Tử Việt Lan San

Chương 40 : Tín nhiệm

Ngày đăng: 22:49 19/04/20


40, Tín nhiệm



Ba canh giờ sau, quân đội Thiên Lang Quốc hoàn toàn chiếm được Ngọc Quan Thành, Hoa Thiên Lang mắt lạnh như băng đứng ở trên tường thành cao, phái người truy bắt Gia Luật Thanh, lại mang thi thể Gia Luật Tề về.



“Hoàng Thượng.” Ngô Uy bước lên hỏi:“Đã tìm khắp nơi từ trong ra ngoài thành đều không thấy bóng dáng Gia Luật Thanh, hỏi qua vài tù binh thì bọn họ đều nói Gia Luật Thanh vài ngày trước đã rời khỏi, không biết đi nơi nào, có thể là trở về Mạc Bắc hay không?”



Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn thi thể Gia Luật Tề, âm trầm mở miệng:“Đem hắn lôi xuống. Thông tri cho đại quân, ngày mai khởi hành đi đến Mạc Bắc Cô Dương Thành!”



“Hoàng Thượng, trận chiến Ngọc Quan này vừa mới chấm dứt, vẫn chưa kịp thống kê số lượng thương vong, nếu vội vã xuất chinh như vậy, sợ là……” Ngô Uy có chút do dự.



“Mấy chục vạn đánh mấy vạn, còn cần nghỉ ngơi?” Hoa Thiên Lang đi xuống thành lâu:“Ngày mai xuất phát, kháng chỉ, trảm!”



Trên sườn núi ngoài thành, Thần Tử Việt ôm gối ngồi dưới đất đếm kiến, nhìn thấy Dạ Lan San đi tới đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, nói:“Thiên Lang Quốc thắng.”



“Ân, ta biết, nhất định rồi.” Thần Tử Việt gật đầu, muốn lấy tay giúp y lau vết máu trên mặt lại bị né tránh.



“Biết Hoa Thiên Lang nhất định sẽ thắng còn muốn ta đi hỗ trợ!” Dạ Lan San tức giận, tự lấy tay chà xát mặt, nói:“Đám người đó toàn máu bẩn, bắn lên một thân ta thật ghê tởm, ngươi không nên đụng.”



Thần Tử Việt cười cười, lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho y:“Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, liền giúp y một chút đi, coi như là hoạt động gân cốt .”



Dạ Lan San bất đắc dĩ mở miệng:“Vậy giúp xong rồi, chúng ta về Vân Sát Bảo? Xa hơn nữa chính là Mạc Bắc, không có gì hay.”



Thần Tử Việt bĩu môi:“Nhưng mà ta còn chưa đi qua Mạc Bắc……”



Dạ Lan San không chịu được nhất chính là thấy biểu tình đáng thương hề hề của Thần Tử Việt, vì thế chủ động nhận thua giơ cờ đầu hàng, nói:“Được được được, ta đưa ngươi đi Mạc Bắc!”



Thần Tử Việt cười, đi qua lôi kéo tay áo Dạ Lan San lấy lòng, nói:“Tiểu Hắc, ta muốn đi gặp Hoàng Thượng, ta sẽ nói với y là một mình ta tới như vậy y sẽ không hoài nghi Vân Sát Bảo có nhị tâm. Lâm tướng quân đã chết, y khẳng định rất thương tâm, ta đi khuyên nhủ y.”



Dạ Lan San nhíu mày, nói:“Ngươi đối với y rất quan tâm……”



Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, sắc mặt biến thành có chút ảm đạm:“Y lại không xấu, ta cảm thấy y rất đáng thương, từ xưa đế vương vô cùng tịch mịch, thật vất vả có một Lâm tướng quân bồi y, lại……”



“Đi.” Dạ Lan San giúp hắn chỉnh y phục, nói:“Ta nói Gia Cát đưa ngươi đi, ta ở Sở Vân khách điếm trong thành chờ ngươi.”
“Buông hắn ra!” Gia Luật Thanh bị Dạ Lan San đả thương, cảm thấy toàn thân đau như bị đóng băng, cố nén đau nói:“Rời khỏi cái giường này, hắn sống không quá ba ngày!”



Hoa Thiên Lang nghe vậy sửng sốt, vui sướng vừa phiếm trên gương mặt bị gió đảo qua quét sạch, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng khủng hoảng.



Gia Cát cẩn thận thay hắn bắt mạch, sau đó cau mày quay đầu nhìn Hoa Thiên Lang nói:“Là Nhiếp Hồn Đan do băng cổ Mạc Bắc luyện thành.”



“Có giải dược hay không?” Hoa Thiên Lang vội la lên.



Gia Cát lắc đầu, nhìn Gia Luật Thanh một cái.



“Giải dược đâu?!” Hoa Thiên Lang xông lên túm lấy bả vai Gia Luật Thanh, ngọn lửa tức giận trong đôi mắt như muốn thiêu rụi tất cả.



Gia Luật Thanh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng:“Ngươi cho rằng ta muốn hắn như vậy sao? Nhiếp Hồn Đan không có dược nào chữa được, giải dược duy nhất từ mười năm trước đã không còn.”



Hoa Thiên Lang nghe vậy trong mắt nảy lên sát ý, hạ thủ càng thêm lực, chỉ nghe “Rắc” mấy tiếng, bả vai Gia Luật Thanh bị bóp nát.



Gia Luật Thanh đau sắc mặt trắng bệch, giãy dụa một chút, nói:“Ngươi cho dù giết ta cũng không có giải dược nào cứu được hắn, ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng có được!” Dứt lời, liền thấy tay phải y động một cái, mọi người chỉ thấy trước mắt chợt lóe, Gia Luật Thanh thế nhưng trong nháy mắt liền biến mất, chỉ kịp nhìn thấy tảng đá xanh trên mặt đất nhanh chóng đóng lại.



Dạ Lan San giơ tay lên muốn bổ phiến đá kia ra lại nghe Gia Cát phía sau mạnh mẽ kêu lên:“Không thể!”



Hoa Thiên Lang nhíu mày:“Tại sao?!”



“Huyệt động này là cửa trận của Cửu Tử Trận, cơ quan kia hẳn là mệnh luân của toàn trận, nếu phá hủy nó chúng ta cũng sẽ không ra được !” Gia Cát giải thích, đi lên nhìn cơ quan xung quanh, lắc đầu nói:“Cơ quan mở ra mật đạo đã bị y hủy.”



“Để cho y chạy.” Thần Tử Việt lầm bầm.



Hoa Thiên Lang cũng không có tâm tình đuổi theo, nhìn sắc mặt Lâm Hạo Dương không có chút sinh khi nào trong lòng vô cùng đau đớn, hỏi Gia Cát nói:“Ngoại trừ giải dược còn có cách nào đem Hạo Dương cứu về không?”



Gia Cát nhíu mày, do dự nói:“Ta trước kia từng xem được phương pháp giải độc trong một quyển sách cổ, nhưng là…… quá nguy hiểm.”



. : .