Tù Yêu

Chương 186 : Bộ ngực phiền não

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


Mới vừa thăng chức làm mẹ không lâu Tang Vãn Cách đã lập tức luống cuống tay chân. Cô ôm nhóc anh trong ngực dịu dàng dỗ dành, mà nhóc em được mẹ Tang ôm vào trong ngực thì lại đang khóc nấc lên. "Ngoan, ngoan, Bảo Bảo không khóc, Bảo Bảo không khóc a ~~~" cô dịu dàng vừa hôn vừa dụ dỗ, còn ôm vật nhỏ nhẹ nhàng đong đưa qua lại. Qua một lúc lâu, vật nhỏ trong ngực mới chậm rãi ngừng khóc. Lại một lát sau, nhóc em nãy giờ vẫn khóc cũng ngừng lại, mẹ Tang đau lòng vuốt lưng cho cậu thuận khí. Vật nhỏ khóc đến mặt cũng ửng hồng, đủ để thấy cậu nhóc đã dùng sức đến cỡ nào.



"Tốt, ngoan." Tang Vãn Cách hôn bé một cái, sau đó đem cậu nhóc giao lại cho mẹ Hùng đang đứng kế bên. Cô đưa tay ý bảo Hùng Thần Giai ngồi vào bên cạnh mình. Hùng Thần Giai cực kỳ bất đắc dĩ ngồi xuống, đôi mắt đen như mực tràn đầy uất ức. "Gấu....." Ách, cô phải nói thế nào mới không làm tổn thương đến lòng tự ái của một bạn gấu đáng thương nào đó đây?



"Đừng nói ahhh... Anh đã hiểu." Hùng Thần Giai chán nản nói, hắn cầm cánh tay nhỏ bé của Tang Vãn Cách đưa lên trên môi khẽ hôn. "Chuyện này cũng là quá mức đi, anh dù gì cũng là ba của bọn nó! Vậy mà tụi nó mỗi lần nhìn thấy anh là lại khóc ——" trong giọng nói tràn đầy uất ức cùng mất mác.



Tang Vãn Cách mím môi cười trộm, bàn tay trắng nõn mềm mại cầm ngược lại tay hắn, nhẹ giọng an ủi: "Ai nói bọn chúng sợ anh chứ, em lại cảm thấy bọn chúng khóc do đói bụng thôi."



"A, đúng đúng đúng, nhất định là do đói bụng đó." Mẹ Tang vội vàng nói thêm vào. Bà không muốn đả kích đến lòng tự ái nhỏ đến đáng thương của con rể. Sau đó bà liền đem nhóc em đặt vào trong ngực Tang Vãn Cách, rồi cẩn thận tránh không nhìn thẳng mặt Hùng Thần Giai."Cách Cách, chúng ta đi ra ngoài trước, con cho đứa bé bú sữa đi."



"Dạ." Tang Vãn Cách mỉm cười sờ sờ gương mặt hồng hào của bé con, ngón tay mảnh khảnh đùa bỡn hai cánh môi màu đỏ nhạt. Nhóc con cười ha hả toét cả miệng ra, ngậm ngón tay của cô mà dùng sức bú. Hùng Thần Giai thấy thế, "Haaa" cười, "Bọn chúng quả nhiên là đói bụng." Đúng vậy nha, trên thế giới này làm gì có đạo lý con nhìn mặt ba mà sợ đến khóc thét chứ? Khi hắn còn bé căn bản hắn chưa sợ qua ba mình bao giờ!



"Đúng đúng đúng, do bọn chúng đói bụng." Tang Vãn Cách luôn miệng lên tiếng, chỉ sợ đả kích lòng tự tin vừa chớm nở của bạn gấu nào đó đến mức không còn gì cả. Mắt to chớp chớp, nhìn mẹ Hùng đang đem một vật nhỏ khác cũng bỏ vào bên cạnh mình. Sau đó hai bà mẹ liền phân ra dắt hai lão già không chịu đi ra khỏi phòng bệnh kia rời khỏi. Hai người còn thuận tay khép cửa, cô lúc này mới nhìn Hùng Thần Giai tỏ ý bảo hắn đem yếm hình dáng như quả dâu nhỏ đưa tới cho cô. Đứa bé vừa mới sinh ra không bao lâu, nên lúc bú sữa luôn không khống chế được mà tràn chút ra ngoài. Vì thế cho nên trước khi cho bú, cô luôn có thói quen đeo chiếc yếm hình dáng như quả dâu nhỏ cho chúng.
Hắn cũng rất muốn ăn...



Hùng Thần Giai muốn đến mức nhỏ cả nước miếng. Hắn hâm mộ ghen ghét nhìn chằm chằm một đứa nhóc ăn xong rồi lại đổi qua một đứa nhóc khác, nhưng còn hắn lại chỉ có thể xa xa nhìn mà không thể đến gần.



Thật là trắng, thật là mềm, thật là to ~~~ hắn nhìn bộ ngực xinh đẹp của Tang Vãn Cách đến chảy cả nước miếng, hận không thể đẩy Bảo Bảo trong ngực cô ra chỗ khác để cho mình cũng được nếm thử hương vị sữa ngọt ngào này.



Tang Vãn Cách vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo, khóe mắt liếc qua liền bắt gặp Hùng Thần Giai đang chảy nước miếng. Cô lập tức nhanh chóng cảnh giác đứng lên: "Gấu, anh ở đây làm gì?" Nói xong, cô còn cố gắng xoay người sang chỗ khác, che kín bộ ngực của mình lại. Nhưng một bạn gấu da mặt dày nào đó đã sớm xem thấu động tác của cô, vuốt gấu liền vung lên. Tang Vãn Cách cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn ấn chặt bả vai, nhịn lại lòng tràn đầy ngượng ngùng, sợ đánh thức đứa nhỏ. Cô chỉ có thể vừa tức vừa vô lực trợn mắt nhìn Hùng Thần Giai một cái, cũng không trông mong hắn có thể tự động phi lễ chớ nhìn với cô. "Gấu..." Hắn không thể biết xấu hổ một chút sao?



Hùng Thần Giai nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn tuyết trắng đến chảy nước miếng. Hắn còn cố gắng duỗi ngón tay tới nhấn xuống, nhưng lại bị Tang Vãn Cách vô tình đẩy ra: "Không cho phép sờ loạn!"



Binh đến tướng chắn. Hùng Thần Giai thu tay lại, thấy Bảo Bảo trong ngực Tang Vãn Cách đã ăn no được cô đặt xuống. Nhìn chính xác vào sơ hở của Tang Vãn Cách là đang chỉnh sửa quần áo, hắn nhanh chóng lấy tư thái như hổ đói vồ mồi bổ nhào qua. Hành động này lập tức dọa Tang Vãn Cách giật cả mình.