Tử Việt Lan San

Chương 45 : Ly chiến

Ngày đăng: 22:49 19/04/20


45, Ly chiến



Sáng sớm, Dạ Lan San mở mắt ra, nhìn Thần Tử Việt trong lòng như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, muốn để cho hắn ngủ nhiều thêm một chút, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay xuống giường rửa mặt.



Nghe được động tĩnh, lông mi Thần Tử Việt run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt.



“Ngủ nhiều thêm chút đi.” Dạ Lan San ngồi lại bên giường, đem cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn bỏ vào trong chăn, nhìn hắn:“Ta rất nhanh sẽ trở lại, không cho ngươi chạy loạn!”



“Ân!” Thần Tử Việt gật gật đầu, từ trong chăn chui ra tiến vào trong lòng Dạ Lan San cọ cọ:“Ngươi phải cẩn thận!”



Dạ Lan San cười xoa quai hàm hắn, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó đem hắn ấn trở lại chăn, có chút không muốn rời đi.



Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái, xoay người rời giường —– Tiểu Hắc không có ở đây, một mình ngủ không được!!



Dạ Lan San đến đại trướng Hoa Thiên Lang lĩnh chiến kỳ, xoay người đi ra ngoài.



“Dạ Bảo chủ!” Hoa Thiên Lang gọi y lại, chân thành nói:“Cám ơn ngươi.”



Dạ Lan San có chút kinh ngạc, chợt lại phản ứng lại, nói:“Có cái gì mà cảm ơn, về công ngươi là Hoàng đế tốt, Vân Sát Bảo đương nhiên sẽ vì nước xuất lực, về tư ngươi là đại ca Tiểu Việt, cho dù không vì hắn, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Dạ Lan San do dự một chút, lại nói:“Hơn nữa, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu.”



Hoa Thiên Lang mỉm cười, gật đầu nói:“Ta cũng vậy.”



“Hảo! Đánh Mạc Bắc lang xong, chúng ta lại đến Vân Sát Bảo uống rượu!” Dạ Lan San nhướng mày cười nói.



“Một lời đã định!” Hoa Thiên Lang vươn tay phải cùng y vỗ tay, ánh mắt kiên định, cười vui vẻ.



Từ nay về sau, là quân thần, lại càng là huynh đệ.



Dạ Lan San đi vào trong quân đội, vỗ vỗ Ô Vân Đạp Tuyết có chút hưng phấn, nói:“Hôm nay biểu hiện tốt một chút, xong rồi sẽ có thưởng!”



“Dạ Bảo Chủ.” Một sĩ quan phụ tá đi lên:“Quân đội đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?”



“Hiện tại!” Dạ Lan San xoay người lên ngựa, nhìn đại quân phía sau đông nghịt vung tay lên:“Xuất chiến!”



“Thiên Lang tất thắng!!” Các tướng sĩ tiếng la vang tận trời xanh.



Đến dưới Cô Dương Thành, nhìn trên tường thành sắp hàng chi chít cung thủ, Dạ Lan San quay đầu, cao giọng hỏi đội quân tiên phong phía sau:“Có sợ chết không?”


“Mưu nghịch là trọng phạm, theo lý nên áp tải lên Thịnh Kinh ở trước mặt mọi người trảm thủ.” Lâm Hạo Dương né tránh ánh mắt Hoa Thiên Lang:“Dẫn đi đi, trông coi cho tốt.”



“Dạ!” Thị vệ áp giải phụ tử Gia Luật Khuyết rời đi, Lâm Hạo Dương cúi đầu:“Ta đi xem nơi khác.” Quay đầu muốn chạy, lại bị Hoa Thiên Lang chế trụ.



“Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương nhíu mày muốn tránh khai.



“Cùng trẫm đi!” Hoa Thiên Lang đen nghiêm mặt trầm giọng nói.



Thấy chung quanh đều là binh lính đi qua đi lại, Lâm Hạo Dương gật gật đầu, đi theo Hoa Thiên Lang đến một phòng trống.



Vào phòng, Hoa Thiên Lang liền đem Lâm Hạo Dương ấn ở trên tường hung hăng hôn lên, không có ôn nhu, không có dò xét, dùng phương thức thô bạo nhất mút cắn xé, như hả giận bình thường.



“Ngươi làm gì!” Lâm Hạo Dương thật vất vả đẩy Hoa Thiên Lang ra, quệt môi bị y cắn ra máu tươi, vẻ mặt kinh ngạc.



“Tại sao không cho ta giết y?” Hoa Thiên Lang trong mắt đầy lửa giận, tay gắt gao chế trụ bờ vai của hắn.



“Ta nói, bọn họ là trọng phạm.” Trên vai truyền đến một trận đau nhức, Lâm Hạo Dương nhíu mày cúi đầu, không dám nhìn hai mắt Hoa Thiên Lang.



“A……” Hoa Thiên Lang nhưng lại cười ra tiếng, một bàn tay nâng cằm tinh xảo của hắn bắt hắn đối diện với mình:“Trọng phạm? Ta đây vừa rồi muốn giết Gia Luật Khuyết ngươi tại sao không ngăn cản ?”



Lâm Hạo Dương nghẹn lời, rũ mắt xuống nói thêm gì nữa.



“Trả lời ta!” Hoa Thiên Lang ánh mắt tàn nhẫn, trong thanh âm không thể che dấu lửa giận:“Là không muốn để trẫm giết người, hay là luyến tiếc Gia Luật Thanh?”



“Ngươi nói lung tung.” Lâm Hạo Dương đưa tay muốn đẩy y ra, lại cảm thấy gông cùm xiềng xiếc trên người càng ngày càng chặt.



“Bị trẫm nói trúng rồi? Ngươi và y, rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì?” Hoa Thiên Lang thấp giọng rít gào, như con thú bị thương.



“Ngươi buông tay!!!!” Lâm Hạo Dương trong lòng cũng có chút sinh khí y hồ ngôn loạn ngữ, vì vậy ngẩng đầu cùng y trợn mắt.



Hoa Thiên Lang sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Hạo Dương đối với mình chỉ có ôn nhu cùng bao dung, tại sao hiện tại lại xuất hiện chán ghét?



Thừa dịp y ngây người, Lâm Hạo Dương một phen đẩy y ra chỉnh lại y phục đi ra ngoài —– Thật không biết Hoàng đế này suốt ngày trong đầu suy nghĩ cái gì! Nếu muốn hỏi mình lý do, mình liền nói cho y, cần gì hung như vậy, không thể nói lý!



Hoa Thiên Lang nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Lâm Hạo Dương, hai mắt dần dần bị tàn nhẫn che lấp.



. : .