Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 92 : Trương oo và Trác xx (2)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Trác Yến nhìn màn hình, có phần đờ đẫn.



Kỳ nghỉ này, trong vô thức, dường như cô đã gần gũi hơn với Trương Nhất Địch.



Tuy chân cô là do anh làm gãy, vì thế anh hổ thẹn nên mới chăm sóc cô, mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Nhưng sao cô lại quên mất rằng rốt cuộc canh vẫn là người đã có bạn gái.



Đối với một người đã có bạn gái, Trác Yến mơ hồ cảm thấy cô và anh quá gần gũi, hình như có vẻ không thích hợp.



Cô lặng lẽ đăng nhập ẩn vào QQ, len lén đổi tên mình từ “Trác XX” thành “Trác Yến”.



Sau đó đi tắm.



Lúc quay về, vừa dùng khăn bông lau mặt, vùa thờ ơ liếc nhìn màn hình vi tính.



Tay cầm khăn bông, trong tích tắc động tác như khựng lại.



Avatar của Trương Nhất Địch cũng là trắng đen, chứng tỏ anh không online.



Nhưng tên của anh cũng đã từ “Trương OO” đổi thành “Trương Nhất Địch”.



Trác Yến nhìn ba chữ đó, cười cười rồi tắt máy, lên giường ngủ.



Hôm đầu nhập học, Trác Yến đến khoa đăng ký, gặp Giang Sơn ở đó.



Giang Sơn đang bận giúp thầy. Thấy Trác Yến, cậu nhướng mày cười với cô: “Ôi, nàng thọt hai chân mọc đủ rồi, đi lại không xiêu vẹo nữa! Chúc mừng chúc mừng!”.



Trác Yến bực tức lườm cậu: “Miệng chó không nhá nổi ngà voi!”, phản bác lại, rồi hỏi thêm: “Khi nào thì xong?”.



Ánh mắt Giang Sơn lóe sáng: “Sao nào, nhớ anh àh? Muốn nhanh chóng hàn huyên với anh về tình cảm ly biệt kỳ nghỉ đông này hả?”.



Trác Yến không kìm được, đưa chân lên đá cậu: “Chỉ nghĩ có mấy ngày mà cậu đã từ phần tử trí thức nửa mùa biến thành lưu manh 80% rồi hả? Đàng hoàng đi, đừng đùa! Có chút chuyện muốn… hừm… trao đổi với cậu!”.



Giang Sơn không hề phản đối chuyện cô đặt biệt danh đầy sỉ nhục cho cậu, quay sang trao đổi khe khẽ với người bên cạnh, rồi cười với Trác Yến: “Được rồi, nhờ người thay tôi một lúc. Đi, anh đây đưa cậu đi ăn một chút, nhìn cậu về nghỉ mà gầy chưa kìa, nhìn y như khế”.



Trác Yến gườm gườm nhìn cậu, phớt lờ.



Đến quán ăn vặt ngoài trường, ngồi xuống chọn món rồi, Trác Yến mới dè dặt hỏi Giang Sơn: “Sao không gọi Ngô Song đi cùng?”.



Giang Sơn nhướng mày, trầm tư: “Đến khi chọn món cậu mới nhớ hỏi tôi sao không gọi cô ấy, có thể thấy cậu cũng không thành tâm muốn gọi cô ấy theo ăn cho lắm”.



Trác Yến mím môi, gật đầu: “Đó là vì, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, Ngô Song không tiện theo lắm, nên ban đầu tôi mới không nghĩ sẽ gọi bạn ấy theo. Nhưng… nhưng cậu thì khác! Thái độ cậu không đàng hoàng, cậu nên nghĩ đến việc gọi Ngô Song theo, sau đó tôi nói ‘Hôm nay chỉ hai chúng ta thôi, tôi có việc muốn nói’, sau đó cậu mới không gọi Ngô Song”. Trác Yến nhíu mày túm tóc: “Phải là thế mới đúng!”.



