Tù Yêu

Chương 148 : Nếu như Đại Hùng không quan tâm cô (H)

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


Vạt áo sơ mi màu xanh nhạt bị vén lên, làn da trắng ngần liền hiện ra. Một bàn tay to lớn liền sờ soạng vào bên trong. Mới đầu tay hắn cũng không có ý định hướng lên trên, chỉ là muốn vuốt ve vòng eo không nắm đầy một bàn tay kia một chút. Ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ nóng bỏng, từ từ dịu dàng vuốt ve phần da thịt kia một cách tỉ mỉ, sau đó sờ đến gần cái rốn đáng yêu, rồi bắt đầu vẽ nên các vòng tròn quanh vật nhỏ đáng yêu đó. Làn môi mỏng của hắn hiện ra nụ cười mỉm như có như không.



Hai tay Tang Vãn Cách gắt gao níu chặt khăn trải giường. Đầu óc cô trống rỗng, lúc thân thể bị người khác xâm phạm như thế cũng đã không có cảm giác gì. Chiếc khăn trải giường quanh người đã bị cô túm lấy càng ngày càng gấp. Cô dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu hiện ra màu trắng nhợt nhạt, móng tay cũng từ màu hồng phấn lại trở nên trong suốt thê lương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng như là một mảnh tro tàn.



Trình Cảnh Khu cúi đầu xuống hôn lên cổ của cô. Cái lưỡi ấm áp quấn lấy xương quai xanh mềm mại, hàm răng sắc nhọn như hàm răng của động vật nhỏ nào đó, nhẹ nhàng gặm gặm khiến cho làn da cô nổi lên vết cắn.



Thân thể nữ tính mảnh khảnh không kiềm chế được run lên một chút. Tang Vãn Cách chịu đựng cảm giác bị kích thích muốn hét đến chói tai. Cô cắn chặt miệng, không chịu phát ra thanh âm cầu xin tha thứ.



Tròng mắtđen hiện lên sự tán thưởng đối với thân thể quá mức mỹ lệ của cô. Trình Cảnh Khu chậm rãi đưa tay ra phía sau người cô, mờ ám đem chiếc áo lót của cô cởi ra. Sau đó, hắn từ trên bờ vai sờ xuống bụng của cô, ngay sau đó liền rút ra chiếc áo ngực màu xanh dương, tiện tay bỏ qua một bên.



Đột nhiên chiếc áo trên người bị cởi ra, Tang Vãn Cách nhất thời cả người cứng ngắc. Sau khi đã không còn nội y, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng trên người Trình Cảnh Khu chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng; và hắn đang dùng ngực mình cọ sát vào bộ ngực của cô. Cảm giác bài xích mạnh mẽ đến cực hạn từ dưới đáy lòng cô đang dần dâng lên. Bàn tay nhỏ bé không nhịn được đem chiếc khăn trải giường nắm lấy càng chặt, cố gắng đem sự không cam lòng từ trong tâm đè nén xuống.



Cô không phải là xử nữ. Cô cùng Đại Hùng đã lên giường với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí có đôi khi cô cũng sẽ có nhu cầu sinh lý. Nhưng..... không phải là như thế này, dùng những cách khác nhau, ở một nơi nào đó... cô đều có thể chấp nhận được. Nhưng, điều duy nhất cô không thể chấp nhận được là người sắp chiếm giữ lấy cô không phải là Hùng Thần Giai!


Thế nhưng một thanh âm vang lên, lộ ra tiếng khóc cắt ngang động tác của Trình Cảnh Khu.



Tròng mắt đen nâng lên, nhìn về phía Tang Vãn Cách. Cô che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể mềm mại cứng ngắc, không nhúc nhích, lại khóc đến tê tâm liệt phế, thật giống như là trái tim đang bị người dùng đao cắt thành trăm ngàn mảnh vụn. Nước mắt từ trong tay tùy ý chảy xuôi xuống, xẹt qua khóe mắt, rơi vào trong gối nằm biến mất không thấy.



Lúc mới bắt đầu, tiếng khóc kia chỉ có vang lên một tiếng, sau đó liền như là cố gắng âm thầm chịu đựng. Cô giống như con thú nhỏ bị thương lẻ loi trơ trọi nức nở nghẹn ngào một tiếng, đau đớn, lại không người thương tiếc.



Cô chỉ khóc, không nói lời nào, cũng không trốn tránh. Quật cường không muốn để cho Trình Cảnh Khu nhìn thấy khuôn mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn đã khóc đến mức bắt đầu khàn khàn, nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt nhanh chóng chảy xuống.



"... Em khóc cái gì?" Trình Cảnh Khu không có lui ra ngoài, chỉ là đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng hỏi.



Tang Vãn Cách khóc liên hồi, nhất định không chịu nói. Kiên nhẫn của Trình Cảnh Khu cũng cực kỳ tốt cùng bồi cô hao tổn, mà dục vọng to và dài vẫn đang dừng lại ở cửa huyệt của cô, không có thâm nhập, nhưng cũng không rời đi. Bảy năm không gần nữ sắc, nhẫn nại của hắn vốn là sắp bị nổ tung rồi. Thế nhưng mà hắn cũng không có chỉ vì một phút ham muốn không thể kìm chế được mà vọt vào trong người Tang Vãn Cách. Hắn chỉ là lẳng lặng chờ đợi cô.



"Gấu sẽ không cần tôi..." Tang Vãn Cách vô hồn nỉ non, "Nếu như Đại Hùng không quan tâm tới tôi nữa... Tôi cũng không muốn sống."