Tử Việt Lan San

Chương 41 : Được cứu

Ngày đăng: 22:49 19/04/20


41, Được cứu



“Làm sao để cứu hắn?” Hoa Thiên Lang vội vàng kéo Gia Cát hỏi.



Gia Cát tỉ mỉ bắt mạch cho Lâm Hạo Dương sau đó nói:“Băng cổ là độc vật âm độc, nếu muốn đem độc tính bức ra chỉ có thể dùng nội lực chí hàn mới được.”



“Ta được không?” Dạ Lan San tiến lên nhìn Gia Cát.



Gia Cát lắc đầu, nói: “Trong quá trình giải độc sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Bảo chủ phải thay Lâm tướng quân bảo hộ tâm mạch, không thể phân tâm; Đoạn Đoạn võ công chí dương, cũng không thể dùng.”



“Ta đến!” Hoa Thiên Lang nói:“Nội lực của ta chí hàn, phải làm như thế nào?”



Gia Cát nháy mắt mấy cái, nói:“Có nguy hiểm, ta chưa từng thử qua, cũng chỉ là xem qua từ trong sách mà thôi, chỉ cần một chút không cẩn thận cổ độc sẽ phản lại trên người người bức độc, Hoàng Thượng cân nhắc.”



Hoa Thiên Lang cười nhẹ, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương chăm chú, nói:“Ta đã mất đi hắn một lần, không bao giờ muốn mất đi lần thứ hai, mấy năm nay đều là hắn bán mạng thay ta, lần này cuối cùng cũng đến lượt ta thay hắn làm chút chuyện .“



“Nhưng là ngươi là vua của một nước, không thể dễ dàng lấy tính mạng……” Thần Tử Việt lo lắng nhìn y.



Hoa Thiên Lang lắc đầu:“Chính bởi vì ta là vua của một nước, Dương mới có thể luôn không chấp nhận ta…… Ta thà buông tha danh hào vua của một nước. Yên tâm đi, ta không sao, cho dù có chuyện, Thập cửu Vương thúc tuy là ngoại thích, nhưng làm người ngay thẳng trung nghĩa, giang sơn giao cho hắn cũng không có vấn đề.”



Gia Cát do dự một chút, nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Thiên Lang đành phải gật đầu, bắt đầu chuẩn bị cứu người.



“Bản thân ngươi không có việc gì đi?” Đoạn Tinh lo lắng nhỏ giọng hỏi Gia Cát:“Mấy ngày nay luôn hành quân đi theo cũng không ngủ ngon, có thể chịu được hay không?”



Gia Cát cười vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói:“Yên tâm đi ta có chừng mực, ngươi cẩn thận trông chừng đừng cho người ngoài vào quấy rối.”



“Ân, vậy ngươi cẩn thận.” Đoạn Tinh tiến qua hôn nhẹ tóc Gia Cát, dẫn Thần Tử Việt ra ngoài canh giữ ở động khẩu.



“Đoạn Đoạn, bọn họ có thể có việc gì hay không?” Thần Tử Việt lo lắng nhìn vào trong động.



Đoạn Tinh lắc đầu nói:“Yên tâm đi, ta hiểu Gia Cát, không nắm chắc y tuyệt đối sẽ không làm. Nếu y nói không có việc gì, thì nhất định sẽ không có việc gì.”



Thần Tử Việt nghe vậy cũng thả tâm, chớp mắt mấy cái nói:“Lão thiên gia cũng không tệ lắm, người tốt sẽ có hảo báo.”



Đoạn Tinh cười cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn:“Tiểu hài tử ta phát hiện ngươi gần đây rất thâm trầm, cũng không có vui vẻ giống như trước, làm sao vậy?”
Thần Tử Việt kỳ thật sau khi đẩy Dạ Lan San ra đã bắt đầu hối hận, cảm thấy mình có phải khẩn trương đến choáng váng hay không, hiện tại thấy y hỏi, vì vậy liều mạng chớp mắt, tâm nói phải làm phải làm .



