn mùi máu nồng nặc nữa. Hơn nữa khó khăn lắm mới được tự do, có một chuyện mình phải đi làm thôi."
Khi gặp phải hai người hôm qua tại bệnh viện, Kim Nhãn thấy được trong mắt bọn họ dường như biết rất rõ hắn mà hắn lại không biết gì về bọn họ nên phải đi tìm
[Một lúc sau - Trong một quán ăn]
"Phù - Làm u linh tuy không cảm thấy đói nhưng vẫn muốn ăn no một bữa đã.Thật thoải mái!"
Lúc này Tô Tịch Kim Nhãn đem một cốc trà cầm lên uống mà cảm thán, còn bên xung quanh nàng là các chồng bát đĩa trống không
Khi nãy, Tô Tịch Kim Nhãn theo dấu vết của hai người hôm qua để lại mà tìm tới nơi này nên nàng mới đi vào
Nhưng khi đi vào nàng lại bị thức ăn trong cửa hàng hấp dẫn nên mới lao vào ăn mà quên mất đi việc tìm kiếm hai người kia
"Nè, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn thế kia. Vậy mà sức ăn khủng bố quá. Chẳng hợp với hình tượng của cô ấy chút nào!".
Mọi người trong quán ăn hai mắt đều nhìn Tô Tịch Kim Nhãn mà có suy nghĩ này
"Khó có được cơ hội thế này. Trước khi con bé tỉnh lại, kêu thêm vài món nữa vậy."
Tô Tịch Kim Nhãn không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người mà lại liếm liếm môi sau đó cầm lấy Menu định chọn tiếp món ăn
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai thanh niên đi đến gần bàn ăn của Tô Tịch Kim Nhãn nói:
"Mỹ nữ à, ngồi ăn một mình như vậy chán lắm phải không? Không ai ăn với em sao? Có muốn ăn chung với bọn anh không? Bọn anh mời!"
"Được thôi!". Tô Tịch Kim Nhãn nhìn hai người sau đó mỉm cười nói
Hai thanh niên khi nhìn thấy Tô Tịch Kim Nhãn dễ dàng đồng ý như vậy thì trong lòng liền vô cùng vui mừng:
"Ha ha! Đúng là một đứa đại tiểu thư ngu ngốc.Không ngờ nó lại dễ mắc lừa như vậy."
"Tiêu rồi! Cô gái dễ thương đó sắp bị đám lưu mạnh dẫn đi rồi! Đó là đám lưu mạnh nổi tiếng hung dữ, ai mà dám động đến bọn chúng chứ...".
Mọi người ở trong quán ăn nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vô cùng lo lắng cho Tô Tịch Kim Nhãn nhưng cũng không có ai dám đứng lên
Đúng lúc này, khi hai thanh niên định dẫn Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì có một nam thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy nói:
"Tiểu thư Tô Tịch, đừng đi theo bọn họ! Bọn họ không phải là người tốt đâu..."
"Sao, sao cơ. Tiểu tử thối! Dám ăn nói xằng bậy hả! Mày nói xem chúng ta giống người xú ở chỗ nào hả? Nói năng bậy bạ, muốn xuống địa ngục phải không hả?"
Hai thanh niên khi đang định mang Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì nghe thấy lời nói của nam thiếu niên thì vô cùng tức giận
Trong đó có một tên thì lao đến bên cạnh nam thiếu niên sau đó đá một cái khiến nam thiếu niên va vào bàn ăn
Khi hai thanh niên định lao vào đánh tiếp vị nam thiếu niên kia thì Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên xuất hiện sau đó nàng sờ đầu nam thiếu niên rồi nói:
"Không có chuyện gì thì đừng có nhảy ra làm anh hùng, anh trai qua đường à. Không cần lo! Tôi chỉ muốn vận động xương cốt một chút, sẽ không giết chết bọn họ đâu."
Sau khi nói xong Tô Tịch Kim Nhãn lôi kéo hai thanh niên kia rời đi cửa hàng:
"Chúng ta mau đi thôi. Tôi đang muốn chơi một bữa cho thỏa mãn đây!"
Còn nam thiếu niên thì bị lời nói của Tô Tịch Kim Nhãn làm cho không thể hiểu nổi mà phải lẩm bẩm trong miệng:
"Vừa nãy cô ấy nói gì mình chẳng hiểu?"
