Tù Yêu

Chương 150 : Anh rất nhớ em

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


Sáng sớm ngày thứ hai, Tang Vãn Cách mang theo đôi mắt y như gấu mèo 0.0 xuất hiện trong phòng khách. Mặc dù trong lòng cảm thấy muôn vàn không muốn, cô vẫn phải đứng lên làm bữa ăn sáng. Tuy qua nhiều năm như vậy, cô và Trình Cảnh Khu cơ hồ không còn giống như khi bé cùng nhau ăn điểm tâm nữa, nhưng cô vẫn nhớ hắn yêu thích gì.



Bưng lên ít cháo bắp cùng mấy món ăn sáng, lại đi chiên mấy cái trứng hồng đào, Tang Vãn Cách đem cháo đặt ở chỗ Trình Cảnh Khu ngày thường hay ngồi. Sau khi dọn xong đũa, cô ngồi ở một chỗ ngơ ngác chờ. Đôi mắt to vô hồn tràn đầy mệt mỏi cùng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm phía trước nhưng không chú tâm vào một nơi nào. Sau đó ít lâu là tiếng bước chân vang lên, Trình Cảnh Khu đúng lúc từ trong phòng ngủ đi ra. Áo sơ mi trắng cùng áo vest màu đen, là loại quần áo công sở nhân viên văn phòng thường mặc, nhưng khi mặc ở trên người hắn lại càng thêm mê người.



Tang Vãn Cách có chút há hốc mồm. Cô thầm nghĩ rằng Trình Cảnh Khu coi như không có mất ngủ, nhưng đêm qua hẳn cũng chẳng phải ngủ quá ngon, thế mà bây giờ vừa nhìn hắn cô lại thấy sợ. Trên mặt Trình Cảnh Khu chẳng những không có vẻ gì gọi là ảo não hay buồn bực khó chịu, thậm chí tinh thần hắn phải nói là sảng khoái cùng khí chất tựa ngọc nho nhã ấy chứ! Mắt to có chút ngờ nghệch chớp chớp, nhìn người đàn ông tuấn mỹ mỉm cười lên tiếng chào hỏi, lại hôn khẽ lên trên trán mình một cái, ngay sau đó cô giương mắt nhìn hắn đem caravat đặt lên tay mình: "Giúp anh"



Tang Vãn Cách hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện đang diễn ra, trong lòng lại không dám cự tuyệt. Thế nên cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn giúp hắn thắt caravat. Sau đó cô lại nhận được một nụ hôn khẽ dịu dàng tán thưởng nữa từ hắn. Tiếp đến bàn tay nhỏ bé liền bị Trình Cảnh Khu nắm trong tay, dắt cô đến bên cạnh bàn ngồi xuống, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Thức dậy sớm như vậy, có mệt không?"



Cô ngơ ngác lắc đầu.



Trình Cảnh Khu nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngây ngốc của cô, trong lòng càng thêm thích, không nhịn được liền đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tang Vãn Cách. Hắn lấy đôi đũa đặt vào trong tay cô, cười nói: "Về sau chúng ta kết hôn, em ngày ngày phải làm cho anh ăn. Không đúng, em bây giờ thoạt nhìn cũng đã rất giống như cô vợ bé nhỏ của anh rồi." Nói xong hắn liền gắp một chút thức ăn đưa vào trong miệng, không nhìn đến dáng vẻ cứng ngắc của Tang Vãn Cách mà tự mình đắc ý ăn tiếp một cách thật ưu nhã.



Lông mi thật dài chớp chớp, Tang Vãn Cách có chút cảm giác như rơi vào trong sương mù, nhưng cô muốn tránh ánh mắt của Trình Cảnh Khu nên nhanh chóng cùng ăn theo hắn.



Sau khi ăn xong Trình Cảnh Khu vẫn như cũ không cho phép cô rửa chén, cũng không cho phép cô đi làm. Hắn vô cùng dịu dàng và cũng vô cùng cường ngạnh nói cho cô biết hắn đã giúp cô từ chức, về sau cô chỉ phải ngoan ngoãn đi theo hắn là tốt rồi. Tang Vãn Cách vừa tức vừa không thể khiếu nại, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Ở trước mặt Trình Cảnh Khu, cô giống như là một con thỏ trắng nhu nhược chỉ biết nằm yên dưới móng vuốt của con cọp mặc nó trêu chọc chơi đùa. Dù trong lòng không tình nguyện, cô cũng không còn biện pháp chạy trốn. Để sinh tồn, là phải nhẫn nhịn.
Càng cố gắng nhớ thì lại càng không nhớ ra, cuối cùng Tang Vãn Cách vẫn đành bỏ qua.



Trình Cảnh Khu mang theo cô đến phòng làm việc sau đó liền đi họp, chuyến đi này ít nhất phải đi hai giờ.



Nói cách khác, cô có ít nhất hai giờ thời gian tự do. Nhưng có cửa an toàn cùng thư ký, bất luận như thế nào thì cô cũng vẫn không có biện pháp trốn đi, chỉ có thể ở trong phòng làm việc ngẩn người. Có lẽ là vì đề phòng cô và Gấu liên lạc với nhau, một phòng làm việc to lớn như vậy nhưng ngay cả đường dây điện thoại riêng cũng bị rút, Computer thì không thể lên mạng, chỉ còn có cái TV LCD để chiếu phim thần tượng nhưng Tang Vãn Cách căn bản không có tâm tình để coi.



Hiện tại không trốn thì lúc nào mới trốn được a? Khó có được cơ hội Trình Cảnh Khu không có ở đây canh chừng cô! Nhưng mà —— nếu trốn, thì phải trốn thế nào đây?! Tang Vãn Cách vừa vội vừa sợ, lại chỉ có thể ở tại chỗ không ngừng đi tới đi lui, một chút biện pháp cũng không có.



Đột nhiên, một âm thanh lạ nhẹ nhàng vang lên ở đâu đó làm cho cô chú ý. Mắt to nhìn bốn phía, lại thấy có một người bám vào như Spiderman trên những ô cửa kính sát trần!



Tay nhỏ bé theo bản năng che cái miệng nhỏ nhắn ngăn cản tiếng thét chói tai sắp bật ra, chỉ vì… Spiderman này thật sự là quá quen thuộc!!



Cô vội vã nhào qua nhấn nút mở cửa sổ, một nam nhân viên vệ sinh cao lớn liền nhảy vào, sau đó một tay kéo cô ôm vào trong ngực.