Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 91 : Trương oo và Trác xx (1)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Mấy ngày sau Trác Yến lại nhận được điện thoại.



Lần này người gọi là Trương Nhất Địch.



Trác Yến rất sửng sốt: “Sao cậu cũng có điện thoại nhà mình?”.



Đối phương “ừ” khẽ một tiếng như đang trầm ngâm. Sau đó nói: “Tôi hỏi Tiểu Dư phòng các cậu”.



Trác Yến ậm ừ: “Vậy thì mình không lạ nữa, nó là đài phát thanh của xã mà, lại còn là dạng rất nhiệt tình và miễn phí nữa!”.



Trương Nhất Địch cười khẽ.



Trác Yến nghe thấy tiếng cười của anh, nhớ đến đoạn đối thoại giữa Lộ Dương và Tiểu Dư.



“Em gái Văn Tĩnh, kiếp trước cậu vặt mất dây thần kinh cười của Trương Nhất Địch hả? Bình thường số lần nghe nói có động đất cấp tám cũng còn nhiều hơn số lần Trương Nhất Địch cười, nhưng tên này cứ nghe cậu nói là lại cười, thật kỳ quặc, em gái già nói nghe xem là vì sao?”.



Đừng phí báng thần tượng của tớ! Không phải anh ấy đang ‘cười’ đâu, mà là đang ‘cười giễu’ đó! Anh ấy cười giễu Văn Tĩnh quá ngốc!”.



Lần này lại nghe Trương Nhất Địch cười, Trác Yến không nhịn được, hỏi: “Trương Nhất Địch, mình hỏi cậu một câu được không? Sao cậu cứ nghe mình nói gì là lại cười… giễu mình… tổn thương tự trọng quá…”.



Bên kia im lặng.



Trác Yến dùng ngón tay xoắn dây điện thoại, có phần thấp thỏm.



Một lúc sau, cô nghe anh nói: “Cậu nghĩ tôi đang cười giễu cậu? Cậu nghĩ thế à?”.



“…”. Đến lượt Trác Yến im lặng.



“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cười là vì cảm thấy nghe cậu nói chuyện rất… rất vui vẻ”. Ba tiếng cuối giọng anh nhỏ dần, như có một vẻ bẽn lẽn nào đó.



“Ha ha ha ha!”. Trác Yến hớn hở, cười sảng khoái: “Cậu nhất định đừng thay đổi nhé! Sau khi nhập học, cậu phải giúp mình nói những lời này cho Tiểu Dư nghe! Để mình khỏi bị nó kỳ thị, bảo mình ngốc nghếch, hừ! Ai ngốc hơn ai vẫn chưa chắc đâu! Thật là!!!”.



Trương Nhất Địch lại cười khẽ.



Một lúc sau anh hỏi: “Chân cậu thế nào rồi?”.



“Không sao!”. Trác Yến thản nhiên gõ vào lớp thạch cao trên chân: “Đến khi nhập học thì có thể tháo bột ra rồi!”



“Chân cậu không tiện đi lại thì kỳ nghỉ này thế nào? Có chán không?”.



Trác Yến nhớ đến Đổng Thành, trong lòng có phần ảm đạm.



Hất tóc, xốc lại tinh thần, cô đáp: “Không đâu! Bố mẹ mình mua laptop cho mình, có thể lên mạng giải sầu!”.



Trương Nhất Địch đáp “ừ”. Một lát sau lại hỏi: “Có số QQ không?”.



“Không có…”. Trác Yến toát mồ hôi.



Lên mạng mà không chuyên nghiệp như cô, liệu có mất mặt không…



Trương Nhất Địch lại “ừ” một tiếng: “Thế à. Vậy được, tôi hỏi thăm xem chân cậu sao rồi, lo nghỉ ngơi đi nhé, mong rằng lúc nhập học có thể nhìn thấy bóng dáng vui tươi như trước đây của cậu!”.



Trác Yến cười híp mắt đáp: “Cám ơn!”. Hai người kết thúc cuộc trò chuyện.




Trác XX: Mình đoán cậu chắc chắn vẫn đang cười!!!



Trương OO: Ha ha!



Trác XX: >_< Cậu xem cậu xem!!!



Trác XX: Tại sao các cậu về trường sớm thế? Thật là, đi học có gì vui đâu! Cậu hoặc Giang Sơn, hoặc Ngô Song, ba người các cậu chỉ cần một người chịu đi muộn một tí thì mình được cứu rồi! Huhuhuhu.



Trác XX: Đúng rồi, sao cậu về trường sớm vậy?



Một lúc sau, khung chat của đối phương không có động tĩnh gì.



Trác XX: Đâu rồi? Rớt mạng hả???



Trác XX: Ồ… vậy mình cũng out đây, nghỉ ngơi sớm (_). Ngày mai phải theo bố đi về trường rồi o(__)o



Trác Yến đang định out thì avatar của Trương Nhất Địch lại nhấp nháy.



Trương OO: Tôi đây.



Trác XX: Sặc, cậu vẫn online à, mãi không thấy nói gì.



Trác XX: Mình cứ nghĩ cậu có việc đi rồi, đang định out đây.



Bên kia Trương Nhất Địch bỗng trả lời một câu.



Trương OO: Bạn gái tôi mấy hôm trước chuyển máy bay ở đây.



Nhìn chằm chằm dòng chữ đó, Trác Yến nhất thời không phản ứng kịp.



Trác XX: Hả?



Trương OO: Bạn gái tôi ở nước ngoài, mấy hôm trước về nước, chuyển máy bay ở đây. Tôi đến sớm để gặp cô ấy.



Trác XX: Ồ, ra là thế.



Tiếp đó cả hai đều không nói gì. Một lúc lâu sau:



Trương OO: Trác Yến.



Trác XX: A, còn đây ^_^



Trương OO: Nếu không thì mai tôi đến đón cậu nhé.



Trác XX: Không cần không cần, phiền toái lắm! Mai bố sẽ đưa mình đến trường ^_^



Không hiểu vì sao, Trác Yến cảm thấy hơi hoang mang, không cho đối phương cơ hội nói tiếp, cô vội vàng gõ phím:



Trác XX: Cũng khuya rồi, mình phải nghỉ đây, mai còn đi tàu nữa. Mình out nhé! Gặp sau ^_^



Nói xong không đợi câu trả lời của Trương Nhất Địch, vội vã out.