Ngay khi Tô Tịch Kim Nhãn rời đi thì một nam thanh niên vỗ đầu một cô bé khoảng 5 tuổi đang chú đầu vào ăn nói:
"Đi theo nàng mau Côn Côn, xem ra tên Kim Nhãn U Linh lại nhập vào nàng rồi"
Cả hai chính là Lí Thiên Minh và Tiểu Côn Côn, từ buổi chiều đến giờ Tiểu Côn Côn chỉ lao đầu vào ăn nên không hề chú ý đến Tô Tịch Kim Nhãn đi vào
Mà Lí Thiên Minh lại rất để ý bởi vì ngay khi Tô Tịch bị Kim Nhãn U Linh nhập vào thì hắn cũng phát hiện ra Phong Hồn Thuật bị phá giải
Vì thế nên Lí Thiên Minh đoán ra Kim Nhãn đã chạy thoát rồi nhưng lại không ngờ tên này lại nhập vào trong Tô Tịch để tìm bọn hắn
"Chủ quán, đây là tiền phần ăn của nó! Tôi đi trước". Lí Thiên Minh đem một xấp tiền cho chủ quán rồi đứng dậy rời đi
"Oa! Chủ nhân! Đợi một chút". Tiểu Côn Côn đem thức ăn trong miệng nuốt xuống rồi đuổi theo Lí Thiên Minh
[Một lúc sau - Trong một ngõ nhỏ]
"Chẳng phải hai người nói muốn chơi với tôi sao? Chẳng vui gì cả."
Lúc này Tô Tịch Kim Nhãn ôm hai tay sau đó nhìn hai thanh niên bị đánh bầm dập đang quỳ dưới đất liền nói
Hai thanh niên khi bị Tô Tịch nói thế thì liền vô cùng sợ hãi vì người đánh bọn họ ra thế này chính là cô gái tóc trắng đang đứng trước mặt cả hai nên liên tục cầu xin:
"Nữ hiệp! Chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn! Xin cô bỏ qua cho chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, không trêu chọc con gái nhà lành nữa!"
Bỗng nhiên Tô Tịch Kim Nhãn nghĩ ra gì đó, sau đó nhìn cả hai thanh niên cười lạnh nói:
"Như vầy đi! Gọi người lợi hại hơn hai người đến đây chơi với tôi. Rồi tôi sẽ để cho hai người đi"
"Hơ?". Hai thanh niên mặt mũi bầm dập vô cùng khó hiểu về câu nói của Tô Tịch Kim Nhãn, cả hai chỉ kịp kêu lên một tiếng
"Mau lên!". Tô Tịch Kim Nhãn nhìn thấy cả hai như thế liền vô cùng tức giận, nàng đấm cong một cái cột sắt rồi hét lên
Mà cả hai thanh niên khi nhìn thấy thế thì vô cùng khiếp vía, nhanh tay lấy ra điện thoại sau đó bấm gọi để cầu cứu:
"Đại ca! Mau đến cứu bọn em ngay đi! Tụi em bị người ăn hiếp rồi"
"Ai dám to gan ăn hiếp anh em của ta hả!"
Một lúc sau, một tên đầu trọc nhìn to con mang theo khá nhiều người chạy đến sau đó nhìn ba người nói
"Là ta! Gọi thêm người lại đây".
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn thấy một đám đại hán chạy đến liền vô cùng vui mừng, nàng lao đến sút một cước mà tất cả đầu gục ngã
[ Một lúc sau ]
"Ai dám ăn hiếp anh em của ta hả! Để xem ta chém ngươi ra làm đôi này!"
Lão đại số 2 là một vị đại hán mặt thẹo cầm dao cũng mang theo một đám người đi đến nhìn Tô Tịch Kim Nhãn nói
"Chỉ được cái to mồm!".
Tô Tịch Kim Nhãn lao lên đấm một cái khiến cả dao bị gãy, cả người bị đánh bay bay hết rồi phàn nàn
[Một lúc sau - Liên tục thay thế các băng đảng khác nhau]
"Yếu quá! Mau gọi thêm đi!". Tô Tịch Kim Nhãn kêu lên
Ai da! Không thể đánh thêm nữa! Cô ta là ma quỷ! Chạy mau! Ai da!".
Các bang phái liên tục thua trận sau khi chiến đấu với Kim Nhãn Tô Tịch, tiếng kêu rên liên tục vang lên trong màn đêm đen tối
Đúng lúc này, khi Tô Tịch Kim Nhãn vẫn đang nắm lấy một tên côn đồ để đánh thì bỗng nhiên đằng sau có ánh sáng chiếu thẳng vào người nàng
Khi Tô Tịch Kim Nhãn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra ánh sáng chiếu vào là do đèn sáng của ô tô, ngoài ra có vài trăm người mang theo vũ khí đang nhìn chằm chằm vào nàng
Bỗng nhiên đám người rẽ sang hai bên tạo ra một con đường để đi vào, mà ngay sau đó một ông chú mặc vest đen đội mũ đi vào nhìn nàng nói:
"Tiểu nha đầu, ngươi cũng mạnh miệng quá rồi đó! Lâu rồi chưa thấy qua người trẻ tuổi nào sung sức như ngươi!"
"Đáng tiếc, hắc đạo là thế giới của người lớn. Chẳng phải là chỗ để tiểu nha đầu như ngươi gây loạn. "
"Xem ra phải cho ngươi nhìn thấy một chút. Sự tàn khốc của thế giới người lớn."