Sau đó Dạ Bảo chủ hiểu sai, cảm thấy xong rồi, Tiểu Việt không muốn nói chuyện với mình, nhất định là vừa rồi mình quá sốt ruột dọa tới hắn. Giương mắt nhìn Thần Tử Việt lần nữa, vừa nghĩ tới thân thể trần truồng của hắn ở trong chăn, bả vai trắng trắng cùng cánh tay ở bên ngoài, còn có xương quai xanh kiều kiều, Dạ Lan San nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mình nếu tiếp tục nhìn thì xác định sẽ hộc máu bỏ mình vì chưa thỏa mãn dục vọng, vì vậy khẽ cắn răng đứng lên đi ra ngoài.



“Quay lại a!” Thần Tử Việt buồn bực, đành phải chủ động mở miệng gọi y lại.



Dạ Lan San vẻ mặt đau khổ ngồi ở bên giường, tội nghiệp mở miệng:“Ở trong này ta sợ ta nhịn không được……”



Thần Tử Việt đầy bất đắc dĩ, tâm nói trên thế giới này sao lại có người thành thật như Tiểu Hắc…… Ngẫm lại đành phải tự mình từ trong chăn bò ra ôm y cọ cọ, môi nhỏ giọng than thở:“Ngốc muốn chết.”



Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt chủ động đầu hoài tống bão, một cỗ hỏa nhiệt “Vọt” một cái chạy tuốt lên trên đầu, đại não còn chưa kịp phản ứng thân thể đã phản ứng dẫn đầu, nhào tới lại bắt đầu hôn. Thần Tử Việt bị y làm cho hít thở không thông, trợn mắt thở hổn hển nhìn Dạ Lan San, nhỏ giọng nói:“Ngươi, nhẹ một chút……”



Dạ Lan San gật đầu, tiếp tục cúi đầu hôn lên.



Thần Tử Việt nhắm lại hai mắt, chậm rãi bị y một lần lại một lần từ trong mê loạn lên đỉnh. Kìm lòng không được vươn hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Dạ Lan San, thầm nghĩ cứ ôm y như vậy cả đời không buông tay, ôn nhu lưu luyến, nhất thế dây dưa.



Sắc trời dần tối, Gia Cát đang ngủ mũi lại ngửi được một mùi thơm, vì thế mơ mơ màng màng mở to mắt từ trên giường ngồi dậy.



“Tỉnh ngủ ?” Đoạn Tinh đi tới ngồi ở bên giường:“Đã đói bụng đi? Đứng lên ăn một chút rồi ngủ tiếp.”



“Ân.” Gia Cát gật đầu, nửa trợn tròn mắt nhìn Đoạn Tinh:“Giúp ta mặc y phục!”



Đoạn Tinh cười lắc đầu, giúp y mặc y phục xong lại ôm đến cạnh bàn đặt ngồi trên đầu gối mình, hôn nhẹ hai má y:“Càng ngày càng lười, muốn ta đút ngươi ăn hay không?”



“Muốn! Mệt, lười động.” Gia Cát gật đầu, ở Đoạn Tinh trong lòng chuyển động tìm tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại há mồm.



Đoạn Tinh nhìn đau lòng, lấy muỗng đút cơm cho y.



Gia Cát thật sự là quá mệt, đang ăn liền mông mông lung lung ngủ thiếp đi, Đoạn Tinh không đành lòng gọi y lại càng không muốn y đói. Đành phải liên tục hống y ăn nhiều thêm mấy muỗng, thật vất vả cơm nước xong, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng hỏi:“Muốn tắm rửa hay không?” Gia Cát lại nhắm mắt gật đầu đầu:“Ân, trên người khó chịu!”



Đoạn Tinh cười cười, gọi tới nước tới cẩn thận giúp Gia Cát tắm rửa, chỉ cảm thấy y sao càng ngày càng gầy. Vì vậy nhíu mày ở trong lòng tính toán —– Nếu không mình ra sức một chút, sớm giúp Hoa Thiên Lang đánh giặc xong cũng có thể sớm đưa Gia Cát về Vân Sát Bảo, sau khi trở về xác định cái gì cũng không cho hắn làm, ăn xong liền ngủ, làm sao cũng phải nuôi ra chút thịt……



. : .