Tử Việt Lan San
Chương 44 : Ôn nhu
Ngày đăng: 22:49 19/04/20
44, Ôn nhu
Trong Vân Sát Bảo, Mộc Tiên Nhiên ngồi ở trên bậc thang buồn bực.
“Này, phát ngốc cái gì đó!” Bạch Nhược Manh đi tới vỗ vỗ hắn.
“Bạch tỷ, ta muốn đi tìm Bảo chủ……” Mộc Tiên Nhiên mở lời, vẻ mặt chờ mong.
“Ngươi dám!” Bạch Nhược Manh trừng hắn:“Tiểu tử chết tiệt ngươi phản rồi có phải không? Ngươi đi rồi ai hỗ trợ ta?!”
Mộc Tiên Nhiên nhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Bạch Nhược Manh mà co rút khóe miệng:“Ta chỉ nói muốn đi……”
“Nói cũng không cho nói!” Bạch Nhược Manh xoa thắt lưng, biểu tình căm giận:“Một người hai người chỉ biết chạy ra ngoài chơi……!!”
Mộc Tiên Nhiên vô lực nâng cằm nhìn trời —– Quá nhàm chán…… Sớm biết vậy liền ở lại Thanh Vân tiễn trang ……
“Bạch phó Bảo chủ, Mộc thiếu gia.” Từ cửa một thủ vệ vội vàng chạy vào:“Đoạn phó bảo chủ cùng quân sư đã trở lại, đang ở dưới chân núi!”
“A?” Hai người đồng dạng vui mừng, nhanh chóng đi ra cửa nghênh đón, vừa xong sơn môn khẩu chỉ thấy Đoạn Tinh xa xa hoành ôm Gia Cát đi tới, hách nhất đại khiêu, vội vàng chạy tới, gặp Gia Cát nhắm chặt ánh mắt tựa vào Đoạn Tinh trong lòng, sắc mặt rất khó xem, vì thế vội vàng hỏi:“Hắn làm sao vậy?”
“Ách……” Đoạn Tinh bất đắc dĩ nhìn Gia Cát đang giả bộ hôn mê trong lòng, nói:“Chính là…… Vì giải độc Lâm Hạo Dương tốn quá nhiều nội lực, ta dẫn y trở về trước, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt là được rồi.”
“Ngươi chiếu cố y kiểu gì vậy!” Bạch Nhược Manh giận dữ chỉ vào Đoạn Tinh, luôn đem Gia Cát thành đệ đệ ruột mà đối đãi, hôm nay nhìn bộ dáng y hôn mê bất tỉnh đương nhiên cảm thấy rất đau lòng.
“Đúng, Bạch tỷ, ta biết ta sai rồi.” Đoạn Tinh thành thành thật thật thừa nhận sai lầm:“Bất quá có thể để ta ôm hắn trở về phòng trước rồi ngươi lại mắng ta tiếp được hay không?”
“Còn không mau đi!” Bạch Nhược Manh la hắn.
Đoạn Tinh ôm Gia Cát trở về lúc đi ngang vụng trộm liếc nhìn Mộc Tiên Nhiên một cái —– Tiểu Nhiên Tử, mấy ngày nay ủy khuất ngươi ……
Mộc Tiên Nhiên dở khóc dở cười……
Sau khi trở về phòng, Đoạn Tinh thả Gia Cát lên giường hôn nhẹ môi y một cái, nói:“Tỉnh, không còn ai khác!”
Gia Cát xoay người gục ở trên giường căm giận “Hừ” một tiếng, không để ý tới hắn. Vừa rồi Đoạn Tinh nhất quyết ôm mình lên núi, dọc đường đi không biết bị bao nhiêu huynh đệ nhìn thấy, vì thế cắn răng nhắm mắt không mở —– Ta đang hôn mê, ta cái gì cũng không biết!
“Ta còn không phải là sợ ngươi mệt sao.” Đoạn Tinh chồm qua ôm lấy y lắc lắc:“Dù sao chúng ta cũng thành thân rồi, ôm một cái có quan hệ gì.”
Gia Cát xoay xoay người muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, lại bị ôm càng chặt, đành phải bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.
“Không đổi ý.” Hoa Thiên Lang tay xoa bóp mũi hắn, nói:“Nhưng không chuẩn ngươi một mình mang binh đi, ta muốn đi cùng ngươi!”
“A?” Lâm Hạo Dương nhíu mày, nói:“Chúng ta đi hết, ai chỉ huy?”
“Ngô Uy.” Hoa Thiên Lang trả lời rõ ràng.
“Nhưng hắn phải dẫn người đi chính diện công thành!” Lâm Hạo Dương trừng y.
“Chính diện cho Dạ Lan San đi!” Hoa Thiên Lang nghĩ nghĩ, hạ quyết định.
“Người ta là tới hỗ trợ, ngươi sao cứ như đúng lý hợp tình!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.
“Giúp người giúp cho trót, huống hồ Tử Việt hiện tại là Tiểu Vương Gia của Thiên Lang Quốc ta, Dạ Lan San coi như là hoàng thân quốc thích, hỗ trợ hẳn là! Ta gọi người đi truyền chỉ!” Hoa Thiên Lang quay đầu tìm người tuyên chỉ, kéo đều kéo không được.
Lâm Hạo Dương thật vô lực……
Đại doanh bên cạnh, Dạ Lan San trợn mắt há hốc mồm nghe người ta tuyên chỉ xong, quay đầu nhìn Thần Tử Việt:“Ngươi khi nào thì thành Vương gia?”
Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nói:“Đại ca không nên làm cho ta làm ……”
“Cho nên ngươi liền đem bán ta?!” Dạ Lan San hỏng mất.
Thần Tử Việt an ủi xoa xoa đầu y:“Dù sao ngươi vốn là đến hỗ trợ mà, phía sau còn có sĩ quan phụ tá, ngươi lại không cần làm gì, chỉ cần cưỡi ngựa chém người là được.”
Dạ Lan San bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng, nói với Thần Tử Việt:“Vậy ngươi ngày đó phải chờ ở trong đại doanh không được chạy loạn, chờ đánh giặc xong sau chúng ta trở về nhà, nghe không?”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy Dạ Lan San cọ cọ, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong:“Ta là Vương gia …… Vậy lần sau ta có thể ở trên không?”
“Ách…… Tối hôm qua ngươi không phải đã ở trên sao?” Dạ Lan San xoa xoa cằm đổi trắng thay đen.
Thần Tử Việt trừng y:“Không phải ở trên như vậy!”
“Vậy thì là ở trên cái dạng gì??” Dạ Lan San cố gắng giả bộ vẻ mặt nghi hoặc.
“……!!” Thần Tử Việt mặt đỏ, đầu chôn ở trong lòng Dạ Lan San tự động bỏ cuộc, nhớ tới lời Bạch tỷ trước lúc Gia Cát cùng Đoạn Đoạn thành thân với mình, trong lòng không khỏi ai thán —– Quả nhiên là vậy, da mặt dày vĩnh viễn khi dễ người, tỷ như nói Tiểu Hắc cùng Đoạn Đoạn……
. : .