"A, lão đại xuất hiện rồi sao, vậy thì chơi vui hơn đó". Tô Tịch Kim Nhãn khi nhìn thấy ông chú cùng đám người thì cười lên nói
Mà nghe thấy lời Tô Tịch Kim Nhãn nói, mấy trăm tên côn đồ không thể nhẫn nhịn được, trên tay cầm vũ khi lao về phía nàng vừa đánh vừa nói:
"Con nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, mau đầu hàng đi!"
[ Một vài phút sau ]
Lúc này, Tô Tịch đã đánh xong trận đấu. Kết quả là nàng thắng mà không bị thương, còn mấy trăm tên côn đồ thì bị nàng dẵm dưới chân
Khi đánh nhau xong , Tô Tịch đang dẫm trên đống núi người do nàng đánh bại ngẩng đầu lên trời cười nói:
"Ha ha, như vậy mới vui nè. Sớm biết đánh nhau vui vậy thì đã đi từ lâu rồi!"
"Chú à, chú định đi đâu vậy?". Bỗng nhiên Tô Tịch Kim Nhãn phát hiện ông chú lão đại định chạy trốn thì liền xoa xoa nắm đấm nói
Khi nghe thấy Tô Tịch Kim Nhãn hỏi thế thì ông chú lão đại đang định chạy trốn liền quỳ xuống, cúi đầu nói:
"Nữ hiệp, là tôi có mắt không thấy thái sơn! Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, xin hãy tha cho tôi đi!"
Tô Tịch Kim Nhãn khi nghe xong ông chú lão đại nói liền ngồi xuống xoa xoa đầu mũ ông chú lão đại, rồi hiện lên khuôn mặt mỉm cười như thiên sứ nói:
"Thật sao! Đừng xem tôi như sát thủ giết người vậy chứ! Tôi không thích ức hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ. Vì vậy cũng không muốn thủ hạ của ông làm những việc này đâu!"
Nhưng ngay sau đó đang từ khuôn mặt thiên sứ, Tô Tịch Kim Nhãn bỗng chuyển sang khuôn mặt ác quỷ. Nàng bóp nát cái mũ trên đầu ông chú lão đại nói:
"Ngược lại nếu chết như vậy thì người nhà của ông sẽ đau đớn hơn đó."
Ông chú lão đại bị Tô Tịch làm thế liền vô cùng hoảng sợ, nước mắt ông chú lão đại chảy ra, trong lòng thì chỉ có một suy nghĩ sau đó ngất đi:
"Nó không phải là một đứa con gái bình thường! Là ác quỷ! Nó là ác quỷ đến từ địa ngục!"
"Phong Hồn Thuật". Đúng lúc này, khi ông chú lão đại vừa ngất thì một tiếng nói bỗng nhiên vang lên trong đêm tối
Sau đó chỉ thấy được sau lưng Tô Tịch Kim Nhãn có một bàn tay có lục giác ngôi sao vươn ra rồi ấn vào giữa trán của nàng
"Ngươi... là.... tên.... kia". Tô Tịch Kim Nhãn do không đề phòng nên khi bị đánh lén chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất đi
Người ra tay chính là Lí Thiên Minh, hắn không nghờ khi mình vừa đuổi tới thì trận chiến đã đến hồi kết nên chỉ có thể đem Kim Nhãn U Linh một lần nữa phong ấn lại
"Thật là một tên dai đến khó nhăn, mình ngay cả Phong Hồn Thuật ấn vào trong linh hồn hắn mà chỉ có thể phong ấn vài canh giờ"
Lí Thiên Minh nhìn Tô Tịch Kim Nhãn đã ngất đi nói sau đó đem nàng vác lên trên vai sau đó mở ra một lỗ hổng không gian kết nối với nhà của Tô Tịch rồi định rời đi
Còn Tiểu Côn Côn thì do bị hắn ném lại phía sau nên một lúc sau mới đuổi tới
Sau khi Tiểu Côn Côn đã tới, Lí Thiên Minh mới mang theo cả nó đi vào trong lỗ hổng không gian đến nhà Tô Tịch
[ Một lúc sau - Trong phòng tắm nhà Tô Tịch]
Lúc này khi đang nằm trong bồn tắm Tô Tịch bỗng nhiên tỉnh dậy hét toáng lên sau đó nhìn thấy mình đang nằm trong bồn tắm liền suy nghĩ:
"A! Mình về nhà lúc nào vậy. Hơn nữa lại còn ở trong bồn tắm nữa?
Mình nhớ là mình đang ở trường, sau đó xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.... Có một người nói với mình là mình đã chết rồi!"
Bỗng nhiên Kim Nhãn U Linh từ bên trong tường chui đầu ra sau đó nhìn nàng nói:
"Tôi không phải là người mà là ma đó! Là linh hồn tạm trú trong cơ thể của cô!"
"Háo sắc..... Aaaaaaaaa......". Tô Tịch khi nhìn thấy Kim Nhãn U Linh thì chỉ nói lên một từ rồi hét lên một tiếng làm chấn động cả màn đêm