Giang Sơn cầm ly trà lên, uống một ngụm rồi đặt lại bàn, phì cười, hỏi với giọng đùa cợt: “Trác Văn Tĩnh, rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?”.



Trác Yến ho khẽ: “Tôi muốn nói là, hừm, cậu đấy, nếu đã cố sức theo đuổi Ngô Song, nhất định phải rất thích bạn ấy; mà nếu đã thích thì phải trân trọng; nếu đã trân trọng thì nên giữ khoảng cách nhất định với đứa con gái khác… chẳng hạn… như tôi… Như vậy mới có thể không làm tổn thương bạn gái cậu…”. Ấp úng mới nói hết câu.


Cô chủ động chào cậu, cậu như không nghe thấy, phớt lờ và không đáp lại.



Trác Yến thấy buồn bã, có phần ấm ức.



Cô chỉ là một lần vô tâm sơ suất, mà với cậu lại biến thành chuyện không thể tha thứ.



Cuối cùng ngày kia…



Trong phòng học, Giang Sơn hỏi: “Ai có bút xóa không? Cho tôi mượn!”.



Trác Yến vội vàng đưa bút xóa của cô cho cậu.



Cô vẫn như trước, tươi cười nhìn cậu, đợi cậu đưa tay đến lấy.



Cậu lại nhìn đi chỗ khác, cúi đầu dùng bút gạch thẳng hai chữ sai.



Hai vết đen sì xuất hiện trên mặt giấy.



Khóe môi Trác Yên trễ xuống.



Nụ cười cố nặn ra cũng không thể giữ được nữa.



Trác Yến đứng phắt dậy, bước đến chô Giang Sơn, gõ gõ bàn cậu.



Giang Sơn ngước lên, lạnh lùng hỏi: “Cậu có việc gì?”.



Trác Yến hít một hơi thật sâu: “Có phải cậu vẫn còn giận tôi?”.



Giang Sơn cười phì: “Giận cậu? Tại sao?”.



Trác Yến nhìn cậu, hàng lông mày cau lại rồi giãn ra, hít vào rồi thở ra, giọng khàn khàn: “Giang Sơn, hai chúng ta đừng giận dỗi nhau nữa! Còn phải học cùng nhau bốn năm, không thể cứ xem nhau như kẻ thù trong bốn năm chứ! Cậu đừng hẹp hòi, giận lâu như thế còn chưa đủ hay sao?”.



Giang Sơn lại cười giễu: “Tôi hẹp hòi?”. Cậu vứt bút đi, hai tay khoanh trước ngực: “Trác Yến? Cậu sao thế hả? Trước đây cậu bảo tôi và Ngô Song đừng có lằng nhằng mơ hồ nữa; được, tôi nghe lời cậu; sau đó cậu bảo tôi là tôi và cậu cần giữ khoảng cách, được, tôi cũng nghe theo; những chuyện này chẳng phải đều do cậu bảo? Sao khi tôi làm theo lời cậu lại biến thành kẻ hẹp hòi?”.



Trác Yến nghe Giang Sơn nói, suýt nữa thì khóc.



Cậu nói, về tính về lý, đều không thể bới ra được chỗ sai nào, nhưng vì sao cô lại cảm thấy uất ức đến thế?



Cúi đầu xuống, không để cậu nhìn thấy khóe mắt hoe đỏ, Trác Yến hạ giọng nói: “Tốt thôi, đều là lỗi của tôi, xin lỗi!”.



Nói xong quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng.



Sau lưng, Giang Sơn ngồi trên ghế, cầm bút tiếp tục viết tài liệu.



Nhưng cứ viết một chữ lại sai một chữ, sai một chữ lại xóa một chữ. Cuối cùng, không kiên nhẫn nữa, bút bị cậu ném “cạch” sang một bên, tài liệu viết đã hơn nửa trang cũng bị cậu xé tan nát, ném xuống đất, không hề do dự.